CHƯƠNG 661 - 670
Chương 661: Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi
Tại bến tàu Philadelphia.
Lúc này sương mù đã dần tan đi mặt
trời cũng đang từ từ nhô lên, khắp mặt biển óng ánh sắc vàng nhưng
có người sắc mặt lại như mưa dầm.
"Người đâu?" Satan vui vẻđưa người
chạy tới nhưng lại chỉ thấy một chiếc xe nát trống rỗng.
Hiếm khi thấy Đường Dạ không đeo
kính, vẻ mặt hoảng hốt đứng quay lưng lại với biển, không biết đang
nghĩ gì, thấy có người tới anh mới khẽ ngẩng mắt nhìn, giọng điệu
u ám nói: "Bị người của Lục Đình Kiêu đưa đi rồi."
"Có người có thểđưa người trong tay cậu đi
sao?" Sắc mặt Satan nhất thời khó coi vô cùng.
"Là Đường Lãng." Rõ ràng trông
sắc mặt Đường Dạ cũng không tốt lắm.
Con mắt Satan nheo lại: "Đường
Lãng..."
Chẳng trách... Chẳng trách ban nãy Lục Đình
Kiêu lại chịu thỏa hiệp, giả vờ cũng giống lắm! Còn cố tình cò kẻ mặc
cả, phí lời với lão bộ trưởng kia kéo dài thời gian, chính là đểĐường
Lãng có đủ thời gian để âm thầm đi cứu người...
Chết tiệt! Không ngờ Satan mà lại cũng có
ngày bị trúng kế!
Anh đã cố tình cửĐường Dạđưa Ninh Tịch đi
nhưng không ngờ... người tới lại là Đường Lãng...
Nghe thấy vậy, Phong Tiêu Tiêu và Phong Tấn ở bên
cạnh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Đúng là ai mà ngờđược Đường Lãng mất tích
hơn nửa năm nay... giờ lại thành... người của Lục Đình Kiêu!
"Sao có thể thếđược! Không thể nào
có chuyện này được!" Phong Tiêu Tiêu không thể tin nổi: "Nhị sư huynh
không thể nào lại phản bội chúng ta được!"
Cô và Đường Dạ còn cảĐường Lãng ba
người từ nhỏđã được sư phụ nuôi dưỡng, cùng nhau lớn lên,
tình cảm còn thân thiết hơn anh em ruột thịt nên cô khó lòng mà chấp nhận được
sự thật này.
Nhưng sự thật bày ra trước mặt, Đường
Dạ cũng đâu thể bịa chuyện được.
Hơn nữa, vừa nãy Đường Dạ còn đích
thân đối đầu với Đường Lãng, lúc này chắc tâm trạng của
huynh ấy còn tồi tệ hơn nữa.
Phong Tiêu Tiêu sợĐại sư huynh buồn nên
không dám hỏi kĩ...
Cô biết, tuy thường ngày hai người hay đánh
nhau nhưng thật ra tình cảm của hai người rất tốt, lúc nào cũng vào sinh ra tử với
nhau, khi làm nhiệm vụ hai người cũng phối hợp ăn ý với nhau nhất...
"Với thực lực của cậu mà lại dễ dàng
thua cậu ta sao?" Trong mắt Satan thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, rõ
ràng không hề tin lí do này của Đường Dạ.
Dù Đường Dạ không thắng được nhưng
cũng không thể thua, lại còn thua nhanh như vậy.
Lần nào hai người đánh nhau mà chẳng đánh
tới cả nửa ngày, có khi đánh ba ngày ba đêm liên tiếp vẫn không
phân thắng bại cũng là chuyện bình thường.
Thật ra Phong Tiêu Tiêu cũng cảm thấy kì lạ,
chỉ là cô không tiện hỏi, kì thật, trong lòng cô hơi nghi ngờ về việc Đại
sư huynh mềm lòng...
Đương nhiên, chuyện này cô cũng không dám nói
ra!
Đường Dạ thần sắc cứng nhắc, cũng không
giải thích: "Thua chính là thua."
Lúc này, Phong Tấn nhìn đồng hồ giục:
"Lên thuyền đi! Phải lên đường rồi!"
Satan không hỏi gì nữa, quay người nhìn chằm
chằm vào thành phố vẫn đang ngủ say phía sau.
Ngón tay thon dài vuốt đám tóc bạc đang
lay động trong gió biển ra, để lộ ra con mắt bị tóc
che lấp chưa từng lộ ra trước mặt người khác.
Con mắt phượng còn đẹp hơn mắt của phụ nữ này
thế mà lại có một vết sẹo cắt ngang qua mắt, tuy vết sẹo đã mờ nhưng
vẫn phá hỏng vẻđẹp hoàn mỹ của con mắt ấy, có điều như vậy
lại càng tôn lên sự cuồng dã nguy hiểm của kẻđược mệnh danh là Vua của thế giới
ngầm.
"Hừ, Lục Đình Kiêu, chúng ta sẽ gặp
lại nhanh thôi..."
Tới lúc đó, tao sẽ lấy lại tất cả những
thứ thuộc về tao.
Chương 662: Tiểu sư muội trở thành bà chủ!
"Đây... Sao Lục phu nhân lại ởđây?" Lão bộ trưởng
cùng Thượng úy không ngờ sẽ thấy phụ nữ xuất hiện ởđây,
hai người đều tỏ ra kinh ngạc.
Lục Đình Kiêu cũng không nói nhiều, anh cởi
áo khoác ra bọc lấy cô rồi cẩn thận ôm chặt lấy.
NaKa lúc này sao có thể không hiểu được!
Lục Đình Kiêu không hoàn toàn tin tưởng bọn
họ và đã sớm chuẩn bị phương án thứ hai.
Nét mặt già nua của NaKa có chút khó xử, nói
cho cùng chuyện này cũng là do ông ta xử lí không ổn thỏa.
Muốn qua mắt người ta nhưng từđầu tới cuối đều
bị người ta nhìn thấu.
Vậy nên, ông ta vội vàng ân cần tiến tới, muốn
cứu cánh: "Ngài Lục, mời đi bên này, tình trạng của Lục phu nhân lúc
này e rằng cần phải cứu trị kịp thời, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn đội
ngũ y bác sĩ tốt nhất rồi! Môi trường bệnh viện ầm ĩ hức
tạp, ngài có thểđể phu nhân tới thẳng nhà tôi để dưỡng thương!"
Việc Lục Đình Kiêu muốn làm nhất lúc này
chính là đưa Ninh Tịch về nước, nhưng trên đùi Ninh Tịch có vết
thương và có lẽ còn rất nhiều chỗ bị thương khác nữa mà anh
không biết.
