CHƯƠNG 281 - 290
Chương 281: Thay phiên nhau dỗ Tiểu Bảo
Lục Sùng Sơn nhìn con trai cả vẫn im lìm như tượng đá,
lại nhìn vợ với con trai thứ ôm nhau khóc lóc, chính ông ta cũng muốn
sứt đầu bể trán: "Hai người đừng khóc! Ra cái thể thống
gì đây! Tiểu Bảo cũng không có gì đáng ngại! Chẳng phải bác sĩ bảo
là do tâm trạng tích tụ nên dẫn đến dạ dày phải chịu áp lực thôi
sao!"
Lục lão phu nhân nóng nảy: "Cái gì mà
không có gì đáng ngại, tâm tình tích tụ mà không có gì đáng ngại
sao? Tiểu Bảo còn mắc chứng tự bế, nếu lại thêm trầm cảm thì phải làm thế nào!"
"Làm gì mà nghiêm trọng như thế, làm
gì có đứa bé nào bị trầm cảm..."
Lúc này cửa phòng Tiểu Bảo đột nhiên mở ra,
Tần Mộc Phong ho nhẹ một tiếng nói: "Lục lão tiên sinh, theo
góc độ bác sĩ mà nói thì trẻ em cũng có thể bị trầm
cảm, hơn nữa căn cứ vào tình huống này của Tiểu Bảo thì quả thật có
vài triệu chứng rồi."
"Ông nghe đi! Bác sĩ cũng nói rồi
ông đã tin chưa!"
Vẻ mặt Lục Sùng Sơn vô cùng nghiêm trọng,
trầm giọng nói: "Vậy đi tìm được một cô gái có thân hình và
khuôn mặt tương tự với cô gái kia đến bồi Tiểu Bảo! Tâm lý học chẳng
phải cũng có một cái gọi là di tình1sao?"
1 Di tình trong Di tình biệt luyến: thay
lòng đổi dạ.
"Cái này ấy à..." Tần Mộc Phong
không tiện nói thẳng ra nên cân nhắc chọn lời.
Lục Cảnh Lễ thì không ngại nhiều thứ như vậy,
nói thẳng: "Ba à, Tiểu Bảo chỉ hướng nội chứ không bị ngu,
ba lừa nó như thế thật quá đáng!"
"Thằng nhóc thối kia mày tới đây!
Tao phải đánh chết mày!" Lại một lần nữa Lục Sùng Sơn bị Cảnh Lễ làm
cho tức gần chết, đang muốn đuổi theo đánh thì Lục Đình
Kiêu đưa tay cản lại.
Lục Cảnh Lễ thấy vậy cảm động đến
suýt chút nữa khóc lên, hu hu hu! Anh Hai bảo vệ mình!
"Hai anh em chúng mày thật sự muốn
ba tức chết đúng không?"
"Được rồi được rồi, ồn ào cái
gì! To đầu hết cả rồi! Đừng có mà dọa Tiểu Bảo!" Lục lão
phu nhân mau chạy ra giảng hòa: "Đình Kiêu à, con mau vào nhìn Tiểu Bảo đi,
khuyên nó một chút!"
Trong phòng, quả thật Tiểu Bảo vẫn ngoan
ngoãn y như lời Lục lão phu nhân nói.
Lúc Lục Đình Kiêu đi vào,
nhóc đang ngoan ngoãn tự mình bưng nước uống.
Lục Đình Kiêu sao có thể là một người
biết khuyên nhủ người khác, ngay cả vẻ mặt lạnh lùng cũng
không đổi, chỉ máy móc nói một câu: "Mỗi một người đều có
những lựa chọn cho cuộc đời mình, quá mức ép buộc cũng sẽ chỉ liên
lụy đến người khác, con nên học cách buông tay."
Vẻ mặt kia y nhưđang nói ba chữ "nén
bi thương".
Tiểu Bảo ngơ ngác, tựa như không hiểu
nổi là ba ba đang nói gì, một lúc lâu sau trong đôi mắt to tròn tràn
ngập bi thương...
Lục lão phu nhân hốt hoảng: "Mẹ kêu
con đến dỗ nó, chứ không phải để con nói đạo lí
to tát với một đứa trẻ năm tuổi!"
Nói xong rồi đỡ trán thở dài:
"Mẹđúng là hồđồ, gọi một cái cọc gỗ chết tiệt như con về có
tác dụng gì! Thà đừng về còn hơn! Con chỉ khiến Tiểu Bảo khó chịu
hơn thôi! Cảnh Lễ ngoan, con tới thử xem!"
"Hả? À! Để con!" Lục Cảnh
Lễ gãi đầu một cái, dịu dàng nói: "Tiểu Bảo à, chú Hai hát cho
con nghe được không? Khụ, hồ lô oa hồ lô oa, một cành có tận 7
bông hoa, gió thổi mưa rơi cũng không sợ, là lá la...."
Một giây kế tiếp, Tiểu Bảo vốn đang đờđẫn,
ánh mắt không tiêu cựđột nhiên sũng nước, lệ ào ào tuôn ra...
Tim của Lục lão phu nhân cũng sắp nát, đập
lưng Lục Cảnh Lễ kêu bồm bộp: "Cái thằng ngốc này! Hát cái gì
mà để Tiểu Bảo khóc rồi!"
Lục Cảnh Lễ oan ức: "Móa! Cái
này cũng trách con? Con chỉ biết hát một bài thôi đó! Trước kia đây
là bài Tiểu Bảo thích nghe Tiểu Tịch hát nhất đó! Ách... được rồi, đúng
là không nên hát bài này..."
Chương 282: Tâm bệnh thì cần tâm dược
Không cẩn thận chạm vào vết thương lòng của Tiểu Bảo...
"Biến biến biến! Tất cảđều biến hết đi!
Một đám vô dụng như nhau! Gọi mấy đứa đến thì được cái
ích lợi gì! Không nghĩ ra cách nào dỗ Tiểu Bảo thì tối nay đừng
có mà ăn cơm!" Lục lão phu nhân nổi giận, đem Lục Đình
Kiêu, Lục Cảnh Lễ, Tần Mộc Phong, thậm chí là Lục lão gia tống cổ ra ngoài
hết.
Mấy ngày tiếp theo, toàn thể Lục gia tổng động
viên cũng không dỗđược Tiểu Bảo, trái lại tình trạng càng ngày càng tệ hơn.
Tuy nhóc vẫn ăn rất nhiều cơm nhưng lại
thường xuyên nôn ra, ngủ cũng rất ngoan nhưng lại thường xuyên gặp ác mộng,
tinh thần càng ngày càng kém...
Lục Sùng Sơn vì thế mà mời nguyên cả một đội
bác sĩ tâm lý từ nước ngoài sang, nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì,
tất cảđều nói tâm bệnh thì cần tâm dược, nếu không thì chỉ có thể trường
kỳ uống thuốc với tiến hành điều trịđể khống chế bệnh tình
không nặng hơn.
Lục Sùng Sơn giận đến không chịu được,
nếu có thể mời được cái "tâm dược" kia thì còn phải mời đám
bác sĩ kia làm gì?
Thuốc nào cũng có ba phần độc! Người phụ nữa
kia ít nhất phải bảy phần độc! Làm sao ông dám cho Tiểu Bảo dùng!
