CHƯƠNG 751 - 760
Chương 751: Boss đại nhân, anh thật tốt!
Ninh Tịch nghẹn họng trân trối, vẻ mặt đưa đám
nói: "Nhất định là bộ váy hôm nay đã ảnh hướng đến
trình độ của tôi!"
Mạc Lăng Thiên bật cười ngay tại chỗ, miệng
còn an ủi rằng: "Rất tốt, rất tốt, thếđã là không tồi rồi! Ít nhất cô
cũng bắn trúng bia!"
Lục Đình Kiêu vuốt mái tóc của cô gái nhỏ,
sau đó cũng rút súng ra bắn -- 6.2 điểm.
Vừa vặn kém hơn Ninh Tịch một chút.
Mạc Lăng Thiên vỗ vỗ bả vai của
Lục Đình Kiêu, lắc đầu than: "Người anh em! Tôi phục cậu rồi! Chắc đây
là điểm số khó bắn nhất trong đời cậu rồi!"
Thế nhưng Lục Đình Kiêu lại rút súng
ra bắn thêm một lần 6.2 nữa… chuyện này quả thật còn khiến người ta ngu người
hơn cả việc anh đánh trúng vòng 10 điểm!
Ninh Tịch không thèm để ý đến Mạc
Lăng Thiên nói nhăng nói cuội, vui vẻ cọ cọ Lục Đình Kiêu
nói: "Boss đại nhân, anh thật tốt ~~!"
Lục Đình Kiêu đang định nói
chuyện thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Màn hình hiển thị sốđiện thoại của nhà họ Lục.
Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu hơi cứng lại,
sau đó anh quay sang nói với Ninh Tịch: "Em cứ chơi đi,
anh đi nghe điện thoại."
Nói rồi liếc mắt nhìn Mạc Lăng Thiên một cái,
ý bảo anh ta trông chừng Ninh Tịch một lát giúp anh.
Mạc Lăng Thiên xua tay đầy ghét bỏ:
"Đủ rồi, đi nghe cái điện thoại thôi mà cũng phải thế! Đi đi, đi
mau đi!"
Lục Đình Kiêu vừa mới đi những người
vừa nãy còn kiêng kị vì Lục Đình Kiêu giờđã bắt đầu lớn tiếng xì
xào thảo luận.
"Ha ha ha! Buồn cười chết mất! Vừa nãy
ngay cả cô bé không biết gì cũng bắn được 7 điểm. Thế mà có
người còn không biết ngượng nói mình bắn rất tốt ha ha ha..." Lục Hân
Nghiên ra vẻ khinh bỉ.
Cô gái ngồi bên cạnh nhún vai nói: "Đối với
cô ta mà nói, có lẽ thếđã là không tồi rồi! Ít nhất người ta còn bắn trúng
bia! Tôi còn kinh ngạc khi thấy cô ta bắn trúng bia nữa cơ!"
"Rốt cuộc Lục Đình Kiêu tại sao lại
nhìn trúng cái đứa con gái vô dụng như cô ta chứ, tôi thật sự rất
hiếu kì đấy! Các cô có ai đi hỏi thăm xem không?"
"Tôi không đi đâu! Chẳng qua nể mặt
Lục Đình Kiêu mới khách sáo với cô ta thôi, còn bảo tôi chủđộng làm thân với
cô ta á? Não tôi có vấn đề à!"
...
Ninh Tịch nghe mấy người đó bàn tán, vẻ mặt
thản nhiên tiếp tục lau lau súng.
Những người đó đều là những kẻ quyền
quý nhất ởĐếĐô, nếu không phải người thừa kế tài phiệt thì cũng là
con vua cháu chúa, bởi vì nể mặt Lục Đình Kiêu mà không bới móc
cô đã coi như là tốt rồi.
Dù sao, nước sông không chạm nước giếng, cô
không động đến tôi thì tôi cũng không làm gì cô.
Đúng lúc này có người nhìn về phía Quan Tử Dao
nói: "Tử Dao, cậu và Mạc Lăng Thiên đều có quan hệ khá tốt
với Lục Đình Kiêu, có thời gian thì khuyên anh ấy một chút! Đừng để anh ấy
bị loại con gái này lừa!"
"Ở lâu mới biết lòng người, mình tin
anh ấy sẽ tự hiểu ra thôi." Quan Tử Dao nói.
"Sao mà cậu ngốc thế, đợi anh ấy
tự hiểu ra thì đã sớm bị người ta lừa cả tình lẫn tiền rồi!"
Lục Hân Nghiên nghe mọi người nói chuyện mà
trên mặt nóng bừng bừng, cảm thấy bản thân thật mất mặt. Cô ta dù thế nào đi
nữa cũng không cách nào chấp nhận nổi, người anh họ hoàn mỹ như một
vị thần thế nhưng lại bị loại con gái như thế làm ô uế…
Trong sự phẫn nộ cực độ, Lục
Hân Nghiên cuối cùng không chịu nổi nữa, đứng bật dậy đi đến trước
mặt Ninh Tịch, phẫn nộ nói: "Tôi không cần biết cô dùng thủđoạn
gì để quyến rũ anh tôi! Nói đi! Rốt cuộc làm thế nào
cô mới chịu rời khỏi anh tôi!"
Mạc Lăng Thiên thấy tình hình có vẻ mất
khống chế, vội vàng chen vào giữa hai người hòa giải: "Này này này, làm gì
thế! Thế này là đang định làm gì vậy, mọi đến đây chơi
là để vui mà! Cãi nhau không tốt đúng không! Đừng làm ẩu, đừng
làm ẩu mà!"
"Em đâu có làm ẩu! Đứa con
gái này có chỗ nào xứng với anh em?"
Lăng Thiên còn đang sứt đầu mẻ trán
khuyên bảo Lục Hân Nghiên, Ninh Tịch vuốt vuốt khẩu súng trong tay, vẻ mặt đầy
vô tội chớp chớp mắt sau đó hồn nhiên lên tiếng: "Rời khỏi anh cô á?
Rất đơn giản thôi! Chỉ cần cô thắng tôi là được!"
Chương 752: Ha ha, rốt cuộc là ai ngu!
"Cô… cô nói gì? Đánh bại cô cái gì cơ?" Lục
Hân Nghiên đần ra, trong chốc lát không theo kịp suy nghĩ của Ninh Tịch.
Mạc Lăng Thiên cũng đần ra.
Ninh Tịch chớp chớp mắt, tỏ vẻ không
hiểu sựđời, nói: "Bắn súng chứ còn gì nữa! Tôi thấy mấy người hình nhưđều
không thích tôi lắm nhỉ ~ cho nên thế này đi, không cần biết là
ai trong các cô chỉ cần có thể thắng tôi, tôi sẽ chia tay với Lục Đình
Kiêu ~ nhưng mà, nếu như tôi thắng rồi thì sau này mọi người gặp tôi, làm
phiền khách sáo với tôi một chút nha~!"
Ha ha, không phải một hai nhất quyết đòi
cứu Lục Đình Kiêu ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng à?
Được thôi! Anh đây cho mấy đứa một cơ hội!