Tình trạng của cô lúc này quả thật không
hợp đi đường dài, phải lập tức chạy chữa.
Cuối cùng, Lục Đình Kiêu chọn tạm thời ở lại:
"Làm phiền ông rồi."
Việc này cũng xem như nể mặt lão bộ trưởng.
NaKa nghe vậy, thần tình căng thẳng cuối cùng
cũng dần giãn xuống, vội gọi đội ngũ y bác sĩ tới.
Các bác sĩ mới sáng sớm đã tập trung
lại hết ở phía sau nên rất nhanh đưa cáng chạy tới.
"Xin Lục tiên sinh đây hãy đặt
phu nhân cẩn thận nằm xuống cáng."
Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng đặt
Ninh Tịch lên đó.
Nhưng vừa đặt người xuống, cô gái vốn đang
ngủ yên bỗng tỉnh lại theo bản năng ôm chặt lấy cổ Lục Đình
Kiêu, cô nhíu mày lộ ra vẻ mặt thống khổ: "Không... đừng..."
Vì đã lâu cô không được uống nước
nên giọng đã khản đặc lại, nói không lên lời, tiếng nhỏ như mèo
kêu, nghe càng đáng thương hơn.
Lục Đình Kiêu nhất thời mềm lòng lại bế cô
lên, vỗ nhẹ lên người cô: "Đừng sợ, có anh ởđây."
"Khụ khụ khụ khụ khụ..." Đường
Lãng trợn mắt há hốc mồm.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Tiểu sư muội
yếu đuối như vậy, lại còn cả một Lục Đình Kiêu dịu
dàng đến thế nữa!
Như gặp phải ma vậy, hết cả hồn!
"Ngài Lục, tình cảm của ngài với phu nhật
thật tốt! Ngài… cứ bế cô ấy trước vậy, đừng chạm vào vết thương
của phu nhân là được." Một bác sĩ cười nói.
"Ừm." Lục Đình Kiêu vốn cũng
không định đặt cô xuống nữa, ai mà nỡ chứ.
Đường Lãng bỗng nhớ ra chuyện chính, vội
chêm vào một câu: "Boss, thứ tôi cần, anh hứa sau ba ngày sẽđưa cho
tôi, anh không quên đấy chứ?"
Mắt Lục Đình Kiêu không hề rời khỏi
cô: "Ừm."
"Vậy tôi lượn trước đây!" Đường
Lãng cáo từ.
"Có nước không?" Lục Đình Kiêu
hỏi bác sĩ.
Đường Lãng bị ngó lơ: "..."
Thôi bỏđi! Lượn cho khuất mắt người ta nào!
Trong mắt Boss giờ chỉ có Tiểu sư muội
thôi những cái khác đối với anh mà nói chẳng khác gì phù du cả.
Haiz haiz haiz... không ngờ, đúng là
không ngờ? Đi một vòng lớn, cuối cùng Tiểu sư muội vẫn trở thành
bà chủ!
Tiểu sư muội của anh giỏi lắm!
Chương 663: Ông xã...
Tại nhà của bộ trưởng NaKa.
Lục Đình Kiêu ngồi cạnh giường nắm chặt
tay Ninh Tịch, các bác sĩđang bận rộn lấy máu của Ninh Tịch để xét
nghiệm toàn thân cho cô, tránh để cô mắc phải bệnh khác hay bị tiêm
phải thuốc gì.
Lông mày Lục Đình Kiêu từđầu đến cuối đều
cau chặt, không hề thả lỏng tinh thần.
"Ngài Lục, xin ngài hãy đợi một
chút, nhanh nhất cũng phải hai tiếng nữa mới có kết quả xét nghiệm."
"Cô ấy sốt cao quá."
"Vì vết thương bị nhiễm trùng, đây
là hiện tượng thường thấy. Cũng may Lục phu nhân đã tự mình xử lí
qua vết thương nếu không để viên đạn trong cơ thể quá
lâu chiếc chân này cũng không thể giữ lại được."
Lúc này, sắc mặt Lục Đình Kiêu trở nên
u ám.
Bàn tay nắm chặt lấy tay Ninh Tịch càng siết
chặt hơn, chỉ ra ngoài có một ngày ngắn ngủi mà lại thành ra thế này,
sao anh có thể không đau lòng được!
Hai tiếng sau, rốt cuộc cũng có kết quả kiểm
tra.
"Ngài Lục, có kết quả rồi, cơ thể Lục
phu nhân đều bình thường, ngoài vết thương bị trúng đạn trên
chân ra những chỗ khác không có vấn đề gì cả."
Nghe thấy kết quả, không chỉ Lục Đình
Kiêu mà NaKa cũng thở phào, ông ta lập tức dặn dò mọi người phải chăm sóc
cô cẩn thận, sau đó sắp xếp cho hai người căn phòng tốt nhất.
Vì tưởng Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch là vợ chồng
thật nên đương nhiên ông ta xếp cho hai người một phòng.
...
Lần này Ninh Tịch bị thương nặng, ngủ nguyên
một ngày một đêm mà vẫn không tỉnh dậy, có điều may mà cũng đã hạ sốt.
Lão Bộ trưởng muốn lấy lòng Lục Đình
Kiêu, cố tình mở một bữa tiệc mời không ít quan chức cấp cao và các
trùm làm ăn lớn trong nước tới.
Trong bữa tiệc, ai cũng tỏ ra thân thiết
khen tặng Lục Đình Kiêu.
"May mà lần này Lục phu nhân không có
chuyện gì, nếu không chúng tôi thật sự khó tránh khỏi tội lỗi!"
"Đúng vậy đấy! Lục phu nhân quả là
có quý nhân phù trợ!"
...
Chuyện Ninh Tịch là vợ anh, Lục Đình
Kiêu từđầu tới cuối không hề giải thích.
Trong chuyện này, sự khác nhau giữa vợ và
tình nhân là rất lớn, chỉ một phụ nữ bình thường mà muốn để cả nước
X điều động lực lượng quân đội, hiển nhiên là không thể nào,
nên lúc đầu anh mới nói thẳng luôn Ninh Tịch là vợ anh.
Những người này cũng không thể thật sựđi
tra xem rốt cuộc anh đã kết hôn hay chưa.
Tuy Lục Đình Kiêu đã sớm quen với những
bữa tiệc kiểu này nhưng lúc này rõ ràng là anh không hềđể tâm tới.
Tâm trí anh lúc này đều đang hướng hết
về người con gái còn chưa tỉnh lại kia.
Cũng không biết sau khi cô tỉnh dậy phát hiện
mình đang ở chỗ lạ liệu có sợ không, không biết
có chỗ nào thấy khó chịu không...
