CHƯƠNG 481 - 490
Chương 481: Cảm giác giàu sau một đêm
Lý Nhạc Lăng không hề phát hiện ra sự kì lạ của
Ninh Tuyết Lạc, nghe vậy lập tức oán thán: "Tớ biết ngay là nó nhất định
sẽ giở thủđoạn xấu xa gì đó rồi mà, làm tớ còn tưởng mình
thật sự thua nó! Tuyết Lạc, vậy cậu nói xem giờ tớ phải làm thế nào...
Tớ còn mặt mũi nào mà về nước nữa!"
Ninh Tuyết Lạc suy tư một hồi, sau đó
mở miệng nói, "Bên phía Noble chắc đã tuyên bố người được
chọn cho mọi người biết rồi, giờ muốn đảo lại là chuyện không thể, nhưng
chúng ta có thể cố gắng hạ sựảnh hưởng của chuyện này xuống mức
thấp nhất. Casting diễn ra ở nước ngoài, cũng chỉ có vài người
biết, bọn mình chỉ cần đánh tiếng, họ cũng sẽ không ra
ngoài nói linh tinh đâu, dù sao lần này người mất mặt cũng không phải chỉ có
mình cậu, mấy người đó có ai là không có tiếng hơn Ninh Tịch đâu, kết
quả chẳng phải vẫn bị nó hạđấy sao!"
Lý Nhạc Lăng nghe vậy sắc mặt cũng hòa hoãn hơn:
"Nói cũng phải..."
"Thế nên cậu yên tâm đi, cậu với
bọn họ là người cùng hội cùng thuyền, đúng lúc History vừa mới mở một
cửa hàng ở Los Angeles, mai tớ sẽđưa cậu đi mời họ tới đó
mua sắm, tặng họ mấy thứ hàng đặt riêng cao cấp, giao lưu tình cảm,
tiện thể ám chỉ một chút là mọi người đều hiểu cả thôi!"
Quản lí ở bên cạnh nghe vậy không nhịn được
mở miệng nói: "Ý này hay đấy, gần đây History rất nổi tiếng
trong giới, không ít nữ minh tinh đều cảm thấy vinh hạnh vì được
mặc đồ của nhà thiết kếđứng đầu History làm ra đấy!"
Lý Nhạc Lăng khoác tay Ninh Tuyêt Lạc, dáng vẻ thân
mật: "Chuyện đó thì tất nhiên rồi, mắt Tuyết Lạc tinh thế vừa
nhìn đã chọn trúng nhà thiết kếđó, còn sáng lập thương hiệu quần áo cho cậu
ta, cuối cùng vừa ra đã nổi ầm ĩ!"
"Tớ cũng chỉ là may mắn
thôi." Ninh Tuyết Lạc khiêm tốn nói.
...
Ngày thứ ba Ninh Tịch ở Los
Angeles.
Đoạn phim quảng cáo cho Noble kết thúc một
cách thuận lợi, mai cô sẽ về nước.
Cát xê cô nhận được là ba trăm vạn, gấp mười
lần so với lần trước.
Cảm giác giàu xổi sau một đêm đúng
là quá đã! Cuối cùng cô có thể mua sắm thỏa thích rồi.
Thương hiệu quần áo trước đây cô thích nhất
- Nghê Thường khoảng thời gian trước đã bị thu mua lại, giờđổi tên
thành History, nghe nói rất phát triển, bất luận trong giới giải tí hay các cô
chiêu nhà giàu đều rất ưa thích.
Cảm giác bảo bối vốn chỉ có mình biết giờđột
nhiên được mọi người biết tới khiến cô khó tránh khỏi cảm giác hơi mất
mát, nhưng tất nhiên là cô thấy mừng cho người chủ thương hiệu rồi.
Thương hiệu ngày càng phát triển, chắc chắn
sau này cũng sẽ tạo ra nhiều tác phẩm kinh điển hơn nữa.
Vừa hay gần đây History cũng mới mở một
chi nhánh ở Los Angeles, có nhiều kiểu trong nước không hề có,
cô tính qua đó shopping luôn.
Vừa vào cửa hàng, Ninh Tịch đã sáng hết cả mắt.
Quả nhiên có rất nhiều kiểu dáng mà cô
không hề thấy có ở trong nước, hầu như bộ nào cô cũng
muốn mua hết.
Điều đáng tiếc duy nhất là, giá cả của
những bộ này cũng nước lên thì thuyền lên, giờ muốn mua một bộ quần
áo hãng này, ít nhất cũng phải tốn gấp mười lần so với lúc trước.
"Thưa cô, cô có thích bộ nào không?
Có thể thửđấy! Quần áo phải mặc lên mới biết đẹp hay không được!"
Nhân viên phục vụ khách khí chào hỏi.
"Ừm, để tôi xem trước đã,
bộ nào cũng đẹp, có chút không biết chọn cái nào!"
Nhân viên bán hàng khẽ cười hỏi:
"Xin hỏi cô là người Trung sao?"
"Vâng."
"Tuy thương hiệu của chúng tôi ở nước
ngoài rất được yêu thích, nhưng thật ra tất cả quần áo đều do người
Trung thiết kế, đồ của người Trung thiết kế vẫn là để người
Trung mặc thì đẹp hơn, nhìn cô từ dáng vẻđến khí chất đều mang
theo phong cách hoài cổ, quần áo chỗ chúng tôi có lẽđều hợp với cô đấy ạ!"
"Tôi vẫn luôn là fan trung thành của hãng
này mà, từ khi nó còn chưa phải là History tôi là đã fan của nó rồi!"
Chương 482: Bị sức hút của người nào đó mê hoặc
Ninh Tịch chọn liền một lúc mười bộ, sau khi mặc thử xong,
bộ nào cô cũng thích tới nỗi không muốn buông tay.
Cuối cùng, cô vung hẳn một khoản tiền lớn mua
hết cảđống đó.
Quả nhiên, cách đểđối phó với chứng
lưỡng lự tốt nhất chính là có tiền! Mua tất, thế là khỏi phải chọn nữa!
Trong sốđó có một bộ váy liền áo lấy lối
vẽ tỉ mỉ hoa, chim, cá... của tranh cổ Trung Hoa làm chủđề,
là bộ mà Ninh Tịch thích nhất, thế nên cô bảo nhân viên bán hàng gói
quần áo của cô lại, sau đó mặc luôn bộ này.
Cô bán hàng tít mắt nói với vị khách VIP
này: "Cảm ơn sự yêu thích của cô, hoan nghênh cô lần sau lại tới!"
Ninh Tịch xách túi lớn túi nhỏ vừa ra tới
cửa, đã đụng ngay đám nữ nghệ sĩ do Lý Nhạc Lăng
cầm đầu tiến vào, mà cô gái mặc chiếc váy xanh lá nhạt dài ở bên
cạnh Lý Nhạc Lăng lại chính là Ninh Tuyết Lạc...
