CHƯƠNG 741 - 750
Chương 741: Hay là muốn... chỗ này?
Lục Đình Kiêu: "Bao lâu?"
Ninh Tịch suy nghĩ một chút: "Mười...
không năm phút! Rất nhanh rất nhanh thôi!"
Nói xong còn sợ Lâm Chi Chi chờ lâu
liền vội vàng đứng dậy, kết quả tại bồn tắm quá trơn mà cô trượt chân
ngã vào lòng Lục Đình Kiêu.
"Au ui! Lục Đình Kiêu, trên người
anh có cái gì cứng thế!"
Lục Đình Kiêu bị cô đè đến
phát ra một tiếng kêu đau, ngay sau đó lập tức đè lại cái
tay đang sờ tới sờ lui của cô lại, nghiên răng nói: "Em
nói đi?"
"Nó nó... chắc không phải là... nãy giờ anh đều
trong cái trạng thái này đấy à?"
Đôi mắt Lục Đình Kiêu giống như dung
nham của núi lửa trong ngày tận thế nhìn chằm chằm vào cô.
Câu trả lời đã rất rõ ràng.
"Anh không giống như thế",
"Anh là đặc biệt", "Đợi em quay lại rồi sẽ giúp
anh."...
Hiển nhiên là cô nhóc này còn chưa ý thức được,
những gì mình tùy tiện nói ra có tác động tới anh như thế nào.
Những lời này đối với anh mà nói thì khác
nào thuốc kích dục nặng đô đâu?
Cho nên không khó để tưởng tượng được,
lúc cô ở bên ngoài trò chuyện vui vẻ với Lâm Chi Chi thì
anh ở trong này đã phải vật lộn trong dầu sôi lửa bỏng thế nào.
Ninh Tịch tỏ vẻ tự biết làm bậy
rồi, sau đó trước khi Đại ma vương nổi điên thì nhanh chóng trốn
khỏi bồn tắm, vừa chạy vừa nhỏ giọng nói: "Anh ngoan đi,
ngoan đi, chờ em nha~!"
Ba chữ cuối là cô nhìn "Tiểu Tiểu
Kiêu" ở ba tấc dưới rốn của anh mà nói...
Sau khi trở lại phòng khách.
Ninh Tịch nói thẳng với Lâm Chi Chi: "Chị Chi
Chi, chuyện này là do em cân nhắc không chu toàn, lúc ấy em quá thích kịch
bản này nên mới cố sức tranh thủ. Tất nhiên là em cũng chuẩn bị sẵn mọi
tinh thần cho mọi tình huống rồi. Nếu chuyện đã thành thế này thì em
chọn kịch bản khác là được rồi, chuyện này cũng không có gì đâu."
Giới giải trí vốn là như vậy, nào có chuyện
mọi sựđều thuận buồm xuôi gió chứ. Ninh Tịch rất nhanh xốc lại tinh thần.
Lâm Chi Chi thấy tâm tình của cô không tệ cũng
thở phào nhẹ nhõm: "Cũng không cần vội như vậy, em vừa mới
tuyên truyền phim xong cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi đã. Trước
khi nhận phim mới chị sẽ sắp xếp cho em vài cuộc phỏng vấn, đây
là tài liệu liên quan, em xem mình thấy hứng thú với cái nào."
"Dạ, cám ơn chị Chi Chi~!
Nói xong, đang chuẩn bịđưa Lâm Chi
Chi đi thì Lâm Chi Chi lại đột nhiên đứng lên nói: "Ninh Tịch,
cho chị mượn phòng vệ sinh một chút."
Ninh Tịch kinh hãi: "Không được!"
"Sao thế?" Lâm Chi Chi khó hiểu.
Đầu óc Ninh Tịch chuyển vài vòng, vội vàng
nói: "Em mới phát hiện bồn cầu bị tắc!"
"Thế chị xuống lầu dùng phòng vệ sinh
công cộng vậy!"
"Dạ! Dạ!"
...
Cuối cùng cũng đưa được Lâm Chi
Chi đi, Ninh Tịch mệt lả.
Haiz, quả nhiên thất hứa thì phải trả giá
thật lớn!
Có yêu thôi mà xém thì mất mạng!
Nhưng chuyện này vẫn chưa xong, vẫn còn có một Đại
ma vương đang gào khóc đòi ăn vạ kia kìa!
"Em về rồi đây~~!" Ninh Tịch
vội vàng nhảy vào phòng vệ sinh, kéo rèm ra: "Boss đại nhân mau
ra đây! Chị Chi Chi đã đi rồi!"
Nói xong gãi đầu một cái, trầm ngâm nói:
"Ờ... hay là anh muốn... ởđây luôn?"
Câu trả lời của Lục Đình Kiêu là duỗi
cánh tay ra kéo cô vào bồn tắm rồi nhấn cô vào vòng ngực mình, giọng nói cực kì
khàn đục: "Ởđây."
Chương 742: Đúng là tin tức tốt
"À à... được..."
Ninh Tịch vừa mới nói "được" nhưng
lúc sắp bắt đầu lại có chút mất bình tĩnh, tay cũng không biết nên đặt
chỗ nào: "Ờm... cái đó... Boss đại nhân... có thểđợi em một
lúc nữa không?"
Lục Đình Kiêu: "..."
Ninh Tịch nhìn ánh mắt sắp phun ra lửa của Lục Đình
Kiêu thì ho nhẹ một cái: "Em chỉ muốn đi tìm ít tài liệu...
học xem phải làm thế nào thôi..."
Ôi! Mất mặt quá! Vừa mới mạnh mồm nói phải
giúp anh ấy mà bây giờ còn chưa đánh đã lui binh rồi!
Nhưng mà, lúc này đầu óc cô đang trống
rỗng, cần sạc điện mà!
Đột nhiên "cạch" một tiếng, dường như là
tiếng khóa kim loại của thắt lưng được mở ra, trong không gian yên tĩnh
nhỏ hẹp này âm thanh đó như một loại thuốc kích thích vậy, trong
nháy mắt không khí trở nên vô cùng nóng bỏng.
Lục Đình Kiêu làm sao có thểđể cô rời đi
vào lúc này, trực tiếp nắm lấy tay của cô đè ở nơi sắp nổ tung
của mình, mồ hôi thấm ướt vầng trán rơi xuống mu bàn tay trắng mịn
nõn nà của cô giống như dầu sôi, đốt cháy cả da thịt cô. Giọng Lục Đình
Kiêu khản đặc: "Không cần tìm, anh dạy em, như thế này..."
Khi lòng bàn tay lần đầu tiên chạm vào nơi đó
của đàn ông một cách trần trụi như thế, Ninh Tịch có cảm giác tay của
mình sắp bốc cháy đến nơi rồi.