Một người mẹ sẽ có ảnh hưởng lớn
như thế nào đối với sự trưởng thành của Tiểu Bảo?
Đời thứ ba Lục gia hiện giờ chỉ có độc
một mình Tiểu Bảo. Nếu bởi vì ông ta đưa ra quyết định sai lầm nào mà
xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao ông ta ăn nói được với liệt tổ liệt
tông dưới suối vàng?
Buổi tối, khách sạn cao cấp Bách Xuyên.
Bởi vì gần đây tiến trình quay phim vô
cùng thuận lợi, tiến độ vượt sựđoán không ít nên Quách Khải Thắng cố ý
mời mọi người cùng ăn một bữa cơm chung để thả lỏng.
"Khoảng thời gian này mọi người đã vất
vả rồi, nhất là Ninh Tịch, cảnh quay cực kì nhiều, chờ hơ khô
thẻ tre1 nhất định phải mời mọi người ăn cơm đấy! Đến,
cạn ly!"
1 Hơ khô thẻ tre: đóng máy.
"Mọi người cạn ly!"
"Cạn ly! Cám ơn đạo diễn mời cơm!"
...
Trong một góc, Ninh Tuyết Lạc nghe câu "Cảnh
quay của Ninh Tịch cực kì nhiều" kia liền hận đến mức bấm móng tay
vào da thịt nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo.
Bây giờ tài chính của cảđoàn làm
phim đều do tập đoàn Lục thị với Thịnh Thế quản lí, có nghĩa
là trong đoàn làm phim này cô ta không có tí quyền phát biểu nào.
Cũng may đoàn làm phim không dám đổi
diễn viên chính, dẫu cho cô ta gây chuyện lớn như vậy nhưng nhân khí với địa
vị vẫn còn đó, vẫn có rất nhiều fan trung thành.
Không bằng khoảng thời gian này tạm nhịn.
Ninh Tịch có nổi tiếng hơn nữa cũng chỉ là
vai phụ, làm nền cho cô ta thôi, Thịnh Thế bỏ nhiều tiền như vậy
cũng chỉ làm áo khoác cho người khác mà thôi!
Sau sự việc kia, cảđoàn làm phim đều
có chút xa lánh Ninh Tuyết Lạc, tất cảđều vây quanh Giang Mục Dã với Ninh Tịch
chuyện trò, hai người bọn họ còn có mặt mũi hơn cả nam chính với nữ chính.
Ninh Tuyết Lạc bị ghẻ lạnh cũng có
chút lúng túng, vì vậy cô ta bèn tìm tới người đồng bệnh tương liên1 - Triệu
Tư Châu: "Tư Châu, món này cá có vẻ không tệ, anh nếm thử một
chút!"
1 Đồng bệnh tương liên: cùng chung một một
cảnh ngộ mà thấu hiểu nhau.
"Tôi không thích ăn cá." Triệu
Tư Châu lạnh lùng.
Vốn sau khi Giang Mục Dã đến hắn ta đã
bị ép rồi, lại còn bị con đàn bà này liên lụy khiến cảnh quay bị cắt đi
rất nhiều, sao có thể có sắc mặt tốt với cô ta.
"Ah, thế thôi vậy!", Ninh Tuyết
Lạc sắc mặt cũng không dễ coi, vội vã đứng dậy đi vệ sinh.
Trong phòng rửa tay.
Ninh Tuyết Lạc giận đến phát run, cô ta
quơ tay gạt những những đồ vật đang để trên bệ rửa
tay xuống dưới đất: "Ninh Tịch, bây giờ mày cứđắc ý đi, cứ chờ xem,
tao không để mày đắc ý lâu đâu!!!"
"Được, bổn cung đang chờđây!"
"Ninh Tịch!... Mày..." Sau lưng đột
nhiên vang lên tiếng người, Ninh Tuyết Lạc sợ hết hồn, vừa quay người đã
thấy Ninh Tịch đang đứng nhàn nhã phía sau
Chương 283: Cô lại mà cắn tôi này
Ninh Tuyết Lạc rất nhanh bình tĩnh lại, khinh bỉ nói:
"Hừ, Ninh Tịch, tao cứ tưởng rằng mày có chống lưng lợi hại thế nào!
Hóa ra cũng chỉ là một diễn viên thôi!"
Hai ngày trước scandal của Ninh Tịch với
Giang Mục Dã bị truyền ra, giới truyền thông sôi sùng sục, đương
nhiên là cô ta có biết.
Nguyên bản Ninh Tuyết Lạc vẫn âm thầm phái người
theo dõi hai người bọn họ, nhưng không đợi cô ta ra tay thì Ninh Tịch với
Giang Mục Dã đã bị fan vạch trần. Hơn nữa chuyện này cũng không tạo
thành đả kích với Ninh Tịch như cô ta dựđoán, mà trái lại
còn để cho Ninh Tịch tăng thêm không ít fan và nhân khí.
Con tiện nhân đáng chết, thế mà
ôm được đùi của Giang Mục Dã, khó trách sao lại có thể thuận lợi
kí được hợp đồng với Thịnh Thế như vậy.
Mặc dù ngoài miệng Ninh Tuyết Lạc vẫn nói là
"diễn viên", nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ, Giang Mục Dã không chỉđơn
thuần là một nghệ sĩ.
Đàm Tĩnh Nhàn là mẹ của Giang Mục
Dã đồng thời cũng là con gái nuôi của Lục gia, Giang Mục Dã còn phải gọi
hai vị nhà Lục gia một tiếng ông bà ngoại, gọi Lục Đình Kiêu một tiếng
cậu!
Dù không có máu mủ nhưng cũng được
tính là thân thiết.
Bởi vì có Lục gia chống lưng mà chuyện
làm ăn của Giang gia ngày càng phát triển, mà Giang gia lại chỉ có
duy nhất một người con trai độc nhất là Giang Mục Dã, người thừa kế Giang
gia sau này nhất định chính là cậu ta.
Nhưng mà với cái tính tình của Giang Mục Dã
thì Ninh Tuyết Lạc nghĩ nó có thể gả với Giang gia sao? Thật là
vớ vẩn!
"Xem thường diễn viên như thế, vậy
cô là cái gì?" Ninh Tịch nhướng mày.
"Tao là con gái nhỏ của ba mẹ,
là Đại tiểu thư của Ninh gia, tất nhiên là cao quý hơn nhiều so với
mày!" Ninh Tuyết Lạc vênh mặt, giọng điệu rõ ràng đang cố ý
khoe khoang Ninh Diệu Hoa với Trang Linh Ngọc không vì chuyện kia mà ghét bỏ cô
ta.
Ninh Tuyết Lạc lựa chọn con đường này cũng
không chỉ bởi muốn hưởng thụ cảm giác được người ta hâm mộ, hưởng
thụ cảm giác chiếm được đồ mà Ninh Tịch khao khát, mà còn
là vì đây chính là mạng lưới giao thiệp, làm ăn lớn nhất.
Cũng may lần này cô ta giúp Ninh gia đạt được
một hợp đồng lớn từ mạng lưới giao thiệp của mình, nên mới có thể thoát
khỏi vụ cô ta hãm hại Ninh Tịch, chẳng qua là sau này làm việc phải cẩn
thận hơn.
Nghĩ tới đây, Ninh Tuyết Lạc như thểđược
tiếp thêm sức, vênh mặt nói: "Chỉ vì 800 vạn mà bán thân, cái ngữ như mày
có thể so sánh được với tao sao?"