Hôm ở buổi casting cho Noble hình như cô
không thấy Ninh Tuyết Lạc, sao cô ta lại tới Los Angeles?
Trong tích tắc, tất cả nhân viên bán hàng
và quản lí của tiệm đều sợđến tái mét tiến đến nghênh tiếp, cung kính
khom người về phía Ninh Tuyết Lạc: "Đại tiểu thư! Cô tới rồi!"
Ninh Tịch nghe vậy hơi nhíu mày, Đại tiểu
thư?
Vì Ninh Tịch đang chuẩn bịđi ra nên
cô đứng trước cửa, thế nên đám người kia vừa vào tất cảđều trông
thấy cô.
Lý Nhạc Lăng thấy cô tay xách túi lớn túi nhỏ,
cười như không cười: "Nhìn không ra cô cũng thích History cơđấy?"
Ninh Tuyết Lạc sải bước tao nhã đi tới chỗ Ninh
Tịch: "Ninh Tịch, không ngờ em cũng tới đây, sao không nói trước
cho chị một tiếng để chị bảo nhân viên ởđây giảm giá
cho em!"
Ninh Tịch cau mày: "..." Người thu
mua lại Nghê Thường chính là Ninh Tuyết Lạc sao?
Theo như cô biết, Ninh Tuyết Lạc thích quần
áo theo phong cách Âu Mĩ và luôn khinh thường thời trang mang đậm chất
Trung Hoa như Nghê Thường, cô ta luôn cảm thấy những bộđồ này quá tục,
sao tự nhiên lại nổi hứng đi đầu tư cho Nghê Thường thế này?
Ninh Tịch tùy tiện đáp một câu, sau đó
rời khỏi cửa hàng.
Sau khi Ninh Tịch rời khỏi đó, Lý Nhạc Lăng
khinh khỉnh xùy một tiếng: "Kể cả có mặc long bào cũng không
che được vẻ quê mùa toát ra trên người cô ta đâu!"
"Sao lại nói vậy?" Có nữ nghệ sĩ truy
hỏi.
Lý Nhạc Lăng cau mày: "Mọi người không biết
à? Ninh Tịch cũng từ thâm sơn cùng cốc chui ra như Phương Hiểu Văn đấy,
trước đây đều đi chăn bò chăn dê nuôi gà nuôi vịt cho người ta
mà sống thôi!"
Mấy người kia nghe vậy tỏ ra vô cùng kinh
ngạc: "Không phải chứ? Đạo diễn Cook điên rồi à? Sao lại tìm loại
người này tới làm người đại diện cho thương hiệu Noble cao quý chứ! Nếu để người
mua biết được người quảng bá thương hiệu là gái quê thì ai thèm mua sản phẩm
của họ nữa?"
"Ha ha, tôi thấy không phải là Cook bịđiên
mà là bị sự quyến rũ của ai đó hớp hồn rồi cũng nên!"
Ninh Tuyết Lạc lại làm người giảng hòa: "Được
rồi, hôm nay chúng ta đến đây để mua quần áo, đừng nói
chuyện công nữa!"
"Đúng rồi Tuyết Lạc, cô thật sự có
thể bảo nhà thiết kế thiết kế riêng cho chúng tôi mỗi người một
bộ sao?" Có một minh tinh hưng phấn hỏi.
Lý Nhạc Lăng lập tức đắc ý: "Tất
nhiên rồi, Tuyết Lạc là chủ của History mà, chỉ cần một câu nói
thôi!"
Hầu hết mọi người ởđây đều là những
người có mặt có mũi trong giới, dù cho History có nổi mấy thì đối với họ mà
nói chẳng qua cũng chỉ là dệt gấm trên hoa, Ninh Tuyết Lạc lựa thời cơ mở miệng:
"Các mỹ nữởđây chịu mặc đồ của History chúng tôi đã là
vinh hạnh cho History lắm rồi, tôi còn phải cảm ơn mọi người đã giúp
tôi bớt tiền quảng cáo ấy chứ!"
Vừa nói xong, quả nhiên sắc mặt của mấy
nghệ sĩ kia trông tốt hơn, trong đó có người có địa vị khá
cao lên tiếng: "Tuyết Lạc, cô khách khí quá, căn bản là thương hiệu của cô
có thực lực thôi!"
Chương 483: Tại sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi?
Sau khi đi ra khỏi History, Ninh Tịch đi dạo một
vòng dọc theo con phố, định mua chút quà mang về.
Đi được một lúc thấy mệt, cô mua
chút đồăn đồ uống rồi tìm cái ghế dài ngồi xuống nghỉ ngơi
chốc lát.
Đang ăn thì đột nhiên Ninh Tịch cảm
thấy nhìn như có ai đó đang nhìn mình.
Ninh Tịch ngẩng đầu lên thì bắt gặp một
người ăn xin đầu óc rồi bù đang nhìn mình chằm chằm…
Cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm
lúc đang ăn thật sự chẳng thoải mái chút nào, Ninh Tịch lấy một
cái sandwich trong túi ra, bước tới đưa cho người ăn mày trước mặt.
Người ăn xin đó nhìn cô một cái, nhận
lấy cái bánh, ăn ngấu nghiến.
Một lúc sau, Ninh Tịch lại có cảm giác mình bị nhìn
chằm chằm, ngẩng đầu lên, quả nhiên vẫn là người ăn xin đó…
Hơn nữa, lần này Ninh Tịch phát hiện ra rằng,
tuy anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào mình nhưng ánh mắt của anh ta không hướng về phía
thức ăn trong tay cô mà ánh mắt đó giống nhưđang soi mói cùng không
vui, đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Ninh Tịch cảm thấy rất quái lạ, mình có động
chạm gì đến anh ta đâu? Vừa nãy còn cho anh ta đồăn cơ mà,
anh ta nhìn cô với cái ánh mắt này là có ý gì đây?
Ninh Tịch cũng không ăn nữa đứng dậy
bước thẳng đến chỗ anh ta: "Này, tại sao anh cứ nhìn tôi chằm
chằm thế?"
"Tôi có nhìn cô đâu." Điều
khiến Ninh Tịch ngạc nhiên là, đối phương lại trả lời cô bằng tiếng
Trung. Không ngờ anh chàng ăn xin này hóa ra lại là người Trung...
Thế cho nên Ninh Tịch cũng chuyển sang
nói tiếng Trung: "Còn bảo là không phải, anh nhìn chằm chằm tôi nửa ngày rồi!
Bây giờ vẫn đang nhìn đây này!"
Tên ăn mày đánh giá cô từđầu đến
chân một lượt, đáp lại một câu: "Cái tôi nhìn là quần áo trên người
cô."
Ninh Tịch nghe thế nhướng mày, cúi xuống
nhìn cái váy mình đang mặc: "Quần áo của tôi thì làm sao?"
