CHƯƠNG 81 - 90
· Chương
81: Nai con hôn mê
· Ninh
Tịch nghe được mọi người bàn luận nhất thời cảm thấy hoảng sợ.
Anh trai à, anh nói hay quá ha, rốt cuộc anh nhìn kiểu gì mà thấy ánh mắt
Lục Đình Kiêu nhìn tôi không giống bình thường?
Còn là ánh mắt đang nhìn vợ...?
"Hờ hờ, mắt của anh kia có lẽ không được tốt lắm!"
Ninh Tịch ho khan một cái nói với Lục Đình Kiêu.
Ninh Tịch vừa dứt lời, người phụ nữ kia đã tán đồng
mà gật gật đầu: "Anh nói không sai, đúng như vậy! Hơn nữa
thằng nhỏ kia tuy rất giống ba nó, nhưng đôi mắt lại giống mẹ, nhất
là lúc nó cười..."
Ninh Tịch nghe mà muốn đâm đầu vào cột mà chết cho rồi:
"Khụ, chị gái này... mắt cũng không tốt lắm..."
Bánh bao nhỏ làm sao trông giống cô được! Cô cũng không phải
là mẹ của bánh bao nhỏ!
Lục Đình Kiêu như có như không liếc nhìn đôi mắt
cô, thật ra thì cũng có chút giống.
Lúc trước anh đã nhận ra, lúc Tiểu Bảo cười thì thần thái giữa hai
hàng lông mày có mấy phần giống với Ninh Tịch.
Nếu như chỉ là trùng hợp thì duyên phận này thật sự làm
người ta thấy vui vẻ...
Khúc nhạc đệm nhỏ này trôi qua rất nhanh.
Ngồi xuống, Ninh Tịch thở phào thoải mái: "Ôi! Vào mùa hè mà
ngồi điều hòa ăn lẩu thì đúng là sướng nhất đời, bảo bối
nè, cô thề, con nhất định sẽ yêu cảm giác này!"
Đây là lần đầu tiên sau hai năm Tiểu Bảo ra ngoài ăn cơm, đối
với cái gì cũng thấy tò mò, hết nhìn đông lại nhìn tây, có điều cái
tay nhỏ bé vẫn phải nắm lấy tay Ninh Tịch mới yên tâm.
Ninh Tịch lật thực đơn, hỏi ý kiến Lục Đình Kiêu: "Anh
không ăn được cay, vậy chúng ta gọi lẩu uyên ương đi?"
"Cô quyết đi." Lục Đình Kiêu gật đầu, cởi áo
khoác, cánh tay tùy ý vắt ngang trên ghế.
Chẳng qua chỉ là một loạt động tác rất bình thường nhưng người
làm là Lục Đình Kiêu nên khiến người ta thấy cực kì hấp dẫn, Ninh Tịch
lại cảm thấy như có một đoàn nai con* đang chạy loạn trong lòng.
*Nai con chạy loạn: Một câu thành ngữ ám chỉ cảm giác
tim đập rộn rạo khi nhìn thấy người thương.
Gần đây không biết làm sao mà số lần bị thế này càng
ngày càng nhiều, nai con chạy nhiều đến nỗi sắp lăn ra ngất rồi!
Lục Đình Kiêu rốt cuộc là vô tình hay cố ý hả?
Đồăn rất nhanh được mang tới, Ninh Tịch lập tức đem mọi chuyện
vứt ra sau đầu tập trung vào chiến đấu với đồăn trên bàn.
Lục đại ma vương ăn lẩu cũng rất nghiêm túc, nên ăn loại
nào trước loại nào sau, cả thời gian nhúng vào là bao nhiêu
cũng tính toán vô cùng chuẩn xác, tận tâm phục
vụ cô với bánh bao nhỏ từđầu tới cuối, so với lúc ăn ở nhà
cô còn chuyên nghiệp hơn.
Ninh Tịch chưa bao giờăn lẩu mà không phải lo nghĩ gì như vậy.
Bởi vì hôm nay cô chỉ cần ăn là được, các loại thức ăn đều
chín vừa đủ, không giống cô làm lúc thì quá sống lúc thì quá chín.
"Cô với Mục Dã cùng một đoàn làm phim?" Đang ăn,
Lục Đình Kiêu đột nhiên hỏi.
Ninh Tịch sửng sốt một chút mới phản ứng lại được: Giang Mục
Dã là Tiểu thịt tươi của Thịnh Thế, lại là cháu của Lục Đình Kiêu, cho
nên anh ta biết tình hình gần đây của Giang Mục Dã cũng không có gì đáng
ngạc nhiên, vì vậy gật đầu nói: "Đúng vậy, hôm nay anh ta vừa đến đoàn
làm phim, thật ra thì hôm nay tôi mới biết, lúc thấy anh ta tôi còn sợ hết
cả hồn..."
Lục Đình Kiêu gắp cho cô một viên cá viên, lơđãng hỏi: "Quan
hệ không tệ?"
Ninh Tịch gật đầu, cảm thấy cái này cũng chẳng có gì cần giấu diếm
vì vậy nói thẳng: "Cái này... Quan hệ của tôi với Giang Mục Dã một lời
khó nói hết, chúng tôi có qua lại một đoạn thời gian nhưng đã chia
tay lâu rồi, còn bây giờ thì cứ cho là bạn đi! Chỉ là tình
bạn này đoán chừng rất nhanh sẽ kết thúc, từ sau khi về nước
anh ta toàn kéo cừu hận cho tôi thôi, suýt nữa còn hại chết tôi..."
"Sau này nếu nó bắt nạt cô thì nói cho tôi." Lục Đình
Kiêu nói.
Ninh Tịch cười: "Ha ha không có đâu, trong phim đều là cảnh
tôi bắt nạt anh ta, còn ngoài đời ấy à, hừ hừ, nếu anh ta dám bắt
nạt tôi thì tôi lập tức làm mợ anh ta, dùng bối phận đè chết cái
tên đó!"
Vừa dứt lời, Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu đều sửng sốt.
Ninh Tịch hận không thể chôn đầu dưới đất: Sao - cô - lại
- không - quản - được - cái - mồm - để - giờ - nó - hại -
chết - cô!
· Chương
82: Cô rất muốn rời đi?
· Ninh
Tịch liều mạng gắp đồăn: "Ha ha, tôi... tôi nói giỡn chút thôi...
anh chớđể ý!"
Khóe môi Lục Đình Kiêu cong lên: "Chủ ý không tệ."
Ninh Tịch sững sờ: "..." Anh ta lại cảm thấy chủ ý này
không tệ?!
"Ninh Tịch." Lục Đình Kiêu đột nhiên nhìn thẳng
vào mắt cô.
Ninh Tịch bịđôi mắt ấy nhìn chăm chú thì khẩn trương vô cùng:
"Sao.. thế nào?"
"Nếu em đổi ý, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào cũng được."
Lục Đình Kiêu nói.
Ninh Tịch nghe vậy liền hoảng, cô biết Lục Đình Kiêu đang
nói về việc "gả cho anh ta"...
Mặc dù đã từ chối rất rõ ràng và Lục Đình Kiêu cũng
không nhắc lại nữa nhưng cô vẫn luôn cảm thấy thái độ của Lục Đình
Kiêu đối với cô không giống bình thường, cả cái bầu không khí mập mờ giữa
hai người nữa...