Ninh Tịch nói ra câu này tất cả mọi người
có mặt ởđây đều kinh ngạc ngây ra.
Cô… cô ta vừa mới nói gì cơ?
Cô ta có phải là điên rồi không?
Khó khăn lắm mới làm được việc mà tất cả phụ nữởĐếĐô
này đều không thể làm được là tóm lấy cái cây cổ thụ Lục Đình
Kiêu, bây giờ chỉ vì một phút kích động thế mà cô ta lại
dùng điều kiện chia tay với Lục Đình Kiêu để cá cược?
Bọn họ còn tưởng cái loại nghệ sĩ nho
nhỏ như thế này đều rất biết điều, am hiểu nhất là
nhìn sắc mặt người khác, chỉ cần có tí thông minh thì sẽ biết xu lợi
tị hại.
Thế nhưng không ngờ… hóa ra lại là một đứa
không não!
Ngu đến mức này thì! Thật đúng
là đáng buồn thay cho Lục Đình Kiêu…
Ngàn vạn không ngờđến mọi chuyện lại diễn biến
theo chiều hướng ngày, Mạc Lăng Thiên cuống đến mức sắp phát điên rồi:
"Thỏ con, cô đang làm cái gì đó? Nhẫn nhịn một chút đợi
Lục Đình Kiêu về làm nũng với cậu ta, bảo cậu ta giúp cô xả giận
không phải là được sao? Sao cứ phải làm mọi chuyện rối lên thế? Cô muốn
chia tay với Lục Đình Kiêu thật à? Cô có bị ngu không đấy!!!"
Những người khác đều không biết nhưng Mạc
Lăng Thiên lại hiểu rất rõ, Lục Đình Kiêu không phải là chơi qua đường
mà cậu ta thật sự rất yêu cô gái này.
Tuy rằng anh ta cũng hoàn toàn không hiểu cô
nhóc này rốt cuộc có gì hơn người nhưng nếu nhưđó là sự lựa chọn của anh
em mình, anh ta cũng không tiện nói gì.
Lục Hân Nghiên cuối cùng cũng tiêu hóa được
lời của Ninh Tịch, ngay lập tức có chút không dám tin, cô ta thế mà
ngu đến mức này à?
Còn tưởng cô ta nhất định rất khó chơi,
thế này cũng dễ dàng giải quyết quá rồi còn gì?
"Cô nói thật không?" Lục Hân Nghiên
không yên tâm, xác nhận lại với Ninh Tịch một lần nữa.
"Ừ, là thật!" Ninh Tịch gật gật đầu.
"Tốt, vậy cứ quyết thế nhé, tôi
nói cho cô biết những gì cô vừa nói lúc nãy tôi đã ghi âm lại rồi,
cô đừng hòng giở trò xỏ lá!" Vẻ mặt của Lục Hân
Nghiên đầy đắc ý: "Vậy thì chúng ta bắt đầu đi!"
Ninh Tịch đột nhiên lên tiếng: "Từ từđã."
"Sao thế? Hối hận rồi à?" Gương mặt
Lục Hân Nghiên sa sầm.
"Tôi chỉ muốn giải thích lại một
chút, vừa nãy tôi nói là bất kì ai trong các cô thắng tôi đều được,
các cô chọn một người ra đấu với tôi đi!" Ninh Tịch nói.
"Biết rồi, biết rồi, tôi đấu với cô
là được rồi!" Lục Hân Nghiên hiển nhiên hoàn toàn không để cô
vào mắt.
Một cái bình hoa được có 6.3 điểm, bản
thân cô ta thừa sức thắng được.
"Cô nghĩ kĩ chưa, tôi khuyên cô
tốt nhất là cử người có thành tích tốt nhất trong các cô ra thi với tôi, bằng
không đến lúc đó lại kêu là không công bằng!"
Nghe được câu này của Ninh Tịch tất cả mọi
người có mặt ởđây đều nghẹn họng, rốt cuộc con ngu này bói đâu
ra tự tin thế?
Lục Hân Nghiên mất kiên nhẫn, đang định
nói để cô ta ra mặt là được nhưng đúng lúc này, Quan Tử Dao đã
bước đến giữ vai cô ta lại: "Hân Nghiên, để chị."
Lục Hân Nghiên nhìn Quan Tử Dao một cái,
nhăn mày: "Chị Tử Dao, đối phó với loại người này đâu
cần chị tự mình ra trận, chị coi trọng cô ta quá rồi đấy!"
Quan Tử Dao thản nhiên nói: "Để chị làm ổn
thỏa hơn."
Lục Hân Nghiên nghĩ ngợi một lát cảm thấy
cũng có lý, cơ hội tốt thế này nhỡđâu lại xảy ra cái gì ngoài ý muốn
thì sao, hơn nữa Quan Tử Dao đích thân ra mặt lại càng phù hợp với
ý định của cô ta hơn.
Chị Tử Dao là người có tư cách để dạy
dỗđứa con gái ngu ngốc này nhất!
Chương 753: Móa nhà nó! Để ông đây đi chết
luôn cho rồi!
Mạc Lăng Thiên đứng bên cạnh thì lo sốt cả vó
lên, dù sao vừa nãy anh ta cũng vừa mới đồng ý với Lục Đình Kiêu
trông chừng Ninh Tịch hộ anh ta.
Đối với sự căng thẳng quá mức của Lục Đình
Kiêu, vốn dĩ anh ta còn tưởng rằng là lo xa thái quá, nhưng nào ngờ, Lục Đình
Kiêu mới ra ngoài nghe cuộc điện thoại có mấy phút ngắn ngủi thôi, thế mà
cô nhóc này đã quậy ra thành như thế này rồi!!
"Không được! Thật sự là quá hồ nháo
mà!" Mạc Lăng Thiên chỉ có thể vội vã ngăn lại.
Quan Tử Dao nhìn Mạc Lăng Thiên với ánh mắt
áp bách: "Lăng Thiên, anh đừng nhúng tay vào chuyện này."
"Anh làm sao mà mặc kệđược? Tử Dao,
cô nhóc đó không hiểu chuyện thì thôi em cũng đừng gây sự nữa!"
Mạc Lăng Thiên khuyên nhủ nói.
Vừa mới dứt lời, Ninh Tịch ở cạnh đó đã
bĩu môi: "Tôi không hiểu chuyện ởđâu ra chứ! Tôi nghiêm túc thật
mà!"
Giờ phút này, Mạc Lăng Thiên quả thật
muốn đập đầu xuống đất! Móa nó chứ! Để ông đây chết đi
cho rồi!
Ông đây rã cả bọt mép nói đỡ cho
cô, thế mà cô cứ thích đâm đầu vào chỗ chết là sao!
Lục Đình Kiêu thích được cô gái
này... haiz, quả nhiên không thể dùng tư duy của người bình thường để hiểu được...
"Anh Thiên, anh thấy chưa, chuyện này bắt đầu
là do chính cô ta đề ra, bọn em đâu có gây sựđâu. Đây là
chuyện giữa phụ nữ bọn em, anh không cần quan tâm!" Lục Hân
Nghiên sợ Mạc Lăng Thiên nhảy vào phá đám, vội cuống quýt kéo anh ta
sang một bên.