Mọi người vẫn đang nâng cốc nói chuyện
vui vẻ, Lục Đình Kiêu một tay chống đầu, tay còn lại bưng rượu, ngón
tay gõ gõ lên chiếc ly thủy tinh theo tiết tấu.
Tư thế này, rõ ràng là bắt đầu
mất kiên nhẫn muốn chuẩn bịđứng dậy cáo từ.
Đúng lúc anh đang chuẩn bịđứng dậy, bỗng
có người chạy vào phòng tiệc...
Nói chính xác thì là có một người bỗng nhảy
vào...
Chỉ thấy Ninh Tịch một chân đứng đó,
mặc một chiếc váy ngủ trắng rộng, mái tóc dài lộn xộn xõa xuống bên vai, mồ hôi
chảy ròng ròng trên trán, vẻ mặt hoảng hốt giống như vừa trải qua
chuyện gì cực kì đáng sợ...
Mãi tới khi ánh mắt cô xuyên qua chiếc bàn dài
nhìn thấy người đàn ông đang bưng ly rượu ở tận đầu
bên kia, cô mới thoáng thấy yên ổn.
Cô nằm mơ, mơ một cơn ác mộng vô
cùng đáng sợ, cô mơ thấy Lục Đình Kiêu vì cứu cô mà bị chết
trong lửa đạn...
"Bos..."
Sau khi thấy Lục Đình Kiêu vẫn đang
yên ổn ngồi đó, Ninh Tịch mới yên tâm trở lại, đến tận lúc
này cô mới phát hiện thấy xung quanh có những người khác nữa.
Ai ngồi đây cũng áo mũ chỉnh tề... vừa
nhìn đã biết toàn là người có thân phận hoàng thân quốc thích...
Đầu Ninh Tịch đang trong cơn mê man bỗng
tỉnh táo lại, suýt nữa buột miệng gọi "Boss", sau đó vội sửa
thành: "Ông xã..."
Chương 664: Ông xã, anh thích kiểu vợ thế nào?
Phòng tiệc yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy cả tiếng
kim rơi.
Nhưng, hai chữ "ông xã" lại nổđinh
tai nhức óc trong tai Lục Đình Kiêu.
"Vị này là... Lục phu nhân?" Một
lát sau, cuối cùng cũng có một người trên bàn ăn chần chừ hỏi.
Lúc này Lục Đình Kiêu đã đứng dậy
sải bước tiến về phía cô, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống chân cô,
"Sao em không đi dép vào?"
Ninh Tịch bị ánh mắt nghiêm khắc đâm
tới nên rụt rụt ngón chân lại: "Có đi mà... nhưng trên đường rơi
mất..."
"..." Lục Đình Kiêu đanh mặt
lại, bế cô lên.
Ninh Tịch theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ anh để giữ vững
cơ thể, sau đó lặng lẽ liếc mắt nhìn đám người tai to mặt lớn
trong phòng khách, yếu ớt nói: "Có phải... Có phải em lại gây họa rồi
không...? Ông xã... ông xã, sao anh không nói gì vậy?"
Ninh Tịch có khả năng thích ứng vô
cùng nhanh chóng, giờ mở miệng ra gọi ông xã cũng khá là thuận miệng.
Nhưng cô hoàn toàn không hề biết hai chữđó đối
với Lục Đình Kiêu lại có ảnh hưởng lớn đến thế nào.
Lưng Lục Đình Kiêu cứng ngắc, mấy giây
sau mới cửđộng lại được, anh quay lại nói với mọi người: "Xin lỗi các
vị, hiện tại vợ tôi không được khỏe, Lục mỗ xin phép về trước."
Mọi người nghe vậy cũng cười nói, "Lục tổng
khách khí rồi! Ngài mau đi đi! Cứ mặc kệ chúng tôi!"
"Chuyện nên làm, chuyện nên làm mà! Tất
nhiên phu nhân quan trọng hơn rồi!"
"Ai cũng nói đàn ông thương vợ là
người đáng tin, quả nhiên là vậy!"
...
Chờ Lục Đình Kiêu bế Ninh Tịch đi
rồi, mọi người trong phòng lại bắt đầu thổn thức: "Ban đầu tôi
còn không tin Lục Đình Kiêu có thể vì một người phụ nữ mà
dám huy động lực lượng lớn đến vậy, giờ xem ra đúng là cưng
chiều cực độ rồi! May mà không sao, nếu xảy ra chuyện gì, khụ khụ..."
"Kì lạ, Lục Đình Kiêu chẳng phải vẫn
còn độc thân sao? Vợởđâu ra thế này! Tôi định hỏi lúc nãy cơ!"
"Cũng có gì kì lạđâu, người lén kết
hôn đầy ra đấy! Huống hồ thân phận của Lục Đình Kiêu như thế..."
"Haiz, con gái nhà tôi lần trước sau khi
gặp ngài Lục xong ngày đêm đều mong nhớ, tôi còn đang định
tìm hiểu xem thế nào, không ngờ giờđã có chủ rồi!"
"Ông thôi đi, đến con gái nước
người ta còn không giành được, đến lượt nhà ông chắc?"
...
Trong phòng ngủ.
"Lục phu nhân! Phu nhân đi đâu
vậy? Làm tôi sợ chết khiếp rồi!" Một y tá vốn được cử chăm
sóc Ninh Tịch, vừa mới ra ngoài một tí, ai ngờ quay lại đã không thấy
người đâu nữa, đi tìm khắp nơi cũng không thấy, sợđến bay hết cả hồn
vía.
"Không sao, để tôi trông
cô ấy."
"À à, vâng vâng!" Viên y tá xấu hổ nhìn
Lục Đình Kiêu, sau đó lui ra ngoài.
Lục Đình Kiêu vén chăn lên, cẩn thận đặt
Ninh Tịch lên giường.
Ninh Tịch lập tức tranh công: "Boss đại
nhân, vừa xong tôi có cơ trí không?"
Lục Đình Kiêu liếc nhìn cô: "Công
lao lớn đấy."
Ninh Tịch vội cúi đầu: "Tôi thật sự không
cố ý xông vào trong đó mà..."
"Cơ thể còn chưa khỏe lại, sao
lại chạy lung tung thế?" Lục Đình Kiêu đúng là không biết nói gì
với cô gái này, chân đã bị thương thành ra như vậy rồi, còn chạy
nhảy khắp nơi, chỉ một chân mà cũng chạy đến là vui vẻ.
"Tại... tôi mơ thấy ác mộng..."
Lục Đình Kiêu thở dài, vẻ mặt
có chút không tự nhiên giải thích: "Lần này để tiện việc cứu
em, tôi mới nói với họ em là vợ tôi. Cho nên trong khoảng thời gian
này, có lẽ em phải phối hợp với tôi một chút. Có điều cũng sẽ không
lâu đâu, đợi em khỏe lại rồi, chúng ta sẽ về nước."