Thảm nhất là, trái tim của cô lại dần dần thoát khỏi sự kiểm soát của
cô...
Chả lẽ Giang Mục Dã nói đúng, cô bị sắc đẹp mê
hoặc rồi?
Sau sự kiện kia cô từng cho rằng mình sẽ không thể yêu bất
cứ người nào nữa, thậm chí cô từng xuất hiện tâm lí bài xích đàn ông
trong một thời gian dài. Nhất là khi nhìn thấy những thằng đàn ông khốn nạn
thì hoàn toàn bị mất kiểm soát chỉ muốn giết chết bọn họđể thay
trời hành đạo...
Mặc dù mấy năm gần đây trạng thái của cô đã ổn định
rất nhiều, nhưng đối với loại sinh vật đáng khinh - đàn ông thì
cô vẫn không muốn lại gần, thế nên việc kết hôn đối với cô mà nói
không khác gì một câu chuyện kinh dị.
Nhưng, người đàn ông đôi lúc khiến cô cảm thấy sợ hãi này
lại bất giác phá được một khe hở nhỏ trên lớp kén bảo vệ trái
tim cô...
Ăn lẩu xong, trên đường về nhà, Tiểu Bảo ăn no liền buồn
ngủ, Ninh Tịch ôm cậu bé nhỏ con mềm mại vào trong ngực mà không nỡ buông
tay.
Ôi thôi xong! Một bánh bao lớn đã đủ khiến cô rối loạn,
giờ lại thêm một bánh bao nhỏ nữa...
Cô phát hiện ở chung càng lâu thì cô càng thích bánh bao nhỏ,
thậm chí một ngày không gặp đã nhớđiên cuồng, nếu một ngày không ôm nhóc một
cái thì sẽ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì.
Đây cũng không phải triệu chứng
tốt...
Sau khi vềđến nhà, Ninh Tịch nhẹ nhàng ôm Tiểu Bảo vào phòng ngủ.
Lục Đình Kiêu dựa người vào cửa, ánh mắt dịu dàng: "Mấy ngày
nay làm phiền em rồi."
Ninh Tịch kéo chăn cho Tiểu Bảo, khép cửa phòng đi ra: "Không
phiền, tôi cũng rất thích tiểu Bảo."
Do dự một chút, cô ra vẻ vui mừng nói: "Tình trạng của Tiểu
Bảo ngày càng tốt, có lẽ cũng sắp đến lúc tôi không cần ởđây nữa
rồi!"
Sắc mặt Lục Đình Kiêu đột nhiên trầm xuống: "Cô rất muốn
rời đi?"
Ninh Tịch bị ánh mắt bén nhọn ép lui về sau một bước:
"Cái này... thì là chờ Tiểu Bảo ổn định là tôi phải đi
mà, quấy rầy mọi người lâu như vậy tôi thật sự rất áy náy!"
Lục Đình Kiêu: "Không hề quấy rầy."
Ninh Tịch không biết làm thế nào, chỉ có thể ngẩng đầu
lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Đình Kiêu, "Nhưng tôi sẽ cảm
thấy phiền."
Chân mày Lục Đình Kiêu nhăn lại: "Phiền?"
"Đúng vậy." Ninh Tịch hít sâu một hơi, mở miệng nói:
"Nói thật, tôi cũng không phải kiểu người sống có nguyên tắc gì, ở chỗ này
tôi luôn phải chú ý từng cử chỉ lời nói..."
Lục Đình Kiêu: "Em không cần phải chú ý."
Ninh Tịch xoa xoa trán, bất đắc dĩ nói: "Được, vấn đề này
coi như không ngại, nhưng tôi cũng cần có cuộc sống riêng, thỉnh thoảng
tôi sẽ mang bạn về nhà chơi, sau khi kết thúc công việc cũng cần thư giãn
một chút, đua xe, đi quán bar... nhỡđâu gặp được một anh
chàng đẹp trai cũng khó tránh khỏi chuyện mang về nhà qua đêm..."
"Đủ rồi!" Lục Đình Kiêu nghe vậy sắc mặt càng khó
nhìn, khộng thể nhịn được nữa mà cắt lời cô.
· Chương
83: Bị hôn tỉnh
· Đêm
khuya, Ninh Tịch nằm trên giường nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ lung
tung.
Có họa điên cô mới lôi thằng nào về nhà, những người có
ý đồ với cô hay muốn chơi tình một đêm với cô đều bị cô
kéo vào ngõ hẻm đánh cho kêu cha gọi mẹ. Nhất là những người đàn ông
trên tay đã đeo nhẫn kết hôn.
Về phần cuộc sống tình dục...
Nói tới cũng thảm, cô chỉ có duy nhất một lần kinh nhiệm vào năm năm
trước...
Có lẽ do lần đầu tiên tạo thành ám ảnh quá lớn, bản thân
cô đối với loại chuyện này luôn cảm thấy rất chán ghét.
Tối nay Lục Đình Kiêu bị cô chọc cho phát cáu, nhưng không
có cách nào khác, sớm muộn gì cũng phải đề cập tới vấn đề này,
không bằng, cô rời đi trước khi tình hình trở nên xấu hơn.
Cách xa anh một chút vẫn tốt hơn là nhỡđâu có một ngày những cái xấu xa
kinh tởm nhất của cô bị vạch trần trước mặt anh.
Tâm trạng không yên hậu quả là nửa đêm nằm mơ linh tinh.
Trong giấc ngủ, bên tai cô dường như văng vẳng các loại âm thanh
gào thét...
"Ninh Tịch, cô dựa vào đâu mà tranh với tôi? Trừ chuyện
huyết thống ra thì cô đúng là một phế vật không hơn không kém!"
"Cô còn mặt mũi để hỏi đứa con hoang đó à, cô
muốn làm gì? Chẳng lẽ cô sinh nó ra, nuôi nó lớn?"
"Đứa trẻ thiếu tháng, vừa sinh ra đã chết, thi thểđã xử lí
rồi!"
"Ninh Tịch, tôi nói cho cô biết, từ nay về sau Ninh Diệu
Hoa này coi như không có con gái là cô! Cô với Ninh gia không còn quan hệ gì!"
"Tiểu Tịch, thật xin lỗi, chúng ta chia tay đi! Anh sẽ bỏ qua
mọi chuyện mà coi em như em gái để chăm sóc.."
...
Cô liều mạng chạy, chạy bạt mạng, muốn trốn tránh tất cả những
thanh âm đáng sợấy...
Cô chạy tới tầng trên cùng của bệnh viện, bên dưới là vực sâu vạn trượng,
dưới vực sâu kia dường như có ma lực dụ dỗ cô tiến thêm một bước
về phía trước...
Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, nhảy vào đó...
Lúc rơi xuống cô lại không đột ngột tỉnh dậy như mọi ngày mà rơi
vào một giấc mộng kiều diễm khác.
Lần ngày không phải là ác mộng, lại có chút giống như là... mộng...
xuân...
Trước đây, cô cũng từng mơ như vậy nhưng mỗi lần đều đi
kèm với nỗi sợ hãi to lớn và bất lực, nhưng lần này dường như hơi
khác.