Giờ phút này, ngoại trừ Mạc Lăng
Thiên lòng như lửa đốt, tất cả mọi người ởđây đều tỏ ra đang đợi
một vở kịch hay.
Nhưng mà, vở kịch này hình như cũng
không có gì hay ho cho lắm, bởi vì kết quả quá ư là hiển nhiên.
"Tôi cảm thấy đứa con gái này có ngu
thì cũng không ngu đến mức đấy chứ? Có phải cô ta đang "Giả heo ăn
thịt hổ" không?" Có người nghi ngờ nhỏ giọng lầm bầm.
"Hứ! Cái dạng như cô ta mà cũng đòi
"giả heo ăn thịt hổ"?"
"Kể cả phát súng vừa nãy của cô
ta không sai sót thì trình độ của cô ta còn có thể như thế nào được
nữa đây? Bây giờ người ra tay không phải là Lục Hân Nghiên mà là Quan
Tử Dao! Vừa nãy lúc Quan Tử Dao thi với Mạc Lăng Thiên, e rằng cũng
chưa hết sức đâu nhỉ?"
"Nói thế cũng phải, con nhỏđó muốn
ra vẻ một phen không ngờ lại bị mất mặt!"
...
"Cô trước đi~!" Ninh Tịch nói.
Quan Tử Dao cũng không nhiều lời, liền đeo
kính bảo hộ và tai nghe lên, ngay sau đó liền dứt khoát giơ súng,
nhắm bắn.
Tư thế của cô gái này nhìn vào rất đúng
tiêu chuẩn, chí ít cũng đã có vài năm luyện bắn súng.
Lục Hân Nghiên lườm Ninh Tịch một cái, hầm hừ nói:
"Thật đúng là không biết sống chết, chị Tử Dao chơi súng gần
mười năm nay rồi, thế mà còn dám chạy đến trước mặt chị Tử Dao
khoe khoang! Chị Tử Dao cố lên!"
Quan Tử Dao nhắm mắt lại sau đó hít
một hơi thật sâu, hình nhưđang khống chế cảm xúc.
Cho dù đứa con gái Ninh Tịch này nhìn
trông có vẻ vô dụng nhưng mà chuyện có liên quan đến Lục Đình
Kiêu, cô ta không cho phép bất cứ cái ngoài ý muốn xảy ra.
Lúc này, tất cả mọi người đều nín thở chăm
chú nhìn, Lục Hân Nhiên cũng im lặng, không dám nói câu nào.
Bên cạnh, Ninh Tịch nằm bò ra bàn chống cằm
ngáp một cái thật dài.
Một lúc sau, Quan Tử Dao mới mở mắt
ra.
Ngay sau đó.
"Đoàng."
"Đoàng."
"Đoàng."
Ba phát súng liên tiếp vang lên.
Sau khi tiếng súng dứt, tất cả mọi người đều
vội quay sang nhìn xem điểm số mà Quan Tử Dao ghi được.
Kết quả là, vừa nhìn thấy tất cả mọi
người đều trợn mắt há mồm, kinh ngạc ngẩn ra tại chỗ.
Phát thứ nhất: 9.9
Phát thứ hai: 10
Phát thứ ba: 10
Thế mà chỉ có một phát đầu là
9.9, hai phát sau đều đạt điểm tuyệt đối là 10! Quả tuyệt
vời!
Thế này có thể so với trình độ của
bộđội chuyên nghiệp nhà người ta rồi đấy!
"Trời ạ! Chị Tử Dao giỏi
quá! Thật lợi hại! Chị chính là thần tượng của em!" Lục Hân Nghiên
kích động.
Chương 754: Người ta làm sao có thểđể thua mất
anh được
Ngay đến cả Mạc Lăng Thiên cũng kinh ngạc sững sờ:
"Mẹ! Quan Tử Dao! Cái đồ cầm thú này! Thật đấy
à?"
Vì khiến Ninh Tịch rời khỏi Lục Đình
Kiêu, ngay cả thành tích như thế này cô ấy đều
làm được, nếu như anh ta không nhớ nhầm trong ấn tượng của
anh ta đây là đầu tiên cô có thành tích cao như thế…
Nghĩđến đó, sắc mặt Mạc Lăng Thiên thoáng
cái đã sa sầm.
Tuy rằng mọi người thích gán ghép Quan Tử Dao
và Lục Đình Kiêu thành một đôi nhưng anh biết thực tế bao nhiêu
năm nay bọn họ chỉ là bạn bè đơn thuần mà thôi.
Có điều, lần này sau khi Quan Tử Dao
trở về nước, anh ta đột nhiên lại không dám chắc vềđiều này nữa.
Thái độ này của Quan Tử Dao đã
phát triển về cái hướng mà anh ta không muốn tin nhất….
"Rốt cuộc là cậu luyện như thế nào
vậy? Siêu thế!"
Tất cả mọi người tỏ ra vẻ rất
thán phục, đồng thời đắc ý nhìn về phía Ninh Tịch chờ xem một
vở kịch hay.
Bọn họ muốn xem xem đứa con gái này
giờ làm thế nào để kết thúc đây…
Lục Hân Nghiên vênh váo đi đến trước
mặt Ninh Tịch khoe khoang: "Cô xem đi, phát đầu tiên 9.9, hai
phát sau đều đạt điểm tuyệt đối! Bây giờ cô còn
gì để nói!"
Ninh Tịch ngước mắt liếc cô ta một cái:
"Không có gì hay để nói hết."
"Hứ, không nói thì không nói! Nhớ cho
kĩ những gì cô đã nói đấy, chia tay anh tôi, ởđây có rất
nhiều người làm chứng cho chúng tôi đấy."
Lục Hân Nghiên chẳng hề sợ Ninh Tịch
hối hận, cô ta không tin đứa con gái này mặt lại dày đến thế, chuyện đã đến
nước này mà còn giở trò xỏ lá được.
Nếu như lần này cô ta dám giở trò xỏ lá,
vậy thì sau này cô ta đừng hòng lăn lộn trong vòng giao tế của Lục Đình
Kiêu nữa!
Trên mặt Mạc Lăng Thiên có vẻ khó chịu:
"Chỉ là một trò chơi mà thôi, đừng coi là thật, chuyện chia tay
sao có thể nói tùy tiện như thế."
Lục Hân Nghiên phẫn nộ giậm chân:
"Anh Thiên, anh làm sao thế hả? Sao cứ nói đỡ cho cô
ta mãi vậy!"
Quan Tử Dao cũng khẽ cau mày nhìn về phía
Mặc Lăng Thiên với vẻ không vui.
Mạc Lăng Thiên nghiến răng, chỉđành phải chạy đến
trước mặt Ninh Tịch nói: "Mau nói với mọi người là cô chỉđang đùa
thôi đi, cô muốn chia tay với Lục Đình Kiêu thật à?"
Ninh Tịch bĩu môi: "Đương nhiên là không
rồi!"