"Không thành vấn đề! Diễn xuất là sở trường
của tôi mà!" Ninh Tịch nghe vậy lập tức vỗ ngực bảo đảm,
"Anh thích kiểu vợ nào tôi cũng có thể diễn được kiểu vợđó
cho anh!"
Chương 665: Dạy tôi xem làm thế nào để tỏ tình
với một người đàn ông!
Ninh Tịch nói xong con ngươi lập tức xoay tròn:
"Boss đại nhân, anh thích kiểu vợ thế nào? Hiền lành? Mạnh
mẽ? Hài hước? Đáng yêu? Hay ngốc nghếch?"
Lục Đình Kiêu liếc cô một cái:
"Thích hết."
Khóe miệng Ninh Tịch cứng đờ: "Hựm...
Boss đại nhân, anh cũng quá... bác ái rồi đấy..."
Lục Đình Kiêu: "Vì đó là
em." Vì là em, nên mới thích hết.
Ninh Tịch: "..." Giờ tôi yếu đuối
lắm, không chịu nổi đòn này của anh đâu, cẩn thận tim không chịu được
lên cơn đột quỵ giờ.
Tại khách sạn năm sao nào đó ở thành
phố DiBu.
Đã ba ngày không có tin tức gì của Ninh Tịch,
Quách Khải Thắng sắp sốt ruột phát điên, "Mục Dã à, người tối qua cậu
tìm là ai thế? Rốt cuộc có đáng tin không?"
Giang Mục Dã đen mặt, không nói gì.
Không đáng tin?
Nếu người này không đáng tin thì chẳng
còn ai đáng tin nữa đâu.
Thật ra, lúc gọi điện cho Lục Đình
Kiêu anh thật sự cũng phải đấu tranh rất nhiều, lần đầu tiên anh
cảm thấy căm hận sự vô dụng và bất lực của mình đến thế.
Cô gái mình thích, chính mình lại không bảo vệđược
còn phải nhờ sự cứu trợ của người khác, có tên đàn ông nào
chịu được chuyện này không...
Giờ anh thật sự tin vào quả báo
rồi, năm ấy trẻ tuổi không hiểu chuyện làm tổn thương biết bao nhiêu
cô gái, giờ thì phải trả giá hết một lượt rồi…
Trước đó, anh có gọi cho Trình
Phong để hỏi tình hình, kết quả biết được vấn đề rất
khó giải quyết, thế nên cũng không dám tùy tiện gọi điện thúc giục.
Nhưng giờđã qua thời gian lâu vậy rồi, nói
không chừng chắc cũng phải có tin gì rồi chứ?
Giang Mục Dã nghĩ rồi gọi điện thoại.
Nếu ông trời cho anh thêm một cơ hội nữa,
anh tuyệt đối... sẽ không gọi cuộc điện thoại ngược anh đau
cả gan này nữa!!!
"Alo, cậu à, cậu tìm được người chưa?"
"Rồi." Đầu bên kia truyền tới
giọng nói trầm ổn của một người đàn ông.
"Cô ấy thế nào rồi? Không sao
chứ? Cháu có thể nói chuyện với cô ấy không?"
Lục Đình Kiêu cau mày, anh không muốn
Ninh Tịch bị làm phiền vào lúc này.
Được rồi, chỉ là anh nhỏ nhen không
muốn bà xã nhà mình nói chuyện với người đàn ông khác thôi!
Đặc biệt là người vẫn còn luôn nhung nhớ tới
bà xã của anh.
Vì quá để tâm nên cho dù người khác
chỉ chạm thử chút thôi cũng nghĩ là đang cướp mất của mình.
Lúc này, Ninh Tịch đang đo nhiệt độ,
nghe thấy tiếng giống giọng Giang Mục Dã, cô sợ hãi biến sắc:
"Aaaa!!! Chết rồi! Tự dưng em mất tích! Bên phía đoàn làm phim
chắc giờđang sốt ruột lắm! Ông xã, mau đưa điện thoại cho em
nào!"
Ừm, từ góc độ này mà nói, Ninh
Tịch đúng là một diễn viên hiếm thấy...
Tốc độ nhập vai đúng là đẳng
cấp thượng thừa luôn...
Tuyệt đối sẽ không bị lộ!
Lục Đình Kiêu: "Ừm!" Anh liền đưa điện
thoại cho cô.
Ninh Tịch vội nghe máy:"Alo, Giang Mục
Dã!"
"Ninh Tiểu Tịch! Rốt cuộc bà bay đi đâu
vậy hả! Bà làm tôi sợ chết khiếp rồi đấy! Bà hết chuyện rồi chạy tới
Philadelphia chơi trứng à! Đã thế... vừa xong sao tôi nghe thấy một tiếng
ông xã... Bà gọi ai đấy?" Giang Mục Dã ngập ngừng nói.
"Chắc ông nghe nhầm đấy!" Ninh
Tịch nói dối không đỏ mặt, sau đó lại bịa ra một lí do lấp liếm
cho qua, "Ông cũng biết đấy, bên này trị an kém, tôi bị một đám
người bắt cóc nhưng may có cậu ông kịp thời tới nên không có chuyện gì nữa rồi!"
"Bà thế nào rồi? Không sao chứ? Có bị thương
không?" Giang Mục Dã sốt sắng hỏi.
"Chỉ bị thương chút thôi,
không đáng ngại, phải rồi phải rồi... Đừng nói chuyện này nữa, giờ tôi
có một chuyện rất quan trọng cần phải bàn với ông đây!" Ninh Tịch vừa
nghiêm túc vừa trịnh trọng nói.
"Chuyện gì thế?" Giang Mục Dã nghi
ngờ hỏi.
Ninh Tịch lén đảo mắt nhìn khắp phòng, thấy
Lục Đình Kiêu đã đi tìm bác sĩ không còn ởđây nữa, cô
vội nói: "Ông dạy tôi với, dạy tôi xem làm thế nào để tỏ tình
với một người đàn ông ấy!!!"
Chương 666: Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp
Đầu bên kia di động trầm mặc tầm mười giây.
Cuối cùng Ninh Tịch cũng không đợi nổi:
"Alo... alo? Giang Mục Dã! Giang lông vàng! Ông vẫn còn đó chứ? Mẹ kiếp!
Mất tín hiệu à! Lúc mấu chốt lại mất hút là sao! Alo alo alo?"
Ninh Tịch vô cùng lo lắng, còn đang chuẩn
bị cúp máy thì di động truyền đến hơi thở mong manh của
Giang Mục Dã: "Tôi..."