Tên ăn xin đó nghĩ cũng chẳng cần, đáp
ngay: "Xấu vl!"
Ninh Tịch cạn cmn lời, kể cả có là một đứa
hoàn toàn không có tí thẩm mỹ thời thượng nào cũng không thể cảm thấy
cái váy này xấu được.
"Vậy thì anh thử nói tôi nghe xem, bộ váy
này xấu ở chỗ nào?"
Ninh Tịch vốn chỉ tiện miệng hỏi một câu,
trong bụng nghĩ cái tên này chắc lại ăn nói khoác lác cho mà xem,
không ngờđược tên ăn mày đó lại nói: "Bức tranh thêu trên áo cô
xuất phát từ bức tranh Khế Tức của Lâm Phong Miên, thêu thì đẹp đấy
nhưng không nên dùng màu sắc tối như thế này, màu thích hợp nhất phải
là màu xanh da trời, vải để may cũng không nên dùng tơ lụa, mà
lên dùng chất vải mềm mại nhẹ nhàng, thiết kế của phần eo chính là thất
bại lớn nhất của cả tác phẩm, không phải cứ bó sát eo thì lại càng
làm nổi bật dáng người đâu, nếu như chỗ này có thể rộng ra
khoảng 2cm, hiệu quả cô nhìn thấy sẽ khác một trời một vực."
Ninh Tịch nghe vậy liền ngẩn ra, nhìn chằm chằm
vào tên ăn mày đang thao thao bất tuyệt phê bình cái váy, trong mắt
cô hiện lên sự hứng thú.
Đúng thế thật càng ngắm kỹ lại cái
váy theo như những gì gã ăn mày nói, càng cảm thấy anh ta nói rất đúng.
"Nói tiếp đi!"
Gã ăn mày đó hừ lạnh một cái:
"Còn một điều quan trọng nữa là, bộ váy mà cô đang mặc căn
bản là một tác phẩm đang thiết kế dở, bọn họ thế mà cũng
dám bán cái thứ hàng tàn tệ này cho khách, đúng là đang lừa
gạt khách hàng mà!"
Tròng mắt của Ninh Tịch xoay tròn, đánh
giá tên ăn mày trước mặt: "Tại sao cậu lại biết rõ thế?"
Tên ăn mày này đầu tóc không chỉ bù
xù mà lại còn dài thườn thượt, hầu như nhìn không rõ mặt mũi như thế nào,
nhưng từ giọng nói có thểđoán ra được, đây là một người đàn
ông trẻ tầm khoảng hơn hai mươi tuổi, còn trẻ như thế, trông cũng
chẳng có bệnh tật gì, tại sao lại chạy ra tận nước ngoài làm ăn xin thế này?
Ninh Tịch lấy làm khó hiểu.
Chương 484: Bọn chúng ăn trộm con của tôi
Nghe thấy Ninh Tịch hỏi, thân hình của gã ăn mày cứng
lại, ngậm chặt miệng chẳng nói chẳng rằng gì nữa, lại còn quay về chỗ cũ nằm
xuống đất, thái độđầy trốn tránh.
Ninh Tịch vuốt vuốt cằm, quay người đi mất.
Nghe tiếng bước chân đã đi xa rồi,
gã ăn mày mới mở mắt, ánh mắt vẫn dán chặt vào bộ váy và mấy cái
túi có thương hiệu History mà cô đang xách…..
Một lát sau, gã ăn mày lại nghe thấy có
tiếng bước chân vang lên bên tai, hơn nữa còn ngừng lại bên cạnh anh ta, tùy tiện
lay lay cái bát đựng tiền lẻ, rồi lại nghe thấy một tiếng "cạch".
Mở mắt ra liền thấy một lon bia đang
chìa ra trước mặt mình.
Gã ăn mày liền ngồi bật dậy, cướp lấy lon
bia, ngẩng đầu lên lại phát hiện hóa ra cô gái lúc nãy lại quay trở về hơn
nữa còn mua một đống bia đặt bên chân anh ta.
"Cô có ý gì?" Giọng điệu của
gã ăn mày có chút hoài nghi.
"Mời cậu đấy, tôi có rượu, cậu có
tâm sự!" Ninh Tịch tìm một tờ báo trải ra sau đó sau đó ngồi
phệt luôn xuống đất."
Gã ăn mày bật một lon bia, tu ừng ực
một hơi, giọng nói nặng trĩu: "Tôi làm gì có tâm sự gì."
Ninh Tịch cười cười, không vội, mười lon nữa
xuống bụng thì để xem cậu còn bảo không có gì nữa không nhé!
Con người cô cơ bản không phải là kẻ thích
lo chuyện bao đồng, nhưng nếu là chuyện khiến cô hứng thú thì cô nhất định
phải hỏi cho ra nhẽ, hai năm rõ mười thì mới thôi!
Kết quả là không cần đến mười
lon đâu, mới ba lon thôi, gã ăn mày đó đã say khướt bắt đầu
tự lải nhải rồi.
Ninh Tịch lắc lắc lon bia trong tay: "Bây
giờ tôi hỏi lại cậu một lần nữa, tại sao cậu lại hiểu rõ bộ quần áo
trên người tôi rõ thế? Ngay cả chuyện nó là một tác phẩm thiết kế dang
dở cậu cũng biết?"
"Biết chứ… đương nhiên là tôi biết rồi…
nó… nó là con tôi mà…" Gã ăn mày đứt quãng nói.
"Hả?...Con cậu á?"
"Bọn chúng lấy trộm nó… trộm mất con tôi
rồi…"
"Thế là sao? Ai đánh cắp con cậu
cơ?"
"History… ăn cắp Nghê Thường của
tôi!"
"Hửm, cậu cũng biết Nghê Thường à? Cậu rốt
cuộc là ai thế? Cậu nói History ăn cắp Nghê Thường của cậu, chẳng lẽ cậu
là nhà thiết kế của Nghê Thường? Nhưng nhà thiết kế của Nghê Thường
không phải là Đới Uy hay sao?" Ninh Tịch càng lúc càng cảm thấy thú vị,
tiếp tục chuốc rượu cho cậu ta: "Nào nào, nào, uống nhiều thêm một
chút!"
Gã ăn mày đó lại uống hết hai bình nữa,
kể tiếp: "Tôi mới là nhà thiết kế của Nghê Thường… nhà thiết kế duy
nhất…"
Ninh Tịch nhướng mày: "Cậu nói thế là
tôi sẽ tin à? Tôi nói tôi là thượng đế cậu có tin không!"
Vẻ mặt của tên khất cái sa sầm: "Kệ cô,
thích thì tin, không thích thì thôi!"