Lúc trước còn mạnh mồm nói cái gì mà thề phải
giúp anh, cuối cùng thì cả người cô cứng ngắc như tượng đá, hoàn
toàn là do anh nắm tay cô chuyển động...
Một lúc lâu sau... một lúc lâu sau....
Lục Đình Kiêu cầm khăn lông nóng cẩn thận
lau tay cho cô: "Có ổn không?"
Ninh Tịch đau khổ: "Tê quá~ tay em sắp
hỏng rồi!"
Hu hu hu... thảm thiết quá, chân vốn đã hỏng
giờ tay cũng sắp hỏng luôn...
Haizz, ai bảo cô chán sống nên mới nói
giúp Đại ma vương một tay chứ!
Kết quả lại tựđánh giá thấp năng lực của Đại
ma vương rồi.
Quá ngây thơ!
Đột nhiên cô không dám tưởng tượng đến
cái ngày dùng "súng thật đạn thật" ra trận...
"Xin lỗi." Lục Đình Kiêu hôn
lên xoáy tóc của cô.
Lúc này Lục Đình Kiêu giống như một
dã thú trở nên lười biếng sau khi ăn no, vẻ lạnh lùng hời hợt mọi
khi cũng dính chút tình sắc. Hơi thở trở nên hấp dẫn gấp mười lần so
với bình thường, điều này khiến cho Ninh Tịch sửng sốt một chút..
Mẹ kiếp! Sắc đẹp của Đại ma vương đúng
là nghịch thiên! Thế mà còn có thể thăng cấp!
Quả nhiên là chết dưới hoa mẫu đơn
thì thành quỷ cũng phong lưu...
Sợ trong bồn tắm bị lạnh, Lục Đình
Kiêu ôm Ninh Tịch đặt lên giường rồi nằm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng
ôm lấy cô nói: "Lâm Chi Chi tìm em làm gì?"
Vừa nhắc tới cái này, vẻ mặt của Ninh Tịch ảm đạm đi
mấy phần: "Cũng không có gì, đối với em mà nói thì là tin xấu, còn với
anh có khi lại là tin tốt. Anh nhớ cái kịch bản em xin mãi mới được
anh cho phép không?"
"Nhớ."
"Chính nó đó, em trượt rồi! Chẳng phải
anh vẫn không muốn cho em diễn bộ phim đó sao?"
Lục Đình Kiêu hơi gật đầu: "Ừ."
Đúng là tin tức tốt.
Bộ phim kia có quá nhiều cảnh quay nguy
hiểm, mặc dù nhiều cảnh có thể dùng thế thân nhưng lấy cá tính của
Ninh Tịch thì chắc chắn sẽ tự thân vận động thôi.
Ninh Tịch ai oán nhìn anh một cái.
Haiz, cô cảm thấy Đại ma vương nhất định
là có ma lực.
Ninh Tịch nhớ rõ lúc ấy Lục Đình
Kiêu đã nói với cô: "Bây giờ mới qua được cửa của tôi thôi
nhưng nếu như em thử vai thất bại, tôi sẽ không cho em đi cửa
sau đâu, biết chưa?"
Bây giờ thì thảm hơn rồi, ngay cả thử vai
cũng không đi được.
Chương 743: Ngược chó cuồng ma Lục Đình Kiêu
Nhìn khuôn mặt thất vọng của Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu
xoa đầu cô, ánh mắt hơi thay đổi: "Sẽ có cái tốt hơn
thôi."
Ninh Tịch chỉ coi là anh thuận miệng
an ủi mình mà thôi, thở dài một hơi, cô vẫn có chút tiếc nuối
khi để vuột mất một kịch bản ưng ý.
Thật ra thì dẫu cho cô có cơ hội thử vai
thì lấy cái chân thương tật này mà thử ngay cảnh hành động thì...
Đại khái là không có duyên đi!
Thấy tâm trạng của cô không tốt, Lục Đình
Kiêu dịu dàng nói: "Mai đưa em ra ngoài chơi."
Ninh Tịch vừa nghe, ánh mắt liền sáng lên:
"Thật á? Chơi đua xe à? Hay cưỡi ngựa, trượt tuyết, nhảy dù,
fly-board1 hay là đua xe xạ kích?"
1 Người chơi sẽđứng lơ lửng trên mặt nước
nhờ một thiết bị hút nước biển lên và xả ra với một áp suất cực
cao tạo thành một lực phản giúp người chơi có thểđứng trên mặt biển với độ cao
từ 6-9m. Giá cho 15' nhào lộn với thiết bị này ở biển Nha
Trang là 1,2 triệu đồng.
Lục Đình Kiêu lẳng lặng liếc cô một cái:
"Ngắm cảnh."
Ninh Tịch: "..."
Ngắm phong cảnh... ngắm phong cảnh... vẻ mặt
Ninh Tịch tỏ vẻ thà chết còn hơn...
"Được rồi được rồi, chỉ cần ở cùng
với Boss đại nhân thì có là xem tivi em cũng thích~", Ninh Tịch lập tức
giở giọng lấy lòng, nếu không thì ngay cả cơ hội ra cửa ngắm
phong cảnh cũng không có.
"Ngoan, nghỉ sớm đi, sáng mai
anh tới đón em."
"Ưm~ ngủ ngon ~"
Trên đường về.
Lục Đình Kiêu đang lái xe, được
nửa đường thì di động đột nhiên vang lên, là Mặc Lăng Thiên
"Alo."
Di động truyền tới một giọng nói
kích động: "Lục Đình Kiêu, mấy anh đây làm một cuộc gặp mặt
của hội độc thân, đều người quen cả, mai chú có tới không?"
Lục Đình Kiêu không cần suy nghĩđã trả lời:
"Không đi."
"Tử Dao về nước rồi đấy,
coi như là đón gió tẩy trần cho cô ấy đi, chắc cậu
không đến nỗi không nể mặt mũi chứ?" Mặc Lăng Thiên hết nói nổi.
Lục Đình Kiêu: "Ngày khác."
Tuần lễ này là thời khắc mấu chốt, không
thể làm bất cứ chuyện vô vị lãng phí thời gian.
Mạc Lăng Thiên không cam lòng, tiếp tục cố gắng
khuyên nhủ: "Lần này có rất nhiều cô em xinh đẹp đó nha! Người
như cái cô Tịch gì gì đó cũng có! Người đẹp hơn cô ấy cũng
có! Chú không cần phải treo cổ trên một cái cây như thế chứ?
Theo được thì theo, không theo được thì thôi! Cần gì phải cố chấp
như vậy?"
Lục Đình Kiêu: "Không đi."
Mạc Lăng Thiên nổi giận: "Mẹ kiếp!
Không tới thật à? Tôi đã nói với bọn họ là chú tới rồi! Cả ngày
lẫn đêm chú cứ ru rú trong nhà làm cái gì vậy? Đừng nói là bận
công việc, tôi thừa biết công ty của chú gần đây không có việc gì!"