"A! Ông vẫn còn đó à! Nhanh nhanh
nhanh! Mau dạy tôi nhanh!" Ninh Tịch thúc giục.
"Tôi... dạy cái đầu bà ý! Ông đây đã
bao giờ tỏ tình với đàn ông bao giờđâu, làm sao ông đây biết
phải tỏ tình kiểu gì!" Giang Mục Dã thở hổn hển nói.
"Ai nói ông không có, lúc còn đi học
tôi từng nghe có một em zai tươi ngon mơn mởn được ông tỏ tình cơ mà,
lúc ấy người ta còn đồng ý đấy!" Ninh Tịch cực lực phản
bác.
"Ninh Tiểu Tịch! Nói cái đầu bà ý!
Lúc đó tôi chỉđùa thôi!"
Không được không được...
Anh có cảm giác mình sắp bị tức chết rồi!
Giang Mục Dã hít sâu một hơi mắng: "Cái
loại chuyện này bà còn hỏi tôi cơ à? Kinh nhiệm chinh chiến đầy mình
của bà đâu rồi!'
Ninh Tịch nhướng mày: ''Sao có thểđem chuyện
này so sánh với việc xử lí mấy tên cặn bã kia được, mấy tên đó
có cần tỏ tình đâu! Ngay cả Tô Diễn... cũng là do hắn ta chủđộng
tỏ tình với tôi! Đây là lần đầu tiên của tôi đấy! Tôi thật
sự không biết làm thế nào!''
''Chờ một chút, tôi còn chưa hỏi bà đâu,
mới nãy bà nói cần phải tỏ tình với một người đàn ông, là ai hả? Bà lại
chuẩn bị tiêu diệt mầm non nhà ai hả?" Giang Mục Dã cảnh giác hỏi.
"Cậu của ông đó.''
''...''
Giang Mục Dã cảm thấy mình hoàn toàn không
theo kịp Ninh Tịch...
''Sao tự dưng bà lại đổi ý hả???''
''Có gì lạđâu, lần này là cậu của ông cứu tôi
nha, ân cứu mạng phải lấy thân báo đáp thôi!'' Ninh Tịch nói nhưđúng rồi.
Nghe được câu này, Giang Mục Dã hoàn toàn
không hình dung nổi tâm tình của mình bây giờ, yên lặng hồi lâu mới hỏi tiếp:
''Chỉ vì như vậy?''
Nếu như ban đầu người đi cứu
cô... là mình chứ không phải là Lục Đình Kiêu thì sao? Vậy có phải cô
cũng sẽ...
Vậy mà anh lại chắp tay dâng cơ hội cho
người ngoài hưởng! Thế là lại nhường cho Lục Đình Kiêu!
Ninh Tịch: "Không thế thì là gì?''
Cái suy nghĩ này không ngừng xoay chuyển
trong đầu Giang Mục Dã, cuối cùng anh ta vẫn không nhịn được hỏi ra
miệng: '' Nếu lúc ấy người cứu bà là tôi thì sao? Liệu bà có lấy thân
báo đáp tôi không?''
Đầu bên kia Ninh Tịch trả lời không chút
do dự: ''Làm sao có thể! Tôi có bị ngu đâu!''
Giang Mục Dã: ''...............''
"Ninh Tiểu Tịch! Bà đi chết đi!
Bà muốn đi hỏi ai thì hỏi! Dù sao ông đây cũng méo biết!''
"Này này này... sao tự dưng lại trở mặt
chứ hả! Ông tới tháng hả? Sao tự dưng nóng nảy như vậy?''
"Phắn!''
''Thôi mà! Giúp tôi nghĩđi mà! Người tôi có thể bàn
bạc cũng chỉ có mình ông thôi mà! Bà già này không dễ gì mới động
lòng được một lần!'' Ninh Tịch đau khổ nói.
Giang Mục Dã nghiến răng nghiến lợi: ''Bà dám
nói thế với đám bạn trai cũ của bà không hả?"
"Bộ ông không phải hả?''
''...'' Giang Mục Dã hoàn toàn không muốn tự tìm
ngược nữa, chỉ muốn nhanh chóng đuổi cô đi: ''Bà bị ngu à?
Cậu tôi vốn thích bà rồi còn phải tỏ tình cái gì? Nói thẳng không phải là
xong rồi sao!''
''Cái đồ không có tí tế bào
lãng mạn nhà ông, sao có thể làm vậy được! Tôi nhất định phải
cho người tôi yêu một trải nghiệm lãng mạn khó quên! Bước tỏ tình này tuyệt đối
không thể thiếu!''
''Bye!!!'' Giang Mục Dã thẳng thắn cúp máy.
Bạn tốt Lông vàng của ngài đã bị thương
nặng, hự hự hự, hu hu hu....
Chương 667: Tiểu Tịch Tịch, cô muốn tỏ tình với ai?
Thấy Ninh Tịch với Giang Mục Dã nói chuyện lâu như vậy,
Lục Đình Kiêu có hơi để ý: ''Tới giờ uống thuốc rồi."
''À à... tới ngay!'' Ninh Tịch cúp máy.
Đang chuẩn bị trả di động lại
cho Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch lại một lần nữa trợn to mắt.
Cái này cái này...
Hình nền điện thoại ấy thế mà
là tấm ảnh chụp hình Hàn Quốc khi bọn họđi chơi công viên trò chơi lần trước!
Tấm hình buồn nôn thế này cô còn tưởng Lục Đình
Kiêu chỉ vì chiều bọn họ mới chụp mà thôi, không ngờ...
Trời ơi, sao Đại ma vương lại có có
thể dễ thương đến thế này chứ hả...
Cô cũng muốn cài tấm hình này làm hình
nên điện thoại lắm chứ, đáng tiếc là điều kiện không cho phép, sợ sẽ tạo
ra scandal không cần thiết.
Cơ mà hình nền di động hiện giờ cô
cũng rất thích, hơn nữa cực kì có ý nghĩa, đó là bức tranh đầu tiên
Tiểu Bảo vẽ cho cô đó~!
Có không ít người trông thấy còn hỏi cô họa sĩ vẽ bức
tranh này là ai, thậm chí còn cầu cô giới thiệu nữa đó.
Cơ mà tất nhiên là cô không thể giới
thiệu Tiểu Bảo với người ngoài được rồi!
Lục Đình Kiêu thấy cô nhìn chằm chằm vào
hình nền di động của mình, không được tự nhiên đưa tay lấy
lại di động, sau đó mới đưa thuốc cho cô.
Ninh Tịch nhìn mười mấy viên thuốc lớn nhỏ kia, đầu
như bị phình to ra: ''Sao mà nhiều thế vậy? Phải uống hết sao?''