Con ngươi của Ninh Tịch quay vòng vòng, cô
rút điện thoại ra, mở một album ảnh ra, bên trong toàn bộ là
những bộ quần áo cô mua của Nghê Thường: "Hừm, nếu như cậu đã
nói cậu là nhà thiết kế duy nhất của Nghê Thường thế thì bây giờ tôi
sẽ kiểm tra cậu! Những bộ quần áo trong album này được đưa
ra thị trường vào thời gian nào, thuộc về seri nào, cái này đối
với cậu chắc là đơn giản đúng không?"
Gã ăn mày nhìn nhìn những bộ quần áo
trong album ảnh của Ninh Tịch, ánh mắt chết lặng vô hồn đột nhiên
sáng lên lấp lánh, nhưng lại nhanh chóng biến mất như sao băng, miệng lầm
bầm: "Đẹp… thật quá đẹp… bọn họđã tìm được chủ nhân thích hợp
rồi…"
Ninh Tịch nghe vậy rất hài lòng gật đầu,
cái gã này coi như cũng biết nói vài câu dễ nghe.
Sau khi nhìn thấy những bức ảnh đó,
gã ăn mày cuối cùng cũng có chút tinh thần, lật sang những bức ảnh
khác, trên gương mặt tràn đầy kích động: "Ngay cả bộ này
mà cô cũng có?"
Chương 485: Vườn xuân
"Đây… đây là bộ trang phục mùa xuân đầu
tiên khi Nghê Thường mới thành lập, chủđề của nó là "Vườn xuân"!
Gã ăn mày nói bộ trang phục này lấy
hoa làm chủđề chính, những đóa hoa được chế tạo thủ công
trông rất sống động, dường như ngay lập tức sẽ nở bung trên
áo, sức sống bừng bừng, không hổ danh là "Vườn xuân".
"Đó là đương nhiên rồi, tôi là fan
trung thành của Nghê Thường mà!" Ninh Tịch đắc ý nói, đồng thời
trong lòng cũng phần nào tin lời gã.
Chỉ riêng ánh mắt cậu ta nhìn những bức ảnh ấy...
quả thực giống như là ánh mắt của một người mẹ nhìn con mình.
Nếu như không phải nhà thiết kế dốc
hết tâm huyết ra thì không thể nào có ánh mắt đó được.
Quả nhiên gã ăn mày bắt đầu kể thời
gian đưa ra thị trường và chủđề của từng bộ như cháo
chảy, thậm chí cả những câu chuyện nho nhỏđằng sau mỗi thiết kế nữa.
Nói một lúc rồi, đến cuối cùng cánh tay cầm điện
thoại của Ninh Tịch buông thõng trên mặt đất, nước mắt đầy mặt:
"Nghê Thường của tôi… Nghê Thường của tôi…"
Ninh Tịch đứng bên cạnh gã ăn mày, vỗ vai
cậu ta: "Người anh em, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Rõ ràng
là thiết kế của cậu, tại sao cuối cùng lại biến thành của Đới
Uy?"
Đại khái là đã đè nén quá lâu, cậu
ta cuối cùng đứt quãng khóc lên: "Đới Uy… là bạn hợp tác của tôi, là
bạn tôi quen từ hồi đại học, quan hệ của chúng tôi rất thân thiết,
tôi vẫn luôn coi hắn ta là anh em tốt nhất, là người bạn hợp tác đáng giá
tin cậy nhất!"
"Từ hồi còn học đại học chúng
tôi đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, gây dựng lên Nghê Thường của
chính mình, tôi thành thạo việc thiết kế, còn hắn ta giỏi việc kinh doanh cho
nên chúng tôi phân công hợp tác với nhau, tôi tập trung thiết kế còn hắn
ta phụ trách tất cả công việc kinh doanh..."
"Bởi vì quá tin tưởng hắn ta cho nên tôi
chưa từng hỏi đến tình hình của Nghê Thường, ai mà biết được, hắn lại ăn
trộm tất cả các bản thiết kế trong máy tính, cuỗm toàn bộ tài sản
rồi đá tôi ra khỏi Nghê Thường, đi tìm nhà đầu tư khác,
thành lập một nhãn hiệu mới…"
Nghe đến đây, Ninh Tịch cũng coi như là
hiểu ra đầu đuôi: "Nhãn hiệu đó chính là History?"
"Đúng thế…"
"Cậu có nghĩđến chuyện kiện hắn chưa?"
"Ha ha ha, kiện ư? Kiện thế nào?
Trên trang phục cũng đâu có ghi tên tôi, người duy nhất biết tôi là nhà
thiết kế của Nghê Thường chỉ có hắn ta, mà bản thân hắn cũng học thiết
kế, hơn nữa phong cách của hắn lại tương tự với tôi... không có bất kì một
chứng cứ nào có thể chứng minh những thiết kếđó là của tôi…"
Ninh Tịch nghĩ nghĩ sau đó lại
hỏi: "Hắn ta đánh cắp bao nhiêu thiết kế của cậu?"
Gã ôm ngực, vẻ mặt đau đớn tột
cùng, hai mắt vằn đỏ lên: "Tất cả! Tất cả các bản thảo thiết
kế của tôi! Thậm chí bao gồm những bản thảo chưa hoàn thành!"
Ninh Tịch nghe thế, dùng tay chỉ chỉ vào
huyệt thái dương của mình: "Vậy… còn trong này thì sao?"
"Cái gì?" Gã không hiểu
"Còn những thiết kế trong đầu của
cậu, hắn ta cũng có thểđánh cắp hết sao?"
Gã ăn mày ngẩn ra, sau đó lại cười
khổ: "Cô muốn nói là tôi có thể "Đông Sơn tái khởi"?"
"… Không thể nào… Không thể nào…
từ khi hắn ta phản bội tôi… bắt đầu từ khi tôi tận mắt nhìn thấy
Nghê Thường biến thành History, trong đầu tôi… đã không còn cảm hứng
nữa rồi… tôi đã không cách nào làm một nhà thiết kế nữa rồi… cuộc đời
này của tôi đã hết rồi…"
"Nhưng cậu vẫn còn sự nhiệt tình, cậu
dám nói, cậu chẳng còn chút hứng thú nào với thiết kế không? Khi nhìn thấy
những bộ trang phục thiết kế xinh đẹp đó có phải đã
hoàn toàn không có cảm giác gì nữa không? Đừng chối, nếu không thì khi cậu
nhìn thấy cái váy này của tôi cậu đã không kích động như thế!"
Chương 486: Cậu tắm xong chưa
Chàng trai kia lắc đầu: "Hừ, chỉ nhiệt tình
thôi thì có tác dụng gì không? Giờ nhiệt tình chỉ khiến tôi
càng đau khổ hơn thôi!"
"Nói không sai, chỉ nhiệt tình thôi
thì vô ích, cậu cần thêm một thứ rất quan trọng khác... ví dụ như tiền
chẳng hạn!"
"Cô đùa với tôi chắc? Giờ trông
tôi thế này, lấy đâu ra tiền?"
Ninh Tịch vỗ ngực nói: "Tôi
có!"
