CHƯƠNG 2081 - 2090
· Chương
2081: Có chuẩn bị trước rồi mới tới
Cuộc điện thoại thứ hai là cuộc điện
thoại đường dài quốc tế.
Như cô đã đoán trước, phía
Jason cũng nói rằng, từ sau lần thất bại trước, Ninh Tuyết Lạc đã
không còn liên lạc với bọn họ nữa. Bằng không phía Ninh Tuyết Lạc mà
có bất kì động tĩnh gì thì Solomon chắc chắn đã liên lạc với
cô rồi, mà trong khoảng thời gian này bên đó lại chẳng có bất
kì một tin tức gì.
Ninh Tịch ngồi trên sofa, vẻ mặt đầy
suy tư, cô lại gọi tiếp hai cuộc điện thoại nữa, nhờ Đường
Lãng điều tra hộ cô một chuyện.
Mười phút sau, Đường Lãng
gọi điện lại cho cô, nói rằng không có ai nhận nhiệm vụ liên
quan đến Trang Linh Ngọc cả.
Không còn nghi ngờ gì nữa, hung thủ lái
xe đâm Trang Linh Ngọc dẫn đến sảy thai chắn chắn có liên
quan đến Ninh Tuyết Lạc, chỉ cần tìm được kẻ đó, chứng
minh được là hắn ta bị Ninh Tuyết Lạc sai khiến vậy thì tất cả
chuyện này đều có thể làm sáng tỏ.
Nhưng bây giờ, kẻ này giống nhưđã bốc hơi,
không để lại bất kỳ dấu vết nào. Ninh Tuyết Lạc không
dùng đến quan hệ với phía Solomon, lại cũng không mua sát thủ.
Bây giờ, chuyện Ninh Tuyết Lạc xông vào
công ty cô đã ầm ĩ đến mức tất cả ai ai cũng biết.
Lúc đi vào thì còn bình thường, lúc đi ra thì sảy thai luôn,
huống hồ lúc đó còn có cả Tô Diễn ở đó làm chứng...
Khó trách lần này Ninh Tuyết Lạc lại
lớn lối như thế, thậm chí còn dùng cách thức đơn
giản đến thô thiển như thế để hãm hại cô, xem ra là có
chuẩn bị trước rồi mới đến, chắc mẩm lần này cô ta tính cô
tuyệt đối không thoát khỏi tội danh này...
Ngón tay của Ninh Tịch thong thả gõ gõ
lên mặt kính bàn trà, cẩn thận suy nghĩ.
...
Ngày hôm sau.
Ninh Tịch như thể chẳng bị ảnh hưởng
tí nào bởi chuyện này, hào hứng hẹn mấy tay đua mô tô nổi tiếng
trong giới đến tỉ thí một trận.
Buổi trưa lại hẹn gặp đạo diễn
Martin, biên kịch cùng với chuyên viên kỹ xảo đến bàn bạc tình
hình của phần hai bộ phim.
Đến tối lúc về nhà, điện thoại
tư nhân của cô lại dồn dập réo vang.
Chậc, còn nhanh hơn cả tưởng tượng của
cô, đúng là không đợi nổi nữa rồi kìa…
Cuộc gọi này là do đích thân ông
nội gọi đến.
“Dạ, ông nội ạ.”
“Tiểu Tịch… con… ôi… tóm lại là bây giờ
con đến bệnh viện một chuyến đi!”
“Con biết rồi ạ, ông nội, con đến
bây giờ đây ạ.”
Chuyện lớn như thếnày, Ninh Tuyết
Lạc đương nhiên là phải tìm đến ông nội đòi
ông đứng ra rồi. E là không chỉ có ông nội mà cả người trong
gia tộc cũng đều được mời đến làm chứng ấy chứ.
Ninh Tịch thay quần áo rồi sau đó
tự mình lái xe đến bệnh viện Nhân Dân Đế Đô.
Giống như những gì cô đã
dự đoán, trong phòng bênh VIP rộng rãi, tất cả mọi
người đều có mặt.
Người của nhà họ Ninh, người của nhà
họ Tô, ông nội, thậm chí ngay cả Ninh Thu Đồng đang ở
nước ngoài cũng về.
Ninh Tuyết Lạc mặt mũi tái trắng, tâm tình
tuyệt vong bi thương nằm trên giường, Trang Linh Ngọc ngồi trên xe lăn bên
cạnh giường, gương mặt tràn ngập vẻ đau khổ, Ninh Diệu
Hoa đứng bên cạnh vẻ mặt sầm sì, cả nhà Tô Diễn thì ngồi trên
sofa phía đối diện.
Vẻ mặt của ai ai cũng đều nghiêm
trọng đến mức kỳ lạ.
Ngoại trừ những người đó ra, trong
phòng còn một đám thân thích của nhà họ Tô và nhà họ
Ninh đến thăm bệnh, giờ phút này tất cảđang nhao nhao mỗi người
một câu an ủi Ninh Tuyết Lạc.
"Tuyết Lạc à, đừng buồn nữa,
lão gia tử nhất định sẽ đứng ra lấy lại công bằng cho con
mà!"
"Tuyết Lạc, tốt xấu gì thì con
cũng là con dâu trưởng của nhà họ Tô, trong bụng con chính là
cháu đích tôn của nhà họ Tô, bọn họ tưởng nhà họ Tô chúng ta dễ
bị bắt nạt thế sao?"
"Đúng thế! Nếu như chuyện này
không có một câu trả lời thích đáng thì tuyệt đối sẽ không
xong đâu!"
...
Lão gia tử vẻ mặt mệt mỏi chống
batoong ngồi bên cửa sổ.
Nhà họ Ninh chỉ trong thoáng
chốc đã mất đi hai đứa trẻ, sợ rằng chính ông là người
phải chịu đả kích lớn nhất.
Sự việc nghiêm trọng đến vậy nên tất
cả những người trong cái căn phòng này, không cần nghĩ cũng biết
là do Trang Linh Ngọc và Ninh Tuyết Lạc gọi đến để làm
chứng.
Ninh Tịch hiểu, trong tình hình
như thế này ông nội cũng không có cách nào nói đỡ cho cô
cả.
· Chương
2082: Quỳ Trời, quỳ đất, quỳ Cha mẹ
Lúc Ninh Tịch xuất hiện trước cửa phòng bệnh ngay
lập tức tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung vào cô, nhìn chằm
chằm vào cô.
“Tiểu Tịch, mau lại đây!” Chỉ có
mình Ninh Thu Đồng vẻ mặt rất nhẹ nhàng điềm nhiên, vừa nhìn
thấy Ninh Tịch liền nhiệt tình hỏi han cô.
Nhìn thấy Ninh Thu Đồng, đôi lông
mày đang cau lại của Ninh Tịch mới giãn ra được đôi chút,
cô chào ông nội trước sau đó mới đi đến bên cạnh Ninh
Thu Đồng: “Cô.”
Ninh Thu Đồng thân thiết nhìn ngắm cô
một lượt thật kỹ rồi một lúc sau mới nhẹ nhõm nói: “Tốt lắm, béo
hơn được một tí, mặt cũng có tí thịt rồi này!”
Nhìn thấy Ninh Tịch đến rồi mà
vẫn điềm nhiên như không ngồi nói chuyện với Ninh
Thu Đồng, Ninh Diệu Hoa tức đến mức mặt mũi nhăn nhúm: “Súc
sinh! Mày còn không quỳ xuống cho tao!!!”
Nhìn ánh mắt thù hận căm ghét nhưđang
nhìn một đống rác rưởi của Ninh Diệu Hoa, Ninh Tịch lạnh lùng
cười một tiếng, thong dong nói: “Tôi đây chỉ quỳ trời,
quỳ đất, quỳ cha mẹ, không biết chủ tịch Ninh đây dựa vào
cái gì mà bắt tôi quỳ?”