Một làn hơi lạnh vô cùng nhẹ nhàng mà chạm vào trán cô, đôi mắt,
cái mũi, đôi môi của cô...
Cô không cảm giác được sự ghê tởm
bẩn thỉu như trước đây mà trái lại
còn có cảm giác mình là bảo vật mà đối phương trân trọng nhất.
Đây... là ai...
Ai, thật đau quá...
Tại sao lại cắn cô?
Mặc dù Lục Đình Kiêu đã liều mạng kìm nén nhưng cuối cùng vẫn
không khống chếđược mà chạy vào phòng cô, rõ ràng biết không thểđánh thức cô nhưng động
tác lại không khống chếđược mà mạnh bạo hơn một chút.
Người phụ nữ này có thể dễ dàng ép anh nổi điên!
"Nhỡđâu gặp được một anh chàng đẹp trai nào khó tránh khỏi
chuyện mang về qua đêm" --- những lời này giống như thiên
thạch rơi xuống trái đất, đụng cho lí trí của anh vỡ vụn thành
tro bụi.
Miệng trượt tới cần cổ non nớt, dục vọng trong lồng ngực lại càng
không thể khống chếđược, anh tàn nhẫn cắn giống như dã thú chinh phục
con mồi bằng phương thức nguyên thủy nhất...
"Ưhm, cái đó..."
Mùi máu tanh tràn ngập, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm yếu ớt
của cô.
Sống lưng Lục Đình Kiêu cứng đờ, cả người giống như bị một
chậu nước lạnh dội từđầu tới chân.
Người đàn ông vẫn duy trì tư thế vùi đầu vào cổ cô,
sựđau đớn truyền tới khiến Ninh Tịch thiếu chút nữa thét lên, nhưng chỉ có
thể cố nén, cô lúng túng nhắc nhở: "Khụ, tôi... tôi chỉ ngủ thôi,
cũng không phải ngủ như chết, anh... anh làm động tĩnh lớn như thế...
tôi sẽ tỉnh nha..."
Ban đầu cô còn định phối hợp giả vờ một chút nhưng
cuối cùng không giả vờđược nữa, đau chết đi được!
Lúc này, đôi mắt đen láy của Lục Đình Kiêu dường như hợp
làm một với bóng đêm, anh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt
vẫn dán chặt vào cô, ngón tay bóp lấy cằm cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm
ma mị giống nhưđến từđịa ngục: "Ừ, tỉnh... thì làm sao?"
Vừa dứt lời, một phát khóa hai tay cô lại trên đỉnh đầu,
sau đó cúi đầu, không chút do dự hôn môi cô...
· Chương
84: Chẳng lẽ là mộng du?
· Đêm
khuya, Ninh Tịch nằm trên giường nhưng trong đầu lại không ngừng suy nghĩ lung
tung.
Có họa điên cô mới lôi thằng nào về nhà, những người có
ý đồ với cô hay muốn chơi tình một đêm với cô đều bị cô
kéo vào ngõ hẻm đánh cho kêu cha gọi mẹ. Nhất là những người đàn ông
trên tay đã đeo nhẫn kết hôn.
Về phần cuộc sống tình dục...
Nói tới cũng thảm, cô chỉ có duy nhất một lần kinh nhiệm vào năm năm
trước...
Có lẽ do lần đầu tiên tạo thành ám ảnh quá lớn, bản thân
cô đối với loại chuyện này luôn cảm thấy rất chán ghét.
Tối nay Lục Đình Kiêu bị cô chọc cho phát cáu, nhưng không
có cách nào khác, sớm muộn gì cũng phải đề cập tới vấn đề này,
không bằng, cô rời đi trước khi tình hình trở nên xấu hơn.
Cách xa anh một chút vẫn tốt hơn là nhỡđâu có một ngày những cái xấu xa
kinh tởm nhất của cô bị vạch trần trước mặt anh.
Tâm trạng không yên hậu quả là nửa đêm nằm mơ linh tinh.
Trong giấc ngủ, bên tai cô dường như văng vẳng các loại âm thanh
gào thét...
"Ninh Tịch, cô dựa vào đâu mà tranh với tôi? Trừ chuyện
huyết thống ra thì cô đúng là một phế vật không hơn không kém!"
"Cô còn mặt mũi để hỏi đứa con hoang đó à, cô
muốn làm gì? Chẳng lẽ cô sinh nó ra, nuôi nó lớn?"
"Đứa trẻ thiếu tháng, vừa sinh ra đã chết, thi thểđã xử lí
rồi!"
"Ninh Tịch, tôi nói cho cô biết, từ nay về sau Ninh Diệu
Hoa này coi như không có con gái là cô! Cô với Ninh gia không còn quan hệ gì!"
"Tiểu Tịch, thật xin lỗi, chúng ta chia tay đi! Anh sẽ bỏ qua
mọi chuyện mà coi em như em gái để chăm sóc.."
...
Cô liều mạng chạy, chạy bạt mạng, muốn trốn tránh tất cả những
thanh âm đáng sợấy...
Cô chạy tới tầng trên cùng của bệnh viện, bên dưới là vực sâu vạn trượng,
dưới vực sâu kia dường như có ma lực dụ dỗ cô tiến thêm một bước
về phía trước...
Cuối cùng, cô nhắm mắt lại, nhảy vào đó...
Lúc rơi xuống cô lại không đột ngột tỉnh dậy như mọi ngày mà rơi
vào một giấc mộng kiều diễm khác.
Lần ngày không phải là ác mộng, lại có chút giống như là... mộng...
xuân...
Trước đây, cô cũng từng mơ như vậy nhưng mỗi lần đều đi
kèm với nỗi sợ hãi to lớn và bất lực, nhưng lần này dường như hơi
khác.
Một làn hơi lạnh vô cùng nhẹ nhàng mà chạm vào trán cô, đôi mắt,
cái mũi, đôi môi của cô...
Cô không cảm giác được sự ghê tởm
bẩn thỉu như trước đây mà trái lại
còn có cảm giác mình là bảo vật mà đối phương trân trọng nhất.
Đây... là ai...
Ai, thật đau quá...
Tại sao lại cắn cô?
Mặc dù Lục Đình Kiêu đã liều mạng kìm nén nhưng cuối cùng vẫn
không khống chếđược mà chạy vào phòng cô, rõ ràng biết không thểđánh thức cô nhưng động
tác lại không khống chếđược mà mạnh bạo hơn một chút.
Người phụ nữ này có thể dễ dàng ép anh nổi điên!
"Nhỡđâu gặp được một anh chàng đẹp trai nào khó tránh khỏi
chuyện mang về qua đêm" --- những lời này giống như thiên
thạch rơi xuống trái đất, đụng cho lí trí của anh vỡ vụn thành
tro bụi.
Miệng trượt tới cần cổ non nớt, dục vọng trong lồng ngực lại càng
không thể khống chếđược, anh tàn nhẫn cắn giống như dã thú chinh phục
con mồi bằng phương thức nguyên thủy nhất...
"Ưhm, cái đó..."
Mùi máu tanh tràn ngập, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm yếu ớt
của cô.
Sống lưng Lục Đình Kiêu cứng đờ, cả người giống như bị một
chậu nước lạnh dội từđầu tới chân.