"Cô...?" Gã ăn mày nghi ngờ nhìn
cô.
Ninh Tịch kéo cậu ta đứng dậy, vỗ vỗ vai:
"Mạnh mẽ lên chàng trai! Cuộc đời cậu mới chỉ vừa bắt đầu
thôi! Hơn nữa sẽ bắt đầu thay đổi từ giây phút này!"
"..."
Gã ăn mày nhìn Ninh Tịch như nhìn một
con dở người, sau đó lại nằm xuống...
Ninh Tịch chống eo, trợn mắt: "Sao? Không
tin tôi à! Được rồi, tôi nói một cách nghiêm túc cho cậu biết, tôi rất
thích thiết kế của cậu, thấy tôi mua nhiều đồ của cậu như thế cậu
còn không tin sao, thế nên, giờ tôi đang chính thức mời cậu hợp
tác đây, thế nào, có hứng thú không?"
Anh chàng kia cứng đờ cả lưng:
"Hợp tác? Với một tên ăn mày?"
Ninh Tịch khẽ cười: "Phải, có thể xem
như là tôi thừa tiền đi! Có người tiêu tiền như rác bày ra trước
mặt như thế này, người anh em có muốn "thịt" không đây?"
Gã ăn mày kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt,
tuy cô đang nói đùa, nhưng trong mắt không hề có ý cợt nhả.
"Tại sao?"
"Đã nói tôi là fan của cậu rồi mà!
Có điều, chuyện này cũng thật đúng lúc, vừa hay gần đây tôi có
kiếm được một khoản tiền nhỏ, cũng có ý định đầu tư làm ăn
gì đó... kết quả lại gặp được cậu. Nhưng tôi phải nói rõ trước một
chuyện, hiện tại tôi không có nhiều tiền lắm, chỉ có ba trăm vạn, tôi có
thểđầu tư hết cho cậu!"
"Ba trăm vạn..."
Chàng trai kia lẩm bẩm: "Ít gì... hồi
chúng tôi mở Nghê Thường cũng chỉ có năm vạn tiền vốn đầu tư thôi..."
"Cậu không chê ít là được rồi, tất
nhiên, vấn đề quan trọng nhất là, cậu phải phấn chấn lên, phải có
lòng tin. Công việc của tôi là diễn viên, chắc chắn tôi phải dồn hết tâm sức
vào công việc của mình, hơn nữa thiết kế trang phục lại không phải là nghề của
tôi... thế nên cậu mới là linh hồn và hạt nhân của cả văn phòng, việc
tuyển người, thuê nhân viên, kế hoạch phát triển sau này... sẽ do cậu
tự quyết định hết!" Ninh Tịch phân tích.
"Tôi... tôi..." Thấy Ninh Tịch lên
những kế hoạch dành cho tương lai, gã ăn mày bò dậy ngồi thẳng lưng:
"Tuy trước đây phần lớn thời gian tôi đều vùi đầu vào thiết
kế, nhưng hoạt động của phòng làm việc cũng không phải không biết gì. Mới đầu
có thể sẽ hơi khó khăn, nhưng tôi cảm thấy... nếu cho tôi thêm một cơ hội
nữa thì tôi có thể làm được!"
Ninh Tịch hài lòng gật đầu: "Thấy cậu
nói được như vậy là tôi yên tâm rồi!"
"Cô... Cô nghiêm túc thật sao? Chỉ vì
nói chuyện với tôi vài ba câu, uống vài lon bia mà đã quăng cho tôi một đống
tiền thế á?" Cậu ta vẫn trưng ra vẻ mặt không thể tin nổi,
như thể chính mình đang nằm mơ, hoặc uống nhiều quá sinh
ra ảo giác vậy.
Ninh Tịch nhếch mày, vẻ mặt toát lên sự tùy
ý: "Tiền tiêu hết rồi lại kiếm, có gì to tát đâu? Chỉ là tôi
thích những thứ nguy hiểm có tính thách thức thôi!"
Ninh Tịch là người có tính cách mạnh mẽ, nói
xong, cô tóm luôn anh chàng tới cửa hàng quần áo để mua đồ, đi
cắt tóc gọn gàng, sau đó mới đưa cậu ta tới một khách sạn để tắm
rửa.
"Này, cậu tắm xong chưa thế? Nhớ thay đồ tôi
mua cho cậu vào nhé! Cái bộ rách nát kia tôi vứt hết đi rồi! Phải rồi,
nhớ phải cạo râu nữa đấy!"
Tới khi Ninh Tịch chờở ngoài đến
nóng cả ruột, người kia mới lò dò bước ra.
Ninh Tịch đang vùi đầu vào điện
thoại chơi game, nghe thấy tiếng bước chân, cô ngoảnh lại, trợn tròn mắt...
Chương 487: Tôi tới sân bay đón em
Nhân vật trong game phát ra tiếng kêu thảm: GAME OVER!!!
Chàng thanh niên đứng trước mặt cô đang mặc một chiếc sơ mi trắng,
quần bò xanh nhạt, đi giày thể thao trắng, tóc ngắn gọn gàng, lộ ra
vầng trán trơn bóng, da trắng bóc, vẻ mặt ngượng ngùng.
Trước có nghe cậu nói cậu đã tốt nghiệp được hơn một năm, nhưng bộ dạng
vẫn trông khá là non nớt, giờ còn ăn mặc thế này trông cứ như sinh
viên vẫn còn đang đi học vậy.
Ninh Tịch nhìn chằm chằm người ta đến nửa ngày, sau đó đứng dậy đi
vòng vòng quanh cậu ta, mặt lộ vẻ không thể tin nổi: "Ái
chà chà... Thật không thể ngờđược! Tôi còn tưởng cậu là một ông chú dung tục
chứ, không ngờ lại là một miếng thịt tươi ngon nghẻ thế này! Sau
này công ty chúng ta không cần mời người đại diện quảng bá hình ảnh nữa đâu,
cho cậu làm thôi!"
Tùy tiện nhặt một tên ăn xin ở ngoài đường về, không ngờ lại
là một thiếu niên xinh đẹp! Tay mình đúng là đỏ thật!
Chàng trai bị cô nói vậy nên có chút ngại ngùng, mặt càng đỏ hơn:
"Bà chủ, tôi còn chưa biết tên cô là gì?"
Thấy cậu gọi một tiếng "bà chủ", Ninh Tịch bật cười: "Không cần
khách khí gọi tôi là bà này bà nọđâu, giữa chúng ta là quan hệ hợp tác
bình đẳng! Tôi là Ninh Tịch, cậu gọi tôi Tiểu Tịch là được rồi!"
"Tôi là Cung Thượng Trạch, bà chủ, tôi vẫn muốn gọi cô là bà chủ, cô sẽ không
bao giờ biết được sự xuất hiện của cô đối với tôi mà nói có
ý nghĩa đến thế nào đâu! Nếu không phải là cô, tôi sẽ chỉ là
một cái xác biết đi thôi!"