Nếu như cô ta không phải là người của Lục Đình
Kiêu, Mạc Lăng Thiên quả thật muốn mắng cho cô ta một trận nên thân, kiềm
chế cơn tức giận trong lòng xuống nói: "Bây giờ biết không muốn
rồi đấy à, sao trước đấy còn mạnh mồm! Vừa nãy tôi khuyên cô thì cô
không chịu nghe tôi cơ! Giờ thì hay rồi!"
"Hứ, đã đồng ý rồi thì
không được phép hối hận, bằng không sau này đừng trách tôi khinh thường
cô! Kẻ lật lọng vô liêm sỉ làm sao có thể có tư cách làm chị dâu
của tôi!"
Mạc Lăng Thiên vừa trách cứ Ninh Tịch vừa
sứt đầu mẻ trán nghĩ cách, Lục Hân Nghiên vẫn còn không chịu bỏ qua…
Ngay sau đó, đột nhiên tất cả mọi
người đều im lặng.
Lục Đình Kiêu đã quay lại.
Nhìn thấy Lục Đình Kiêu rồi, hai mắt Lục
Hân Nghiên lập tức lóe sáng, vội chạy đến nói thật nhanh: "Anh! Người
phụ nữđó vừa nãy cá cược với bọn em, nói rằng nếu như so tài bắn súng
mà thắng cô ta thì cô ta sẽ chia tay với anh! Bây giờ cô ta đã
thua chị Tử Dao rồi! Cô ta để thua mất anh rồi! Cái loại
con gái này thế mà dám lôi anh ra để cá cược, thật là quá đáng
lắm!"
"Cái gì?" Nghe Lục Hân Nghiên nói
xong, vẻ mặt của Lục Đình Kiêu lạnh đi ngay tức khắc.
A a a a! Khốn khiếp!
Tại sao mỗi lần làm chuyện xấu đều bịĐại
ma vương bắt được thế!
Vẻ mặt Ninh Tịch đầy đau khổ, vốn
dĩđang lười biếng xem đám Lục Hân Nghiên nhảy nhót, lập tức đứng bật
dậy không thèm nhìn lấy bia ngắm một cái, lật tay lên giương súng bắn liên tiếp
ba phát "Đoàng, Đoàng, Đoàng"...
Sau đó quẳng khẩu súng đi bổ nhào
vào lòng Lục Đình Kiêu, ngẩng đầu chớp chớp mặt nịnh nọt nói:
"Người ta làm sao có thểđể thua mất anh được chứ!"
Vừa mới dứt lời, máy tính điểm đằng
sau đã "ting" một tiếng.
Chỉ thấy trên màn hình hiển thị rất
rõ ràng: 10! 10! 10!
Chương 755: Thần tiên từ chốn nào ghé qua để phá
quán nhà người ta đó phỏng?
Cô gái nhỏ vừa nói, vừa chớp đôi mắt sáng lấp
lánh nhìn anh: "Lục Đình Kiêu, em giỏi không? Mau khen em đi!
Mau khen em đi!"
Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu vẫn đen
sì.
Hở ra một cái là quậy lật trời, ba lần bốn
bận gây họa mà còn muốn anh khen cô?
"Ừm, giỏi lắm!" Được rồi, vẫn
không thể chống cựđược ánh mắt mong đợi được khen của cô ấy…
Đưa mắt nhìn về thành tích của Ninh Tịch ở trên
máy hiện thị, bên cạnh điểm số của cô là kết quả của Quan Tử Dao,
Lục Đình Kiêu bóp trán.
Cô nhóc này, gan đúng là to thật!
Nhưng mà, anh lại thích cái tính này của cô…
Cái khoảnh khắc cô bổ nhào vào lòng anh rồi
nói câu "Em làm sao có thểđể thua mất anh được" đó thật
sự là rất rung động.
Để tăng thêm tính giải trí, tất cả các
thiết bị tính kết quả của câu lạc bộ bắn súng này đều có
cài đặt một chương trình đặc biệt.
Nếu như liên tiếp bắn được ba lần
10 điểm thì sẽ phát ra tiếng nhạc chúc mừng, sau đó còn thông
báo cho toàn trường bắn biết ở chỗ nào đấy có ai đó vừa
mới bắn được ba lần đạt điểm tuyệt đối liên tiếp.
Cho nên, sau khi khi Ninh Tịch bắn xong hiện
trường lập tức vang lên tiếng nhạc chúc mừng và thông báo. Không chỉđám Lục Hân
Nghiên, Mạc Lăng Thiên, Quan Tử Dao mà còn có tất cả những
khách đang có mặt trong câu lạc bộ bắn súng nữa, tất cảđều giật mình
kinh ngạc.
Câu lạc bộ bắn súng này thiết kế cực
kì chuyên nghiệp, tất cảđều dùng súng thật đạn thật, bình thường những người
tới đây chơi đều là những người vô cùng đam mê bắn súng, thậm
chí còn có cả những đoàn đội chuyên nghiệp đến đây tập
luyện, trong tình huống đó, tỉ lệ gặp được ba phát liên tiếp đạt điểm
tuyệt đối là rất ít, chỉ có thể ngẫu nhiên gặp chứ không thể muốn
là được.
Thế nên nghĩ cũng biết, ba phát
trúng hồng tâm liên tiếp của Ninh Tịch đã gây ra sóng gió như thế nào.
Vừa nãy Quan Tử Dao đạt được
thành tích cao như thế tất cả mọi người đã giật mình kinh
ngạc rồi, bây giờ nhìn thấy thành tích của Ninh Tịch, bọn họ hoàn
toàn đần ra đến nơi…
Vẻ mặt của Mạc Lăng Thiên như thể vừa
nhìn thấy quỷ: "What? Cô đang đùa tôi đó à?"
Quan Tử Dao thất thần, dường như không
thể nào chấp nhận nổi kết quả này.
Lục Hân Nghiên vồđến vỗ vỗ cái máy
tính kết quả: "Làm sao có thể thếđược? Có phải là máy tính điểm
có vấn đề rồi không? Nhất định là có vấn đề rồi! Người
phụ trách của câu lạc bộ này đâu rồi? Bảo anh ta ra đây xem
cái máy này như thế nào!"
Ninh Tịch cạn lời trợn tròn mắt lên, sau đó
cầm khẩu súng lên, bắn thêm ba phát nữa.
Mấy phút sau, tiếng nhạc chúc mừng lại vang
lên, toàn bộ câu lạc bộ vang lên tiếng thông báo: "Trường bắn số hai,
khu vực bắn số chín, 10 điểm, 10 điểm, 10 điểm!"
Mạc Lăng Thiên: "..."
Lục Hân Nghiên: "..."
Quan Tử Dao: "..."
Nếu như nói vừa nãy có người nghe được
thông báo chỉ cảm thán câu lạc bộ này lại xuất hiện thêm một kẻ trâu
bò, thì giờđã hoàn toàn sững người luôn rồi.
Fuck!
Cái tình huống gì thế này?
Thần tiên từ chốn nào ghé qua đập
phá vậy?