Ninh Diệu Hoa tức đến mức
phát điên: “Mày… mày… con súc sinh không có nhân tính
này! Đến bây giờ rồi mà mày vẫn giảo biện được!”
Đám thân thích nhà họ Ninh đứng bên
cạnh xì xào bàn tán với vẻ mặt căm ghét: “Con ranh con này nói năng
láo toét quá! Chẳng lẽ đây không phải bố nó sao?”
“Những lời hỗn xược, ngỗ ngược thế này
mà nó cũng nói ra được, nó không sợ bị sét đánh chết sao!”
Từ cái khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Tịch
thì Trang Linh Ngọc đã hận đến mức muốn nhào lên giết chết
Ninh Tịch luôn cho rồi, giờ phút này bà ta the thé gào lên với vẻ mặt
hung ác: “Ninh Tịch! Con súc sinh lòng dạ rắn rết này! Ngay đến
cả đứa trẻ con mới thành hình thế mà mày cũng không buông tha!
Lúc tao sinh mày ra nên bóp chết mày luôn mới phải!”
Ninh Tuyết Lạc khóc lóc đến mức hết
hơi, thần sắc đầy hoảng loạn: “Đều là lỗi của em… tất
cả đều là lỗi của em… em không nên tham lam sự yêu thương của ba
mẹ… em trả cho chị… em trả lại hết cho chị… chị trả lại con cho
em được không… chị trả lại con cho em đi mà…”
“Tuyết Lạc… Tuyết Lạc… đứa con gái
số khổ của mẹ… không phải là lỗi của con… là mẹkhông bảo
vệ được con… năm đó mẹ không nên đón đứa súc sinh
này về mới phải…”
Nhìn hai mẹ con đau khổ khóc lóc thê
thảm, ánh mắt của tất cả những người xung quanh nhìn Ninh Tịch lại
càng thêm khinh bỉ.
“Đúng là tạo nghiệp mà! Nháy mắt đã
hại chết hai đứa trẻ!”
“Lớn lên xinh đẹp như thế mà
không ngờ được lòng dạ lại độc ác đến vậy!”
…
“Tất cả đều im lặng hết cho ta!!!”
Ninh lão gia tử nện mạnh cây gậy batoong xuống nền nhà.
Những tiếng ồn ào trong phòng bệnh thế
mới dần dần lắng xuống.
“Tiểu Tịch, cháu nói ta nghe, chuyện này
rốt cuộc là như thế nào.” Lão gia tử trầm giọng hỏi.
Ninh Diệu Hoa phẫn nộ gào lên:
“Ba, đã đến lúc này rồi mà ba còn hỏi nó làm gì? Đầu
tiên là nó thuê người hại chết đứa bé trong bụng của Linh Ngọc,
Tuyết Lạc trong cơn xúc động chạy đến vạch trần nó thì
thẹn quá thành giận hạ độc vào nước uống của Tuyết Lạc, ngay
cả con của Tuyết Lạc nó cũng hại chết!”
“Cái loại súc sinh như nó không
chừng đang nghĩ làm sao để hại chết luôn cả Tuyết Lạc nữa
kìa! Bác sĩ nói rằng thứ thuốc đó là thuốc phá thai có tác
dụng cực kì mạnh, nó còn cho gấp ba lần lượng thuốc nữa, may mà
Tuyết Lạc mạng lớn nên mới cứu lại được! Nó thật sự đã
mất hết nhân tính rồi!”
Cùng với từng câu từng chữ của Ninh Diệu
Hoa, các cặp mắt trong phòng bệnh cũng quay ra nhìn Ninh Tịch sài lang
hổ báo.
Nhìn thấy Ninh Tịch biến thành
cái đích cho mọi người chỉ trích, Ninh Tuyết Lạc yếu ớt vùi
mình trong lòng của Tô Diễn, khóe miệng cong lên một cái quỷ dị, ánh
mắt thoáng liếc sang Ninh Tịch với vẻ khiêu khích trắng trợn, trong
lòng cô ta đang điên cuồng cười lạnh…
Ha, Ninh Tịch, cãi lại đi, giải
thích đi! Mày cứ vùng vẫy giãy chết đi! Ha ha ha...
· Chương
2083: Thừa nhận
Nói rằng thuốc đó là tự tao cho vào, cứ nói
là tự tao hại con tao đi.
Nói ra đi rồi để xem xem, cả
cái phòng này rốt cuộc có ai tin mày
Ai tin được tao lại tự mình hạ
thuốc để hại chính con mình chứ…
Ninh Thu Đồng ở gần đó mày
nhăn tít lại, đang định lên tiếng nói chuyện nhưng lại bị
Ninh Tịch giơ tay cản lại.
Ánh mắt của Ninh Tịch thong dong nhẹ
nhàng lướt qua tất cả mọi người ở đây, cô khẽ nhếch mép,
cong lên thành một nụ cười lạnh băng băng: “Tôi bỏ thuốc đấy thì
có làm sao? Đừng nói là đứa trẻ, cho dù ngay đến cô ta
tôi cũng muốn hạ độc cho chết luôn ấy, các người có thể làm
gì được tôi nào?”
Khoảnh khắc Ninh Tịch vừa mới dứt lời,
vẻ mặt của tất cả mọi người trong căn phòng đều biến đổi.
Tô Diễn từ đầu đến giờ vẫn
giữ cái bản mặt phức tạp giờ phút này trên mặt cũng tràn đầy
kinh ngạc cùng với không thể ngờ được: “Tiểu Tịch… em… tất cả
những chuyện này thực sự là do em làm sao…”
Tuy rằng sự thật đã bày ra trước
mặt nhưng kể cả sau khi nghe được chính miệng Ninh Tịch thừa nhận,
gã ta vẫn không cách nào chấp nhận đươc sự thật đó.
Trang Linh Ngọc và Ninh Diệu Hoa
như thể lũ thú hoang nhìn thấy máu tươi mà điên cuồng lao vào
xâu xé: “Cái con súc sinh này!!! Nhà họ Ninh chúng ta đã gây ra
cái nghiệp chướng gì! Để rồi sinh ra một thứ khốn nạn độc
ác như thế này! Ngay cả em ruột của mày mà mày cũng không bỏ
qua!”
“Trời ạ! Cô thế nhưng dám thừa nhận
kìa!”
“Không thì sao? Chứng cớ rành rành
ra đấy, cô ta có trốn đằng trời!”
“Làm ra những chuyện thế vậy mà không
có một chút hối cải nào, thái độ còn kiêu ngạo như thế,
thật quá đáng quá thể!”
Lúc này không chỉ là Trang Linh Ngọc hay
Ninh Diệu Hoa, vẻ mặt của cả Trịnh Mẫn Quân và Tô Hoằng Quang đều
cực kỳ khó coi.
Trịnh Mẫn Quân trực tiếp xông ra mắng
chửi: “Đứa con gái độc ác này! Cho dù mày có thích Tô Diễn của
nhà tao đến đâu nữa, có muốn vào nhà họ Tô đến đâu
nữa thì cũng không thể giết con của Tô Diễn được! Đây là
cốt nhục của Tô Diễn đấy! Tại sao mày lại độc ác thế hả!
Bây giờ chỉ là xuống tay với một đứa trẻ, nếu như sau này
mày vào nhà họ Tô chúng tao rồi, có phải chỉ cần hơi mích lòng mày
một chút là ngay đến cả chúng tao mày cũng ra tay hãm hại,
có phải không?”
Tô Hoằng Quang cũng hoàn toàn không
nghĩ đến là con cháu của nhà họ Trang mà phẩm tính của Ninh
Tịch lại tồi tệđến mức này.
Đây không phải chỉ là chuyện ghen tuông
tranh giành nho nhỏ, đây là giết người đấy!
Giết người xong rồi thế nhưng vẫn còn
tỏ ra thong dong nhẹ nhàng chẳng hề áy náy một chút nào, đứa
con gái này rốt cuộc còn đáng sợ đến nhường nào?