Người đàn ông vẫn duy trì tư thế vùi đầu vào cổ cô,
sựđau đớn truyền tới khiến Ninh Tịch thiếu chút nữa thét lên, nhưng chỉ có
thể cố nén, cô lúng túng nhắc nhở: "Khụ, tôi... tôi chỉ ngủ thôi,
cũng không phải ngủ như chết, anh... anh làm động tĩnh lớn như thế...
tôi sẽ tỉnh nha..."
Ban đầu cô còn định phối hợp giả vờ một chút nhưng
cuối cùng không giả vờđược nữa, đau chết đi được!
Lúc này, đôi mắt đen láy của Lục Đình Kiêu dường như hợp
làm một với bóng đêm, anh từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt
vẫn dán chặt vào cô, ngón tay bóp lấy cằm cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thanh âm
ma mị giống nhưđến từđịa ngục: "Ừ, tỉnh... thì làm sao?"
Vừa dứt lời, một phát khóa hai tay cô lại trên đỉnh đầu,
sau đó cúi đầu, không chút do dự hôn môi cô...
· Chương
85: Chung chăn chung gối
· Đầu
giây bên kia Lục Cảnh Lễđột nhiên im lặng mấy giây, khiến cho Ninh Tịch thấy bất ổn,
giục giã: "Nhị thiếu, rốt cuộc có hay không vậy?"
Nếu như là mộng du thật thì vấn đề chả có gì to tát
nhưng nhỡđâu Lục Đình Kiêu lại có tật xấu khác thì cô phải nhanh
chóng đưa anh ta đi bệnh viện!
Hơn nửa đêm, hóa thân thành "người sói" xong rồi lại đột
nhiên lăn ra ngủ mê man, mẹ nó, có biết như vậy đáng sợ lắm
không hả?
"Nga, tổi chỉ có chút thắc mắc sao cô lại biết vấn đề này,
anh ấy quả thực bị mộng du, mà sao cô biết?" Lục Cảnh Lễ trả lời,
giọng nói nghe không hề có gì khác thường.
Ninh Tịch nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, giống như chẳng
có chuyện gì cười ha hả: "Cũng không có gì, chỉ là nửa đêm tôi
khát nước, đi xuống lấy nước thì thấy anh ấy cứđứng ngây trong phòng
khách nên bị giật mình thôi!"
"Phải thế không?" Giọng của Lục Cảnh Lễ nhưđang nghiền
ngẫm, sau đó nghiêm túc mở miệng nói, "Không có gì đâu, chỉ là
chút tật xấu thôi, cô đừng đụng vào anh ấy, anh ấy làm gì
cô cứđể anh ấy làm tiếp, ngàn vạn lần đừng đánh thức
anh ấy, qua một lúc thì anh ấy cũng tự về thôi!"
"Hả? Để làm tiếp... không thểđánh thức? Kia... vậy cũng được,
tôi biết rồi!" Lo Lục Cảnh Lễ sẽ nghe ra cái gì khác thường,
Ninh Tịch vội vàng cúp điện thoại, ảo não nhìn người đang nằm
bên cạnh.
Không đánh thức vậy thì chẳng lẽđể anh ta nằm ởđây sao?
Nhỡđâu anh ta lại mộng du tiếp thì làm thế nào bây giờ?
Thật là, phiền chết cô rồi!
Bởi vì biến cố bất thình lình này mà nỗi khủng hoảng khiến cô gần
như hỏng mất đã không còn thấy bóng dáng.
Cô nhìn người đàn ông đang ngủ bên cạnh, càng nhìn càng tức,
cuối cùng tựa nhưđể hả giận cô đưa tay bóp mặt anh: "Khốn
khiếp, tí nữa thì tôi bị anh dọa cho thăng thiên luôn rồi, anh còn thoải
mái nhàn nhã nằm ngủ như này được hả?"
Xả xong Lục Đình Kiêu vẫn ngủ rất ngoan, nhìn không có
chút uy hiếp nào, cô bóp mấy lần cho đã nghiền rồi mới thu tay lại.
Bây giờ chỉ có thể chờ chính anh ta thôi, cô nghe
nói nếu như người đang mộng du mà bịđánh thức đột ngột sẽ rất
sợ hãi, thậm chí còn có thểđột
tử luôn.
Rõ ràng cô mới là người bị sợ hãi mà...
Ninh Tịch vốn chuẩn bị chờ Lục Đình Kiêu đi rồi mới
ngủ lại, nhưng không ngờ nghe tiếng tim đập rất quy luật bên tai
lại bất tri bất giác ngủ mất...
Rất lâu sau, người đàn ông bên cạnh mới chậm rãi mở ra đôi
mắt màu mực ra, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm.
Sau đó anh ngây người nhìn cô gái đang nằm bên cạnh, ngón tay
nhẹ nhàng chạm vào chân mày đang nhíu chặt của cô, ánh mắt bỗng trở nên
phức tạp...
Sáng sớm hôm sau, Ninh Tịch bị một cú điện thoại đánh thức.
Phản ứng đầu tiên của cô không phải là nghe điện thoại mà
là nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên Lục Đình Kiêu không có ởđây.
Vì vậy cô mới mơ mơ màng màng nhấn nút nghe của di động,
lập tức vang lên tiếng gào thét giận dữ của Thường Lị: "Ninh Tịch,
cô làm chuyện tốt quá ha! Tôi đã sớm cảnh cáo cô chú ý ngôn hành cử chỉ của
bản thân, đừng làm công ty mất thể diện, cô giỏi lắm! Bây giờ danh
dự của công ty đều bị cô làm cho mất hết!"
Ninh Tịch lập tức tỉnh ngủ: "Xảy ra chuyện gì?"
Thường Lị tức giận nói: "Vào weibo mà xem!"
Ninh Tịch bò xuống giường, nhanh chóng lấy máy tính đăng nhập vào
weibo.
Sau đó cô phát hiện, weibo của mình đang bị người ta oanh
tạc!
Dưới tình huống như này, phần lớn các nghệ sĩđều sẽđược công
ty đứng ra xử lí giúp, nhưng hiển nhiên là Ninh Tịch không có loại đãi
ngộđó, cô không mua fan cũng không hoạt động nhiều, trên weibo cũng chỉ có
hơn 30.000 người hâm mộ, ngay cả một hot girl mạng cũng không bằng, bình
thường cô chỉ chia sẻ một số mẩu chuyện nhỏ trong cuộc sống,
mỗi lần đăng cũng không quá 100 lượt thích.
Nhưng bây giờ, chỉ qua một đêm mà đột ngột tăng lên hơn mười
nghìn lượt tag cùng bình luận.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất xem những tin tức này, cuối cùng cũng
hiểu chuyện gì đang xảy ra.
· Chương
86: Để cho bão táp tới mãnh liệt hơn đi
Ninh Tịch bị bôi đen,
hơn nữa còn bôi đen triệt để.
Nửa đêm hôm qua có một weibo khá nổi tiếng đăng một bài, tựa đề là:
Lịch sử "thượng vị" của kỹ nữ Ninh Tịch, chưa từng thấy
người nào mặt dày vô liêm sỉ như vậy.