"Ôi... được rồi, tùy cậu vậy!" Vốn dĩ Ninh Tịch cũng
không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, nên cũng kệ cậu
ta.
Nhưng, lần đầu tiên được người khác gọi là bà chủ, cảm giác đúng
là sướng thật.
Như vậy có nghĩa là cô đã bắt đầu bước đầu tiên tiến gần tới
mục tiêu đỉnh cao của cuộc đời mình rồi!
"Phải rồi, văn phòng của cậu, cậu muốn mở trong nước hay nước
ngoài?" Ninh Tịch nói.
"Trong nước đi, chúng ta vừa mới bắt đầu, giờ vẫn chưa
thích hợp mởở nước ngoài đâu." Cung Thượng Trạch đáp.
Ninh Tịch gật đầu: "Được, vậy mai cậu theo tôi về nước đi!"
Cung Thượng Trạch: "Vâng."
Dừng lại một lúc, Cung Thượng Trạch nói: "Bà chủ, tên phòng làm việc của
chúng ta là gì?"
Ninh Tịch gãi đầu: "Tôi không biết đặt tên đâu, cậu có ý kiến
gì không?"
"Bà chủ, vẫn để cô đặt thì hơn! Tôi hi vọng tên sẽ do
cô đặt, bất kể là gì cũng được." Cung Thượng Trạch tỏ ra
thành kính.
Ninh Tịch chớp mắt, chậc, sao cô có cảm giác mình vừa nhận được một con
chó trung thành thế nhỉ?
"Tôi đặt à, vậy để tôi nghĩ xem!"
Vì Cung Thượng Trạch cứ khăng khăng như vậy, Ninh Tịch chỉ có thểđi
lòng vòng trong phòng, vắt óc suy nghĩ: "Ah... Cậu thấy cái tên Tắc Linh
thế nào? Tắc trong quy tắc, Linh trong linh khí! Lấy từ câu "Sơn
bất tại cao, hữu tiên tắc danh. Thủy bất tại thâm, hữu long tắc linh."
Trong Lậu Thất Minh của Lưu Vũ Tích ấy, ý là núi có tiếng không phải
vì cao mà là do có thần tiên ở; nước có linh khí không phải do sâu mà vì nơi đó
có rồng tồn tại. Ngụ ý cậu là con rồng thật sự mà tôi mời tới, là trấn
trạch chi bảo của chúng ta, thế nên nhất định có thểđánh bại con rắn đất
kia!"
Cung Thượng Trạch thấy Ninh Tịch nói vậy, vành mắt đỏ lên: "Bà
chủ, cảm ơn! Cảm ơn cô vì cái tên này..."
Ninh Tịch thấy vậy liền sốt sắng rút giấy đưa cho cậu: "Này này
này, đàn ông con trai, đừng động tí là khóc có được không?
Tôi không chịu nổi nhất là việc nhìn thấy người khác khóc đấy!"
Đặc biết là chàng trai xinh đẹp như cậu...
Cung Thượng Trạch tỏ ra nghiêm túc nói: "Bà chủ, tôi sẽ không để cô
thất vọng đâu! Dù cho tôi có phải ép khô chính mình, cũng nhất định
phải đưa thương hiệu Tắc Linh chiếm lĩnh thị trường!"
Ninh Tịch khẽ ho nhẹ một tiếng: "Khụ khụ, không cần phải ép
khô đâu, chúng ta đang đi trên con đường phát triển lâu dài
mà!"
"Vâng thưa bà chủ!"
"Ngoan!"
Vừa nói xong, điện thoại Ninh Tịch vang lên, là ông chủ Lục Đình
Kiêu của cô gọi tới.
"Alo, Boss đại nhân ạ ~"
"Ừm, quảng cáo quay thuận lợi không?" Đầu bên kia truyền tới một
giọng nam dịu dàng.
"Anh cứ yên tâm đi, mọi thứđều thuận lợi cả! Chiều mai tôi bay về nước
rồi!"
"Chuyến chiều mai... lúc về tới nơi cũng đã tối muộn rồi, vậy
mai tôi tới sân bay đón em."
"Hả? Không cần đâu, tôi bắt xe là được rồi! Với cả..."
"Tôi sắp phải họp rồi, dập mấy trước đây, em đi đường cẩn
thận, tối mai gặp."
Ninh Tịch muốn nói hơn nữa cô không đi một mình, anh không cần lo, nhưng Lục Đình
Kiêu đã dập điện thoại rồi, nên cô cũng đành thôi.
Chương 488: Bà chủ dẫn theo một tên lạ mặt trở về
Hôm sau, Ninh Tịch đưa Cung Thượng Trạch về nước.
Trên máy bay, Cung Thượng Trạch ngơ ngác
nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi còn tưởng... Cảđời này tôi cũng không thể trở vềđược
nữa..."
Ninh Tịch rung rung chân: "Hừ hừ,
chúng ta đang lao vềđây còn gì! Tên đó kể cả có trộm bao
nhiêu bản thảo thiết kế của cậu đi nữa cũng sẽ có ngày dùng hết,
nhưng cái mà chúng ta có chính là kho báu vô cùng vô tận này!"
Cung Thượng Trạch nhìn vẻ mặt phấn chấn của
cô gái bên cạnh mình, cảm xúc bi quan cũng được cảm hóa, gật đầu cái
rụp: "Đúng!"
Sau chuyện đó, cậu luôn cảm thấy căm ghét
cả cái thế giới này, hận vận mệnh bất công, thậm chí hận chính bản
thân mình, luôn mang theo tâm trạng tiêu cực hận đời chả thiết làm
gì.
Nhưng không ngờđược chỉ sau một buổi trưa,
cậu lại gặp được một người thế này, thật giống như gặp được
kì tích vậy.
Tâm trí vắng lặng đã lâu, trong nháy mắt
bỗng trở nên sống động trở lại...
Cung Thượng Trạch tức tốc lôi sổ kí họa
ra, bắt đầu phác họa, ghi lại linh cảm của mình...
Ninh Tịch kinh ngạc: "Í, mới vậy mà đã
có linh cảm rồi à?"
"Bỗng nhiên tôi nghĩ tới một chủđề!"
Cung Thượng Trạch hưng phấn nói.
Thấy hai mắt chàng trai ngồi bên sáng lên,
hoàn toàn khác so với lúc trước, Ninh Tịch sững sờ, lập tức cười hỏi: "Chủđề gì?"
...
Trên máy bay, suốt cả dọc đường Ninh
Tịch với Cung Thượng Trạch đều nói về linh cảm thiết kế và hoạt động
mở văn phòng, cùng nhau xác định con đường tương lai.
Lúc bay vềđến trong nước cũng đã là nửa đêm,
gần đây ĐếĐô cứ mưa dầm suốt, thế nên buổi tối nhiệt độ rất
thấp.