"Xì..." Ninh Tịch nghe vậy thì bật
cười.
"Mày cười cái gì?"
Ninh Tịch thản nhiên nhìn cô ta: "Cười
800 vạn của cô đó!"
Ninh Tuyết Lạc cau mày: "Ninh Tịch, mày
có ý gì?"
Ninh Tịch lắc đầu than thở:
"Ninh đại tiểu thư, thật xin lỗi, tôi không ngờ cô sẽ ngu tới
mức này, đến tận bây giờ vẫn không biết 800 vạn của tôi từđâu
ra!"
Ninh Tuyết Lạc hừ lạnh: "Không phải
do mày bán thân cho Giang Mục Dã mà có sao! Tao có gì mà không biết!"
Khóe miệng Ninh Tịch khẽ nhếch, tiến sát
gần tai cô ta nói nhỏ: "800 vạn tiền bồi thường kia... chẳng lẽ không
phải do cô tự mình đưa tới sao?"
"Cái gì? Tao đưa mày! Ninh Tịch,
mày điên rồi sao? Tao làm sao có thể..." Nói được một nửa, Ninh
Tuyết Lạc đột nhiên im bặt, trợn trừng hai mắt: "Ninh Tịch... là
mày... người uy hiếp tao là mày!!!"
"Đúng rồi, là tôi đó, cô tới mà cắn
tôi đi?"
"Đây là chiếm đoạt tài sản! Tao phải
kiện mày!"
"Ôi tôi sợ quá đi, thật là sợ chết đi
mất!"
"Mày... mày..." Ninh Tuyết Lạc tức đến
muốn ngất xỉu.
Cô ta hoàn toàn không ngờ 800 vạn cô ta
phải "tự tay cắt thịt mình" mới có lại rơi vào túi Ninh Tịch,
thành tiền bồi thường hợp đồng cho cô ta.
Chuyện đến nước này chỉđành cắn răng qua,
cô ta tuyệt đối không thể nhắc lại, dù gì cô ta cũng không có chứng cứ.
Chương 284: Phong cách chuyển đổi quá nhanh
Sau khi Ninh Tịch rời đi, Ninh Tuyết Lạc suy nghĩ một
chút, sau đó gọi điện cho Tô Diễn.
"Diễn, anh có thểđến đón em được
không?"
"Xin lỗi Tuyết Lạc, tối nay anh có hẹn rồi,
có thể rất khuya mới vềđược, anh cho tài xếđi đón em được không?
Ây... alo?"
Đầu bên kia di động không có tiếng trả lời
chỉ có thể mơ hồ nghe tiếng tiếng khóc bị kìm nén, Tô
Diễn vội vàng hỏi: "Sao vậy Tuyết Lạc? Em khóc sao? Có chuyện gì à?"
Ninh Tuyết Lạc nghẹn ngào: "Diễn, em khổ quá...
tất cả mọi người đều ghét bỏ em, tất cả mọi người đều
chỉ lấy lòng Ninh Tịch với Giang Mục Dã, chẳng có ai nói chuyện với em cả..."
"Lúc nãy em chỉ hỏi thăm một câu xem
giữa Ninh Tịch với Giang Mục Dã có chuyện gì xảy ra, nếu như chịấy cần tiền
thì cứ nói với em, đừng làm chuyện điên rồ... Nhưng kết quả là
chịấy lại nói rất nhiều lời khó nghe, còn nói em không xứng quản chuyện của chịấy..."
Tô Diễn thở dài một tiếng: "Tuyết Lạc,
gần đây scandal của Tiểu Tịch với Giang Mục Dã rất nóng, em hỏi như vậy
rất dễ khiến cô ấy cảm thấy em đang chất vấn nên Ninh Tịch
không vui cũng là điều dễ hiểu! Em còn hỏi cô ấy có cần tiền hay
không, đây chẳng phải ý nói là cô ấy nhận tiền của Giang Mục Dã hay
sao?"
Không ngờ ngay cả Tô Diễn cũng chỉ phản ứng
hời hợt như vậy, Ninh Tuyết Lạc siết chặt nắm đấm: "Diễn, anh
thay đổi rồi! Có phải là vì chuyện kia nên bây giờ dù có chuyện gì xảy
ra thì anh cũng chỉ tin Ninh Tịch đúng hay không? Không chỉ có
việc bị fan chụp ảnh lại, lúc bình thường ở trong đoàn
làm phim họ cũng rất thân thiết với nhau, ai mà chẳng biết quan hệ của
bọn họ, còn cần em phải nói sao?"
"Tuyết Lạc, không phải là anh thay đổi,
mà là lòng dạ của em xảy ra vấn đề, em hiểu lòng người đến như vậy
thì tại sao không thểđứng về phía Tiểu Tịch, tin tưởng cô ấy? Dẫu cho
cô ấy thật sự có gì với Giang Mục Dã thì đó cũng là quan hệ yêu đường
bình thường! Như vậy chúng ta còn phải chúc mừng cho Ninh Tịch!"
"Diễn, em..."
"Được rồi, anh phải làm việc đây! Có
gì rảnh rỗi lại nói chuyện với em."
...
Lúc Ninh Tịch trở lại phòng, mọi người đã ăn
xong đang kéo nhau hát karaoke.
"Đạp gió mây, ta ngửa mặt xông lên,
Đạp gió mây, ta tuyệt đối không nhìn về những gì đã vứt lại
sau lưng,
Khoảng trời này ta tự mình đặt luật, hung hãn như ánh mắt chó
sói..."
Giang Mục Dã hát xong bài Ngôi
Sao Thời Loạn được tất cả mọi người
hoan hô, thấy Ninh Tịch quay lại liền vội vàng gọi cô qua hát cùng: "Ninh
Tiểu Tịch, mau tới hát! Hát Trời Cao Biển Rộng được không?"
Đây là bài mà mỗi khi đi hát Ninh
Tịch đều chọn, mỗi lần đều phải hét cái gì mà tha thứ ta cho ta
cả một đời mới thỏa mãn.
Nhưng mà hôm nay Ninh Tịch lại khoát tay:
"Để tự tôi chọn!"
"Bà muốn chọn bài nào?" Giang Mục Dã
không yên tâm tiến tới, lo cô sẽ chọn một bài nào đó quá khủng bố.
Ninh Tịch chọn xong rồi ngồi dựa vào ghế salon,
cầm micro lên bắt đầu hát:
"Mởđèn lên... nhìn căn phòng lớn cùng chiếc giường cô đơn kia,
không có gì khác biệt với khi tắt đèn cả... tình yêu trong lòng không cách
nào chia sẻ..."
Giang Mục Dã kinh hoàng: "Mẹ nó,
Ninh Tịch, bà đổi phong cách quá nhanh rồi đấy, phải hát Animal,
Fleshvới Toxic mới đúng chứ?"
Ninh Tịch liếc anh ta một cái: "Đây
không phải là đi chơi riêng, ông bảo tôi phải hát mấy bài đó ở chỗ như này
sao?"
Lúc trước Ninh Tịch hát toàn những bài có lời
lẽ không hợp với thiếu nhi, không phải nói chơi cơ mà ba bài
kia đúng là ba bài cô hay hát nhất.