Mạc Lăng Thiên gào thét xong, Lục Đình
Kiêu mới không nhanh không chậm nói một câu: "Tôi không phù hợp chủđề của
mấy cậu."
"Ý gì? Cái gì không hợp chủđề?" Mạc
Lăng Thiên ngẩn người hỏi.
Lục Đình Kiêu: "Tôi không phải độc
thân."
Mạc Lăng Thiên: "..."
Di động bên kia im lặng mấy giây,
sau đó truyền tới tiếng gào rú kinh thiên động địa: "Khốn
khiếp!!!!! Lục Đình Kiêu, chú không nói một câu mà cứ thế thoát
kiếp FA một mình à! Còn có tình người hay không! Tên phản đồ này!!!"
Giọng của Mặc Lăng Thiên như thể hận
không thể bóp chết cái tên đang nói chuyện với mình!
Từ lúc nghe tiếng Lục Đình Kiêu
thích cái cô nào đó đến giờ cũng chỉ có mấy tháng thôi.
Lúc ấy Lăng Thiên còn cảm thấy thế giới này thật huyền ảo. Nhưng
không ngờ tới, đây còn chưa phải là điều kinh hãi nhất... chính
miệng Lục Đình Kiêu thừa nhận cậu ta có bạn gái!
Vạn năm độc thân Lục Đình Kiêu mà lại
có bạn gái!
Anh đã không hiểu nổi cái thế giới
này nữa rồi.
Mạc Lăng Thiên vô cùng bực tức nói:
"Không được! Chú phải tới! Còn phải mang cô ấy tới cùng nữa! Cũng
phải giới thiệu cho bạn bè quen một chút chứ ~ tóm lại tuyệt đối
không thểđể tôi là người duy nhất bị tổn thương được!"
Hiển nhiên cái câu cuối cùng mới là trọng điểm.
Lục Đình Kiêu: "Ngày mai không rảnh."
Mạc Lăng Thiên: "Đừng có mà lấy cớ! Không
rảnh thì chú làm cái gì?"
Lục Đình Kiêu: "Hẹn hò."
Mạc Lăng Thiên: "..."
Chương 744: Lục Đình Kiêu, em có dễ thương không?
Buổi sáng ngày hôm sau.
Lục Đình Kiêu giữ lời chạy qua đón
Ninh Tịch.
Khi anh trông thấy bộ dạng cô đứng ở cửa,
khuôn mặt liệt của ai đó có thêm mấy vết nứt.
Lúc bình thường Ninh Tịch đều thích mặc
những bộđồ tương đối năng động và thoải mái, thậm chí nhiều lúc
mặc cảđồ nam.
Nhưng, hôm nay cô mặc một chiếc váy lông xù
màu hồng phấn, bên ngoài còn khoác một cái áo choàng lông màu trắng, đên đầu
cũng đội một cái mũ lông ấm áp có một quả bông cực to. Mái
tóc xoăn thường ngày hôm nay được là thẳng, tóc mái cũng được uốn cụp
vào, trên đầu còn mang cái kẹp màu hồng phấn do Tiểu Bảo tặng, chân đi
một đôi ủng bông màu trắng có tai thỏ...
Tóm lại là từđầu đến chân trông chả khác
gì một con thỏ trắng ngoan đến không thể ngoan hơn nữa!!!
"Em..." Bởi vì hình tượng này có sự tương
phản quá lớn với tính cách thật của cô, Lục Đình Kiêu có chút khó hình
dung.
Ninh Tịch nhảy qua khoác tay Lục Đình
Kiêu: "Lục Đình Kiêu, em có đáng yêu không? Có phải vừa ngoan vừa
dễ thương không?"
Lục Đình Kiêu ho nhẹ một tiếng:
"Đáng yêu, nghĩ sao mà lại mặc thế này?"
"Ô, bởi vì đây coi như là lần đầu
tiên chúng ta chính thức hẹn hò mà, nên phải ăn mặc sao cho long trọng một
chút!"
Lục Đình Kiêu: "..." Quả thật
là đủ long trọng...
Sau khi xuống lầu.
Trình Phong xuống xe mở cửa, khi thấy
"Tiểu Bạch Thỏ'" bên cạnh Lục Đình Kiêu thì suýt chút nữa hộc
máu chết tại chỗ!
Hự cái gì thế này! Hôm nay bà chủ uống
nhầm thuốc à?
Nhìn trông đáng yêu chết đi được!
Vừa đáng yêu lại ỏn ẻn như thiếu nữ! Đến cả một
cái móng tay cũng chẳng liên quan tới tính cách thường ngày của bà chủ luôn!
Người không biết gì thì nhất định sẽ bị cái
vẻ dễ thương này hại chết, nhưng người quen cô thì nhất định sẽ bị sét đánh
chết!
Trình Phong vuốt mồ hôi, ổn định
tinh thần rồi mới lái xe đến sân bay tư nhân của Lục gia.
Ninh Tịch nhìn trực thăng trước mắt: "Cần
ngồi trực thăng cơ à? Chúng ta đi đâu đây?"
"Rất nhanh là sẽđến thôi." Lục Đình
Kiêu đỡ cô lên trực thăng.
Quả nhiên không tới hai mươi phút thì trực
thăng đã đáp xuống một bãi cỏ trống trải.
Vừa mới chạm chân xuống đất đã có xe
tham quan tới đón.
Xe tham quan vô cùng thoải mái sang trọng,
phong cảnh dọc đường cũng vô cùng xinh đẹp, khiến tâm trạng người
ta được thả lỏng rất nhiều.
Không chỉ có như vậy, dọc đường
này Ninh Tịch còn thấy được cả sân golf, trường đua ngựa, suối nước
nóng, sân bắn, thậm chí có cả sân trượt tuyết...
Ngao! Thật nhiều trò chơi mà cô thích nhaaaaa!
Nước miếng sắp rớt ra rồi!
Lục Đình Kiêu thấy đầu của cô sắp
chui luôn ra ngoài thì đưa tay ra, ấn đầu cô vào bả vai của
mình.
Ninh Tịch nắm tay áo của anh, nước mắt ngắn nước
mắt dài nói: "Boss đại nhân, nơi này có nhiều cái chơi quá, thật là
nhiều, chúng ta chỉ ngắm cảnh thật sao?"
Lục Đình Kiêu: "Ừ."
Ninh Tịch: "... Lục Đình Kiêu, anh
nghe thấy không?"
Lục Đình Kiêu: "Cái gì?"
Ninh Tịch: "Nghe tiếng trái tim em đang
vỡ nát."
Lục Đình Kiêu: "..."
Nhìn cô bé héo rũ trong lòng mình như quả cà
héo, Lục Đình Kiêu thở dài một tiếng nói với lái xe: "Đi trường đua
ngựa."