Nội dung đại ý là nói cô vì để lấy được vai diễn mà lên giường
với đạo diễn, giao du với mấy ông già có tiền rồi đào mỏ bọn họ,
trong quá trình quay phim còn cố ý chiếm tiện nghi của Giang Mục Dã...
Trong bài đăng này còn nói, lúc cô ở trong đoàn làm phim vẫn
luôn mở cửa phòng, ai muốn ngủ với cô thì có thể trực tiếp đi
thẳng vào, nói cô thành một người phụ nữ lăng loàn, phóng túng không
có giới hạn...
Thế là fan của Giang Mục Dã liền điên lên, kết bầy kháng nghị, yêu cầu đoàn
làm phim đổi vai của Ninh Tịch.
Ninh Tịch nhìn những bình luận bên dưới bài đăng đó tất cảđều tỏ ý
nhục mạ cô, ai ai cũng yêu cầu: Ninh Tịch cút khỏi giới giải trí...
"Xem kĩ chưa? Cô lập tức đăng một lời công khai xin lỗi để cứu
vãn hình tượng của công ty đi!" Thường Lị nổi giận đùng đùng
ra lệnh.
Ninh Tịch cười nhạt: "Công khai xin lỗi?"
Những nghệ sĩ kí hợp đồng với công ty mà gặp phải loại chuyện
này đều được công ty an bài phát ngôn viên chuyên nghiệp để phủi
sạch toàn bộ quan hệ, giảm thiểu sựảnh hưởng xấu tới mức thấp nhất nhưng
Thường Lị thì ngược lại...
Cô ta có chỗ nào muốn cô vớt vát lại hình tượng đâu, cô ta muốn
bôi đen cô hoàn toàn thì có, bởi vì một khi công khai nói xin lỗi thì cũng
chứng tỏ cô thừa nhận những gì mà bài đăng kia nói là sự thật.
"Đúng, trước tám giờ tối nay tôi phải thấy! Tốt nhất là cô quay một đoạn
video, có thành ý một chút! Nếu không cô chờ bịđuổi khỏi đoàn làm
phim đi! Đến lúc đó thì ngay cả công ty cũng không che chởđược
cô đâu!" Thường Lị bỏ uy hiếp thêm một câu rồi
"Ba" một tiếng hung hăng ngắt điện thoại.
Sau khi nghe xong điện thoại, Ninh Tịch đã hoàn toàn tỉnh ngủ.
Cô đã sớm đoán được việc này có thể xảy ra, chỉ không
ngờ là nó tới sớm như vậy.
Xem ra Giả Thanh Thanh không chờ nổi nữa rồi, lại cảả Ninh Tuyết
Lạc đứng sau phối hợp rót dầu vào lửa nữa nên chỉ trong một đêm
ngắn ngủi
cô đã bịđẩy đến đỉnh đầu
ngọn sóng.
Được, cứ tới đi!
Chỉ sợ bọn họ không dám đến thôi!
Ninh Tịch rời giường đi rửa mặt, sau đó lấy đồ trang điểm
ra bắt đầu hóa trang.
Nửa giờ sau, cô nhìn khuôn mặt được trang điểm trông vô cùng tiều
tụy nhợt nhạt lại điềm đạm đáng yêu trong gương, mà hài lòng gật
gật đầu.
Vừa thu dọn được bàn trang điểm xong thì tiếng gõ cửa vang lên.
Ninh Tịch đứng dậy mở cửa phòng, sau đó ngẩn người, bên ngoài
chính là "người sói" tối qua ---- Lục Đình Kiêu.
Sau chuyện xảy ra đêm qua, giờ trông thấy anh ta quả thật có
chút cảm giác là lạ...
Không đợi Ninh Tịch mở miệng nói chuyện, Lục Đình Kiêu đã
trông thấy khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của cô thì lập tức trầm mặt, không nói lời
nào liền cầm di động lên gọi điện.
Khóe mắt Ninh Tịch nhìn thấy ngón tay của anh dừng lại trên cái tên "Lương
Phi Tinh" trong danh bạ.
Lương Phi Tinh --- tổng giám phòng quan hệ công chúng của Thịnh Thế ---
ông ta là người có thểđảo lộn trời đất, nhiều lần giải quyết êm đẹp
các vụ tai tiếng vãn hồi hình tượng của nghệ sĩ nổi tiếng, có thể nói
là nhân vật điển hình được lôi ra để giảng dạy cho bất cứ ai
muốn theo nghề quan hệ công chúng.
Ninh Tịch thấy vậy lập tức bổ nhào qua cướp lấy di động của
Lục Đình Kiêu: "Lục Đình Kiêu, anh định làm cái
gì?"
"Giải quyết những thứđó." Sắc mặt Lục Đình Kiêu cực kì khó
coi, hiển nhiên anh cũng đã biết chuyện xảy ra trên mạng.
"..." Ninh Tịch bất đắc dĩ nhìn anh ta.
Lần trước Lục Đình Kiêu đem stylist riêng của Tô Dĩ Mạt đến
cứu cô đã đủ khiến cô kinh sợ rồi, may mắn không bị ai
phát hiện, nếu thêm một lần nữa quả thật là trái tim nhỏ bé của cô chịu
không nổi.
Giờ tình thế như này mà để Thịnh Thế nhúng tay
vào, thì cô còn đeo thêm một cái danh bất trung, một chân đạp hai
thuyền mất.
· Chương
87: Anh cần một người phụ nữ
Ninh Tịch thản nhiên nói:
"Mới chút sóng gió thế này đã không chịu nổi, sao tôi có thể lăn
lộn trong giới giải trí được? Lần trước chẳng phải anh còn nói sẽ tin
tôi sao?"
"Nhưng bộ dạng của cô bây giờ không hề có sức thuyết phục."
Lục Đình Kiêu nghiêm mặt.
Ninh Tịch nghe mà không hiểu gì hết, sau mới nhớ ra lớp trang điểm của
mình lúc này, cô giải thích: "Cái này là do tôi tự trang điểm
thành đấy chứ không phải giả bộ kiên cường gì đâu,
không tin tôi tẩy trang cho anh xem nhé...."
Còn chưa nói hết, Lục Đình Kiêu đã bất thình lình đưa tay ra,
dùng ngón tay nhẹ xoa lên má và mắt cô.
Chỉ chạm nhẹ một cái, Ninh Tịch lại như bịđiện giật, bất giác co
rúm lại.
Phản ứng của Ninh Tịch khiến mặt Lục Đình Kiêu trầm xuống, nhanh
chóng thu tay lại: "Đừng có cậy mạnh."
Ninh Tịch cười nói: "Không đâu, nếu tôi không làm được, tuyệt đối
sẽ chạy về ôm đùi ngài ngay!"
Lục Đình Kiêu được người ta "vuốt lông", sắc mặt cũng hòa
hoãn hơn: "Ừm."
Sau đó, Ninh Tịch gãi gãi đầu nhìn anh, muốn nói gì đó lại thôi.
"Muốn nói gì?" Lục Đình Kiêu hỏi, giọng nói vô cùng dịu dàng,
hoàn toàn không giống người đêm qua chút nào.
Vẻ mặt Ninh Tịch phức tạp, cô nhìn anh hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng:
"Khụ, chuyện là, Lục Đình Kiêu, anh có từng nghĩ tới việc muốn
tìm một người phụ nữ bầu bạn với mình không?"