Năm đó ở nước M, có một lần cô
uống nhiều quá nên hát nguyên bài Flesh1 ở hộp đêm, đêm đó
hộp đêm huy động gấp ba lượng bảo vệ lên cũng không khống chếđược
tình hình...
1 Flesh: Thịt
Đấy không phải là cách để anh chạm vào trái tim, vào đầu óc,
vào tâm trí của em, không chạm vào bất cứ cái gì.
Nó chỉ là cách để em giải phóng những cảm xúc từ sâu thẳm
bên trong
Giống như những tia lửa lóe lên trong màn đêm mà em tưởng đó
là tình yêu
Chúng ta có thểđiên cuồng thêm chút nữa,
Chỉ vui thôi, chỉ cho vui thôi.
Đừng kìm nén nữa mà để nó ra đi.
Hãy siết chặt em lại và đưa em lên đến đỉnh cao sung sướng
Cho tới tận khi anh ra và em cũng ra.
Anh làm em nghiện nó rồi đấy, và em sẵn sàng để thổi tung lên
rồi
Đẩy mạnh vào cơ thể em đi, để hàm răng nghiến chặt
vào cơ thể em
Cởi bỏ hết tất cả, nếm thử vị thịt tươi nào
Cắn em thật mạnh đi, hãy để răng anh đi sâu vào da thịt
em
Vượt qua mọi thứ và nếm vị thịt tươi nào
Giữ chặt em lên tường
Cho đến khi em phải cầu xin, cho em thêm nữa
Hãy khiến em rên rỉ, em thích sự hoang dại đó
Em thích sự hoang dại đó
Đẩy thật mạnh vào cơ thể em đi mà, để hàm răng cắn
chặt vào cơ thể em
Nắm lấy tay em và giữ chặt nó trên đầu và ấn khuôn mặt em vào
giường
Vì em đang gào thét anh yêu à, nên hãy làm em câm lặng đi
Hãy đặt tay anh lên cổ của em và cảm nhận từng hơi thở
Nó giống cò sùng đã lên dây và em đã sẵn sàng bắn ra
Khao khát anh vật lộn với em, đây là sự thống trị vì em cũng
bất lực
Em không hay chơi mấy trò đó, nhưng một khi em chơi thì em là một quái
vật, vậy nên tốt nhất là anh nên tin là em thích nó
Đẩy mạnh vào cơ thể em đi, để hàm răng nghiến chặt
vào cơ thể em
Cởi bỏ hết tất cả, nếm thử vị thịt tươi nào
Cắn em thật mạnh đi, hãy để răng anh đi sâu vào da thịt
em
Vượt qua mọi thứ và nếm vị thịt tươi nào
Giữ chặt em lên tường
Cho đến khi em phải cầu xin, cho em thêm nữa
Hãy khiến em rên rỉ, em thích sự hoang dại đó
Em thích sự hoang dại đó
Đẩy thật mạnh vào cơ thể em đi mà, để hàm răng cắn
chặt vào cơ thể em
Đẩy thật mạnh vào cơ thể em đi mà, để hàm răng cắn
chặt vào cơ thể em
Nắm lấy tay em và giữ chặt nó trên đầu và ấn khuôn mặt em vào
giường
Vì em đang gào thét anh yêu à, nên hãy làm em câm lặng đi
Hãy đặt tay anh lên cổ của em và cảm nhận từng hơi thở
Nó giống cò sùng đã lên dây và em đã sẵn sàng bắn ra
Giữ chặt em lên tường
Cho đến khi em phải cầu xin, cho em thêm nữa
Hãy khiến em rên rỉ, em thích sự hoang dại đó
Em thích sự hoang dại đó
Đẩy thật mạnh vào cơ thể em đi mà, để hàm răng cắn
chặt vào cơ thể em.
Chương 285: Em thật sự rất nhớ anh!
Ninh Tịch tiếp tục hát:"Sinh mạng trôi dần theo tháng năm, theo mái tóc bạc dần,
theo bước chân anh rời đi, xa dần..."
Nghe đến đây, Giang Mục Dã đã
nghe ra mùi không đúng, sao anh lại cứ có cảm giác bài hát này không
phải tiện tay chọn mà là vì một người mà hát chứ?
"Em thật sự rất nhớ anh, thật sự rất nhớ, cũng không
dám để anh biết nỗi nhớ nhung trong lòng, chỉ còn em với nỗi
nhớ quẩn quanh, nhưng em vẫn giả vờ rằng em vẫn ổn..."
....
Em thật sự nhớ anh? Giang Mục Dã lập
tức xanh mặt.
Quả nhiên chính là vì người nào đó
mà hát rồi!
Giờ phút này tất cả mọi người đều
không biết, ngay ngoài cửa phòng đang có một bóng người.
Người đàn ông vốn chỉđi ngang qua, nhưng
ngay lúc bước ngang qua cánh cửa này lại đột nhiên dừng lại không nhúc
nhích.
Người bạn bên cạnh thấy người đàn ông chậm
chạp không đi, không nhịn được lên tiếng: "Lục tổng, có vấn đề gì
sao? Trương tổng với Uông tổng còn đang chờ chúng ta đấy!"
"Im lặng."
Khí tràng đột nhiên lạnh xuống, người bạn đồng
hành lập tức im bặt: "..."
Lúc này trong phòng lại truyền ra:
"Em thật sự rất nhớ anh, thật sự rất nhớ, nhưng em tự dối
mình, em nhớ anh, thật sự nhớ anh, đây là bí mật của em, rất
nhớ anh, thật rất nhớ anh, nỗi niềm này ẩn sâu trong lòng
em..."
Cho đến khi giọng nữđó dừng một lúc lâu,
người đàn ông nhấc chân mới rời đi.
Đêm khuya. Nhà cũ của Lục gia.
Trong sân, trên những bậc đá xanh biếc có
một người đàn ông đang đứng đó, trong tay kẹp một điếu
thuốc, tận đến lúc điếu thuốc ấy cháy hết cũng không chạm môi một
lần, không biết anh ta đang nghĩ cái gì.
"Anh, đến lúc này rồi sao anh vẫn chưa
có động tĩnh gì vậy?" Lục Cảnh Lễ nôn nóng chạy tới.
Lục Đình Kiêu vẩy tàn thuốc trong
tay đi: "Cái gì?"
Lục Cảnh Lễ liếc mắt nhìn qua: "Đừng
giả ngu nữa! Anh làm một vòng điệu hổ ly sơn lớn đến thế còn
gì, đưa cha qua tận thành phố A chẳng phải vì muốn gọi Ninh Tịch tới đây
tối nay hay sao? Mai là cha về rồi, còn không gọi Tiểu Tịch Tịch qua
thì không kịp đâu! Tiểu Bảo khổ sở như vậy,
người làm cha như anh không đau lòng, nhưng người làm chú như em đau
lắm!"
"Em có thể thử xem, khả năng đồng
ý của cô ấy là con số không." Lục Đình Kiêu nói
xong đứng dậy đi vào nhà.
"Không thể nào, chỉ bằng ba tấc
lưỡi của em nhất định có thể thuyết phục chị dâu tới đây!"
Lục Cảnh Lễ tràn đầy tự tin rút di động ra.
Sau khi hội họp xong, các thành viên của đoàn
làm phim đều lục tục rời đi.
Ninh Tịch vừa vềđến khách sạn thì di động đột
nhiên vang lên.