Ninh Tịch: "!!!! " Yeah! Cưỡi ngựa cưỡi
ngựa cưỡi ngựa! Cô thích cưỡi ngựa!
Xuống khỏi xe thăm quan, Ninh Tịch nhìn về phía
chuồng ngựa cách đấy không xa, hưng phấn sôi máu.
Cô muốn chọn con ngựa điên cuồng nhất cái
chuồng ngựa này!
Cách đó không xa có một đám người vừa
nhìn đã biết thân phận không bình thường, bọn họđang chọn ngựa dưới sự chiêu đãi
ân cần của quản lí trại ngựa.
Lúc này một người đàn ông đẹp trai
trong đám đó tựa nhưđang nhìn thấy quỷ nhìn chằm chằm vào bọn họ:
"Đệch! Lục Đình Kiêu!!!"
Chương 745: Lục Đình Kiêu có bạn gái?
Thấy người đàn ông với đám người kia, sắc mặt Lục Đình
Kiêu tựa hồ có chút không biết nên nói thế nào.
Không ngờ cái hội độc thân của Mạc Lăng
Thiên lại tụ họp ở chỗ này...
"Cái gì? Mạc Lăng Thiên, cậu vừa nói
ai?"
"Lục Đình Kiêu? Đâu, ởđâu?
Chẳng phải cậu ta bảo hôm nay không đến sao?"
"Ơ! Hình như là Lục Đình Kiêu
thật!"
Sau đó, bọn họ lập tức thấy Lục Đình
Kiêu mặc vest lạnh lùng đứng cạnh một cô gái mặc đồ lông xù từđầu đến
chân, cực đáng yêu.
Kia... là cái quỷ gì vậy...
Chuyện gì đây? Hình như bọn họ trông
thấy một cô gái đáng yêu như Tiểu Bạch Thỏ thân mật khoác tay Lục Đình
Kiêu!
Trong lúc nhất thời, mọi người đều trố mắt
nhìn nhau!
Đột nhiên bị nhiều người nhìn chằm chăm
như vậy Ninh Tịch cũng ngốc luôn, chớp mắt một cái liền lùi về trong
ngực Đại ma vương cọ cọ.
Lục Đình Kiêu bình tĩnh xoa xoa đầu
cô trấn an.
Phía đối diện, khóe miệng Mạc Lăng Thiên
giật giật, anh quét mắt nhìn mấy người bạn bên cạnh sau đó sâu xa nói:
"Chẳng phải mấy người hỏi tôi tại sao hôm nay Lục Đình Kiêu
không đến sao? Đấy, thấy chưa, đây chính là lí do đấy. Tên
khốn này đã phản bội tổ chức, cậu ta có bạn gái rồi!"
"Cái gì!!! Mạc Lăng Thiên, cậu nói cái
gì? Lục Đình Kiêu có bạn gái?"
"Làm sao có thể?!"
"Chắc không phải em gái của Lục Đình
Kiêu đấy chứ?"
"Em gái cái gì mà em gái, tôi không nhớ là
anh họ của tôi có một cô em gái như vậy!"
Lúc này một cô gái vội vàng chạy tới bên cạnh
Lục Đình Kiêu, cảnh giác nhìn Ninh Tịch: "Anh họ, ai đây?"
"Chị dâu tương lai của em." Lục Đình
Kiêu nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn về phía Ninh Tịch giới thiệu:
"Em họ anh, Lục Hân Nghiên."
"Xin chào~!" Ninh Tịch chào một tiếng.
Đối phương tựa như không quá chào đón
cô nên cô cũng chẳng cần phải nhiệt tình làm gì.
Nhưng, Lục Hân Nghiên lại sợđến ngây người:
"Chị... chị dâu tương lai? Anh họ, cô ta là bạn gái anh thật
sao?"
Sao anh họ lại tìm loại hình Tiểu Bạch Thỏ nhu
nhược gió thổi một cái là ngã như này để làm bạn gái? Hoàn toàn
không cách nào tưởng tượng được với gu thẩm mỹ của Lục Đình Kiêu
lại thích kiểu con gái này!
Một người phụ nữ khác đi tới từ sau
lưng Lục Hân Nghiên.
Cô gái này mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen,
bên hông còn cài một cái roi, chân đi giày cưỡi ngựa, trong tay còn dắt
theo một con ngựa khỏe mạnh màu đen, nhìn qua dáng vẻ vô cùng hiên
ngang.
Cô ta đứng trước mặt Lục Đình Kiêu
và Ninh Tịch, ánh mắt lướt qua Ninh Tịch rồi dừng lại trên người Lục Đình
Kiêu: "Đình Kiêu, lâu rồi không gặp."
Ninh Tịch nhìn nhìn cô gái này, hai mắt híp lại,
giác quan thứ sáu của phụ nữ bắt đầu hoạt động.
Cô gái này có vấn đề!
Vẻ mặt Lục Đình Kiêu vẫn chẳng
thay đổi, giọng điệu cũng bình tĩnh không gợn sóng: "Chào mừng về nước."
Cô ta nhìn Ninh Tịch, ánh mắt mang theo chút
áp bức:"Không giới thiệu chút sao?"
"Bạn gái tôi, Ninh Tịch." Lục Đình
Kiêu nói xong lại giới thiệu cho Ninh Tịch: "Quan Tử Dao."
Chỉ có tên mà không có thêm bất cứ chức
danh gì kèm theo.
Ninh Tịch tỏ vẻ ngây thơ vô tội,
chớp chớp mắt nhìn về Quan Tử Dao sau đó cũng chỉđơn giản chào hỏi:
"Xin chào!"
Dù sao cô cũng đang núp trong ngực Lục Đình
Kiêu, chả cần nói gì nhiều cứ vui vẻ thanh nhàn là được.
Đổi cách trang điểm thì tính cách cũng rất
chuyên nghiệp lập tức biến thành một Tiểu Bạch Thỏ ngoan ngoãn.
Nhìn bộ dáng khôn khéo của cô, cho dù biết
rõ đây chỉ là giả vờ thôi nhưng trái tim của Lục Đình
Kiêu vẫn mềm nhũn, ánh mắt cũng cực kỳ dịu dàng.
Chương 746: Cho cẩu độc thân một con đường sống
Lấy được câu trả lời từ miệng Lục Đình
Kiêu, tất cả mọi người trong trường đua đều ngốc luôn.
Thật sự là bạn gái của Lục Đình
Kiêu!
Mấy chục năm Lục Đình Kiêu sống như khổ hạnh
cao tăng, lạnh lùng vô tình không gần nữ sắc, đã bao lần bọn họ thảo
luận xem rốt cuộc kiểu con gái nào mới có thể giải quyết Lục Đình
Kiêu.
Dịu dàng hiền tuệ, hay là cao quý lạnh lùng?