Cho dù là những người chuyên nghiệp có
trình độ rất cao đi chăng nữa, cũng không thể trong thời
gian ngắn như thế bắn liên tiếp hai lần, mỗi lần ba phát liên tục đều
trúng vòng 10 điểm như thế!
Lúc này đã có không ít người không ngồi
yên được nữa, lục tục có người chạy đến xem rốt cuộc là thần thánh phương
nào.
"Hi, mấy người cũng sang xem ai là người
vừa mới được nhắc đến trong thông báo đó à?"
"Đúng thế, đúng thế! Trâu bò
vãi đạn! Chẳng lẽ là người của bên quân đội?"
"Không biết được, đường bắn số chín…
hình như là cô bé mặc váy hồng tay cầm súng đứng đằng kia thì phải,
có phải là người vừa bắn xong không?"
...
Trong khi mọi người đang nghi ngờ, đằng
sau đột nhiên có một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi, năm mươi
tuổi, ăn mặc giản dị, dáng người cao lớn vẻ mặt lạnh lùng đi
cùng với một anh lính trẻ bước về hướng này.
"Đi hỏi xem, vừa nãy mấy phát súng đó
là ai bắn." Người đàn ông trung niên nói với anh lính trẻ,
trong đôi mắt lạnh lẽo hiện lên thứ ánh sáng kì dị.
"Rõ! Thưa thủ trưởng!"
Chương 756: Chỉ là một chú thỏ trắng mà thôi!
Mạc Lăng Thiên gian nan nuốt nước miếng, có cảm tưởng như cô
thỏ trắng trước mặt đột nhiên biến thành một con thú to lớn thời tiền
sử.
Đang hoảng sợ, anh ta nghe như sau lưng
có tiếng ai đó gọi mình.
"Mạc thiếu gia... Mạc thiếu gia..."
Mạc Lăng Thiên quay qua nhìn liền thấy một người
trẻ tuổi mặc đồ lính thì vẻ mặt có hơi ngạc nhiên: "Ồ,
cậu là cảnh vệ Tiểu Trần của bác Trang đúng không nhỉ?"
"Là tôi là tôi!" Tiểu Trần vội vã gật đầu.
"Sao thế? Có việc gì sao?"
"Là thế này, có việc phải hỏi cậu ạ,
Mạc thiếu, vừa rồi cậu vẫn ở trong này sao?"
"Đúng vậy, tôi vẫn ở trong
này."
"Tốt quá! Thế cậu có biết người nào
vừa rồi bắn vào hồng tâm liên tiếp không?"
Mạc Lăng Thiên lập tức chau mày, thì ra
là đến hỏi thăm về chuyện này.
"Đương nhiên là biết rồi, ừ, chính
là cô gái đằng trước kia kìa!" Mạc Lăng Thiên nói xong liền ra vẻ chuẩn
bị xem kịch hay.
"Cô gái ư?" Quả nhiên Tiểu
Trần nghe xong thì liền tỏ ra kinh ngạc.
Mạc Lăng Thiên ung dung gật đầu: "Đúng
thế!"
Biết là con gái mà đã kinh ngạc thế rồi, đợi
lát tôi nói cho cậu biết cô gái này là ai thì chắc dọa cậu chết mất?
"Là cô gái nào thếạ? Cô gái mặc đồđen
kia sao?" Tiểu Trần dò xét đám người kia, sau đó dò hỏi lại lần
nữa.
Mạc Lăng Thiên cong môi: "Sai rồi, là cô
gái mặc váy hồng, áo khoác lông màu trắng, đeo giày tuyết tai thỏ kia
kìa!"
"Váy hồng nhạt… Áo lông màu trắng… Giày
tuyết tai thỏ???"
Tiểu Trần vừa nói vừa lướt mắt xác định được
một cô gái đang nép vào bên người một người đàn ông lạnh lùng,
sau đó lại dở khóc dở cười nhìn Mạc Lăng Thiên rồi nói: "Mạc
thiếu, cậu đừng đùa tôi nữa! Việc này là thủ trưởng ra lệnh cho
tôi tới đây điều tra đấy, xin cậu đừng nói đùa với tôi
nữa!"
"Ai đùa với cậu… Hôm nay thủ trưởng
các cậu đang ởđây à?"
"Đúng vậy, thủ trưởng đến đây
chiêu đãi mấy người bạn, kết quả vừa nghe thông báo thì liền bỏ lại
mọi người chạy đến, đã lâu rồi tôi không thấy thủ trưởng
kích động như thế…" Tiểu Trần ra vẻ bất đắc dĩ.
Mạc Lăng Thiên vô ý thức nhìn ra phía sau
cách đó không xa, quả nhiên trông thấy một người đàn ông trung
niên tướng mạo khôi ngô đang chắp tay đứng đó.
"Rốt cuộc là ai thế? Xin Mạc thiếu gia
hãy nói cho tôi biết. Có phải là người đàn ông bên cạnh cô gái mặc đồ hồng
phấn không? Hình như người đó là tổng giám đốc của tập đoàn
Lục Thị, Lục Đình Kiêu thì phải?" Tiểu Trần hỏi không ngớt miệng.
Mạc Lăng Thiên cười thần bí: "Không phải đã
nói với cậu rồi sao? Chính là cô bé Tiểu Bạch Thỏ kia đó!"
Nói xong còn vỗ vai Tiểu Trần: "Tôi
qua chào thủ trưởng của cậu."
Tiểu Trần câm nín đứng nguyên tại chỗ, vô
thức quay qua liếc cô gái đáng yêu kia.
Sao lại thếđược! Nếu Tiểu Bạch Thỏ kia mà
có thể bắn được sáu phát 10 điểm liên tục như thế thì
cậu đã có thể vào đội đột kích Báo Tuyết rồi!
Mạc Lăng Thiên đi đến trước mặt người đàn
ông trung niên kia nhiệt tình bắt chuyện: "Bác Trang, đã lâu không gặp ạ."
"Lăng Thiên đấy à, tới chơi với bạn?"
"Đúng vậy ạ! Bác Trang, nghe Tiểu Trần
nói bác đang tìm người ạ?"
"Ừ." Người đàn ông trung niên
kia gật đầu, sau đó nhìn anh ta một cái: "Cháu quen à?"
"Đương nhiên là quen ạ!" Mạc Lăng
Thiên nói xong lại chỉ về phía Ninh Tịch: "Chính là cô gái bên cạnh
Lục Đình Kiêu đó ạ, bác thấy không? Vừa rồi cháu đã nói với
Tiểu Trần rồi nhưng cậu ấy không tin, cháu đành tự tới nói với
bác thôi!"
Chương 757: Đây đúng là yêu nghiệt!
"Cô gái nhỏ kia sao?" Người đàn ông
trung niên kia trầm ngâm rồi mở miệng: "Cô bé kia bao tuổi? Làm nghề gì?
Có phải đang đi học không? Gia đình cô ấy làm gì?"