Y tá quèn đứng một bên bưng khay vội vàng
giải thích: ''Lục phu nhân, phải uống hết đó, ngài vẫn còn sốt nhẹ, hơn nữa
vết thương còn bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, trừ cái này ra,
ngài...''
Y tá quèn lèm bèm nói một đống thứ, cơ mà đại
ý vẫn là không thể thiếu bất cứ một viên nào.
Ninh Tịch chỉ có thể nhìn về phía
Lục Đình Kiêu xin giúp đỡ.
Nhưng mà sắc mặt Lục Đình Kiêu không cho
Ninh Tịch bất kì đường sống nào, thậm chí còn nghiêm nghị nói:
''Không muốn uống thuốc thì lần sau đừng có nghịch ngu.''
Ninh Tịch chớp mắt một cái: ''Chồng à~!''
Lục Đình Kiêu: ''... Uống xong sẽ cho
em ra ngoài chơi, trong vườn có nuôi hươu sao.''
Hai mắt Ninh Tịch sáng lên, lập tức ngoan
ngoãn uống hết thuốc.
Mặc dù cô thật sự sợ uống thuốc nhưng
không đến nỗi nhất định không chịu uống, chẳng qua là... cô muốn
tranh thủ sựấm áp của Lục Đình Kiêu mà thôi...
Chỉ có trước mặt anh, cô mới có thể buông
thả cho sự yếu đuối và tự do của bản thân...
Y tá quèn đứng cạnh nhìn hai người mà hâm
mộđến lệ rơi đầy mặt, yêu chiều quá rồi!
Hoàn toàn là coi thành con gái mà dỗ rồi!
Ngài Lục trời sinh đã lạnh lùng như vậy
mà.... thật bất ngờ!
Sau khi gọi xong cuộc điện thoại kia,
Ninh Tịch liền bắt đầu suy nghĩ xem nên làm thế nào để tỏ tình.
Uổng công cô còn tự nhận mình là người
sát gái như thần, kết quả chỉ một cái vấn đề nhỏ xíu
này thôi đã có thể làm khó cô rồi!
Thật ra thì chuyện này cũng không quá khó khăn,
chủ yếu là đối tượng ởđây là Đại ma vương. Anh vì cô mà làm
nhiều thứ như vậy nên cô cũng không thể làm quá mức qua loa, khó
trách vì sao cô phải cẩn thận từng ly từng tí.
Vì vậy, tối hôm đó Ninh Tịch tự dùng
cái đầu tối dạ của mình tìm quân sư khắp nơi.
Mà quân sư lần này tất nhiên là có cấp bậc
cao hơn Giang Mục Dã.
"Alo... ai vậy..." Đầu bên kia
di động truyền đến giọng ngái ngủ, xem ra là đang ngủ mà bịđánh
thức.
"Alo, Nhị thiếu à, là tôi đây!''
"Tiểu Tịch Tịch!!! Cô không sao chứ? Tôi
nghe anh Hai nói cô bị bắt cóc? Còn trúng đạn? Sao muộn thế này
rồi cô còn gọi cho tôi, đã xảy ra chuyện gì?''
"Đúng! Là chuyện hết sức khẩn cấp! Nhị thiếu,
cầu cứu viện! Phải tỏ tình thế nào đểđối phương có ấn tượng
mà khắc cốt ghi tâm cảđời, đến chết cũng không quên?'' Ninh Tịch nói một hơi.
Đầu kia di động, Lục Cảnh Lễ im lặng
thật lâu mới đập đầu bôm bốp nói: "Tỏ tỏ tỏ... tỏ tình...
Tiểu Tịch Tịch muốn tỏ tình với ai?''
Chương 668: Cởi áo tháo thắt lưng hay là cơm bưng nước rót
Con ngươi Ninh Tịch quay quay vài lần mới trả lời:
"Không phải tôi, là tôi hỏi giúp một người bạn!"
Nếu nói là cô thì lấy trình độ bảo vệ anh
trai của con hàng này chắc chắn sẽ không dạy cho cô.
Nhưng mà không ngờ Lục Cảnh Lễ lúc
này thông minh đột xuất, căm phẫn nói: "Nói dối, chắc chắn là chính
cô thì có! Cô muốn tỏ tình với tên trời đánh nào hả! Tôi phải đi
giết nó!''
Ninh Tịch nghe vậy nhướng mày: "Anh chắc
chứ?"
"Dĩ nhiên là chắc! Đại đao
của tôi đang khát máu đây!!!"
Ninh Tịch bật cười, con hàng này quả nhiên
trung thành với anh của mình mà!
Nếu Lục Cảnh Lễđã biết thì nhất định sẽ không
chịu giúp cô, như vậy Ninh Tịch không thể làm gì khác hơn là dùng vài
phương pháp đặc biệt.
Vì thế Ninh Tịch cố ý dùng giọng điệu
uy hiếp nói: "Anh không cần biết là ai, dù sao thì sau này anh cũng biết
thôi! Sao? Có dạy hay không? Nếu không dạy thì tôi nhờ anh trai của anh dạy!"
Ninh Tịch muốn cho Lục Đình Kiêu một bất
ngờ thì tất nhiên không thể nói cho Lục Cảnh Lễ biết người cô muốn
tỏ tình là ai, nếu không lấy tính tình của con hàng này thì nhất định
sẽ không nhịn được mà đi nói ngay cho Lục Đình Kiêu. Vậy
còn ngạc nhiên cái rắm gì nữa!
"Tiểu Tịch Tịch! Sao cô có thể như vậy
hả! Bảo anh tôi dạy cô thì anh tôi còn không đau lòng đến chết à! Tiểu
Tịch Tịch, bắt đầu từ hôm nay tôi quyết định không thích cô nữa!
Cô làm cho tôi quá thất vọng!'' Hộ anh cuồng ma - Lục Cảnh Lễ bắt đầu đốt
cháy tiểu vũ trụ.
Ninh Tịch cố nén cười: "Hừ hừ,
thế cho nên cá vàng nhỏ, anh có định dạy hay không? Không dạy tôi sẽ phải đi
hỏi anh Hai của anh thật đấy!'
"Cô..." Lục Cảnh Lễđau khổ muốn
chết nói: "Được... Tôi dạy! Còn nữa tôi không phải cá vàng! Tôi là cá chép!"
Đau khổđến vậy vẫn không quên vấn đề này...
Rõ ràng là cá chép mà sao lại thảm hại đến
vậy!
Thật đau lòng mà!
"Vậy thì nói nhanh lên!" Ninh Tịch một
bên thấp giọng, một bên cẩn thận nhìn về phía phòng tắm một cái. Lục Đình
Kiêu đang tắm, cũng sắp xong rồi.