Đoan trang hào phóng, hay là nhu tình như nước?
Thậm chí họ còn nghĩ tới kiểu nữ cường
trong thương giới như Lục Đình Kiêu nữa cơ...
Nghĩ tới vô số loại khả năng nhưng
vạn vạn không ngờ tới... kiểu người Lục Đình Kiêu coi trọng lại là một
Tiểu Bạch Thỏ ngốc ngốc đáng yêu!
Một động vật nhỏ mềm mại, ngoan
ngoãn dính trên người một người lạnh lùng ngạo mạn như Lục Đình Kiêu.
Mặc dù, sự kết hợp này vô cùng quỷ dị nhưng
mà bọn họ phát hiện khi bên cạnh Lục Đình Kiêu có thêm cô bé này thì
hơi thở lạnh lùng trên người anh cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
Nhất là khi ánh mắt Lục Đình Kiêu nhìn
cô, nói là băng mùa đông tan thành nước mùa xuân cũng không quá...
Đơn giản chỉ là một thời khắc kì tích!
"Đúng là sống lâu mới thấy nha! Không ngờ tôi
còn sống được tới ngày trông thấy bạn gái của Lục Đình Kiêu trông như thế nào!
Loại hình như thế này... đúng là một lời khó nói hết!"
"Chẳng phải thế à! Đánh chết
tôi cũng không tin Lục Đình Kiêu lại thích kiểu con gái thế này!"
"Tức chết tôi!!! Cứ tưởng Lục Đình
Kiêu thích loại hình giống anh ấy, ít nhất cũng phải chín chắn đoan
trang chứ, hại tôi còn giả vờ kiêu ngạo trước mặt anh ấy! Kết quả...
anh lấy lại thích Tiểu Bạch Thỏ nhu nhược thế kia hu hu hu!"
"Rốt cuộc Lục Đình Kiêu nghĩ cái
gì vậy? Hai người họ chẳng xứng đôi chút nào? Loại con gái này vừa
nhìn đã biết cô ta chỉ biết làm nũng thôi, chẳng có lấy một chút nội
hàm nào!"
"Haiz, mấy người đàn bà các cô thì
biết cái gì? Kiểu con gái này mới có thể kích thích ý chí muốn bảo vệ của đàn
ông! Lục Đình Kiêu có lạnh lùng thế nào đi chăng nữa cũng
là đàn ông bình thường mà thôi!"
"Gì chứ! Lục Đình Kiêu còn lâu mới
là đàn ông bình thường!"
...
Trong tiếng kêu rên của đám con gái cùng
tiếng nghị luận của đám con trai, Mạc Lăng thiên vác cái mặt đen
nhưđít nồi đi về phía hai người họ: "Đậu má! Lục Đình Kiêu,
chẳng phải chú bảo hôm nay không đến sao?"
Lục Đình Kiêu: "Ngoài ý muốn."
Khóe miệng Mạc Lăng Thiên giật giật, ai mà biết
chỗ hội độc thân của họ tụ họp lại là chỗ Lục Đình
Kiêu hẹn hò chứ, chẳng lẽ trời cao đã định sẵn là bọn họ không
thoát được sự ngược đãi này.
"Này, trước đây tôi đã từng cho
rằng, bất kì ai phản bội cũng được nhưng chú thì không! Lục Đình
Kiêu, chú làm anh quá thất vọng!" Mạc Lăng Thiên đau lòng ôm đầu
nói.
Ninh Tịch đứng một bên có chút câm nín,
nói như thế chẳng phải nguyền rủa Lục Đình Kiêu phải độc
thân cảđời sao?
Có điều, chuyện Lục Đình Kiêu
tìm được người yêu trước đối với đám người này mà nói cũng đủ khiếp
sợđi...
"Nếu trùng hợp gặp nhau thế này vậy
cùng nhau chơi đi chứ hả?" Mạc Lăng Thiên mời.
Quan Tử Dao đứng một bên cũng nói:
"Lâu rồi không đua ngựa với nhau, đấu một trận chứ?"
"Đúng đúng đúng, đấu đi!"
Mặc Lăng Thiên nhao nhao lên.
Lục Đình Kiêu liếc nhìn cô gái trong
lòng: "Mấy người cứ chơi đi, cô ấy không dám cưỡi ngựa một
mình."
Đầu Mạc Lăng Thiên đầy hắc tuyến:
"Chú đủ rồi nha, cho cẩu độc thân một con đường sống đi..."
Sắc mặt của Quan Tử Dao hơi cứng lại, ánh
mắt áp bức lại nhìn sang Ninh Tịch đang tỏ vẻ không hiểu gì bên
cạnh.
Ninh Tịch lặng lẽ khóc thầm, cái gì mà
không dám cưỡi ngựa một mình chứ! Đại ma vương rõ ràng là không yên tâm sợ cô
chơi đến điên luôn nên mới đích thân giám sát cô thôi!
Chương 747: Không đơn giản chỉ là Tiểu Bạch Thỏ
Lục Đình Kiêu cắt đuôi bọn họ xong liền mang
Ninh Tịch đi chọn ngựa.
Quản lí trường đua ngựa thấy Lục Đình
Kiêu đưa bạn gái tới thì vừa mừng vừa lo, ông ta vội vàng đem hai con
ngựa tốt nhất trong trại đến cho hai người.
"Ngài Lục, ngài xem hai con ngựa này thế nào? Đây
là hai con được đưa đến từ trại ngựa hoàng gia Anh đấy,
là ngựa Thuần Chủng1!" Quản lí nhiệt tình giới thiệu.
1 Ngựa Thuần Chủng là giống ngựa được lai
phối từ những con ngựa đực Ả Rập và ngựa cái của Anh từ cuối
thế kỷ 17. Giống ngựa này được lai tạo để phục vụ cho
việc đua ngựa, ngựa đua phải là ngựa Thuần Chủng. Cần lưu ý rằng đây
là tên của một chủng loại ngựa nổi tiếng nhất thế giới hiện nay chứ không
phải thuần chủng theo nghĩa đơn giản là bất cứ chủng loài ngựa thuần
khiết.
Ôi trời! Đẹp trai quá đi!
Ninh Tịch nhìn chằm chằm con ngựa có cái bờm đen
như mực kia, ánh mắt cơ hồ sáng rực lên!
Ngựa Thuần Chủng của Anh dựa vào khả năng
có thể tăng tốc trong thời gian ngắn mà xưng bá cả thế giới. Là
giống ngựa được công nhận là một trong những giống ngựa ưu tú nhất.
Mà con ngựa do quản lý giới thiệu lại là cực phẩm, đạt đến
trình độđua cấp chuyên nghiệp rồi, so với con ngựa trong tay Quan Tử Dao
vừa nãy còn tốt hơn.