Khóe môi Mạc Lăng Thiên hơi co lại; "À,
khụ… Bác Trang, bác hỏi làm gì thếạ? Mặc dù là bác có con trai… nhưng không phải
Tiểu Quang chỉ mới mười tám thôi ư? Bác tìm con dâu bây giờ có
phải là hơi sớm rồi không? Quan trọng nhất là… cô gái kia đã có chủ rồi ạ…
Cô ấy chính là bạn gái của Lục Đình Kiêu."
"Lục Đình Kiêu có bạn gái?" Người đàn
ông kia nghe vậy thì khuôn mặt nghiêm lại, không biết đang suy nghĩđiều
gì.
"Đúng vậy, vừa yêu chưa được bao
lâu ạ." Mạc Lăng Thiên gật đầu.
Người đàn ông kia như nghĩđến điều
gì đó, sau đó lại mở miệng: "Lăng Thiên, cháu đi dò
xem, hỏi cô bé kia một chút xem cô ấy có muốn nhập ngũ không."
"Phụt~" Mạc Lăng Thiên suýt thì phun
cả nước miếng ra.
Thì ra chủ ý của ông ấy là như thế!
Nhưng chủ ý này lại càng không được...
Mạc Lăng Thiên bèn vội vàng nói: "Bác
Trang, bác đừng mong ngóng nữa, Lục Đình Kiêu yêu chiều cô ấy
còn hơn cục vàng, đi bộ còn sợ cô ấy mỏi chân phải ôm, cưỡi
ngựa thì sợ cô ấy ngã, ra ngoài gọi điện có một chút thôi mà cũng
phải giao cho cháu chăm sóc cô ấy…"
"Muốn cô ấy nhập ngũấy à, sao
mà được! Mặc dù hôm nay người ta mặc đồ nhìn có vẻ nhỏ tuổi
thôi nhưng người ta đã tốt nghiệp đại học rồi, bây giờđang làm diễn
viên! Bởi thế việc nhập ngũấy à… việc này hoàn toàn không có khả năng."
Người đàn ông trung niên nghe vậy thì
khuôn mặt liền lộ vẻ tiếc hận: "Thật đáng tiếc…"
Mạc Lăng Thiên đổ hết mồ hôi hột,
trước đây anh ta có nghe bố nói Trang Liêu Nguyên - người này cứ thấy
nhân tài bắn súng liền bước không nổi nữa, xem ra là quảđúng như vậy.
Có điều, ngay cả góc tường của Lục Đình Kiêu mà cũng muốn đào
cơ à!
Ngay lúc Mạc Lăng Thiên đang nói chuyện với
Trang Liêu Nguyên, chỉ thấy Ninh Tịch đã cầm sung lên lần nữa.
Vì vậy, Trang Liêu Nguyên liền sáng mắt nhìn về phía
cô.
"Đoàng!" Vòng số 6.
"Đoàng!" Vòng số 3.
"Đoàng!" Vòng số 3.
"Đoàng!" Vòng số 2.
...
"Ơơơ…"
Mạc Lăng Thiên nhìn Ninh Tịch bắn liền mấy
phát, mắt cũng sắp lọt tròng mất rồi: "Bác Trang à, cháu không có lừa
bác đâu, vừa rồi là cô gái ấy bắn sáu phát liên tiếp 10 điểm thật
mà! Có thể là… Có thể là cô ấy phát huy không được ổn định!"
Mẹ kiếp! Cô gái này chơi anh ta đấy
à?
Làm trò mèo gì thế hả?
Nhưng mà, Trang Liêu Nguyên lại như không
hềđể ý, ngược lại đôi mắt theo dõi Ninh Tịch lại càng lúc càng sáng,
sau đó bật cười ha hả: "Thú vị thật! Cô gái nhỏ này thú vị thật đấy!"
Mạc Lăng Thiên lại không hiểu đầu cua tai
nheo thế nào, gì thế? Thú vị chỗ nào? Sao anh ta không thấy?
Nhìn qua bên kia lại thấy Tiểu Bạch Thỏ bắn
xong thì từ từ tới bên cạnh Lục Đình Kiêu, vẻ mặt nịnh nọt,
còn giơ tay lên chắp thành hình trái tim nói với Lục Đình Kiêu:
"Em biết lỗi rồi mà, thả tim nè, yêu yêu Boss đại nhân~"
"Ôi má tôi! Là hình trái tim!" Có người
nhìn chằm chằm vào bia mà Ninh Tịch vừa bắn rồi hoảng hốt hô to lên.
Mạc Lăng Thiên cũng nhìn về phía cái bia
kia, kết quả là cũng chửi một tiếng "mẹ nó", mấy phát súng
vừa rồi quả thật tạo thành hình trái tim!
Mẹ kiếp! Nào có phải là bé thỏ trắng
dễ thương đâu! Đây phải là yêu nghiệt mới đúng!
Chẳng trách Lục Đình Kiêu lại mê mẩn cô
nhưđiếu đổ!
Chương 758: Chọc gậy bánh xe
Trang Liêu Nguyên nhìn bia giấy kia, vẻ mặt thẫn thờ như nhớ lại:
"Cô bé kia quả là thú vị! Nhớ năm đó bác cũng dùng cách
này để theo đuổi bà nhà bác!"
"Phì…" Mạc Lăng Thiên kinh ngạc
không thôi: "Thật không nhìn ra được là năm đó bác Trang lại cũng
lãng mạn như thế?"
"Đương nhiên." Trên khuôn mặt nghiêm
túc của Trang Liêu Nguyên để lộ chút đắc ý không dễ gì
nhận ra được.
Chỉ là bây giờ ông lớn tuổi rồi, còn
phải quản lí cấp dưới nên mới phải ra vẻ nghiêm cẩn chứ lúc còn trẻ ông
cũng rất lãng mạn đấy nhé.
"Lăng Thiên, cháu giới thiệu giúp bác một
chút nhé, bác muốn quen biết với đứa trẻ này." Trang Liêu
Nguyên đột nhiên mở miệng.
Mạc Lăng Thiên: "… Được rồi! Bác
Trang, bác đi theo cháu!"
Được, còn chưa từ bỏ ý định đúng
không?
Được rồi được rồi, việc phiền phức này cứđể cho
Lục Đình Kiêu tự giải quyết đi vậy…
Mạc Lăng Thiên không tiện từ chối, đành
phải dẫn Trang Liêu Nguyên đi tới chỗ Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.
Lục Đình Kiêu nhìn thấy người đàn
ông trung niên bên cạnh Mạc Lăng Thiên thì đôi mắt lập tức như có
chút u ám: "Ngài Trang."
"Cháu Lục đấy à, gần đây sức khỏe
hai bác nhà thế nào?"
"Cảm ơn ngài đã quan tâm, bố mẹ cháu đều
khỏe mạnh."
"Tốt tốt tốt…" Chắc hẳn tính tình những
người tham gia quân ngũđều nóng vội, Trang Liêu Nguyên còn chưa nói được mấy
câu thì đã không chờ nổi nữa, đưa mắt nhìn qua Ninh Tịch.
"Cô gái trẻ à, vừa rồi chính là cháu
bắn sáu phát liên tiếp trúng hồng tâm à?" Trông thấy đối phương là một
cô gái nhút nhát e lệ, Trang Liêu Nguyên vốn nghiêm túc trang trọng cũng dịu giọng đi
một chút, thậm chí còn có vẻ hơi dỗ dành.