Lục Cảnh Lễ không yên lòng nói:
"Cô đắp bùn lên mặt rồi ngồi trên cái xe cút kít dắt theo một con lừa đi
tới trước mặt người cô thích..."
Ninh Tịch đầu đầy hắc tuyết cắt lời
anh ta, tức giận nói: "Lục Cảnh Lễ!!!!! Anh mà không nghiêm túc tôi sẽđi hỏi
anh của anh!"
Lục Cảnh Lễ khóc lóc sướt mướt nói:
"Nếu hắn ta mới biết yêu thì cô cởi áo tháo thắt lưng, nếu hắn ta đã
chơi qua vô số người thì cô phải cơm bưng nước rót tọng vào mồm hắn! Tôi
chỉ có thể dạy cô như vậy thôi! Đây là tinh hoa tôi đúc
kết cảđời đấy! Cụ thể thế nào thì cô đi mà tự hiểu!
Muốn tin hay không thì tùy, bye!"
Bạn tốt cá chép của ngài đã trọng thương...
Lục Cảnh Lễ nghĩ nghĩ từ một
vài thông tin ít ỏi mà nói, thì ít nhất anh cũng có thể xác định
tên kia nhất định là một kẻăn chơi đang điếm chơi qua vô số người,
cho nên anh mới bảo Ninh Tịch làm bữa cơm rồi mới tỏ tình!
Đây là biện pháp an toàn nhất Cảnh Lễ có
thể nghĩ ra, cũng không khiến Ninh Tịch tiếp tục quấy nhiễu anh nữa...
Ninh Tịch nhìn di động đen ngòm thì
câm nín.
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ những gì Lục Cảnh
Lễ nói cũng quả thật có đạo lý.
Đạo lý này cô cũng hiểu, chẳng qua là nhất thời đầu
óc rối loạn nên không nghĩ ra thôi.
Cô muốn làm một cảnh tượng hoành tráng!
Thật ra thì... đổi cách khác cũng không tệ!
Mới biết yêu thì dùng mĩ nhân kế...
Tay chơi thì dùng mỹ thực kế...
Mấy chục năm sống trên đời của Lục Đình
Kiêu đều chưa hẹn hò với ai, khẳng định anh là dân mới biết yêu!
Chậc chậc, Lục Cảnh Lễ này dưới tình huống
không biết cái gì mà cũng có thể hiến kế như thần, quá tuyệt!
Chương 669: Tỷ lệ thành công quá cao
"Chưa ngủ à?" Lục Đình Kiêu tắm
xong đi ra thấy Ninh Tịch vẫn đang cầm di động trong tay, vừa
nói chuyện vừa hưng phấn cầm quyển sổ nhỏ ghi chép cái gì đó
không nhịn được mà cau chân lại mày.
"Ngủ ngay đây!" Ninh Tịch
vội vàng giấu quyển sổ nhỏ xuống dưới gối như bảo bối.
Sau đó âm thầm tính toán làm sao để tỏ tình.
Khóe mắt Lục Đình Kiêu liếc về chiếc
gối dường như có mấy phần hoài nghi nhưng cũng không quá để ý:
"Uống thuốc chưa?"
Ninh Tịch gật đầu liên tục, ánh mắt dán
vào mảng da màu mật lộ ra khỏi áo ngủ của Lục Đình Kiêu: "Uống
rồi! Uống rồi! Sữa cũng uống rồi!"
Cách tỏ tình này... thật sự khiến người
khác khắc cốt ghi tâm suốt đời khó quên thật sao?
Thật sự không cần ởđộ cao 8000
mét so với mặt nước biển làm cái gì mà biển hoa mười dặm, sau đó tuyên bố với
toàn thế giới các kiểu sao?
Được rồi, cô cũng không có cái bản lĩnh đó...
Lục Đình Kiêu dùng khăn lông lau khô tóc,
sau đó đến gần Ninh Tịch. Bàn tay ấm áp mang theo hơi ẩm sờ trán
cô một cái: "Tốt rồi, không sốt nữa."
Ninh Tịch đang định thực hiện kế hoạch
thì đột nhiên bỗng vang lên một tràng tiếng chuông điện thoại sát
phong cảnh. Cô không kìm được mà sa sầm mặt mũi.
Cái khỉ gì vậy!
Lục Đình Kiêu đi tới cạnh cái bàn, cầm
di động lên nhìn một cái sau đó bấm nhận cuộc gọi.
"Alo?"
"Alo, anh ơi!" Giọng nói của Lục
Cảnh Lễ còn mang theo nước mắt hơn nữa còn đang cố gắng đè
nén như thểđang đề phòng cái gì đó.
"Sao vậy?" Lục Đình Kiêu chưa
bao giờ nghe cái giọng buồn thiu đến như vậy của Lục Cảnh Lễ,
anh bất giác nhăn mày lại, chẳng lẽở nhà xảy ra chuyện gì?
"Anh, Tiểu Tịch Tịch có ở bên cạnh
anh hay không?" Lục Cảnh Lễ dè dặt hỏi.
"Có."
"Vậy anh chạy ra xa xa một chút hãy
nghe điện thoại đừng cho cô ấy nghe được, em muốn mật báo
cho anh một tin!" Lục Cảnh Lễ khẩn trương nói.
Lục Đình Kiêu không hiểu gì nhưng vẫn
nghe lời đi tới ban công: "Nói đi."
Đầu bên kia, Lục Cảnh Lễ tựa hồđang đấu
tranh nội tâm kịch liệt sau đó mới mở miệng nói: "Anh... em vốn
không định nói cho anh... nhưng mà... em cảm thấy vẫn nên nói cho anh, so
với việc không biết gì cả thì có chuẩn bị tâm lý vẫn tốt hơn... cho
nên.. em vẫn cảm thấy hiện giờ nói cho anh... thì đến lúc đó anh
cũng bớt đau khổ hơn..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Lục Đình
Kiêu cau mày, mơ hồ có dự cảm xấu.
Lục Cảnh Lễ hít sâu một hơi rồi gằn từng
chữ: "Tiểu Tịch Tịch muốn tỏ tình với tên khốn kia."
Trong nháy mắt, mặt Lục Đình Kiêu bỗng trắng
bệch: ''Em... nói cái gì?"
Lục Cảnh Lễ căm giận không thôi: "Tiểu
Tịch Tịch muốn tỏ tình với người cô ấy thích! Lúc nãy cô ấy gọi điện
cho em đã nói như vậy! Còn đòi em phải bày cách cho cô ấy nữa!"
...
Bầu không khí bỗng yên tĩnh một cách đáng
sợ.
Không biết qua bao lâu, Lục Cảnh Lễ gấp đến độ sắp
thành bệnh tim đến nơi rồi điện thoại mới truyền đến tiếng của Lục Đình
Kiêu.