Thấy Lục Đình Kiêu không nói lời nào chỉ quan
sát chuồng ngựa, quản lí nhìn về phía Ninh Tịch rồi hỏi: "Cô Ninh có
thích không?"
Ninh Tịch gật đầu liên tục: "Thích
thích! Lục Đình Kiêu, lấy con này đi!"
Cưỡi con này chắc chắn cực kỳđã! Cô không chờđược
nữa rồi!
Cuối cùng, ánh mắt của Lục Đình Kiêu dừng ở một
con ngựa màu nâu: "Đem con ngựa kia tới đây."
"Khụ... kia... cái chuồng kia? Ngài chắc
chứ?" Quản lý có chút chần chừ nhìn về con ngựa còn thấp hơn nhiều
so với những con khác.
Rất nhanh, vị quản lí đem ngựa tới.
Lục Đình Kiêu sờđầu con ngựa một cái, chú
ngựa này có vẻ rất ngoan ngoãn mà cọ cọ bàn tay anh.
Vì thế Lục Đình Kiêu gật đầu
nói: "Chọn con này đi."
Ninh Tịch đứng một bên trố mắt nghẹn
họng, trợn tròn cả mắt: "Lục Đình Kiêu, đây chẳng phải giống
ngựa lùn châu Mỹ sao?"
Lục Đình Kiêu nhàn nhạt liếc cô một cái:
"Thì sao? Có vấn đề?"
Ninh Tịch thật muốn khóc.
Đương nhiên có vấn đề! Ngựa lùn châu Mỹ là
loại ngựa chuyên dùng cho các bạn nhỏ mà!!!
Cách đó không xa, Mạc Lăng Thiên đang đua
ngựa với Quan Tử Dao nhìn thấy Lục Đình Kiêu dắt con ngựa lùn kia, tí
nữa thì ngã ngựa.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ah ah ha ha
ha... Lục Đình Kiêu! Chú chọn ngựa gì đấy! Ai ui cíu, cíu, cíu, tôi
không dừng cười được!"
Cuối cùng, Mạc Lăng Thiên còn bỏ cảđua ngựa,
ôm bụng cười lăn lóc trên đường đua.
Quan Tử Dao cũng xoay người, cưỡi con ngựa
Thuần Chủng cao lớn kia đi về phía bọn họ.
Nhìn Mạc Lăng Thiên đang cười lăn lộn với
con ngựa to con kia của Quan Tử Dao, rồi lại nhìn con ngựa lùn bên cạnh
mình, Ninh Tịch sắp tức phát khóc rồi.
Bắt nạt người ta quá mà!
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, Lục Đình
Kiêu nhất thời mềm lòng, nhéo mi tâm một cái. Sau đó đột nhiên đi
tới bế ngang cô lên rồi đi về phía con ngựa Thuần Chủng cao
to đẹp trai vừa nãy.
Đặt Ninh Tịch lên ngựa, sau đó Lục Đình
Kiêu cũng nhảy lên ngồi sau lưng cô, anh ôm cô vào lòng nói: "Hài lòng chưa?"
Rốt cuộc cũng được như nguyện, Ninh
Tịch kéo kéo dây cương rồi lại sờ sờ cái bờm ngựa, thích không chịu được.
Lúc này mới nghiêng đầu hôn lên má Lục Đình Kiêu một cái.
Nhìn hai người, sắc mặt Quan Tử Dao trở nên
cực kì khó coi.
Mặc Lăng Thiên thì tỏ vẻ bị chói
mù mắt chó rồi: "Đệch! Có đánh chết tôi cũng không ngờ có ngày Lục Đình
Kiêu biết dỗ con gái!"
Sắc mặt Quan Tử Dao lạnh lùng: "Cô
ta không xứng với Lục Đình Kiêu."
Mạc Lăng Thiên ho nhẹ một tiếng:
"Nói thì nói vậy nhưng mà cái loại chuyện như tình cảm thì vấn đề không
phải là xứng hay không xứng..."
Hơn nữa, mặc dù anh ta chỉ gặp gỡ có
hai lần ngắn ngủi nhưng dường như... cô gái này cũng chưa chắc chỉ là một
con thỏ trắng đơn giản đâu!
Chương 748: Anh chiều cô ấy quá rồi
"Tiếp tục!" Quan Tử Dao đi đến chỗ ngựa
của Mạc Lăng Thiên đánh một roi vào mông nó.
Sau một vòng, Quan Tử Dao giành thắng lợi.
Mạc Lăng Thiên ủ rũ cúi đầu:
"Em đó, không thể cho anh ít mặt mũi sao?"
Lục Hân Nghiên hoan hô chào đón, sùng bái
nhìn Quan Tử Dao: "Chị Tử Dao thật lợi hại! Tại sao cái gì
chị cũng biết thế, lại còn giỏi tất nữa! So với con trai còn giỏi hơn! Thần
tượng của em trừ anh họ ra thì chính là chịđó!"
Lục Hân Nghiên vừa nói vừa liếc Ninh Tịch
trong ngực Lục Đình Kiêu cách đó không xa, tỏ vẻ cải xanh bị heo
gặm mất rồi: "Rõ ràng chị với anh họ em mới là một đôi trời
phối! Anh của em không biết mắt có bị làm sao không nữa! Em tưởng
anh ấy sẽ không nông cạn giống mấy tên đàn ông xấu xa kia chứ!
Làm sao lại bị loại con gái này lừa?"
Quan Tử Dao nghe Lục Hân Nghiên nói thế thì
không lên tiếng, chẳng qua là sắc mặt lạnh hơn mấy phần.
Những người bên cạnh trố mắt nhìn nhau,
rõ ràng bọn họ có vài phần tán đồng câu này của Lục Hân Nghiên.
Lục Hân Nghiên là em họ của Lục Đình
Kiêu nên mới có thể nói như vậy chứ còn bọn họ thì tất
nhiên không dám nói bậy nói bạ gì rồi, chỉ có thể im lặng oán thầm.
Người phụ nữ mà Lục Đình Kiêu
coi trọng lần này quả thực khiến người ta thất vọng...
Nếu như nói phải chọn một người phụ nữ xứng đôi
với Lục Đình Kiêu thì chắc chắn đó phải là Quan Tử Dao.
Năm đó, Quan Tử Dao cũng như Lục Đình
Kiêu là một người nổi tiếng trong giới, là nữ thần của biết bao công tửĐếĐô
này, người theo đuổi phải xếp hàng dài. Nhưng mà, Quan Tử Dao chỉ cho
mỗi Lục Đình Kiêu với Mạc Lăng Thiên sắc mặt tốt, hơn nữa tính cách cũng
khá giống Lục Đình Kiêu. Hai người bọn họđều là con cưng của trời, hoàn hảo đến
không thể tưởng tượng nổi.