Ninh Tịch vừa bước ra khỏi cổng sân bay đã
thấy một cơn gió lạnh thổi tới, lạnh đến nỗi khiến cô hắt hơi một cái.
Cung Thượng Trạch ở bên cạnh thấy vậy
vội cởi áo khoác ra, khoác lên vai Ninh Tịch: "Bà chủ, cẩn thận bị lạnh!"
"Cảm ơn ~" Ninh Tịch cảm kích
nói.
"Bà chủ, có cần phải gọi xe không? Giờ này
chắc không tiện bắt taxi đâu."
"Không cần đâu, có người tới đón,
cậu đợi tôi gọi điện thoại nhé!" Ninh Tịch vừa nói vừa lấy điện
thoại trong túi ra.
Không biết Boss đại nhân đã tới chưa
nữa...
Cách đó không xa, trong một chiếc
Maybach đen đang từ từ chạy tới.
Tay nắm vô lăng của Trình Phong không ngừng
run lên, có... có lầm không vậy!!!
Vốn dĩđang hoan hỉđi cùng ông chủ tới sân
bay đón bà chủ, sao bên cạnh bà chủ lại lòi đâu ra một tên đàn
ông lạ mặt đi cùng thế?
Đây chẳng phải là đòi mạng người à!
Cậu ta cẩn thận nhìn qua gương chiếu hậu, kết
qua, mới nhìn được một nửa đã không dám nhìn tiếp nữa, vội thu ánh mắt
lại!
Sắc mặt Boss kém cực độ!!! Đáng sợ quá!
Nhưng cũng không thể trách sao Boss lại
giận như vậy được, bắt đầu từ buổi chiều ba ngày trước
Boss đã bắt đầu mong ngóng ngày bà chủ về nước rồi, hơn nữa
còn dặn cậu từ sớm thời gian bà chủ về nước, nói sợ bà chủ không
quen ăn đồ trên máy bay, bảo cậu chuẩn bịđồăn đêm, còn sợĐếĐô
trở lạnh, bảo cậu chuẩn bị thêm chăn trong xe... phải gọi là
chu đáo tỉ mỉ vô cùng tận luôn ấy...
Mấy hôm nay, chỉ cần là điện thoại của
Boss, cậu liền biết nhất định là gọi tới để dặn cậu về chuyện
của bà chủ.
Nhưng chỉ là vài ngày không gặp thôi mà sốt
sắng như vậy, ai không biết còn tưởng là mấy năm không gặp! Hại một đứa
có bạn gái như cậu cũng bị ngược đến thảm hại!
Nhưng giờ thì...
Trình Phong trơ mắt nhìn người đàn
ông kia ân cần cởi áo khoác ra choàng lên vai bà chủ, Trình Phong kinh hoàng trợn
tròn mắt, suýt nữa thì phun ba ngụm máu!
Cậu bắt đầu suy nghĩ một cách nghiêm
túc xem có nên bỏ xe lại mà chạy không đây...
Chương 489: Chẳng lẽ là... Bà... Xã?
Kết quả, không hỏi còn đỡ, hỏi rồi mọi cừu
hận lập tức đổập lên người cậu ta.
Ánh mắt sắc như băng của Lục Đình
Kiêu bắn tới.
Trình Phong tức khắc câm miệng, không dám hỏi
mấy câu ngu ngốc nữa tiếp tục lái về phía trước...
"Thượng Trạch, lát nữa sau khi bạn tôi tới đón,
cậu đừng gọi tôi là bà chủ, cứ gọi thẳng tên là được nhé!"
Ninh Tịch đặc biệt dặn dò lại Cung Thượng Trạch.
Dù sao thì trước mặt Boss đại nhân mà lại để người
khác gọi mình là bà chủ thì đúng là xấu hổ quá!
"Vâng, tôi biết rồi!" Cung Thượng Trạch
ngoan ngoãn đồng ý.
Vì Ninh Tịch đang vùi đầu vào trong
túi tìm điện thoại, nên không chú ý tới chiếc xe đen kia đã
im ắng đỗ lại bên cạnh cô.
Cửa vừa mở, Trình Phong xuống xe trước, chạy tới
mở cửa ghế xe sau, tiếp đó, một cặp chân dài từ trong bước
ra.
Khi người đàn ông từ xe bước xuống,
bầu không khí xung quanh như lạnh thêm vài phần.
Cung Thượng Trạch nhìn người đàn ông mặt
lạnh như sương trước mắt, theo bản năng cảm nhận được tín hiệu nguy
hiểm, xuất phát từ lòng bảo vệ chủ nhân, cậu kéo luôn Ninh Tịch đang
không hề phát giác ra người kia về phía mình...
Nhưng động tác này của cậu lại khiến khí
tức của người đàn ông kia đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt
càng trở nên ác liệt hơn.
Cung Thượng Trạch không hiểu sao lại cảm thấy
sợ hãi, ngay đến lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi...
Người này... làm sao vậy?
Cuối cùng Ninh Tịch cũng lấy được điện
thoại ra, sau khi mở máy, cô lướt tìm sốđiện thoại của Lục Đình Kiêu
rồi ấn gọi, kết quả vừa gọi, đối diện cô lập tức vang lên tiếng
chuông điện thoại quen thuộc.
Ninh Tịch giật cả mình, cô ngẩng lên theo
phản xạ không ngờ lại thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Đình
Kiêu....
"Lục... Lục Đình Kiêu..." Ninh
Tịch vô thức lẩm bẩm, sau đó ra sức dụi mắt, còn tưởng mắt mình bị hoa.
Lúc này, phía sau Lục Đình Kiêu, Trình
Phong đang nơm nớp lo sợ cúi đầu, vẻ mặt như thể sống
chết mặc trời.
Sau khi xác định người trước mắt thật sự là
Lục Đình Kiêu xong, gương mặt nhỏ nhắn của cô tràn ngập vui sướng, cô
vui vẻ nhảy tới phía trước: "Boss đại nhân! Thật sự là anh
à! Tôi còn tưởng tôi hoa mắt nữa chứ! Vừa xong tôi còn gọi điện cho anh nữa!"
Một bên, Cung Thượng Trạch không ngờ Ninh
Tịch lại quen với người vừa nhìn đã thấy nguy hiểm, không thể dây vào
này, cậu không tránh khỏi kinh ngạc: "Bà... Tiểu Tịch, hai người quen nhau
à?"
Trình Phong nhạy bén phát giác ra chữ "Bà"
kia của cậu, hửm? Bà gì? Chắc không phải là... bà xã chứ...
Bà chủ mới chỉ ra nước ngoài thôi
mà đã lén lút yêu đương rồi sao?
Đúng là sét đánh giữa trời quang mà...
Chuyện mà ngay cả người ngoài như Trình
Phong cũng chú ý tới huống chi Lục Đình Kiêu, lập tức sắc mặt anh như bị mây đen
chèn ép...