Ninh Tịch vô thức liếc Lục Đình Kiêu,
sau đó mới khẽ gật đầu.
Tuy rằng người đàn ông này mặc thường phục,
thái độ cũng rất hòa nhã nhưng khí chất quân nhân đã ngấm vào
máu lại không thể che giấu nổi, hơn nữa còn cho thấy đây là người
có địa vị cao.
Bởi thế thái độ của Ninh Tịch
khó tránh khỏi có phần cẩn thận hơn, muốn xem xem ý của đối phương là gì
trước rồi mới trả lời.
"Tốt tốt tốt… cháu bắn giỏi thật đấy!
Luyện bao năm rồi?" Trang Liêu Nguyên tiếp tục hỏi.
"Cũng không luyện gì mấy ạ, thỉnh
thoảng chơi chơi thôi ạ." Ninh Tịch thành thật trả lời.
Trang Liêu Nguyên sửng sốt một chút, ánh sáng
trong đôi mắt càng rực rỡ hơn: "Cháu thật có thiên phú! Thích bắn
súng à?"
Ninh Tịch khẽ gật đầu:
"Thích ạ."
"Vậy cháu có muốn ngày nào cũng chơi bắn
súng được không?" Giọng của Trang Liêu Nguyên lại càng dịu dàng hơn.
Thấy dáng vẻ lừa gạt con gái nhà lành của
thủ trưởng, Tiểu Trần chỉ biết câm nín.
Thủ trưởng đại nhân vì lôi kéo nhân
tài mà đến mặt cũng không cần luôn rồi…
Lục Đình Kiêu đương nhiên là phát hiện
ra được ý đồ của Trang Liêu Nguyên, anh kéo Ninh Tịch vào lòng
mình sau đó ho khẽ một tiếng nhắc nhở: "Ngài Trang."
Trang Liêu Nguyên lúc này mới ho húng hắng một
tiếng lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Ninh Tịch: "Cô bé à, sau này
muốn chơi bắn súng thì có thể tới tìm bác, sân bắn ởđây không hợp với
cháu, cháu cần nơi chuyên nghiệp hơn nữa."
"Chuyên nghiệp hơn nữa ấy ạ?"
Ninh Tịch xem xét tấm danh thiếp đỏđen kia, sau đó thử thăm dò:
"Sân bắn Bắc Phương ấy ạ?"
Trang Liêu Nguyên gật đầu: "Đúng thế."
Đôi mắt Ninh Tịch lập tức sáng rực, đó
chính là sân bắn chuyên nghiệp, đẳng cấp quốc gia đó… người thường
không vào được đâu…
"Hi vọng chúng ta... còn có cơ hội gặp
lại." Trang Liêu Nguyên nói nốt một câu rồi mới tiếc nuối rời đi.
Ông ấy đi rồi, Ninh Tịch nhìn sốđiện
thoại tên và sốđiện thoại di động trên danh tiếp kia, nghi hoặc hỏi:"Trang
Liêu Nguyên… Ông ấy là ai?"
Chương 759: Đại ma vương đúng là một chàng
trai ấm áp!
Sao cái tên này nghe quen quen thế nhỉ?
"Là cha của Trang Khả Nhi - một
trong những tình địch của cô đấy, bây giờ nhớ chưa?" Mạc
Lăng Thiên còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Đã sớm nghe trước đây nhà họ Trang
muốn tác hợp cho Trang Khải Nhi và Lục Đình Kiêu, có điều giờ vẫn
chưa thấy kết quả gì.
Không ngờ hôm nay lại ngoài ý muốn gặp được
Trang Liêu Nguyên, xem bộ dạng ông ta là đang chuẩn bịđào góc tường của
Lục Đình Kiêu...
Có điều ngược lại cũng có lợi, bây giờ Trang
Liêu Nguyên đã biết Lục Đình Kiêu có bạn gái, chắc cũng sẽ không
cố gắng muốn tác hợp hai người đó nữa rồi!
"Cái gì, Trang Liêu Nguyên? Chính là Thiếu
tướng đại nhân trong truyền thuyết sao? Nghe nói lúc còn trẻ ông
ta đã là thủ lĩnh của đội Đặc chủng, khả năng bắn súng
của bố ông ta - tướng quân Trang Tông Nhân nghe nói là vô cùng xuất thần
nhập hóa, trong gia tộc cũng có rất nhiều người bắn súng tài ba nữa!"
"Đúng vậy! Chỉ tiếc là con của Trang
Liêu Nguyên không ai tòng quân! Đây hiển nhiên là tâm bệnh của ông
ta!"
"Thực tế là do con trai của ông ta nổi
danh là ăn chơi, tuổi còn nhỏđã suốt ngày gây chuyện thị phi,
gia đình kia có gen tốt như thế mà... chẳng biết thằng nhóc kia
có phải là bịđột biến gen không nữa!"
...
Nghe người chung quanh bàn tán, cuối cùng Ninh
Tịch cũng đã biết được người đàn ông trung niên đó là ai!
Bố của Trang Khả Nhi, Trang Liêu
Nguyên…
Chính là… ông cậu trên huyết thống của cô…
Thật đúng là khéo quá!
...
Ngoài cửa sân tập bắn.
Trang Liêu Nguyên leo lên một chiếc xe Jeep
quân dụng, vẻ mặt như có điều gì đó không yên lòng.
Trầm ngâm một lát sau, ông ta nói với cảnh vệ bên
cạnh: "Tiểu Trần, cậu đi điều tra bối cảnh của cô gái kia cho
tôi."
Tiểu Trần gật đầu, "Vâng, thưa thủ trưởng!"
Trang Liêu Nguyên nhìn ra cảnh sắc đang
lùi dần thối lui ngoài cửa sổ xe, thở một hơi thật dài, khuôn mặt có
vẻ hơi thẫn thờ.
Trang gia mấy đời đều tòng quân nhưng đến
sau thế hệ của ông, cô con gái Trang Khả Nhi bị mẹ con
bé dạy thành thục nữ danh môn, còn cậu con trai Trang Tử Vinh thì...
ông chỉ hận sao trước đây lại sinh ra nó.
Hôm nay nhìn thấy cô gái kia, ông quả thật
vừa kích động lại vừa hâm mộ, thật không biết bố mẹ con bé là
ai…
...
Trong sân bắn, Ninh Tịch ngẩn người nhìn chằm
chằm vào tấm danh tiếp kia, ngay sau đó tấm danh thiếp lại lập tức biến mất.
Bị Lục Đình Kiêu lấy đi.
Ninh Tịch lập tức mếu máo ngẩng đầu:
"Lục Đình Kiêu, sao anh lại lấy mất danh thiếp của em thế này?"
"Em không cần đến nó, thích thì
anh đưa em đi." Lục Đình Kiêu vô cảm nói.
Ninh Tịch đương nhiên là biết anh nghĩ gì,
không nén được lại bật cười: "Được rồi, yên tâm đi, trên đời
này em thích nhất hai thứ là đóng phim và anh, em sẽ không bị lừa đi đầu
quân đâu, sao em nỡđể anh một mình lẻ bóng được~!"