Khi đó, tất cả mọi người đều
nghĩ rằng Quan Tử Dao với Lục Đình Kiêu sẽ thành một đôi
nhưng không ngờ gia đình nữ thần vì chuyện làm ăn mà rời đi,
di dân qua nước ngoài. Sau đó cứ như vậy mà biến mất trong tầm mắt
mọi người.
Những năm gần đây, Quan gia ở nước
ngoài phát triển ngày càng lớn, thường xuyên có thể nghe được truyền
kì về Quan Tử Dao, tuổi còn trẻ mà đã lấy được bằng thạc
sĩ quản trị kinh doanh, năng lực không kém anh của cô mấy.
Lần này vì hai vị của Quan gia tuổi cao
nhớ quê, cho nên cả nhà mới về nước. Quan Tử Dao tất nhiên
là cũng theo về.
Mọi người cũng cho là lần này về, chuyện của
Quan Tử Dao với Lục Đình Kiêu cũng chắc chắn tám chín phần rồi.
Hai người đều độc thân, tuổi tác cũng
thích hợp, tính cách cũng giống nhau lại còn môn đăng hộđối.
Thậm chí không ít người cảm thấy Lục Đình
Kiêu đến giờ vẫn chưa lập gia đình là vì chờ Quan Tử Dao...
Ai mà biết, tình tiết đột nhiên xoay chuyển,
Lục Đình Kiêu lại bị một con Tiểu Bạch Thỏ lừa mất!
Thật khiến mọi người trố lồi con mắt!
Chuyện yêu đương mà cứ làm như trò đùa,
thật quá tùy tiện rồi chứ?
Càng khiến bọn họ choáng là từ miệng
Mạc Lăng Thiên, họ biết được Ninh Tịch chỉ là một diễn viên
không có tiếng tăm gì?
Cưỡi ngựa xong, Lục Đình Kiêu bế Ninh
Tịch xuống, dứt khoát không cho cô đi bộ vì sợđường truyết trơn trượt
nên ôm luôn đến khu nghỉ ngơi.
"Đi đường mà cũng phải bế, anh chiều
cô ta quá rồi!" Lục Hân Nghiên không nhịn được oán trách một câu.
Câu trả lời của Lục Đình Kiêu là cẩn
thật đặt Ninh Tịch lên ghế, sau đó rót cho cô một ly sữa nóng, hơn nữa
còn tự mình thổi nguội rồi đưa đến miệng cô: "Cẩn thận kẻo
nóng."
Khuôn mặt Lục Hân Nghiên nháy mắt đen xì.
Chương 749: Anh yêu em như cá yêu biển, như chim
yêu rừng
Những người khác đều thay nhau ho nhẹ vài tiếng.
Mẹ nó, đúng là ngàn năm khó gặp!
Ai nói Lục Đình Kiêu lạnh lùng vô tình
nào, chỉ là trước đây chưa có ai khiến anh ta phải dịu dàng mà thôi!
Đúng là ngày càng tò mò, Tiểu Bạch Thỏ này
rốt cuộc có ma lực gì vậy? Thế mà có thể mê hoặc người đàn ông
như Lục Đình Kiêu thành như này!
Ninh Tịch tất nhiên cũng phát hiện những ánh mắt
thay Lục Đình Kiêu bất bình, tiếc hận. Thậm chí còn có một ánh mắt lạnh
lùng nhằm vào cô từđầu đến cuối...
Khóe mắt Ninh Tịch liếc về phía Quan Tử Dao,
sau đó cô chống cằm lên, nghiêng đầu hỏi Lục Đình Kiêu:
"Anh với Quan Tử Dao là quan hệ gì vậy?"
"Khi còn bé hai nhà khá thân với nhau,
coi như là cùng nhau lớn lên." Lục Đình Kiêu thành thật trả lời,
vẻ mặt không có bất cứđiều gì khác thường.
Ninh Tịch dài giọng: "À... hóa ra là
thanh mai trúc mã à?"
Lục Đình Kiêu gật đầu một cái:
"Coi như là vậy."
Ninh Tịch nhất thời nổi giận: "Này, Lục Đình
Kiêu! Em đang ghen đấy, anh không thấy sao? Anh không dỗ em thì
thôi lại còn nói thế!"
Lục Đình Kiêu cũng nhất thời sửng sốt:
"Em... ghen?"
"Lại còn không à, cô em họ với bạn
bè của anh đều cho rằng Quan Tử Dao mới xứng đôi với anh, họ cho
rằng anh là một đóa hoa nhài xinh tươi bị cắm vào một bãi phân trâu
là em đó!" Ninh Tịch lầu bầu.
Lúc trước Ninh Tịch còn chưa nhớ ra, nhưng
vừa nãy cuối cùng nghĩ tới Quan Tử Dao là thần thánh phương nào.
Quan gia năm đó với Lục gia là hai thế gia
giàu có siêu cấp nổi tiếng, sau đó vì một vài vấn đề làm ăn
trong nước mà không thể không chuyển hướng qua nước ngoài. Mấy năm gần đây
nghe nói nhà họ phát triển không tệ, đã đánh về trong nước.
Nhất là mấy truyền thuyết về Quan Tử Dao
lại càng nhiều, cái gì mà đã có tài lại còn có sắc, năng lực không hề thua
kém các đấng mày râu các kiểu.
Nhưng đúng là cô ta rất xứng đôi với
Lục Đình Kiêu.
Lục Đình Kiêu còn đang đắm chìm
trong hạnh phúc từ chữ 'ghen' của Ninh Tịch, trong mắt hiện lên nét cười:
"Sao em lại là phân trâu, em là rừng là biển."
Ninh Tịch nghiêng đầu, không hiểu:
"Sao lại thế?"
Lục Đình Kiêu vén một lọn tóc ra sau tai
cô, ánh mắt thâm thúy như màn đêm đầy sao, lẳng lặng nói một
câu: "Anh yêu em như cá yêu biển, như chim yêu rừng. Không thể thoát
cũng chẳng thể lui..."
Trong phút chốc, đầu óc Ninh Tịch
tràn đầy hình ảnh pháo hoa nổ tung...
Kỹ năng tỏ tình của Đại ma vương...
quá hung tàn!
Lúc này, đối điện không xa đột
nhiên vang lên một tiếng "keng" chói tai, là ly trà trong tay Quan Tử Dao
không cẩn thận đánh rơi xuống đất.
Lục Hân Nghiên vội ân cần hỏi: "Chị Tử Dao
sao vậy?"
Quan Tử Dao sắc mặt trắng bệch lắc đầu
một cái: "Không sao."
Lời của Lục Đình Kiêu nói với Ninh Tịch
thì ở khoảng cách này bọn họ không thể nghe được.
Nhưng mà Quan Tử Dao biết đọc khẩu
hình miệng, hơn nữa cô ta luôn chú ý đến đối thoại của hai người họ.