Trang Linh Ngọc ôm lấy
ngực đang đau nhức vì sự tức giận: “Cái thứ không bằng cầm
thú! Đê hèn thấp kém như thế, ngay đến một phần của
Tuyết Lạc cũng không bằng thế mà còn dám tơ tưởng nghĩ đến
chuyện được gả vào nhà họ Tô, toan tính cướp chồng của Tuyết
Lạc! Mày tự xem lại mình xem mày là cái gì! Có xứng hay không?”
Tô Hoằng Quang mặt mũi nặng nề nói: “Xin
lỗi anh, Diệu Hoa, tuy rằng Ninh Tịch là con gái ruột của anh, nhưng
chuyện này liên quan đến mạng người, e rằng là không thể giải
quyết đơn giản như thế được!”
Trịnh Mẫn Quân lập tức kích động
gào lên the thé: “Cô ta giết cháu nội tôi, đương nhiên là phải báo
cảnh sát rồi!”
Ninh Tịch nghe thế khẽ nhướng mày: “Ồ,
báo cảnh sát?”
Nhìn cái dáng vẻ chẳng chút nào sợ
sệt vì có ô dù che chở này của Ninh Tịch, Ninh Diệu Hoa tức tối không
thôi: “Súc sinh! Tao không cần biết đằng sau lưng mày có ai, có
chỗ dựa như thế nào! Chuyện này mà không giải quyết xong,
mày đừng hòng đi đâu hết!”
Ông ta vốn dĩ còn kiêng dè nhà họ Trang
nhưng nghĩ đến gia phong nghiêm khắc của nhà họ, nếu như bên
Trang gia mà biết chuyện Ninh Tịch làm, e rằng sẽ là người đầu tiên
không tha cho nó.
Trang Linh Ngọc cười lạnh một tiếng:
“Không sợ gì như thế này chẳng qua cũng chỉ là ỷ lại vào “kim
chủ” đằng sau lưng chứ gì!”
Ngay đến Trang Linh Ngọc là mẹ ruột
mà còn nói như vậy, ánh mắt của những người khác nhìn Ninh
Tịch đương nhiên lại càng thêm không chút kiêng dè.
“Có tin đồn cô ta bị bao nuôi, hóa ra
là thật à!”
“Người như thế này mà vẫn còn
mơ bước vào nhà họ Tô chúng ta, quả đúng là nực cười!”
“Bây giờ đám ngôi sao minh
tinh đứa nào đứa nấy đều chẳng biết thân biết phận,
toàn vắt hết óc, nghĩ đủ cách để vào bằng được nhà
giàu. Thủ đoạn đê tiện bẩn thỉu nào cũng dám dùng, cũng
không biết tự nhìn lại xem mình là cái loại gì!”
· Chương
2084: Không có hứng thú trùng hôn
Nghe đám thân thích nhà họ Tô ở xung quanh
cười giễu chế nhạo, vẻ mặt của Ninh Diệu Hoa hết trắng rồi lại
chuyển xanh, giờ phút này ông ta chỉ mong rằng cái vết nhơ hèn
hạ này lập tức vĩnh viễn biến mất trên thế giới này.
Ông ta vốn dĩ còn do dự, nghĩ rằng
chuyện xấu trong nhà không thể để truyền ra ngoài, xảy ra chuyện
như thế sau cùng người mất thể diện vẫn là ông ta.
Nhưng giờ khắc này, ông ta đã hoàn
toàn hạ quyết tâm phải tống Ninh Tịch vào tù, phải triệt để
loại bỏ cái thứ nghiệp chướng này ra khỏi tầm mắt của tất cả mọi
người. Bằng không sau này không biết nó còn gây ra bao nhiêu chuyện mất
mặt nữa.
Trịnh Mẫn Quân thấy chắc chắn Ninh Tịch
lần này sẽ không thoát nổi, cộng thêm cơn tức vì đứa cháu chưa
ra đời đã bị hại chết, lập tức vứt luôn thể diện đi:
“Ninh Tịch, mày đừng có mơ mộng hão huyền, cái loại con gái
như mày, chỉ cần tao còn sống một ngày thì cả đời này
mày đừng hòng lấy được Tô Diễn!”
Nghe những lời đó, Ninh Thu Đồng
quả thật tức đến điên người, nếu không phải Ninh Tịch cản
lại, thì bà đã sớm cho bọn họ một trận rồi.
Bà biết Tô Diễn là vết thương lòng lớn
nhất của Ninh Tịch, vốn dĩ bà còn đang lo cho Ninh Tịch, nhưng thấy
cô không giận dữ gì mà ngược lại còn cười như hoa.
Ninh Tịch hạ mi mắt cười khẽ một tiếng,
sau đó liền ngẩng lên nhìn thẳng vào Trịnh Mẫn Quân: “Xin lỗi,
tiêu chuẩn của tôi cao lắm, lệnh công tử ấy à, sợ rằng còn
chưa đủ để vào mắt tôi đâu. Ngoài ra, tôi đã kết hôn
từ hai năm trước rồi hơn nữa tôi cũng chẳng có hứng thú trùng
hôn* đâu, Tô phu nhân, bà ảo tưởng quá.”
*Trùng hôn: kết hôn lần hai khi chưa ly hôn
lần một.
“Mày… mày lớn lối lắm!!!” Trịnh Mẫn
Quân tức muốn phát điên, con khốn này thế mà dám nói tiêu chuẩn
của nó cao lắm, chướng mắt Tô Diễn nhà bà.
Vừa mới dứt câu, bà ta đột nhiên
chú ý đến nửa câu cuối của Ninh Tịch, thoáng cái đã ngây ra:
“Mày nói cái gì, mày đã kết hôn rồi?”
Khoảnh khắc câu cuối cùng của Ninh Tịch
vừa mới dứt, vẻ mặt của Tô Diễn ngồi gần đó thoắt cái cũng
thay đổi.
Ninh Tịch đã kết hôn rồi?
Hơn nữa còn đã kết hôn từ hai năm
trước rồi?
Tô Diễn không kịp nghĩ nhiều, buột miệng
hỏi ra: “Tiểu Tịch, vừa nãy em nói thế nghĩa là sao? Em đã kết
hôn rồi sao? Chuyện này làm sao có thể như thế được!”
Ninh Tịch quay sang hờ hững nhìn Tô Diễn
một cái: “Làm sao? Tôi kết hôn chẳng lẽ còn phải báo cáo với anh?”
Những người khác trong phòng dường
như cũng không ngờ đến kết quả lại thế này, tất
cả đều kinh ngạc nhìn nhau xì xào bàn tán.
“Không thể nha! Ninh Tịch thế mà đã
lấy chồng rồi á? Chưa từng nghe thấy chuyện này bao giờ!”
“Nói thừa! Bọn họ hoạt động trong
giới giải trí đấy, những chuyện như thế này cần phải giấu
kín chứ! Kết hôn rồi thì còn giá trị gì nữa! Mới lại còn chẳng
biết cô ta lấy lão già nào ấy, lấy đâu ra mặt mũi mà công bố
chứ!”
“Nó chẳng sợ sệt gì như thế chắc
không phải là ỷ vào lão chồng đó của nó đấy chứ?”
“Chậc, một con hát như cô ta, hơn nữa
hai năm trước còn chẳng nổi như bây giờ, có thể lấy được
thằng nào tốt đẹp à? Cùng lắm cũng chỉ là cái đám giàu
xổi thôi!”
…
Ninh Tuyết Lạc nghe tin Ninh Tịch thế nhưng
lại kết hồn rồi, vẻ mặt cô ta cũng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc
nhưng mà rất nhanh chóng trở về với vẻ châm chọc trước đó, cái
thứ giẻ rách đã kết hôn rồi mà còn dám nghĩ đến chuyện
tranh giành Tô Diễn với cô ta.