Nhìn tên người gọi tới, sắc mặt Ninh Tịch khẽđổi
--- là Lục Cảnh Lễ.
Cô chậm chạp không nhận, di động vang một
hồi rồi tự ngắt.
Một lúc sau, di động lại vang lên lần nữa.
Ninh Tịch do dự một hồi, rốt cuộc cũng
nghe máy.
"Alo..."
"Hây, Tiểu Tịch Tịch đã ngủ chưa?"
"Vẫn chưa đâu, đoàn làm phim mới
vừa tụ họp xong, Nhị thiếu, đã muộn thế này có chuyện gì
không?"
Lục Cảnh Lễ muốn nói thẳng luôn nhưng chẳng
biết nói như nào nên: "Tiểu Tịch Tịch, rốt cuộc hôm đó cô nói
cái gì với anh tôi đấy? Sau khi anh ấy không nói một lời giam mình
trong phòng một ngày một đêm, sau khi ra thì cứ như chưa từng có
gì xảy ra vậy nhưng... không ngủ không nghỉ không ăn uống, liên
tục làm việc ba ngày ba đêm, cho đến khi mẹ tôi gọi điện
nói Tiểu Bảo không khỏe thì anh ấy mới về nhà cũ, sau đó những
ngày qua..."
"Tiểu Bảo không khỏe? Tiểu Bảo sao rồi?"
Ninh Tịch lập tức bắt lấy điểm chính, hơn nữa còn cắt lời Lục Cảnh Lễ.
"..." Lục Cảnh Lễ mặc niệm ba
giây cho anh trai, quả nhiên Tiểu Tịch Tịch chỉ quan tâm Tiểu Bảo
thôi! Đáng thương quá!
Chương 286: Vẫn luôn thông minh như vậy
"Bác sĩ Tần nói có chút triệu chứng của bệnh trầm
cảm." Lục Cảnh Lễ nặng nề nói.
"Trầm cảm? Đang êm đang đẹp
sao lại mắc bệnh trầm cảm? Tình trạng của thằng bé giờ sao rồi?"
Mấy ngày nay bên Lục gia vẫn không có tin tức
gì, cô cứ cho đó là tốt, còn tưởng rằng dưới sự cố gắng của
cô Tiểu Bảo đã hoàn toàn khôi phục. Nếu không lấy tính cách Tiểu Bảo thì
nhất định sẽồn ào một trận và Lục Cảnh Lễđã phải tìm cô từ sớm, kết
quả không ngờ tới là như vậy...
"Vô cùng nghiêm trọng, bác sĩ cũng tới
cả chục người rồi, cái khỉ nợ gì cũng dùng qua, Tiểu Tịch Tịch,
cô mau tới xem Tiểu Bảo một chút đi!"
"Bây giờ Tiểu Bảo đang ởđâu?"
"Ở nhà cũ, chỗ ba mẹ tôi
ý!"
Đầu bên kia di động trầm mặc mấy giây,
sau đó Ninh Tịch bỗng nhiên đổi giọng: "Lục Cảnh Lễ, anh có
chuyện gạt tôi."
"A? Không... không! Không có, sao tôi phải
gạt cô?"
"Nếu mấy ngày trước Tiểu Bảo đã
không khỏe thì theo lý thuyết, ngay lúc ấy bọn anh đã gọi điện
tìm tôi rồi, nhưng không! Cho tới tận bây giờ, lại còn nửa đêm canh ba mới
gọi cho tôi, giục tôi tới, cộng thêm việc Tiểu Bảo đến giờ vẫn ở nhà
cũ..."
Ninh Tịch dừng một chút, sau đó nói tiếp:
"Lão tiên sinh và lão phu nhân biết thân phận của tôi đúng không? Bọn
họ không đồng ý Lục Đình Kiêu với tôi ở chung một chỗ,
càng không cho phép tôi đến gần Tiểu Bảo đúng không?"
"Cái... cái này... cái này..." Lục Cảnh
Lễ trước nay luôn là người suy đoán chuyện của người khác, đây
là lần đầu tiên bị người ta đào ra gốc gác như vậy, nhất thời đau
khổ lầu bầu nói: "Tiểu Tịch Tịch, sao cô đột nhiên thông minh như vậy?"
"Biến! Tôi vẫn luôn thông minh như thế!"
Ninh Tịch đảo mắt, nhéo mi tâm một cái, mệt mỏi nói: "Nhị thiếu,
anh biết rõ lấy tình trạng quan hệ hiện tại giữa tôi và Lục Đình
Kiêu, thì tôi không nên qua đó. Huống chi bây giờ còn cộng thêm cả cha
mẹ anh."
"Ban đầu tôi đã đáp ứng
sẽở cạnh Tiểu Bảo ba tháng, nhưng... mai là hạn cuối rồi, sớm muộn gì tôi
cũng phải rời đi..."
"Lần này tôi có thể qua một chuyến,
vậy lần sau, lần sau nữa thì sao..."
"Bên cạnh Tiểu Bảo có bác sĩ giỏi,
có ông bà nội, có các người chăm sóc, tôi tin một thời gian nữa trôi qua, Tiểu
Bảo sẽ quên tôi thôi..."
Ninh Tịch nói một hơi những thứ câu này,
cũng không biết là nói cho Lục Cảnh Lễ nghe, hay là đang nói cho
chính mình nghe.
Đương nhiên là cô lo lắng cho Tiểu Bảo nhưng nếu
lúc này tới gặp nhóc thì... chắc chắn chỉ cần vừa nhìn thấy thằng bé cô sẽ mềm
lòng, thậm chí sẽđáp ứng mọi yêu cầu của nhóc...
Cô đã kiên trì nhiều ngày như vậy,
tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.
"Nhưng chị dâu ơi, tâm bệnh cần
tâm dược, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, bệnh của Tiểu Bảo chỉ mình
chị dâu mới chữa được, ngày ngày nó mong chị dâu trở về, chả lẽ chị dâu
nhẫn nhẫn tâm sao... tút tút..."
Trong di động truyền đến tiếng tút
tút, trong nhát mắt Lục Cảnh Lễđơ người.
Mẹ kiếp! Thế mà lại thất bại!!!
Xem ra lần này Tiểu Tịch Tịch đã quyết
tâm rồi!
Vậy phải làm sao đây! Tiểu Bảo đáng
thương của chú!
Hết cách, Lục Cảnh Lễ chỉ có thểđau
khổ tìm anh Hai báo cáo.
Tìm một vòng, cuối cùng tìm được trong
phòng Tiểu Bảo.
Lục Đình Kiêu ngồi ởđầu giường, Tiểu
Bảo nằm trên giường, đang nhắm mắt lại, cũng không biết đã ngủ hay
chưa, dạo gần đây Tiểu Bảo ngủ không được tốt lắm.
Lục Đình Kiêu không đợi Lục Cảnh Lễ mở miệng đã
biết kết quả, dáng vẻđã trong dự liệu: "Cô ấy từ chối?"
Chương 287: Chỉ có con mới có thể bảo vệ cô ấy
Lục Cảnh Lễ không dám nói tin dữ này trước mặt Tiểu
Bảo, do dự thật lâu mới khó khăn gật đầu một cái: "Cái gì có thể nói
em đã nói hết rồi nhưng lần này cô ấy rất quyết tâm, cô ấy đoán
là ba mẹ biết thân phận của cô ấy và thái độ của ba mẹ..."