Hay cho câu "như cá yêu biển, như chim
yêu rừng", Lục Đình Kiêu lại vì một người phụ nữ mà nói ra
những lời này...
Mạc Lăng Thiên không chú ý tới sóng ngầm mãnh
liệt giữa bọn họ, nghỉ ngơi một lát rồi chạy qua chỗ Ninh Tịch:
"Này Lục Đình Kiêu, lát nữa chúng tôi ra sân bắn chơi, mấy người
có đi không?"
Bắn súng! Bắn súng! Bắn súng! Súng súng súng
súng súng súng!
Ánh mắt Ninh Tịch không khác gì bóng đèn
500w.
Chân bị thương không thể cưỡi ngựa!
Bắn súng chỉ dùng tay chắc là được nhỉ nhỉ nhỉ?
"Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi,
không nên hỏi chú!" Mạc Lăng Thiên quay đầu về phía Ninh Tịch:
"Thỏ con, cô có đi không?"
Ninh Tịch gật đầu như gà mổ thóc,
ánh mắt lấp lánh lắc tay Lục Đình Kiêu: "Chủ nhân thân yêu, em
có thểđi không?"
Lục Đình Kiêu: "Được."
Chương 750: Con thỏ nhỏ cũng biết chơi sao?
Đến nơi, Ninh Tịch vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Không ngờ sân bắn ởđây có kích thước
rất lớn, diện tích khoảng tầm 1500m2. Tổng cộng có hai sân bắn tiêu chuẩn, mỗi
sân đều được thiết kế chuyên nghiệp, các loại súng ống cũng được
trang bịđầy đủ.
Bên trong sân còn có phòng triển lãm các loại
vũ khí hạng nhẹ như súng lục, súng trường, súng máy và thêm hàng
trăm loại vũ khí hạng nhẹ khác.
Thỉnh thoảng còn thấy bóng mấy anh lính mặc
quân trang cũng đến đây chơi.
Ninh Tịch hết nhìn đông tới nhìn tây mà
không nhìn đường, nếu không phải do Lục Đình Kiêu dắt tay thì không
chừng đập đầu vào cái cây nào đó rồi.
Lúc trước em họ Lục Đình Kiêu có nói
anh chiều cô quá, xem ra là cô ta nói không sai. Hôm nay Ninh Tịch đã bị Lục Đình
Kiêu chiều đến độ không cần mang não ra khỏi cửa luôn, chỉ cần
ngoan ngoan theo sau anh đểđược cưng chiều là được.
Đến sân bắn, Mạc Lăng Thiên lập tức chọn một
khẩu súng tốt, tỏ vẻ muốn rửa nhục: "Tử Dao, đến đến đến! Đến
PK nào! Cưỡi ngựa có thể thua em nhưng bắn súng thì chắc chắn anh không
thua đâu!"
"Tôi cũng tới!"
"Tôi tới nữa!"
...
Nhóm người của Mạc Lăng Thiên có một nửa trai
một nửa gái. Con trai thì đương nhiên có hứng thú với bắn súng, các cô gái
thì đa phần cũng hiểu một chút, có hai người không biết gì thì đang hỏi
những người khác.
Rất nhanh, mọi người đã chọn xong súng rồi đeo
kính an toàn và tai nghe lên. Bọn họđứng trước vạch chuẩn bị bắn.
Một giây sau những tiếng "đoàng, đoàng, đoàng"
vang lên liên tục, đi kèm với đó là tỉ số xuất hiện trên
chiếc bảng điện tử bên cạnh. Mỗi một phát súng đạt tối đa
là 10 điểm, điểm sốđược tính chính xác đến số thập phân thứ nhất.
Phần lớn mọi người đều bắn được
8 điểm, thỉnh thoảng mấy gã con trai còn bắn được 9 điểm.
Lục Hân Nghiên bắn được 9.2 điểm,
lúc này đang rất vui: "Em bắn được trên 9 điểm này! Hôm nay
thật may mắn!"
Kết quả vừa nhìn lại đã thấy điểm
số dọa người của Quan Tử Dao với Mạc Lăng Thiên.
Điểm của hai người họđều là 9.9 điểm, đây đã
là một điểm số vô cùng cao.
"Ôi trời! Anh Thiên, chị Tử Dao,
hai người thật lợi hại quá!"
Cuối cùng tổng điểm của ba phát bắn cũng được
tính xong, sốđiểm của Mạc Lăng Thiên lần lượt là 9.9, 9.7 và 9.8. Sốđiểm của
Quan Tử Dao lần lượt là hai lần 9.9 và một lần 9.7, lấy 0.1 điểm cách
biệt mà giành lấy thắng lợi.
Đồng thời điểm số của Quan Tử Dao
cũng là điểm số cao nhất trong tất cả mọi người.
Mọi người bên cạnh đều trầm trồ:
"Không hổ là nữ thần của tôi! Là niềm tự hào của tôi!"
"Tử Dao, em cứ thế thì đám đàn
ông bọn anh sao mà chịu nổi!"
Mạc Lăng Thiên u oán nhìn sang: "Mẹ kiếp!
Lại thua rồi! Lần này không tính, đấu lại!"
Mọi người đều cười ầm lên: "Ha
ha ha ~ Mạc Lăng Thiên, cậu đừng giãy dụa nữa! Trong chúng ta cũng chỉ có
anh Kiêu mới thắng được Tử Dao thôi!"
Mạc Lăng Thiên nghiêng đầu tìm Lục Đình
Kiêu: "Lục Đình Kiêu! Chú làm gì vậy! Mau tới đây chơi!"
Kết quả...
Một chiếc giày lông có hình tai thỏ của
Ninh Tịch bị rớt, Lục Đình Kiêu đang ngồi xổm ởđó giúp
cô đi lại giày...
Nhìn cái cảnh bong bóng màu hồng bay khắp nơi
này, khóe miệng Mạc Lăng Thiên co giật không ngừng, đúng là vả chết
vô số cẩu độc thân ởđây mà.
Ninh Tịch nghe những người đó nói chuyện
còn vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Đình Kiêu: "Boss đại nhân,
anh bắn súng rất giỏi sao? Đến đến đến, chúng ta tới PK!"
Nói xong liền hưng phấn kéo Lục Đình Kiêu
tới bàn bắn bên cạnh.
"Ui, thỏ con, cô cũng biết chơi
sao?" Mạc Lăng Thiên kinh ngạc nhướng mày.
Ninh Tịch hừ một tiếng: "Dĩ nhiên
tôi biết! Tôi bắn khá tốt đó!"
Nói xong liền cầm lấy súng, "đoàng"
một tiếng.
Một lát sau, trên bảng tỉ số chợt xuất
hiện một sốđiểm đỏ tươi -- 6.3 điểm.
Bắn... thật là tốt...