Trên mặt Ninh Diệu Hoa cũng tràn đầy
khinh bỉ và coi thường, “Ninh Tịch, tao nói cho mày biết! Tao không cần
quan tâm mày lấy cái thứ gì, hay có ô dù gì, hôm nay dù có là bố
của ông trời đến đây cũng vô dụng mà thôi!”
Đúng vào lúc này, những tiếng bước chân
mạnh mẽ trầm ổn vang lên từ phía đằng xa đang bước lại gần.
Gần như khoảnh khắc tiếng gào rú
của Ninh Diệu Hoa vừa dứt, cánh cửa phòng bệnh đã được
những ngón tay thon dài đẩy ra…
Người vừa mới đến dáng người cao
lớn, vẻ mặt lạnh lẽo như sương, khí thế xung quanh anh ta
như thể mang theo cả hơi lạnh của mùa đông, đôi mắt sâu
thẳm như hồ nước mang theo sự lạnh giá của quét qua tất cả mọi
người, giọng nói trầm khàn lành lạnh văng vẳng trong tai từng người…
“Thật không?”
· Chương
2085: Cầm… cầm tay?
Vốn dĩ căn phòng VIP này có thể chứa được bao
nhiêu thân thích bạn bè như thế chứng tỏ nó cũng khá lớn, nhưng
mà khoảnh khắc người đàn ông kia bước vào không gian trong căn
phòng bỗng chốc trở nên chật chội, áp lực thuộc về những người
ngồi trên cao phủ chụp xuống toàn bộ căn phòng.
Lúc nhìn thấy người đến, vẻ mặt
ngông cuồng tự đại của Ninh Diệu Hoa như thể bị
hóa đá, đờ ra tại chỗ, không dám tin vào mắt mình nữa:
“Lục…Lục…”
Bởi vì quá kinh ngạc, ngoài chữ “Lục”
ra thì ông ta không thốt ra bất cứ từ nào khác nữa.
Mà cái đám thân thích vừa này còn
chỉ chỉ trỏ trỏ châm chọc chế giễu Ninh Tịch đủ kiểu giờ thì
như thể bị ai đó bóp cổ mà nín thin thít, không thể tin nổi
người đàn ông cao quý xa vời chỉ sống trong những truyền thuyết
và câu chuyện phiếm. Mặc dù bọn họ có là giới nhà giàu thượng lưu,
nhưng cả đời này cũng chưa chắc đã có cơ hội được
gặp người đàn ông này một lần, thế nhưng bây giờ người đó
lại sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ…
Mấy năm trước, thậm chí đến tướng
mạo của vị này còn chẳng biết mấy, mãi cho đến hai năm nay có
vài lần Lục Đình Kiêu xuất hiện trước công chúng mới được hé
lộ, bị các thiên kim tiểu thư của các nhà trong Đế đô
dán đầu giường, đặt cho danh hiệu “người chồng quốc dân”,
danh tiếng lớn đến mức đè bẹp cả các Ảnh đế
lẫn đám Tiểu thịt tươi.
Mà người thật còn đẹp hơn gấp trăm
lần so với cái ảnh mờ mờ trong tư liệu kia, đặc biệt là
khí thế xung quanh anh thật sự có thể khiến người ta kinh
sợ đến mức cả người run bần bật.
Lúc này, anh nhìn trông có vẻ phong trần
mệt mỏi sau một chuyến đi dài, đi theo sau anh là một trợ lý
với gương mặt lạnh băng băng, mà bên ngoài phòng bệnh là hai hàng vệ
sĩ mặc áo đen vũ trang đầy đủ.
Cảm giác buốt giá nhanh chóng tỏa ra
trong không khí…
“Trời… trời ạ là… là… là Lục…
Lục Đình Kiêu… tôi có phải đang nằm mơ không vậy…”
Không biết qua bao lâu cuối cùng cũng có
người tỉnh táo lại từ trong sự ngỡ ngàng.
Tất cả những người khác cũng sực tỉnh
theo: “Mau véo tôi một cái, véo tôi một cái đi!”
“Ôi, đẹp… đẹp trai quá đi
mất! Còn đẹp trai hơn gấp bội so với trong ảnh ý!”
“Tôi điên mất thôi! Rốt cuộc là
chuyện gì thế này… tại sao Lục Đình Kiêu lại đến đây
vậy?”
…
Không chỉ những người đó mà
cả Ninh Tịch cũng rất kinh ngạc, không ngờ Lục Đình Kiêu
lại đột ngột xuất hiện, lại còn… xuất hiện bằng cách phô trương
thế này nữa.
“Ơ… chẳng phải anh bảo là ngày kia mới
về mà?” Ninh Tịch vô thức buột miệng hỏi.
Ánh mắt gần như có thể khiến tất
cả mọi người đông cứng khi quay sang người con gái ấy lập tức
như thể tuyết tan đầu xuân, anh không đáp mà chỉ cau mày
nhìn cô chằm chằm.
Anh cởi áo khoác ngoài ra rồi sải
bước đi đến trước mặt cô.
Trước hết là vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn
của cô sau đó khoác chiếc áo lên bờ vai gầy của cô, giọng nói
có vẻ không vui: “Không phải đã bảo em nhiệt độ mấy ngày hôm
nay giảm còn gì?”
Ninh Tịch cúi đầu nhìn bộ quần
áo ấm áp đang mặc trên người: “Em mặc nhiều lắm mà…”
Lục Đình Kiêu vuốt vuốt những ngón
tay của cô gái nhỏ: “Tay em lạnh.”
Ninh Tịch: “…”
Được rồi, trên đời này có một kiểu
lạnh gọi là ông chồng nhà cô cảm thấy cô lạnh.
Giờ phút này biểu cảm của tất cả mọi
người trong phòng bệnh: “!!!”
Cầm… cầm tay kìa!!!
Lục Đình Kiêu còn đích thân khoác
áo cho Ninh Tịch nữa, sự thân mật cưng chiều trong giọng nói quả thật
có thể khiến người ta tan chảy ra được ý!
Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch?
Thật sự là điên mất thôi!
Thế này… tình huống này rốt cuộc là
như thế nào!
Nhưng mà tiếp sau đó còn có chuyện
khiến bọn họ càng kinh ngạc hơn nữa. Lục Đình Kiêu dắt tay Ninh
Tịch, mặc xác tất cả những ánh mắt đang dại ra của tất cả mọi
người mà đi đến trước mặt Ninh lão gia tử.
Sau đó anh gọi một tiếng: “Ông nội.”
Ông nội!!!
Lục Đình Kiêu vừa gọi lão gia tử là
gì cơ?
Nhìn thấy cậu cháu rể trước mặt, Lão
gia tử cũng có chút vui mừng gật đầu: “Về rồi đấy à,
ngồi đi!”
Ninh Diệu Hoa cuối cùng không thể nhịn
nổi được nữa, bước đến trước mặt Ninh Trí Viễn: “Ba,
chuyện… chuyện này là thế nào? Ba… ba quen với ngài Lục sao?”
Lão gia tử không vui nhìn đứa con
trai trước mặt và đống thân thích đang há mồm trợn mắt xung
quanh: “Ngạc nhiên thế làm cái gì, cháu rể của mình mà ta còn không
quen hay sao?"
Cháu rể!!!
Tất cả mọi người trong phòng đều
chấn kinh đến nỗi im bặt.
“Đúng là hai năm trước Tiểu Tịch
với Đình Kiêu đã đi đăng ký kết hôn rồi.”
“Chuyện này làm sao có thể…” Ninh Diệu
Hoa đã đờ đẫn ngây ra tại chỗ.
“Lúc Tiểu Tịch mới trở về nước,
hai đứa nó đã bắt đầu qua lại với nhau rồi, tình cảm
cũng vững chắc nên đương nhiên là phải kết hôn, chẳng qua vì nghề
nghiệp của Tiểu Tịch nên hai đứa nó vẫn chưa công khai thôi.” Lão
gia tử nói với giọng đương nhiên.