"Ừ." Đại ma vương nghe câu trả lời
của Ninh Tịch, biểu lộ rất hài lòng.
Nhìn dáng vẻ ân ái của hai người, Lục Hân
Nghiên không cam lòng: "Anh, cho dù lần này cô ta thắng thì sự thật vẫn
là cô ta lấy anh ra để cược! Cô ta chẳng hề tôn trọng anh! Chẳng
xem anh ra gì hết! Chẳng lẽ anh không nghĩ xem nhỡ như cô
ta thua thì sao à?"
Lục Đình Kiêu lạnh nhạt nhìn cô ta,
sau đó vô cảm nói: "Tự anh sẽ về với cô ấy."
Sắc mặt Lục Hân Nghiên tối sầm.
Mạc Lăng Thiên thì lảo đảo suýt ngã,
câu đáp trả này của Lục Đình Kiêu thật quá tuyệt với!
Quan Tử Dao thì cắn chặt môi dưới, Lục Đình
Kiêu quả thật rất thích cô gái này, thích đến nỗi chả còn để ý đến
cái gì gọi là nguyên tắc.
Ninh Tịch thì lại cảm động đến nước
mắt ngắn nước mắt dài, thua thì tự mình về chứ sao, Đại ma
vương đúng là một chàng trai ấm áp mà!
Vì Đại ma vương, sau này cô chắc chắn sẽ nghe
lời, không bao giờ nghịch dại nữa!
Chương 760: Anh chắc chắn sẽ lấy cô gái này!
Lục Hân Nghiên đang đen mặt không biết nói gì thì
ánh mắt Lục Đình Kiêu bỗng trở nên rét lạnh nhìn cô ta rồi nói:
"Nếu trước đây tôi còn chưa giới thiệu đủ cho cô rõ thì bây
giờ tôi nói lại một lần nữa, cô ấy là chị dâu của cô. Chú ý
thái độ của cô!"
Lúc trước anh giới thiệu là chị dâu tương
lai…
Bây giờđã giới thiệu hẳn là chị dâu…
Đây là gián tiếp tuyên bố rằng anh chắc
chắn sẽ lấy cô gái này!
Đây là vừa cảnh cáo cho Lục Hân Nghiên vừa cũng
là cảnh cáo cho tất cả mọi người.
Lục Đình Kiêu nói xong câu này liền dẫn
Ninh Tịch rời đi.
Sau lưng, khuôn mặt của Lục Hân Nghiên đã
trở nên trắng bệch.
Anh họ của cô nghiêm túc? Không phải chỉ chơi đùa
thôi sao? Anh ấy thật sự chuẩn bịđón cô ả kia vào cửa?
Lúc này, bởi vì vừa rồi Ninh Tịch trổ tài
như thế nên thái độ của những người khác cũng chuyển biến.
"Quả nhiên không nên nghi ngờ Kiêu
gia… Cô gái này không lên tiếng thì thôi, lên tiếng một phát là ai cũng phải ngước
nhìn, chẳng trách lại hấp dẫn được Lục Đình Kiêu!"
"Còn không phải sao, thủ pháp bắn
súng kia, chậc chậc... thật là tuyệt vời! Mấy lần bắn mà cô ấy chẳng hề mang
kính bảo hộ gì hết, thậm chí lại còn chẳng thèm ngắm kĩ bia nữa, bắn
bừa hai ba cái đã bắn được thành hình trái tim rồi… Ngay cả Trang
Liêu Nguyên cũng phải ngạc nhiên như thế, cô gái này thật sự chỉ là
một diễn viên nhỏ thôi sao?"
"Ai biết được!"
"Có gì đặc biệt hơn người chứ, tuy rằng
cũng không tồi nhưng chẳng phải cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi
sao!" Lục Hân Nghiên lầu bầu, khẽ kéo tay Quan Tử Dao: "Chị Tử Dao,
chịđừng chấp nhặt với loại người này! Cũng chỉ có chút tài mọn đó để hù
người mà thôi!"
Khuôn mặt Quan Tử Dao đầy nghiêm trọng,
xem ra cô ta đã xem thường cô gái kia rồi.
Có điều khuôn mặt cô ta lại nhanh chóng lấy
lại được vẻ kiêu ngạo lạnh nhạt thường thấy. Lần này chỉ là do
cô ta quá khinh địch nên mới dẫn đến sai lầm mà thôi.
Lục Đình Kiêu đi rồi, Mạc Lăng Thiên
cũng lẳng lặng quan sát vẻ mặt của Quan Tử Dao, ánh mắt không ngừng
thay đổi, cuối cùng mới đưa tay kéo cô ta vào một góc.
"Có việc?" Quan Tử Dao chau
mày.
Mạc Lăng Thiên một tay chống eo, một tay đỡ trán, đi đi
lại lại mấy vòng: "Anh hỏi em! Rốt cuộc em làm sao thế? Biểu hiện hôm nay
của em thật kì lạ! Em có ý gì?"
"Anh cảm thấy em có ý gì?"
"Chẳng lẽ em đối với Lục Đình
Kiêu…" Mạc Lăng Thiên bất giác xiết chặt nắm tay: "Không phải em luôn
xem anh ta như là anh em thôi sao?"
"Đó là vì trước đây thời cơ còn
chưa chín muồi."
"Nói vậy em thật sự thích Lục Đình
Kiêu?" Sắc mặt Mạc Lăng Thiên thay đổi trong chớp mắt, giọng điệu
cũng trở nên nghiêm nghị: "Nhưng bây giờ anh ta đã có bạn
gái, rốt cuộc là em muốn làm gì? Chẳng nhẽ em muốn làm kẻ thứ ba
chen chân vào sao?"
"Bạn gái thôi mà, em có quyền cạnh tranh
công bằng."
"Em điên rồi…" Trong chớp mắt,
Mạc Lăng Thiên có cảm giác như mình không hề quen biết người trước mắt
này.
Vẻ mặt Quan Tử Dao không hề biến
sắc: "Em chỉ lấy lại thứ vốn nên thuộc về em mà thôi."
Từ lúc cô ta bắt đầu có kí ức,
trong mắt cô ta cũng chỉ có một người mà thôi.
Người đó chính là Lục Đình Kiêu.
Hai người họđều là người thông mình lại có
chung sở thích, gia thế cũng tương đương... tất cả các điều
kiện đều cho thấy bọn họ là một cặp đôi được trời đất
tác thành.
Bởi thế nên cô ta vẫn không có gì lo lắng,
cô ta cho rằng bọn họăn ý như thế chắc chắn sẽở bên nhau.
Cho nên dù đã xa cách nhiều năm như vậy
nhưng cô ta chưa hề nghi ngờ việc này...
Chỉ là không ngờ...
Vừa về nước, việc cô ta vốn đã nắm
chắc vậy mà nay lại xảy ra biến cố như thế này.
Nhưng không sao, cô ta sẽđảo ngược chuyện
ngoài ý muốn này lại.