Ninh Tịch không hề biết chuyện Lục Đình
Kiêu và Trình Phong đang nghĩ linh ta linh tinh nên cô vẫn vui vẻ kéo
Cung Thượng Trạch tới để giới thiệu: "Thượng Trạch, đây là
cấp trên của cấp trên, cấp trên của tôi, Lục Đình Kiêu... Tóm lại thì là sếp
lớn đứng đầu công ty, là bạn, là ân sư và là Bá Nhạc của
tôi!!!"
Sắc mặt Lục Đình Kiêu vẫn không hề thay đổi,
ngược lại còn trầm hơn vài phần.
Tuy trong lời giới thiệu của Ninh Tịch, từng địa
vị của anh đối với cô đều là những danh phận mà cô rất xem trọng,
nhưng những cái đó đều không phải là cái anh muốn.
Cung Thượng Trạch nghe vậy liền cảm thấy hơi bối
rối, sếp của bà chủ... Cậu phải gọi thế nào đây?
"Chào anh Lục." Cuối cùng, Cung Thượng
Trạch vẫn khách khí chào một câu.
"Ừm." Lục Đình Kiêu khó khăn lắm
mới cố gắng để mình giữđược phong độ lịch thiệp, hơi gật đầu
xem như là một lời chào.
Chương 490: Chắc không phải đang ghen đấy chứ?
có cảm giác người đàn ông trước mặt luôn tồn tại một địch
ý mãnh liệt với cậu?
Hơn nữa, từ lúc người đàn ông này bắt đầu
xuất hiện, cậu càng ngày càng cảm thấy ngột ngạt khiếp người....
Ninh Tịch tiếp tục giới thiệu cho Lục Đình
Kiêu: "Boss đại nhân, để tôi giới thiệu với anh, đây
là Cung Thượng Trạch, là..."
Lúc này, Ninh Tịch rốt cuộc cũng ý thức được
việc sắc mặt của Lục Đình Kiêu có gì đó không đúng, nhưng cô
không biết rốt cuộc là không đúng ởđâu nên cô vẫn trì độn tiếp tục
nói: "Là một người bạn tôi quen lúc ở Los Angeles, là một nhà
thiết kế rất có tài..."
Chuyện gì vậy? Không chỉ riêng sắc mặt Lục Đình
Kiêu có vấn đề, hình như ngay đến vẻ mặt của Trình Phong cũng
kì kì sao ấy?
Chẳng lẽ cô nói gì sai rồi sao?
Ninh Tịch lập tức đổi chủđề:
"Boss đại nhân, muộn thế này rồi mà anh vẫn tới đón tôi, thật
sự làm phiền anh quá!"
"Không phiền, thuận đường."
"Ờ... Thuận đường..." Sân bay
mà cũng thuận đường sao?
Ninh Tịch cạn lời, phát hiện ánh mắt Lục Đình
Kiêu vẫn luôn hướng về phía vai mình... Lại sao vậy?
Lục Đình Kiêu vươn tay ra, động tác
tự nhiên tháo áo trên người cô xuống, sau đó cởi áo khoác của mình ra
khoác lại vào vai cô: "Cái này dày hơn."
"Hả, cảm ơn..." Ninh Tịch ngơ ngác
gật đầu.
Lục Đình Kiêu liếc nhìn cô, cuối cùng vẫn
cố nhịn lại không hỏi nhiều nữa, giúp cô mở cửa xe: "Lên
xe đi, bên ngoài lạnh."
Một đằng, Trình Phong cũng mở ghế phó
lái ra: "Anh Cung, anh ngồi chỗ này đi, phía sau có đồ,
không ngồi được."
"Được." Cung Thượng Trạch cũng là người đơn
giản, không nghĩ nhiều, ngồi luôn vào ghế phó lái.
Xe từ từ khởi động, mới đầu
không ai nói gì cả.
Lục Đình Kiêu thản nhiên nhìn cậu thanh
niên ngồi ghế trước, trông sạch sẽ tuấn tú, có vẻ xấp xỉ tuổi
Ninh Tịch, ban nãy lúc thấy hai người đứng cạnh nhau, tuy anh không muốn
thừa nhận, nhưng quả thật trông rất xứng...
Muốn biết giữa hai người có quan hệ gì,
thật ra cũng chỉ cần hỏi một câu là được, nhưng anh lại không thể hỏi
ra miệng, anh không danh không phận lấy tư cách gì mà hỏi chuyện đời
tư của cô?
Ninh Tịch có ngu đến mấy cũng có thể cảm
giác được tâm trạng của Lục Đình Kiêu tối nay rất kém, thế nên
cô cũng không dám ho he gì nữa.
Vậy nên cả xe chìm trong sự im lặng
dọa người, bầu không khí có thể nói là quỷ dị.
Lúc này, nội tâm của Trình Phong đều đang
vang vọng, Nhị thiếu, cậu ở nơi đâu thì mau vềđi, một mình
tôi không chịu nổi nữa rồi...
"Hắt xì..." Chắc vừa xong Ninh Tịch đứng
bên ngoài bị gió thổi, nên lại hắt xì thêm cái nữa.
Lục Đình Kiêu miết miết đầu lông
mày, điều chỉnh lại tâm trạng, cuối cùng vẫn là người đầu tiên phá vỡ im
lặng: "Trình Phong, chỉnh điều hòa cao lên một chút nữa đi."
Nói xong, anh lấy chăn phủ cho Ninh Tịch,
sau đó đưa cho cô bữa ăn khuya đã chuẩn bị từ trước.
Ninh Tịch bị một chuỗi động tác của
Lục Đình Kiêu làm cho ngớ ra: "Boss đại nhân, ngài chuẩn bịđầy đủ quá,
vi thần có hơi bất ngờđấy!"
"Không cần bất ngờ, em là công thần, lần
này em làm rất tốt."
Ninh Tịch nhận lấy hộp cơm, lén đưa mắt
nhìn gương mặt lạnh tanh kia của Lục Đình Kiêu, đúng là không có sức
thuyết phục gì cả: "Thật sao? Nhưng... Sao tôi cứ có cảm giác
anh đang không vui vậy?"
Từ lúc gặp anh tới giờ, cô cứ có cảm
giác anh rất lạ.
Lục Đình Kiêu hít sâu một hơi, cố gắng
khống chế sựấu trĩ mà ngay đến anh cũng chán ghét này:
"Không có gì không vui cả."
"Lừa người... Rõ ràng là không vui
mà..." Ninh Tịch cắn đũa, nhỏ giọng nói.
Vừa dứt lời, ánh mắt cô vô thức nhìn vào Cung
Thượng Trạch đang ngồi ở ghế trước...
Cung Thượng Trạch...
Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện mà
cô hoàn toàn không hề nghĩ tới!
Boss đại nhân, chắc không phải là...
anh… đang... ghen đấy chứ?!