“Nhưng mà… ba, chuyện lớn thế này tại
sao ba không nói với con!!!” Ninh Diệu Hoa sắp suy sụp đến nơi.
“Tao nói cho mày biết làm cái gì?” Lão
gia tử hỏi ngược lại.
Ninh Diệu Hoa tí nữa thì bị nghẹn chết.
Nghe được đoạn đối thoại
của Ninh Trí Viễn và Ninh Diệu Hoa, tất cả mọi người trong phòng
bệnh đây ngây ra ngu ngơ cả lượt…
“Ôi… ôi trời ơi! Chồng của Ninh Tịch
là Lục Đình Kiêu? Là thật hay giả vậy?”
“Lục Đình Kiêu đã gọi lão gia tử
là ông nội rồi còn thật hay giả gì nữa!”
“Cô bạn gái trong truyền thuyết mà
Lục Đình Kiêu công khai trước công chúng luôn được anh ta cưng
chiều yêu thương hết mực… lại chính là Ninh Tịch!”
Nói đến đó tất cả mọi
người đều quay ra nhìn nhau, ánh mắt của đám họ hàng nhà
họ Ninh khi nhìn đám thân thích nhà họ Tô cũng trở nên kì lạ …
Ninh Tịch đã lấy chồng từ lâu rồi,
lại còn gả vào nhà họ Lục, làm sao có thể quấn lấy Tô Diễn không
· Chương
2086: Cao tận trên trời
Lục Đình Kiêu dắt tay Ninh Tịch, mặc xác tất cả
những ánh mắt đang dại ra của tất cả mọi người
mà đi đến trước mặt Ninh lão gia tử.
Sau đó anh gọi một tiếng: “Ông nội.”
Ông nội!!!
Lục Đình Kiêu vừa gọi lão gia tử là
gì cơ?
Nhìn thấy cậu cháu rể trước mặt, Lão
gia tử cũng có chút vui mừng gật đầu: “Về rồi đấy à,
ngồi đi!”
Ninh Diệu Hoa cuối cùng không thể nhịn
nổi được nữa, bước đến trước mặt Ninh Trí Viễn: “Ba,
chuyện… chuyện này là thế nào? Ba… ba quen với ngài Lục sao?”
Lão gia tử không vui nhìn đứa con
trai trước mặt và đống thân thích đang há mồm trợn mắt xung
quanh: “Ngạc nhiên thế làm cái gì, cháu rể của mình mà ta còn không
quen hay sao?"
Cháu rể!!!
Tất cả mọi người trong phòng đều
chấn kinh đến nỗi im bặt.
“Đúng là hai năm trước Tiểu Tịch
với Đình Kiêu đã đi đăng ký kết hôn rồi.”
“Chuyện này làm sao có thể…” Ninh Diệu
Hoa đã đờ đẫn ngây ra tại chỗ.
“Lúc Tiểu Tịch mới trở về nước,
hai đứa nó đã bắt đầu qua lại với nhau rồi, tình cảm
cũng vững chắc nên đương nhiên là phải kết hôn, chẳng qua vì nghề
nghiệp của Tiểu Tịch nên hai đứa nó vẫn chưa công khai thôi.” Lão
gia tử nói với giọng đương nhiên.
“Nhưng mà… ba, chuyện lớn thế này tại
sao ba không nói với con!!!” Ninh Diệu Hoa sắp suy sụp đến nơi.
“Tao nói cho mày biết làm cái gì?” Lão
gia tử hỏi ngược lại.
Ninh Diệu Hoa tí nữa thì bị nghẹn chết.
Nghe được đoạn đối thoại
của Ninh Trí Viễn và Ninh Diệu Hoa, tất cả mọi người trong phòng
bệnh đây ngây ra ngu ngơ cả lượt…
“Ôi… ôi trời ơi! Chồng của Ninh Tịch
là Lục Đình Kiêu? Là thật hay giả vậy?”
“Lục Đình Kiêu đã gọi lão gia tử
là ông nội rồi còn thật hay giả gì nữa!”
“Cô bạn gái trong truyền thuyết mà
Lục Đình Kiêu công khai trước công chúng luôn được anh ta cưng
chiều yêu thương hết mực… lại chính là Ninh Tịch!”
Nói đến đó tất cả mọi
người đều quay ra nhìn nhau, ánh mắt của đám họ hàng nhà
họ Ninh khi nhìn đám thân thích nhà họ Tô cũng trở nên kì lạ …
Ninh Tịch đã lấy chồng từ lâu rồi,
lại còn gả vào nhà họ Lục, làm sao có thể quấn lấy Tô Diễn
khôngbuông cho được?
Đúng vào lúc này, một người đàn
ông nhếch mép cười cười sải bước vào phòng, nói với giọng điệu
thong dong: “Chậc, chị dâu tôi vừa mới nói rồi còn gì, tiêu chuẩn của
chị tôi cao lắm đấy!”
Người vừa đến chính là em ruột của
Lục Đình Kiêu - Lục Cảnh Lễ.
Tất cả mọi người lúc này nghe thấy
câu đó của Lục Cảnh Lễ, ai nấy mặt mũi đều đen nhưđáy
nồi.
Cho xin đi! Cái tiêu chuẩn
này đâu chỉ gọi là cao không! Mà là cao lên tận trời luôn rồi
ấy, được chưa?
Bọn họ vẫn còn nghĩ vừa rồi Ninh Tịch
chỉ đang bốc phét, nào đâu biết được… người ta rõ ràng
là còn đang khiêm tốn đấy.
Lúc này những kẻ có vẻ mặt dúm dó
khó coi nhất chắc chắn là đám thân thích của nhà họ Tô, dù sao
vừa nãy bọn họ cũng chính là người đã hùng hổ châm chọc Ninh Tịch
bất chấp thủ đoạn nghĩ hết cách để được bước vào cửa
nhà họ Tô. Đặc biệt là Trịnh Mẫn Quân, giờ đang nghẹn họng đến
mặt mũi đỏ bừng, như thể vừa bị ai đó tát cho một cái,
nửa chữ cũng không thốt ra nổi.
Lục Cảnh Lễ cười tươi như hoa,
chạy đến chào hỏi lão gia tử trước đã, sau đó
lăn đến bên cạnh Ninh Thu Đồng, miệng ngọt như mật nói:
“Cô chính là người cô xinh đẹp mà chị dâu cháu hay nhắc đấy
ạ! Cháu chào cô, cháu là Lục Cảnh Lễ ạ!"
Ninh Thu Đồng được khen rất vui
vẻ: “Chào cháu, cám ơn các cháu đã chăm sóc cho Tiểu Tịch!”
Chuyện cũ của Ninh Tịch cô cũng
biết được một ít, cũng dặn dò con bé rất nhiều lần là phải
quan sát đối phương cho thật kỹ, nhưng thật không ngờ được,
người đàn ông của Tiểu Tịch thế nhưng lại chính là Lục Đình
Kiêu.
· Chương
2087: Không xứng
Trong một góc, Tô Diễn ngây ra nhìn cảnh
tượng đang diễn ra trước mặt.
Khoảnh khắc khi Lục Đình
Kiêu đi đến trước mặt Ninh Tịch, cầm lấy tay cô, trong đầu
gã ta liền biến thành một khoảng trắng trống rỗng. Gã ta nhìn chằm
chằm vào hai người vô cùng xứng đôi đó, hoàn toàn đánh
mất khả năng suy nghĩ của mình.
Còn về phần Ninh Tuyết Lạc đang nằm
trên giường, thì chìm cả người vào cơn chết lặng.