"Em có ý gì?" Sắc mặt Lục Đình Kiêu bỗng lạnh xuống.
"Anh đừng trách tôi nhiều chuyện, chỉ là tôi cảm thấy...."
Ninh Tịch đắn đo chọn lọc từ ngữ, sau đó thành khẩn vỗ vai
anh: "Tôi nghĩ chắc anh cần một người phụ nữ, có một số chuyện,
nhịn nhiều không tốt cho sức khỏe đâu!"
Chẳng phải có câu tục ngữ, ngày nghĩ gì đêm mơ cái đấy sao?
Nhìn Lục Đình Kiêu bề ngoài có vẻ không gần nữ sắc, nhưng từ biểu
hiện của anh đêm qua lại cho thấy, rõ ràng... là rất cần mà....
Lần này, sắc mặt Lục Đình Kiêu đúng là đen đến độ không
cách nào cứu vãn.
Cô gái đáng chết này, là tại ai hại chứ, cô thử nghĩ xem là
ai để thịt đến tận miệng rồi mà vẫn phải nhẫn
nhịn chật vật đến thế này
không hả?
Thấy vẻ mặt Lục Đình Kiêu càng ngày càng đáng sợ, Ninh Tịch ho
khan một tiếng, chuồn vội: "Sắp muộn rồi, tôi đi chào Tiểu Bảo rồi tới
phim trường đây! Bái bai~"
Tại phim trường ở ngoại thành.
Ninh Tịch vừa xuất hiện, đám fan của Giang Mục Dã đã đợi sẵn trước
cổng lập tức xông về phía cô.
"Ninh Tịch! Ninh Tịch tới rồi! Con đĩ thối tha đó đến
rồi kìa! Không ngờ cô ta còn dám vác xác tới đây!"
"Con khốn kinh tởm kia! Bọn tao không cho phép mày lại gần Mục Dã! Mau cút
khỏi đoàn làm phim đi!"
"Ninh Tịch mau cút khỏi đoàn làm phim đi! Ninh Tịch cút khỏi
làng giải trí! Cút đi!"
..........
Mọi thứ trở nên hỗn loạn, chỉ có vài nhân viên an ninh bảo vệ Ninh
Tịch đi vào trong, những người khác lại chỉ vậy lại xem náo nhiệt, thỉnh
thoảng lại chỉ trỏ cô, cười châm biếm.
Những ánh mắt tràn đầy ác ý ấy như một con rắn độc dữ tợn đang
muốn xé nát cô ra.
Ninh Tịch bất giác nhớ tới một nữ minh tinh mới nổi phải tự sát
vì không thể chịu đựng nổi những lời đàm tiếu, sau khi cô chết,
trên di thư chỉ có dòng chữ: Miệng lưỡi con người chính là thứđáng sợ nhất
thế gian này!
Đám người không ngừng ném trứng thối và rau nát tới, không biết còn có ai ném một
hòn đá, nhưng lại ném lệch....
Thấy hòn đá kia sắp đập vào chuyên viên trang điểm Amy đang đứng
xem kịch vui, sắc mặt Ninh Tịch chợt biến, cô nhanh nhẹn nhảy lên, khi
hòn đá chỉ còn cách Amy tầm nửa thước cô đã kịp dùng cánh tay chặn
lại.
Giây tiếp theo, cánh tay cô chảy máu đầm đìa.......
· Chương
88: Bá Vương Hoa
· Bá Vương Hoa
Đám fan đang kích động thấy cảnh này đều sững sờ, Amy cũng bị dọa
sợ.
Mặt Ninh Tịch tái nhợt, cô lạnh lùng liếc nhìn đám fan kia: "Các người
muốn làm gì thì nhằm vào tôi, đừng có làm bị thương những người không
liên quan."
"Cô... Cô đừng có làm bộ làm tịch!"
"Đúng đấy! Đừng có vờ làm người tốt! Cô chính là một con hồ ly
tinh không biết xấu hổ!"
Ánh mắt Ninh Tịch càng trở nên sắc lạnh: "Chỉ dựa vào một
bài đăng vô căn cứ trên weibo mà bảo tôi là người xấu? Tuy các bạn
còn nhỏ, nhưng tôi mong trước khi làm gì thì các bạn cũng nên động não một
chút, từng lời nói và hành động của các bạn đều đại diện cho thần
tượng của mình thế nên đừng có để bị người khác lợi dụng
mà còn không biết! Như thế là đang bôi nhọ thần tượng của
mình đấy!"
Ninh Tịch biết, lúc này cô có nói gì họ cũng sẽ nghe không lọt tai,
trừ khi nhắc đến thần tượng mà họ hâm mộ.
"Từ khi nào đến lượt cô dạy bảo bọn này đấy!"
"Thật ra tôi thấy cô ta nói cũng có lí... Vừa rồi là ai ném đá thế, đứng
ra đây! Không phải đã nói không dùng bạo lực, nhiều nhất chỉ ném
trứng thôi cơ mà?"
"Phải đấy! Ai đấy! Chúng ta tới đây đểđòi lại công bằng
cho Mục Dã chứ không phải đến để bôi nhọ anh ấy!"
........
Đám fan bạo động tạm thời cũng ổn định lại, Ninh Tịch rốt cuộc cũng
chen được vào trường quay.
Quách Khải Thắng thấy cô đến, vội vàng gọi cô vào phòng nghỉ: "Ninh Tịch đến
rồi à! Mau vào đây ngồi đi!"
"Đạo diễn, em xin lỗi, gây phiền phức cho đoàn mình rồi...."
Ninh Tịch áy náy, cô cúi gập người.
Thấy bộ dạng tiều tụy của cô, Quách Khải Thắng vội an ủi: "Người
khác không hiểu cô, chẳng lẽ tôi còn không rõ sao? Cái bài đăng đó
nói cô không có khả năng diễn xuất rõ ràng là nói bừa! Còn nói... khụ, nói
cô ngủ với tất cả mọi người trong đoàn.... Tôi thân là người
trong cuộc chẳng lẽ không rõ? Chuyện này tôi thấy nhiều rồi, ai đúng
ai sai, trong lòng tôi tự khắc biết!"
"Cảm ơn đạo diễn." Vào những lúc thế này mà Quách Khải
Thắng vẫn đứng về phía cô, điều này khiến cô vô cùng cảm kích.
"Nhưng, chuyện này quả thật ảnh hưởng rất lớn tới
cô, cô nhìn vẻ mặt tiều
tụy của cô xem, nếu không thì tôi cho cô nghỉ ngơi vài ngày, cô cứở nhà
nghỉ ngơi khỏe hẳn đi?" Quách Khải Thắng góp ý.
Ninh Tịch lập tức nói, "Không cần đâu. Em muốn quay tiếp! Vốn dĩ chuyện
của em đã gây ảnh hưởng rất lớn cho cảđoàn rồi, nếu lại làm liên lụy
tới tiến trình thì em có chết ngàn lần cũng không hết tội đâu!"
Quách Khải Thắng thấy thái độ kiên quyết của cô, liền tỏ ra vui
mừng, "Haiz, vậy được! Nếu không chịu nổi nữa thì nhất định phải
nói với tôi đấy!"