"Đưa di động cho anh."
Lục Đình Kiêu đưa tay ra.
"Hửm? Anh cần di động của em làm
gì?" Lục Cảnh Lễ chậm rì đưa di động qua.
Lục Đình Kiêu cầm di dộng của Lục Cảnh
Lễ, sau đó mở khóa ra chụp lại bức tranh của Tiểu Bảo rồi lại mở wechat,
chọn tên Ninh Tịch rồi gửi tấm ảnh kia qua.
"Mẹ kiếp! Sao anh lại biết mật mã của
em! Quá đáng! Một chút riêng tư cũng không có!" Lục Cảnh Lễ bất
mãn giật lại di động của mình.
Vừa dứt lời thì " đing" một tiếng,
có tin nhắn đến.
Trả lời nhanh thế cơ á?
Lục Cảnh Lễ vội vàng mở ra xem Ninh
Tịch nói cái gì.
Kết quả nhìn thấy một đống dấu chấm
than.
[Lục Cảnh Lễ! Tên khốn khiếp nhà
anh!!!!!!!!!!!!!!!!! Coi như anh lợi hại! Tôi lập tức tới ngay! ]
"Mẹ nó! Sao Tiểu Tịch Tịch lại mắng
em! Anh, rốt cuộc anh gửi cái gì! Oan quá! Rõ ràng người gửi là anh mà tại sao
lại để em gánh hả, tại sao anh có thể như vậy chứ hu
hu hu hu... " Lục Cảnh Lễ khóc lóc, sau đó lội lại tin nhắn để xem
có huyền cơ gì.
Sau khi xem xong liền hiểu.
Tấm hình gửi đi là bức tranh không vẽ bất
cứ cái gì, mà chỉ có một hàng chữ nhỏ của Tiểu Bảo cho Ninh
Tịch.
Ngay cả một người đàn ông như anh đây
nhìn còn không chịu được, huống chi là Tiểu Tịch Tịch. Cô ấy sẽ có
phản ứng như thế nào?
Hoàn toàn có thể tưởng tượng được...
Mẹ nó! Tiểu gia đây nói rách cả miệng
cũng vô ích! Kết quả anh trai chỉ cần một tin nhắn hình đã thu
phục được cô ấy!
Nếu như thế thì tại sao ngay từđầu
không gửi hình qua luôn cho rồi!
Ngay sau đó, Ninh Tịch lập tức gửi tới một
tin nhắn: [Anh của anh... cũng ởđấy sao?]
Lục Cảnh Lễđang muốn trả lời "Ở"
theo bản năng, kết quả còn chưa kịp đánh chữ thì trên tay đã
trống không, di động đã bị Lục Đình Kiêu cướp mất.
Lục Đình Kiêu trả lời hai chữ:
[Không ở]
Ninh Tịch lập tức nhắn lại một câu: [ Vậy thì
tốt, tầm nửa tiếng nữa tôi sẽ tới.]
"Chẹp..." Lục Cảnh Lễ lần thứ hai
mặc niệm cho anh trai mình.
Ba chữ "vậy thì tốt" này đúng
là khiến lòng người chua xót!
Trên mặt Lục Đình Kiêu nhìn không rõ là
phản ứng gì, biểu tình không đổi mở miệng: "Lát nữa anh sẽ tránh đi,
em dẫn cô ấy vào."
"A được, em biết rồi!" Lục Cảnh
Lễ gật đầu liên tục.
Lục Đình Kiêu dặn dò Lục Cảnh Lễ xong, đi
tới mép giường của Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo, ba có mấy chuyện phải nói trước với
con."
Tiểu Bảo không phản ứng.
Lục Đình Kiêu: "Chuyện này liên
quan đến an nguy của cô Tiểu Tịch. Con cũng biết lần này cô ấy đến
thăm con nếu như bị ông nội biết, thì hậu quả sẽ ra
sao."
Tiểu Bảo vẫn không mở mắt ra.
Lục Đình Kiêu biết nhóc có nghe, liền
tiếp tục nói: "Những gì ba nói sau đây con phải nhớ cho kĩ, người
duy nhất có thể bảo vệ cô ấy bây giờ chính là con..."
Cùng lúc đó, tại khách sạn Quân Lai.
Ninh Tịch nước mắt ào ào chạy ra khỏi khách sạn.
Sau khi nhìn những gì Tiểu Bảo viết, cái gì mà
nguyên tắc không thể thay đổi, cái gì băn khoăn, cái gì mà chín chín
tám mươi mốt lớp bảo vệ... đều cút đi gặp quỷ hết đi!
Khốn khiếp! Cô thật sự muốn bóp chết con
hàng Lục Cảnh Lễ kia!
Tại sao phải để cô nhìn bức
tranh đó!
Cô đã hạ quyết tâm lớn như nào
mới kìm chế không đi thăm bảo bối Tiểu Bảo mà!
Bây giờ Ninh Tịch chỉ muốn làm một
chuyện phạm pháp nào đó, ví như trộm Tiểu Bảo mang đi...
Chương 288: Mang Tiểu Bảo đi
May mắn cái xe mượn của A Ca lần trước vẫn còn, Ninh Tịch vội
vàng thay bộđồ khác, phóng như bay chạy tới nhà cũ Lục gia.
Cô dựa theo những gì đã nói với Lục Cảnh
Lễ mà chạy tới cổng sau của nhà cũ, từ phía xa đã thấy Lục Cảnh
Lễđang nôn nóng đi qua đi lại.
"Tiểu Tịch Tịch, rốt cuộc cô cũng tới!"
"Tiểu Bảo đâu?"
"Còn ở trong phòng! Mau vào với
tôi!"
"Tôi có thể vào không? Có bị phát
hiện không?"
"Không sao, ba tôi hôm nay tới thành phố A
rồi, sáng mai mới về cơ, người giúp việc cũng bịđiều đi hết rồi, thật
ra thì mẹ tôi không có gì phản đối, bà ấy chỉ cần Tiểu Bảo
vui vẻ là được. Chỉ có ba tôi quá cố chấp, nói kiểu gì cũng
không thông..." Lục Cảnh Lễ vừa dẫn đường vừa làu bà làu bàu oán
trách.
Ninh Tịch đi tới một nửa thì đột ngột
dừng bước, ngẩng đầu nhìn lên phía trên một cái.
"Tiểu Tịch Tịch, đi thôi! Cô nhìn
cái gì? Lục Cảnh Lễ khó hiểu.
"Không có gì... chỉ là cảm... có cảm
giác bị người khác nhìn chằm chằm... Chắc là gần đây dây thần kinh
tôi không tốt lắm đi..." Ninh Tịch gãi gãi đầu, tiếp tục đi
về phía trước.
Lục Cảnh Lễ lau mồ hôi, cũng ngẩng đầu
lên nhìn phía tầng lầu một cái, trong đầu nghĩ thầm, Tiểu Tịch Tịch,
cô không phải bị thần kinh đâu mà là cô quá nhạy cảm!
Anh trai đang tránh ngay trên tầng đó.
Lục Cảnh Lễ dẫn Ninh Tịch tới phòng của
Tiểu Bảo: "Ta ta da!!! Tiểu Bảo à, con mau xem ai tới này!"