Nhìn thấy Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch
thân mật nắm tay nhau, nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên cổ Ninh Tịch mà
từ trước đến giờ cô ta chưa bao giờ chú ý đến; nhìn thấy
Lục Đình Kiêu kiêu ngạo mà lễ phép hàn huyên với lão gia tử; nhìn
thấy Lục Cảnh Lễ và Ninh Thu Đồng trò chuyện với nhau vui vẻ…
thứ kịch độc gọi là đố kị điên cuồng nháy mắt đã
gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của cô ta…
Chuyện này làm sao có thể…
Chuyện này làm sao có thể
như thế được!!!
Người mà Ninh Tịch lấy thế nhưng… thế
nhưng lại là Lục Đình Kiêu!!!
Thế nhưng lại là Lục Đình Kiêu…
“Lục nhị thiếu, tôi… tôi là Ninh Diệu Hoa,
là ba của Tiểu Tịch! Lần trước ngài đến đón Tiểu Tịch
chúng ta đã gặp nhau rồi!”
Chắc là cảm thấy Lục Cảnh Lễ dễ nói
chuyện hơn Lục Đình Kiêu nên Ninh Diệu Hoa vội vàng tận dụng
triệt để mọi thứ để bắt chuyện làm quen.
Chết tiệt, thảo nào trong bữa tiệc mừng
thọ lần trước Lục Cảnh Lễ lại đích thân đến đón Ninh
Tịch.
Lúc đó ông ta vẫn luôn nghi ngờ rằng
Ninh Tịch và Lục Cảnh Lễ có quan hệ gì đó với nhau,
nào đâu ai ngờ được, không phải là Lục Cảnh Lễ mà là
Lục Đình Kiêu!
Bây giờ ông ta không chỉ là hối
hận đến mức bầm ruột đâu mà quả thật là hối đến mức
muốn đập đầu vào tường luôn.
Ninh Thu Đồng nhìn về phía Ninh Diệu
Hoa, cười lạnh một tiếng: “Hừ, suốt ngày coi “con sói vô ơn” thành
bảo bối sống, thấy con nhóc đó được gả vào nhà họ Tô
là đã cảm thấy nó giỏi lắm rồi, chỉ hận không thể suốt ngày
treo ở mồm ấy để mà khoe cho thiên hạ biết. Làm sao? Bây giờ
thấy Ninh Tịch lấy được tấm chồng tốt hơn thì lại hối hận à?”
Ninh Diệu Hoa bị vạch trần tâm
tư thì mặt mũi trắng xanh lại: “Tôi hối hận cái gì, Tiểu Tịch có
tấm chồng tốt như thế tôi đương nhiên là phải mừng thay cho
nó chứ.”
Ninh Thu Đồng liền bật cười thành
tiếng: “Ơ, thế không biết vừa nãy là ai vừa mới ngoạc mồm
ra đòi báo cảnh sát ấy nhỉ, còn nói là cho dù bố của ông
trời đến đây cũng vô dụng?”
Đúng lúc này, Trang Linh Ngọc đang
ngồi một góc không thể nhịn nổi nữa: “Nó làm ra những
chuyện độc ác như thế, chúng tôi làm vậy là sai à?”
Nói xong nhìn về phía Lục Đình Kiêu:
“Lục tổng, cho dù nhà họ Lục các người có quyền có thế cũng không
thể làm trái pháp luật được, chuyện Ninh Tịch hại chết hai mạng
người là sự thật!”
“A…”
Cũng ngay lúc này, Ninh Tuyết Lạc đang
ôm bụng nằm trên giường đột nhiên rên lên những
tiếng đầy đau khổ.
Sự chú ý của mọi người lập tức chuyển
sang cô ta, tất cả lại vây quanh lấy Ninh Tuyết Lạc.
“Tuyết Lạc con thế nào rồi?”
“Bụng con... bụng con đau quá…” Ninh
Tuyết Lạc mặt cắt không còn giọt máu, hơi thở yếu ớt, cả người
nhưđóa hoa héo rũ, khiến cho người ta đều đồng tình thương
tiếc.
“Con trúng độc nặng quá, bác sỹ
bảo sẽ hơi đau một chút, con chịu khó nha!”
“Ôi, đúng là gây nghiệp chướng mà…”
Nhìn thấy cái dáng vẻ này của Ninh Tuyết
Lạc, ánh mắt của tất cả mọi người khi nhìn Ninh Tịch lại dần dần
thay đổi.
Ninh Tịch bây giờ có một cuộc sống tốt
như thế vậy mà còn hại Ninh Tuyết Lạc thành ra như thế này,
bây giờ còn ỷ vào chồng mình là Lục Đình Kiêu mà dựa
thế ức hiếp người ra, thật là quá đáng quá thể.
Trang Linh Ngọc vội đi đến trước
giường bệnh, trên mặt tràn đầu lo lắng cùng đau lòng.
Nhân cơ hội này Trịnh Mẫn
Quân đứng bên cạnh vội lên tiếng: “Lục tổng, sợ rằng ngài vẫn
không biết đứa con gái này độc ác đến mức nào đâu,
chỉ vì một mâu thuẫn nho nhỏ, không chỉ hại chết đứa bé trong
bụng mẹ ruột mình mà còn hạ độc hãm hại cả cốt nhục của nhà
họ Tô chúng tôi nữa! Loại người này sao xứng bước chân vào nhà họ
Lục! Đúng là làm ô uế gia phong mà!”
Trên mặt Ninh Tuyết Lạc tràn đầy thê
thảm tuyệt vọng nhưng mà ánh mắt ngấm ngầm nhìn chằm chằm về phía
Ninh Tịch với sự độc địa vô cùng.
Được lắm… vừa hay… Ninh Tịch! Lần này tao
cho mày mất hết, cho mày nếm thử mùi vị từ thiên đường rơi
xuống địa ngục là như thế nào!
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của
Lục Đình Kiêu chẳng thèm bố thí lấy một cái cho đám người
không ngừng khích bác bên cạnh, anh hơi cúi xuống, chăm chú nhìn vào
cô vợ nhỏ đang đứng bên cạnh mình: “Đúng, đúng là không
xứng.”
Trịnh Mẫn Quân cứ tưởng Lục Đình Kiêu
nghe vào tai lời mình nói mà mừng thầm trong bụng, nhưng ngay sau đó
lại nghe thấy Lục Đình Kiêu tiếp tục nói: “Tôi và nhà họ Lục
không xứng với Tiểu Tịch.”
Tất cả mọi người: “…” Bị “hành” cho mù
mắt rồi.
Lục Cảnh Lễ: “...” Tui biết ngay mà.
· Chương
2088: Chơi cái gì Mà Kích thích vậy
Thấy thái độ của Lục Đình Kiêu
như thế, vẻ mặt của Ninh Tuyết Lạc thoát cái đã
thay đổi, cô ta siết chặt nắm đấm, ngay sau đó khi
ngẩng đầu lên biểu cảm trên mặt đã biến thành bi thương vô
cùng: “Lục tổng, tôi hiểu với quan hệ giữa anh và chị tôi đương
nhiên là sẽ thiên vị chị ấy hơn.”
“Nhưng mà, tôi thật sự hy vọng anh có
thể nhìn cho rõ người đang đứng bên cạnh mình, có lẽ chị ta
căn bản không phải là như những gì anh nghĩ đâu!”
“Đúng là tôi có lỗi với chị ấy trước,
cho dù chị ấy có làm gì với tôi đi chăng nữa tôi cũng chịu hết
nhưng mà mẹ thì sao, mẹ đâu có lỗi gì đâu!”
“Tôi tuyệt đối không cho phép bất kỳ
ai làm tổn thương đến gia đình của tôi, cho dù có là chị
ấy đi chăng nữa thì cũng không thể! Lục tổng, nếu như anh
không tin những gì tôi nói, anh có thể mời cảnh sát điều tra rõ
ràng chân tướng! Đợi lúc anh đã biết tất cả sự thật rồi,
tôi tin anh nhất định sẽ có một phán quyết công bằng!”
Hừ, Ninh Tịch, trên tay mày có hai mạng
người đấy, tao muốn xem thử xem, vị trí Đệ nhất phu nhân của
mày còn giữ được nữa không?