Sau khi ra khỏi chỗ của đạo diễn, Ninh Tịch bỗng bị kéo mạnh vào
một góc không người.
Người kia tỏ ra sốt ruột, ngay đến quảđầu vàng chói kia trông cũng có
vẻ bơ phờ: "Ninh Tịch, tay bà không sao chứ?"
"Vết thương nhỏ thôi, đã xử lí qua rồi." Ninh Tịch
không bận tâm nói.
Giang Mục Dã phát cáu: "Tôi vốn định up tin đính chính giải
thích cho fan biết, nhưng anh Minh lại đổi mật mã weibo không cho tôi vào,
nói giờ tôi mà đứng ra thì sẽ càng hại bà...."
Ninh Tịch vỗ ngực lộ ra vẻ mặt vui mừng: "May mà anh Minh vẫn
còn thông minh đấy."
Giang Mục Dã cảm thấy thật tổn thương: "Đồ phụ nữ vô lương
tâm, tôi chỉ muốn giúp bà thôi, không được sao!"
Ninh Tịch bất đắc dĩ nói: "Nếu ông thật sự muốn giúp tôi, vậy
tôi nhắc trước cho ông biết, lát nữa tôi sẽ giả vờ là một đóa
Tiểu Bạch Hoa, anh phải phối hợp với tôi, không được lộn xộn, nếu
không đừng trách tôi tuyệt giao với ông!"
Giang Mục Dã ngoáy ngoáy tai, tỏ ra không thể tin nổi: "Vừa rồi
bà nói muốn làm gì cơ?"
"Tiểu Bạch Hoa, có vấn đề?"
"Bà có chắc một đóa Bá Vương Hoa như bà có thể hoàn
thành được thử thách khó khăn như vậy không?"
"BIẾN!"
· Chương
89: Kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi
· Hôm nay cũng trùng hợp thật, hầu hết cảnh Ninh Tịch
phải quay đều là cảnh đóng cặp với Giả Thanh Thanh.
Đang ngồi nghiên cứu kịch bản dưới bóng cây râm mát, bên tai bỗng truyền tới một
âm thanh kì quái...
"Ôi, đây chẳng phải là Đại minh tinh của chúng ta sao? Ninh Tịch,
giờ cô nổi tiếng rồi, hot đến độ tất cả mọi người đều
biết đến cô rồi đấy! Ha ha, biết mấy chuyện xấu xa mà cô làm! Cô cũng
thật vô liêm sỉ, xảy ra chuyện như thế mà vẫn dám vác mặt tới trường
quay!" Giả Thanh Thanh rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của
người khác.
Chỉ cần Ninh Tịch biến khỏi đoàn làm phim, cô ta có thể thừa cơ thay
thế vị trí của Ninh Tịch, có thểđóng cặp với anh Mục Dã rồi!
Ninh Tịch cắn môi, thân thể khẽ run, vẻ mặt khó xử nhưng vẫn
im lặng.
Giả Thanh Thanh thấy vậy càng đắc ý, chậc một tiếng rồi chạy theo
Giang Mục Dã:"Anh Mục Dã, loại người này anh phải tránh xa ra! Nếu không
danh tiếng của anh sẽ bị cô ta làm hỏng mất! Cô ta hại anh mất bao
nhiêu fan rồi còn gì!"
Giả Thanh Thanh áp sát tới còn mang theo mùi nước hoa gay mũi, gân trên
trán Giang Mục Dã giật giật, gã muốn phát cáu nhưng nghĩ tới lời cảnh cáo
của Ninh Tịch nên đành hít sâu miễn cưỡng chịu đựng.
Giả Thanh Thanh thấy Giang Mục Dã ngó lơ mình, chỉ nghĩ là
anh ta đang khó chịu vì vướng phải chuyện của Ninh Tịch, lại càng áp sát tới
an ủi: "Mục Dã, anh cứ yên tâm đi, đoàn làm phim sớm
hay muộn cũng sẽđá Ninh Tịch thôi!"
"Cô ồn quá đấy." Giang Mục Dã kiềm chế hết sức mới
thay tất cả ngôn từ chửi mắng của mình thành bốn từ này.
"Xin lỗi anh Mục Dã, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa." Giả Thanh
Thanh ấm ức bỏđi.
Cô ta bất mãn vì Giang Mục Dã vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với
mình, nhưng nghĩ một hồi cô ta lại thấy yên tâm, dù sao đợi cô ta lấy được
vai nữ thứ thì sẽ có cơ hội ở chung với anh Mục
Dã ngay thôi.
Cứ nghĩ tới mấy cảnh thân mật kia là cô ta lại không kiềm chếđược sự kích động
của mình.
Nhớ tới thì, tại sao hôm nay đạo diễn còn bắt cô ta tới quay cảnh tiếp
theo với Ninh Tịch làm gì, thật đúng là lãng phí thời gian!
Có điều, cảnh quay ngày hôm nay cô ta cũng rất thích, có một cảnh cô ta sẽ tát
Ninh Tịch.
Hứ, tới lúc đó nhất định phải cho mày biết mặt!
"Đạo diễn, em thấy cảnh này nếu tát thật thì hiệu quả sẽ tốt hơn,
anh có thấy vậy không?" Hiếm lắm mới có dịp một người không hề chuyên
tâm đóng phim như Giả Thanh Thanh lại chủđộng chạy
tới nói chuyện với đạo
diễn như vậy.
Làm gì có chuyện Quách Khải Thắng không biết cô ta đang nghĩ gì, ông
trầm giọng nói: "Chủ yếu vẫn là dựa vào góc quay thôi, nhiều nhất chỉ cần
xượt qua mặt một chút là được rồi!"
"Em biết rồi!" Giả Thanh Thanh miệng thì nói thế nhưng hoàn
toàn không có ý định nghe theo, cô ta định sẽ tát thật, hơn nữa
còn phải tát vài cái, để con khốn kia nếm mùi khổ sở mới được.
Dù sao loại chuyện "lấy việc công trả thù riêng" thế này cũng
không phải là lần đầu cô ta làm, chưa lần nào cô ta sẩy tay cả.
Sau khi các bộ phận đã chuẩn bị sẵn sằng, bắt đầu bấm máy.
Trong cảnh này, Mạnh Trường Ca chỉ vừa mới nhập cung, dùng tên giả là
Nam Vô Mộng, vẫn chỉ là một cung nữ nhỏ bé, vì hoàng đếđể ý
tới nàng nên rước lấy sự ghen ghét của Hiền phi, ả ta liền gọi
nàng tới tẩm cung gây khó dễ cho nàng.
"Tiện nhân vô liêm sỉ, không ngờ ngươi còn dám quyến rũ hoàng thượng
trước mắt bản cung!" Hiền phi nói rồi, giương tay tát mạnh một cái.
Đúng lúc Giả Thanh Thanh ra tay, đôi đồng tử của Ninh Tịch
thu lại, cơ thể hơi run lên, cô khéo léo tránh camera, né được
bàn tay của Giả Thanh Thanh, nhưng cơ thể cô như bịđẩy mạnh,
chật vật ngã xuống đất, sau đó "Phụt" một búng máu được
nhổ ra.