Tiểu Bảo đang ngồi ngẩn người trên giường,
nghe Lục Cảnh Lễ nói cũng chẳng phản ứng gì.
"Chậc..." Lục Cảnh Lễ lúng túng
sờ mũi một cái, nhường cho Ninh Tịch: "Cô tới đi!"
Đại khái là vì cận hương tình kiếp1, nên
lúc đứng trước Tiểu Bảo thì Ninh Tịch lại không biết nên làm cái gì hay
nói cái gì.
1 Cận hương tình kiếp: câu trích trong một bài
thơĐường, có nghĩa là càng tới gần quê thì lòng càng kinh hãi; ởđây ám chỉ việc
gặp lại Tiểu Bảo khiến Ninh Tịch hốt hoảng không biết làm thế nào.
Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại đúng
một câu kia: Cô Tiểu Tịch, Tiểu Bảo ngoan ngoãn mà, tại sao cô vẫn không cần Tiểu
Bảo...
Cô đã quá coi nhẹ tình cảm của Tiểu
Bảo đối với mình, còn tàn nhẫn mà cho rằng nhóc chỉ là con nít thôi,
một thời gian rồi cũng sẽ quên.
Nhưng lại không biết việc cô làm sẽ khiến
nhóc bị tổn thương.
"Bảo bối, thật xin lỗi..." Ninh
Tịch nhẹ nhàng cầm tay bánh bao nhỏ, mới mấy ngày thôi mà nhóc đã gầy đi
một vòng, vất vả lắm mới nuôi lên được tí thịt giờ lại mất rồi.
Tiểu Bảo chỉ run nhẹ lông mi, trừ cái
này ra không có bất cứ phản ứng gì khác.
Mà Ninh Tịch nói xong câu này cũng trầm mặc.
Trừ một câu xin lỗi ra, cô không biết có
thể nói cái gì.
Bởi vì cô không thểđưa ra bất cứ cam kết
nào, cũng không thểđáp ứng sẽở mãi bên cạnh Tiểu Bảo...
Cô phải nghĩ cách để vực dậy
tinh thần của Tiểu Bảo.
Lục Cảnh Lễ nhìn Tiểu Bảo vẫn ngơ ngác
như cũ, lại thấy Ninh Tịch không nói gì nữa, anh ta không nhịn được
mà sốt ruột.
Sao cảnh này không giống những gì anh ta tưởng
tượng chứ hả? Sao Tiểu Bảo lại chẳng phản ứng gì?
Chắc không phải bệnh tình của Tiểu Bảo nghiêm
trọng đến nỗi, ngay cả Ninh Tịch cũng không có biện pháp để thằng
bé tốt lên đấy chứ?
"Nhị thiếu, tôi có một yêu cầu
quá đáng." Ninh Tịch đột nhiên mở miệng.
"Hả? Chuyện gì? Cô nói đi!"
"Tối nay tôi có thểđưa Tiểu Bảo đi
không?"
"Hả? Cô muốn dẫn Tiểu Bảo đi?"
Lục Cảnh Lễ hoảng sợ.
"Đúng, ởđây tôi luôn phải cảnh giác
xem có người tới hay có ai phát hiện ra hay không, nên không có cách nào nói
chuyện thật tốt với Tiểu Bảo được. Hơn nữa nếu tôi đoán không lầm thì
Tiểu Bảo đã ởđây rất nhiều ngày rồi? Thằng bé cần phải đổi hoàn
cảnh để bớt bí bách!"
Chương 289: Ước hẹn lúc nửa đêm
Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì trầm ngâm nói: "Cái này
bác sĩ tâm lý cũng có nói, nhưng Tiểu Bảo lại không muốn rời nhà cũ nửa
bước, tôi đoán nó còn đang chờ cô đến đón nó về nhà đấy!"
Nghe đến đây, trán Ninh Tịch nhăn
chặt lại.
"Chỉ có điều, để cho
cô đưa Tiểu Bảo đi... chuyện này quá lớn, tôi cũng không dám tùy tiện đồng
ý..."
Lục Cảnh Lễ còn đang khó xử, đột
nhiện di động vang lên.
Mở ra nhìn một cái, là anh trai gửi tới
----
[ Nếu cô ấy muốn đưa Tiểu Bảo đi
thì cứđồng ý]
Wtf! Sao anh trai anh lại đoán đúng
ý đồ của Tiểu Tịch Tịch!
Lấy được thánh chỉ, Lục Cảnh Lễ lập
tức đổi giọng: "Tiểu Tịch Tịch, cô mang đi đi! Mang đi đâu
cũng được! Giao Tiểu Bảo cho cô đó!"
Nhìn Lục Cảnh Lễ trở mặt còn nhanh hơn
lật trang sách, Ninh Tịch cũng đen mặt: "Anh vừa mới kêu chuyện này
quá lớn anh không dám tùy tiện đồng ý mà?"
Lục Cảnh Lễ ra vẻđương nhiên nói:
"Tôi đúng là không dám tùy tiện đồng ý nhưng bây giờ tôi
nghĩ kĩ rồi, cho nên đây không phải tùy tiện đồng ý mà là
nghiêm túc đồng ý với cô!"
Ninh Tịch im lặng, sau đó mở miệng
nói: "Anh yên tâm, trước sáng mai tôi sẽđưa Tiểu Bảo về."
"Được được, nhưng mà bây giờđã là tối
muộn rồi, cô còn định đưa Tiểu Bảo đi đâu giải sầu?"
"Buổi tối thì sao, buổi tối đi giải
sầu mới lãng mạng!" Ninh Tịch ra vẻ khinh bỉ Lục Cảnh Lễ kiến
thức thiển cận, sau đó mang ra đồ trang điểm tùy thân mang
theo, rồi bắt đầu trang điểm.
Nghiêm chỉnh mà nói thì cô đang hóa
trang.
Quen tay hay làm, Ninh Tịch nhanh chóng vẽ lên
mặt mình một khuôn mặt người máy tương lai, sau đó đội thêm tóc giả rồi đeo
thêm khuyên tai.
Qua tay Ninh Tịch, người ta cảm tưởng trên
khuôn mặt cô không phải là máu thịt, mà là các thớ cơ do máy móc tạo
thành, nhìn ngầu cực kì.
Lục Cảnh Lễ ngạc nhiên: "Tiểu Tịch Tịch,
sao cô lại vẽ mặt mình thành như vậy? Nhưng mà nhìn ngầu lắm thật đấy!
Thật giống người máy quản gia số 1 nhà chúng ta!"
Ninh Tịch giơ ngón tay cái lên: "Đây
là kĩ năng cần thiết để một diễn viên giữ vững linh hồn tự do
của mình!"
"Chậc, kĩ năng này không tệ, đi
trên đường chắc chắn không ai có thể nhận ra cô!" Lục Cảnh Lễ vừa
nói khóe mắt vừa liếc về Tiểu Bảo đang ngồi trên giường, trong con mắt đờđẫn
rốt cuộc cũng đã có tiêu cự, không chớp mắt nhìn Ninh Tịch.
Ninh Tịch hóa trang xong liền đưa tay xuống
dưới nách Tiểu Bảo, nhẹ nhàng ôm nhóc ngồi lên đùi của mình rồi cầm lấy đồ trang điểm.
Lục Cảnh Lễ nhướng mày: "Ngay cả Tiểu
Bảo cũng cần hóa trang sao?"