Những lời của Ninh Tuyết Lạc khiến tất
cả mọi người ở đây đều âm thầm tán đồng, đồng
thời cũng than thở cho sự hiếu thảo của Ninh Tuyết Lạc.
Lục Cảnh Lễ sờ cằm, chép miệng nghe
cái “chậc”, có cảm giác được mở rộng tầm mắt đôi chút,
anh đã từng gặp vô sỉ nhưng thực sự chưa thấy ai vô sỉ đến mức
này. Chẳng trách không có quan hệ máu mủ gì mà lại có thể
dỗ được hai ông bà già đần độn nhà họ Ninh thành
ra được như thế này, thật đúng là kẻ vô sỉ thì
vô địch nha.
Mà chuyện lần này của chị dâu e rằng
có hơi khó giải quyết…
Ninh Tịch đưa mắt ngẩng lên nhìn vào
mắt người đàn ông đứng bên cạnh mình, tiếp theo đây là
chiến trường của em.
Chỉ cần một ánh mắt, Lục Đình Kiêu
liền hiểu được suy nghĩ của cô, anh khẽ gật đầu.
Đối diện với ánh mắt đòi công bằng
của mọi người, Ninh Tịch lại thoải mái như thể đang ở
vườn hoa nhà mình, đôi mắt sáng ngời nhìn Ninh Tuyết Lạc đang
nằm trên giường hiên ngang chính nghĩa đòi lại công bằng cho mẹ
mình, cô thong thả lên tiếng: “Vừa hay, ở đây tôi cũng có một
vàithứ muốn giao cho cảnh sát xem xét.”
Nghe Ninh Tịch nói thế, Ninh Tuyết Lạc nheo mắt lại nhưng rất nhanh chóng
cô ta lại khôi phục lại vẻ không sợ sệt: “Chị có gì thì cứ việc
nói thẳng, em nghĩ mọi người cũng rất muốn nghe chị giải thích.”
Hừ, giải thích, trong tình huống này cho dù là cô ta có giải thích
cái gì thì cũng chỉ là “càng tô càng đen” mà thôi.
“Chỉ là phát hiện ra một vài thứ… rất hay ho thôi…” Ninh Tịch nhếch
môi lên cười mà như không: “Không ngờ được, Ninh đại tiểu
thưđây từ xưa đến nay luôn rất yểu điệu thục nữ thế mà lại
thích chơi những thứ kích thích như xe máy phân khối lớn nhỉ?”
Ninh Tuyết Lạc nghe vậy, ánh mắt đột nhiên trở nên căng thẳng.
Ninh Tịch tiếp tục nói: “Trước đấy không lâu, tôi có quen một
tay đua moto nổi tiếng đã về hưu. Hôm đó, khi nói chuyện
với anh ta, vô tình nghe anh ta nhắc đến Ninh đại tiểu thưđây
thế nhưng lại học lái xe moto với anh ta trong một khoảng thời gian
rất dài?”
Ninh Tuyết Lạc nghe thế thì như thể đang nhắc đến chuyện
gì đó đau lòng lắm, trên mặt cô ta tràn đầy đau khổ
vuốt ve cái bụng của mình: “Những người mang thai, cho dù là khẩu vị
hay sở thích cũng đều sẽ có những thay đổi rất kỳ quái
thậm chí ngay đến chính họ cũng không hiểu rõ. Lúc đó, tôi
vẫn đang nhàn rỗi ở nhà, đột nhiên nhìn thấy trên ti vi
những người lái xe moto chắc sẽ rất oai, thế là chỉ thử xem thế nào
mà thôi, không biết chị đột nhiên nhắc đến chuyện này là có
ý gì?”
Ninh Tịch nghe thế cũng chỉ cười khẽ: “Hóa ra là vậy.”
Đối với lời giải thích của Ninh Tuyết Lạc, một vài phu nhân xung
quanh đã từng mang thai gật đầu, đồng thời cũng không
hiểu tại sao đang yên đang lành Ninh Tịch lại chuyển đề
tài sang vấn đề không liên quan này làm gì.
Trang Linh Ngọc nhìn thấy dáng vẻ đau buồn của con gái lập tức
nhíu mày, nhìn Ninh Tịch với vẻ rất không vui: “Ninh Tịch,
mày đừng có đánh trống lảng để kéo dài thời gian!”
· Chương
2089: Chuyện này tuyệt đối không thể nào
Ninh Tịch khẽ vuốt vuốt cái điện
thoại trong tay: “Tôi chỉ có hơi tò mò mà thôi, không ngờ sở thích
của phụ nữ có thai lại kì quái như thế, một cô gái dịu dàng
hiền thục như Ninh Đại tiểu thưđây lại đột nhiên thích
moto phân khối lớn thì thôi không nói… nhưng trong tình trạng mang thai,
nửa đêm canh ba một mình lái xe đi dạo tới nơi hoang vắng xa
xôi thì sao đây…”
Vẻ mặt bình tĩnh của Ninh Tuyết Lạc rốt
cuộc cũng bị nứt ra, gương mặt cô ta dúm dó lại, nhưng chỉ trong nháy
mắt liền khôi phục lại vẻ buồn bã hoàng loạn một cách hoàn mỹ:
“Chị, em không hiểu chị đang nói gì hết, em chẳng qua chỉ là tò
mò thôi mà, cho nên mới học hỏi với những người chuyên nghiệp, thử
xem cho đỡ ham thôi, làm sao có thể tự mình lái xe, lại còn
nửa đêm đi ra ngoài nữa chứ…”
Ninh Tuyết Lạc trong bụng cười lạnh, hừ,
Ninh Tịch, mày muốn vạch trần tao sao? Mày nghĩ tao ngu quá
rồi đấy!
Trang Linh Ngọc thấy Ninh Tịch càng ăn
nói càng chẳng ra làm sao, vẻ mặt bà ta lại càng khó chịu: “Ninh
Tịch, mày ăn nói linh tinh vớ vẩn như thế rốt cuộc là muốn
nói cái gì hả? Cho dù Tuyết Lạc có nửa đêm lái xe ra ngoài thì
cũng chẳng liên quan gì đến mày!”
Ninh Tịch nhún vai, thờ ơ lên
tiếng: “Đương nhiên là chẳng liên quan gì đến tôi hết, dù
sao… đứa bé mà cô ta đâm chết… cũng đâu phải là con của
tôi.”
Khoảnh khắc Ninh Tịch vừa dứt lời, căn
phòng đang rộn lên những tiếng xì xào đột nhiên im lặng
như hến, biểu cảm của Trang Linh Ngọc cũng sững ra.
“Anh yêu, anh tắt đèn hộ em với.”
Lục Đình Kiêu vươn tay ra, căn phòng
lập tức chìm vào trong bóng tối.
Ngay sau đó, Ninh Tịch ấn nhẹ vài
cái trên màn hình điện thoại, trên bức tường trắng rộng
rãi đằng sau lưng, đột nhiên xuất hiện một đoạn video.
Đoạn video này không có tiếng, chắc là
vào buổi tối cho nên ánh sáng rất mơ hồ.
Cảnh tượng trong
video đang ở trong trạng thái tĩnh lặng khoảng ba
giây đồng hồ, sau đó một chiếc xe moto màu đen xuất
hiện.
Lúc nhìn thấy chiếc xe
moto đó, đồng tử trong mắt Trang Linh Ngọc tụ lại: “Chiếc
xe đó… chính là… chính là chiếc xe đã đâm tôi… chính là
nó!!!”
Tuy rằng lúc đó chỉ xảy ra trong
nháy mắt, nhưng bà ta tuyệt đối không quên đượchình
dáng của cái xe đó.
Nghe thấy câu đó của Trang Linh Ngọc, tất cả mọi người lập tức
nhìn chằm chằm vào hình ảnh tường với thái độ hoài nghi.