"Phải vậy không."
"Anh Hai... không sao chứ?" Lục cá
chép bất an hỏi.
"Không sao." Giọng của Lục Đình
Kiêu không nghe ra bất cứđiều gì bất thường.
Nhưng mà điều này chỉ khiến Lục Cảnh
Lễ càng lo lắng hơn, nhưng cũng chỉ có thể cuống quýt an ủi:
"Anh... anh đừng lo lắng quá, Tiểu Tịch Tịch chỉđi tỏ tình thôi,
chưa chắc đã thành công đâu!"
Nhưng mà chính Cảnh Lễ cũng không tin tưởng
câu này lắm
Anh ta cảm thấy lấy công lực của Tiểu Tịch Tịch
cộng thêm việc cô ấy thực sựđộng lòng và thái độ kiên quyết kia
thì tỷ lệ thành công... quá cao... và không có khả năng thất bại.
Chương 670: Lục Đình Kiêu, em thích anh, rất rất thích,
cực kì thích...
Đúng là càng nghĩ càng thảm mà, trước đây không
lâu anh Hai còn nghi ngờ Tiểu Tịch Tịch có chút ý tứ với mình. Ai mà
ngờ còn chưa kịp dò ra cái gì đã nghe được tin dữđộng trời như vậy...
Lục Cảnh Lễ dứt khoát nói hết mọi chuyện
to nhỏ cho Lục Đình Kiêu: "Bởi vì cô ấy uy hiếp em, nếu em
không dạy cô ấy sẽ hỏi thẳng anh! Cho nên em mới không thể làm
gì khác hơn là tùy tiện dạy cô ấy một chút."
"Em nói với cô ấy nếu đối phương
là một tay chơi thì tự tay xuống bếp nấu cho đối phương một bữa ăn
ngon, còn nếu đối phương là trai tơ mới biết yêu thì dùng mỹ nhân
kế, em đoán chừng là cô ấy nhất định chuẩn bị nấu một bữa."
"Ơ... Thôi chết rồi... nhỡđâu cô ấy đem
hai phương pháp chơi song kiếm hợp bích, trước xuống nấu cơm sau chơi mỹ nhân
kế thì phải làm thế nào... huhuhu... thật xin lỗi anh hai..."
Lục Cảnh Lễ còn đang không ngừng lải
nhải nhưng Lục Đình Kiêu lại cảm thấy giọng nói của em trai càng ngày càng
xa, thậm chí cả thế giới cũng dần dần trở nên xa xôi hơn bao giờ hết.
Nghe Lục Cảnh Lễ nói cô muốn tỏ tình
với người đàn ông kia, trong nháy mắt, thế giới của anh như bị một
thiên thạch đụng vào, vỡ vụn thành tro bụi.
Tất cả những ưu tư trong lòng
như ngừng lại, dòng máu bỗng nhiên chảy ngược không ngừng va chạm vào trái
tim đang nhỏ máu, cơn đau xông tán loạn khắp nơi trong thân thể,
cơ hồ muốn xé vụn cả người anh ra...
Trái tim, đau đến chết lặng...
...
Ninh Tịch lăn lộn trên giường thật lâu mãi mới
thấy Lục Đình Kiêu đi vào.
Chỉ có điều nhìn anh có gì đó
không ổn...
Nói thế nào nhỉ.
Giống như là mặt trời vào lúc nhật thực,
tất cả ánh sáng đều tắt đi trong nháy mắt, tất cảưu sầu hay sức
sống đều lập tức biến mất không thấy đâu.
Mi tâm Ninh Tịch giật giật, nhạy bén phát hiện
ra cái gì đó.
Ngay sau đó bắt đầu chửi to trong
lòng!
Mẹ nó!!!
Cú điện thoại kia không phải Lục Cảnh Lễ gọi
tới chứ? Anh ta nói hết cho Lục Đình Kiêu sao?
Không chừng còn muốn...
Nhất định là thế...
Nếu không Lục Đình Kiêu làm sao có tình
trạng thế này.
Cô còn tưởng để tránh cho Lục Đình
Kiêu đau lòng, Cảnh Lễ chắc chắn sẽ không lắm mồm đâu.
Không ngờ cái miệng anh ta vẫn lùa ra gió được!
Đáng chết! Cố vốn còn đang chuẩn bị vài
thứ nữa mà a a a a!
Nhìn vẻ mặt của Đại ma vương bây giờ...
Hiển nhiên không phải đang im lặng để chuẩn
bị bộc phát mà là đang im lặng chờ chết đó!
Cô không thể trì hoãn thêm một giây nào nữa!
Phải tốc chiến tốc thắng!
Ninh Tịch thở dài một tiếng, nhéo nhéo mi
tâm, ngay sau đó ảo não vùi đầu vào trong chăn lọ mọ một
hồi, mấy giây sau mới chui đầu ra, nói với Lục Đình Kiêu:
"Boss đại nhân..."
Lục Đình Kiêu ngẩng đầu lên giương đôi
mắt trống rỗng nhìn về phía cô.
"Anh có thể tới đây một
chút được không?" Ninh Tịch hỏi, giọng nói êm dịu lạ thường tựa
như sợ quấy nhiễu cái gì đó.
Thân hình thon dài của Lục Đình Kiêu cứng
ngắc, phản xạ có điều kiện bước như robot tiến về phía mép
giường.
Ninh Tịch nhìn chằm chằm người đàn ông trước
mặt: "Boss đại nhân... cái đó... để tôi nói trước một
chút... lát nữa... tôi có thể làm một chút... chuyện phạm thượng..."
Nói xong không kịp chờ anh hiểu ra ý tứ trong
câu nói của cô thì "tạch" một tiếng đèn phòng tắt ngúm.
Sau đó Ninh Tịch đột nhiên bò dậy rồi quỳ hai chân xuống, hai
tay vòng qua cổ Lục Đình Kiêu giữ thăng bằng không chút do dự hôn
lên.
Vì cô đang trong tư thế quỳ nên
tấm chăn trên người cô hoàn toàn rớt xuống.
Ninh Tịch lần mò, kéo bàn tay cứng lạnh như sắt
của Lục Đình Kiêu đặt vào eo mình.
Nơi đó không có một tấc vải.
Lục Đình Kiêu còn chưa kịp hồi thần lại từ nụ hôn
thì ngón tay đã chạm đến làn da mịn màng ấm áp của cô, toàn thân
chợt run lên.
Ngay tại lúc này, bên tai truyền đến tiếng
nói mềm nhũn, trong trẻo của cô: "Lục Đình Kiêu... em thích anh... rất
rất thích... cực kì thích..."