"Để phòng ngừa vạn nhất! Khuôn mặt
bé nhỏđẹp trai của Tiểu Bảo còn bắt mắt hơn cả tôi đấy. Chưa kể tôi
còn biết vẽ rất nhiều phong cách nữa! Yên tâm đi, những thứ này đều ăn được,
không có hại gì đối với da!" Nói xong bắt đầu hóa trang cho Tiểu
Bảo.
Tiểu Bảo ngồi trong lòng Ninh Tịch, ngoan
ngoãn ngồi im, không nhúc nhích, vô cùng phối hợp.
Vậy nên Ninh Tịch hóa trang rất nhanh,
không đến năm phút đồng hồđã xong rồi.
"Oa! Thật ngầu quá! Tôi cũng muốn!"
Hai mắt Lục Cảnh Lễ sáng rực lên.
Ninh Tịch hừ một tiếng: "Đi sang một
bên, đừng phá hỏng tôi với Tiểu Bảo!"
Lục Cảnh Lễ ngồi xổm tại chỗ vẽ vòng
tròn.
"Được rồi được rồi, nể tình anh
giúp tôi với Tiểu Bảo nên lần sau có rảnh sẽ hóa trang cho anh! Bây giờ tôi
phải dẫn bảo bối Tiểu Bảo ra ngoài chơi đã!"
"Đây chính là cô nói đấy nha,
không được hứa lèo đâu đấy! Hôm Halloween tôi đặt lịch với
cô trước rồi đấy!"
"Không thành vấn đề!"
Lục Cảnh Lễ cuối cùng cũng thỏa mãn, dẫn
Tiểu Bảo với Ninh Tịch lặng lẽ ra sân.
Chương 290: Vừa có thể làm mẹ vừa có thể làm
cha
Cửa sau nhà cũ.
Ninh Tịch một tay ôm Tiểu Bảo, một tay lấy mũ bảo
hiểm trẻ em từ trong cốp ra, sau đó lấy đai an toàn ra.
Lục Cảnh Lễđứng một bên thấy vậy thì khóe miệng
run rẩy: "Chuẩn bịđầy đủ quá ha! Đừng bảo ngay từđầu
cô đã có suy nghĩ cướp Tiểu Bảo đi đấy nhá? Người không biết
còn tưởng cô muốn đem Tiểu Bảo đi trốn nữa đấy!"
"Tôi cứ bỏ trốn đấy!"
Ninh Tịch giúp Tiểu Bảo cài chắc mũ an toàn, sau đó cài chắc dây an
toàn cốđịnh vào hông của mình: "Bảo bối bám chắc nhé, lên đường
thôi!"
Nhìn Ninh Tịch mang theo Tiểu Bảo phóng đi,
Lục Cảnh Lễ lẩm bẩm: "Thật không biết nên nói Tiểu Tịch Tịch cho Tiểu
Bảo tình yêu của mẹ hay là tình yêu của cha nữa..."
Bình thường thì chỉ có cha mới mang con
ra ngoài chơi như vậy.
Nào có bà mẹ nào nửa đêm nửa hôm
mang con trai đi chơi đua xe...
Nhưng mà... để Lục Đình Kiêu
dẫn Tiểu Bảo đi đua xe?
Làm sao có thể!
Cho nên vẫn là Tiểu Tịch Tịch tuyệt nhất, vừa
có thể làm cha vừa có thể làm mẹ!
Tối nay trăng thanh gió mát, đúng là thời
tiết đẹp hiếm có.
"... hy vọng điểm cuối sẽ là biển Aegean, nào mau dùng hết sức
lao nhanh về bờ bên kia, chúng ta muốn dạo chơi cả thế giới...
theo gió chạy đua cùng tự do, chạy theo sức mạnh của những tia chớp, đem
biển rộng mênh mông bỏ vào lồng ngực, cho dù nhỏ bé thế nào vẫn
có thể bay xa..."
Hôm nay Ninh Tịch không đi với tốc độ 400km/h
nữa mà chỉđi có 40km/h thôi, vừa lái vừa mở miệng hát vang, mang Tiểu Bảo điên
cuồng chạy một hồi ngao du Kinh Thành...
Đi được một lúc, sau lưng đột nhiên
truyền đến tiếng động cơ xe gắn máy gào rú quen thuộc.
Qua đầu nhìn lại thì quả nhiên
là đám người A Ca.
Bọn A Ca cũng phát hiện ra Ninh Tịch.
Hương Hương ngồi ở băng ghế sau
xe của A Ca kích động nói: "A Ca, mau tăng tốc! Chiếc xe trước mặt
sao lại giống cái xe anh cho anh Tịch mượn thế!"
A Ca giảm tốc độ, điều chỉnh đèn
xe hướng thẳng vào biển số xe cái xe gắn máy phía trước: "Không sai,
là nó!"
"Mau mau đi lên!" Hương Hương hưng
phấn giục, một bên vẫy tay lớn tiếng kêu gào: "Âyyyyyy... Anh Tịchhhhh...."
Hai chiếc xe chạy song song sau, Hương Hương lập
tức ai oán nói: "Anh Tịch thật quá đáng, lần trước bảo anh tới chơi với
chúng em thì anh không đồng ý, giờ thì một mình chạy ởđây!"
"Nếu gặp rồi thì đua một trận đi! Đích
là chỗ cũ!" A Ca tăng tốc độ trong nháy mắt, mấy chiếc xe
phía sau cũng nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh thì mất hút.
Trời đã tối mờ, cộng thêm việc Tiểu Bảo với
Ninh Tịch đều mặc áo khoác đen giống nhau, nhóc lại dính sát vào lưng
Ninh Tịch nên những người vừa rồi hoàn toàn không thấy phía sau Ninh Tịch còn
có thêm một đứa nhỏ.
Ninh Tịch không nhanh không chậm chạy xe phía
sau, đưa tay sờ cái tay nhỏ bé đang vòng qua eo mình,
"Bảo bối bám chắc nhé, cô phải tăng tốc!"
Vừa dứt lời, bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Bảo
lập tức túm chặt lấy quần áo của Ninh Tịch.
Ninh Tịch tăng ga, động cơ gào rú
xông tới...
Tối nay bọn A ca không đua ởđoạn đường
Tử Vong Cốc có nhiều nguy hiểm nữa mà chỉđua ởđường quốc lộ bình
thường, chỉđua tốc độ thôi.
"Bảo bối, có vui không?" Ninh
Tịch đón gió hô to.
Một lát sau liền cảm nhận được sau lưng
có một cái mũ bảo hiểm nho nhỏđập đập vào lưng cô.
Cái đập đầu nhẹ nhàng kia cơ hồ khiến
Ninh Tịch mềm nhũn cả người: "Vậy có muốn nhanh thêm một chút
không?"
Cái đầu nhỏ lại không chút do dựđập đập
thêm cái nữa.
Khóe miệng Ninh Tịch nở rộ, tiếp tục tăng
tốc.
Dĩ nhiên cái gọi là tăng tốc độ chẳng
qua là so với 40km/h thôi, căn bản không thể so với tốc độ của bọn
A Ca.
Chờ Ninh Tịch mang Tiểu Bảo chạy tới đích
thì đám người A Ca đã tụm năm tụm ba ngồi xổm dưới đất hút thuốc,
thậm chí đã có người nhàm chán mà móc bài ra đánh mấy ván...