Cảnh tượng trong đoạn video hình như là một bãi xử lý xe
cũ đã bị bỏ hoang, chủ nhân của chiếc xe máy đó đầu
tiên là cởi toàn bộ quần áo đang mặc bên ngoài ra, ngay đến
găng tay và mũ bảo hiểm cũng cởi hết sau đó đẩy xe
xuống đất, xách can dầu bên cạnh tưới lên, bật cái bật lửa trong
tay lên ném vào chỗ cái xe…
“Bùm” một tiếng, tất cả mọi thứ đều bị ngọn lửa nuốt trọn.
Cùng lúc đó, những ngọn lửa bập bùng trong bóng tối thoáng
chiếu sáng lên chủ nhân của gương mặt ấy…
Đó thế nhưng không phải là đàn ông... mà là một gương mặt của
một cô gái yếu đuối dịu dàng.
Đó… đó là Ninh Tuyết Lạc!!
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ gương mặt ấy, tất cả mọi người trong phòng
bệnh đều kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt mỗi một
người đều quay sang nhìn Ninh Tuyết Lạc đang nằm trên giường
với vẻ không thể tin nổi.
Trang Linh Ngọc lại càng há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào đoạn
video, vẫn không cách nào tin được.
“Chuyện… chuyện này là như thế nào… người này làm sao có thể
là Tuyết Lạc được!”
“Nhưng gương mặt đó là Ninh Tuyết Lạc không sai được đâu!
Vừa nãy lúc lửa hắt lên nhìn rất rõ mà! Cô ta cởi đồ
mặc ở ngoài ra còn nhìn rõ cái bụng to kia kìa!”
“Không thể nào… không thể thế được! Điều này tuyệt này là
không thể được!”
…
Khoảnh khắc đoạn video trên tường xuất hiện bóng dáng quen thuộc,
vẻ mặt của Ninh Tuyết Lạc đã không còn chút máu. Chỉ trong có vài
phút ngắn ngủi, cô ta quả thật như thể vừa dạo qua một
vòng địa ngục, khi gương mặt của cô ta được ánh lửa chiếu
sáng, xuất hiện trước mặt mọi người, cô ta cứ như thể
bị hồn phi phách tán.
· Chương
2090: Rốt cuộc là Vấn đề ở đâu?
Trong đường hô hấp của Ninh Tuyết Lạc như thể
có một ngọn lửa đang bốc cháy, giọng nói cô ta khàn đi, hốt
hoảng lên tiếng: “Là giả! Đoạn video này là giả! Ninh Tịch! Tại
sao chị lại làm ra những thứ bẩn thỉu này để đổ tội cho
tôi! Tôi làm sao có thể hại đứa bé của mẹ cơ chứ!”
Ninh Tịch hoàn toàn không phản bác mà
ngược lại còn gật đầu nói: “Đúng, đoạn video này là tôi
làm giả đấy, không chỉ có video là giả đâu, tôi còn làm giả
dấu vân tay và vết máu nữa cơ, Ninh đại tiểu thư cô muốn xem
không?”
Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc trắng bệch.
Còn có cả vân tay và vết máu!
Nếu như có vân tay và vết máu thì
cô ta dù có một trăm cái miệng cũng không thể ngụy biện được.
Nhưng mà điều này tuyệt đối
không thể.
Cô ta đã hủy tất cả các dấu
vết đi rồi cơ mà, nó lấy đâu ra được những
thứ đó!
Nhưng mà… nhưng mà ngay đến
cả đoạn video từ camera giám sát nó cũng có được kìa!
Mà trước đó rõ ràng là cô
ta đã xác nhận đi xác nhận lại, khu vực đó
tuyệt đối không có bất kỳ một cái camera giám sát nào cả.
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?
Lục Đình Kiêu…
Chẳng lẽ là Lục Đình Kiêu giúp nó.
“Anh yêu, đưa thứ đó cho em nào.”
Ninh Tịch nghiêng đầu sang dịu dàng nói với Lục Đình Kiêu,
sau đó liếc xéo đứa con gái đang dần dần suy sụp trên
giường với ánh mắt tràn đầy châm chọc và trào phúng.
Lục Đình Kiêu gật đầu,
sau đó đưa một tập hồ sơ trong túi màu nâu cho Ninh Tịch.
Cả người Ninh Tuyết Lạc run lên bần bật,
ánh mắt của Ninh Tịch nhìn cô ta lúc này đối với cô ta mà nói
chẳng khác gì con ác quỷ đang đòi mạng…
Cô ta nhìn chằm chằm vào tập hồ
sơ trong tay Ninh Tịch, hô hấp càng lúc càng dồn dập, quả nhiên,
quả nhiên là Lục Đình Kiêu!!!
Đúng vào cái lúc Ninh Tịch chuẩn bị lấy
những thứ từ trong túi ra, Ninh Tuyết Lạc nhìn vẻ khinh miệt của Ninh
Tịch, nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lục Đình Kiêu, cuối cùng tia hy
vọng duy nhất trong lòng cũng không còn nữa, cô ta nhắm mắt lại hét
ầm lên: “Là tao, là tao đã đâm bà ta! Là tao đã đâm
chết đứa bé trong bụng bà ta! Là tao làm đấy thì làm
sao!!!”
Giọng nói đó the thé chói tai,
khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
Cả cái phòng bệnh đều im lặng
như tờ, chỉ còntiếng thở dốc dồn dập của Ninh Tuyết Lạc
- đầu bù tóc rối, vẻ mặt nanh ác như một con quỷ dữ.
Cánh môi của Trang Linh Ngọc run rẩy, hai
mắt trợn trắng mà ngất đi, được Ninh Diệu Hoa đỡ lấy bấm
huyệt nhân trung cuối cùng mới dần dần tỉnh lại, vẻ mặt trắng bệch
run rẩy nói: “Tuyết Lạc… con đang nói cái gì thế… con đừng
dọa mẹ mà… con vừa mới nói đùa thôi đúng không…”
Tiếng cười của Ninh Tuyết Lạc khiến cho
người khác rởn da gà: “Ha ha…ha ha… mẹ à… Ninh phu nhân à… bà biến
thành mẹ của tôi lúc nào thế? Không phải bà là mẹ của đứa con
trong bụng bà hay sao?”
Trang Linh Ngọc chưa bao giờ thấy biểu cảm
lạ lùng đáng sợ như thế của Ninh Tuyết Lạc, bà ta
kích động nói: “Tuyết Lạc, rốt cuộc con đang nói cái gì thế,
mẹ đương nhiên là mẹ của con rồi! Con nói cho mẹ biết những
chuyện đó không phải con làm đi! Không phải là do con
làm đúng không!”
Lúc này vẻ yếu đuối trên mặt Ninh
Tuyết Lạc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng
oán độc, đó là sự điên cuồng khi bị dồn vào đường
cùng không cần bất cứ cái gì nữa: “Là tôi, đương nhiên là tôi
làm! Bởi vì tôi hận bà! Hận từng người trong nhà họ Ninh các người!
Tôi mới là Đại tiểu thư của nhà họ Ninh, từ khi tôi sinh ra
chính là Đại tiểu thư nhà họ Ninh! Tất cả mọi thứ của
nhà họ Ninh đều là của tôi! Tại sao các người
lại đi đón con gà rừng đó về?”
“Khó khăn lắm mới đuổi được con
gà rừng ấy đi thế mà các người lại làm ra một đứa con
trai để tranh giành tài sản với tôi, nó còn chưa
ra đời đã bắt đầu nông nóng sốt ruột cướp đi quyền
lợi trong tay tôi rồi! Dựa vào đâu hả???”
“Nếu như không phải là tôi
tóm được Tô Diễn thì nhà họ Ninh các người có thể có được
như ngày hôm nay? Bây giờ có con trai rồi lại muốn đá
tôi đi! Hai vị tính toán cũng giỏi lắm! Coi tôi nhưđứa ngu thật
sao?”