"Ninh Tịch......." Quách Khải Thắng giật mình, tất cả nhân viên
công tác cũng bị cảnh này dọa sợ, mọi người túm tít vây lại.
"Giả Thanh Thanh, cô mới quay phim ngày đầu tiên đấy à? Sao
ngay đến cả sức mình cô cũng không khống chếđược hả?" Thường
ngày, tính khí của Quách Khải Thắng rất tốt, đây là lần đầu tiên ông
tức giận như vậy.
Chuyện ngoài trường quay, ông không thể can thiệp, nhưng nếu trong phạm vị của
ông mà làm ra mấy chuyện này, ông tuyệt đối sẽ không tha thứ!
"Tôi...." Giả Thanh Thanh cũng giật mình, vừa xong quả thật
cô ta có cố tình dùng sức thật, nhưng tuyệt đối không thểđến mức có
thể khiến Ninh Tịch ngã thổ huyết thế kia, hơn nữa vừa rồi cô ta
rõ ràng thấy Ninh Tịch có hơi tránh đi, cô ta căn bản không hề chạm được
vào cô, nên chỉ biết è cổ ra kêu oan: "Tôi chỉ tát nhẹ cô
ta một cái thôi, vốn không hề dùng sức! Cô ta giả vờđấy!"
· Chương
90: Cos Tiểu Bạch Hoa
· Tiếc rằng trong giới Giả Thanh Thanh có quá nhiều
tai tiếng, chuyện thế này lại làm không ít, thêm việc cô ta vẫn luôn chống đối
Ninh Tịch, vậy nên lúc này không ai tin cô ta cả.
"Đạo diễn, em không sao, chỉ hơi rách môi một chút thôi, ngậm đá
một lát là được ấy mà. Chị Thanh Thanh chắc chỉ muốn hiệu
quả quay tốt hơn nên mới vậy, ngài đừng giận nữa...." Ninh Tịch
tuy chịu ấm ức nhưng vẫn cố chống đỡ, trông ẩn nhẫn lại
hiểu chuyện.
Thấy vẻ mặt ấy, không chỉđạo diễn mà những người khác cũng cảm thấy đồng
tình với cô.
Giang Mục Dã ở bên cạnh nhìn, khóe miệng giật giật, suýt chút nữa thì
bị lừa.
Cái con bé chết tiệt này, giả bộ làm Tiểu Bạch hoa cũng giống ghê...
Giả Thanh Thanh thấy dáng vẻ mảnh mai của cô, nhất thời bão nổ:
"Ninh Tịch, mày còn giả bộ! Rõ ràng là mày cố ý! Là mày tự cắn
rách môi mình! Có phải mày đã ngậm bao máu trong miệng từ trước rồi đúng
không!"
"Giả Thanh Thanh, cô đủ rồi đấy!" Quách Khải
Trình khiển trách.
Tiểu trợ lí bên cạnh Giả Thanh Thanh sợ to chuyện vội vàng kéo
cô ta khuyên nhủ: "Chị Thanh Thanh, thôi bỏđi! Chịđừng chọc đạo
diễn nổi giận nữa! Dù sao trong chuyện này chúng ta cũng có phần sai
mà..."
Cô ta hiển nhiên cũng cho rằng Giả Thanh Thanh cố ý đánh thật,
chuyện thế này cô ta thấy quá nhiều rồi.
Giả Thanh Thanh trở tay tát vào mặt tiểu trợ lí: "Cút! Từ khi
nào tới lượt cô chỉ huy tôi làm việc hả!"
Tiểu trợ lí bịđánh ngã xuống đất, miệng chảy máu giống y Ninh Tịch.
Tất cả nhân viên trong đoàn, đặc biệt là là những người có địa
vị không cao giống như cô trợ lý đều vội vàng chạy tới đỡ cô
dậy, họ nhìn Giả Thanh Thanh với ánh mắt vô cùng chán ghét.
Tuy đời tư của Ninh Tịch có lung tung, nhưng cô chưa bao giờ làm ảnh
hưởng đến người khác, hơn nữa lúc quay phim cũng rất chuyên nghiệp, nhưng
còn Giả Thanh Thanh thì sao, chỉ là một con đàn bà đanh đá!
Đây là lần đầu Giả Thanh Thanh bịđổ oan, thấy mọi người đều
không tin cô ta, mặt cô ta tái mét, có cảm giác chỉ chút nữa thôi là ngất
xỉu.
Vào lúc cô ta mất không chế muốn liều lĩnh xông lên cào xé Ninh Tịch, bỗng
có người tiến tới tóm
lấy cổ tay cô ta.....
"Thanh Thanh, em cũng thật là, chị biết em muốn diễn tử tế cho đạo
diễn mở rộng tầm mắt, nhưng cũng không cần quá nghiêm túc như vậy, người
biết thì nói em chuyên nghiệp, kẻ không biết thì nghĩ em thế nào đây?"
Người vừa tiến tới nói là Ninh Tuyết Lạc.
Hôm nay, Ninh Tuyết Lạc không có cảnh quay, vốn dĩ cô ta không cần tới, nhưng để thấy
bộ dạng đen đủi của Ninh Tịch nên cô ta vẫn đến, không ngờ,
sau khi tới đây lại thấy cảnh này......
Giả Thanh Thanh rốt cuộc đang làm gì vậy?
Ván bài tốt như thế, sao lại bị cô ta đánh thành ra thế này?
Thấy mọi người đều đang chán ghét Giả Thanh Thanh cực độ mà đồng
tình với Ninh Tịch, Ninh Tuyết Lạc vội chạy tới giải vây.
Giả Thanh Thanh vừa nhìn thấy Ninh Tuyết Lạc như nhìn thấy người
thân, cô ta lập tức khóc lóc kiện cáo, "Chị Tuyết Lạc, con khốn đó đổ oan
cho em!"
Ninh Tuyết Lạc sợ cô ta lại nói năng linh tinh khiến mọi người ghét bỏ,
nên tóm cô ta vào một góc: "Sao em vẫn không kiểm soát được cơn giận
của mình thế? Sớm muộn gì Ninh Tịch cũng sẽ bịđuổi đi, giờ em chọc
vào cô ta làm gì?"
Giả Thanh Thanh thở gấp đáp, "Mới đầu đúng là em
có nghĩ sẽ dạy dỗ nó một trận, nhưng em còn chưa động vào
nó, nó đã tự mình tránh, lại còn bày ra bộ dạng bị em đánh đến
thổ huyết!"
Ninh Tuyết Lạc thấy Ninh Tịch phía đối diện đang được đạo
diễn không ngừng an ủi, nhưng vẫn tỏ ra độ lượng, cô ta lập
tức nhìn ra cô định giở trò gì, vội nghĩ cách cứu cánh:
"Thanh Thanh, chỉ mình chị tin em cũng vô dụng, vấn đề là
mọi người đều không tin, tình huống lúc này em không giải thích rõ được đâu,
cách tốt nhất là em lập tức đi xin lỗi Ninh Tịch đi....."
Giả Thanh Thanh vừa nghe thấy vậy liền nổi giận: "Gì cơ? Bảo em đi
xin lỗi! Em không đi! Chị Tuyết Lạc, sao chị có thểđứng về phía
cô ta, nói giúp cô ta như vậy!"