CHƯƠNG 1981 - 1990
· Chương
1981: Xông vào hang hổ
Lục Đình Kiêu nghe vậy, vẻ mặt liền hiện lên
vẻ nghi hoặc.
Tính cách của Hàn Kiêu này nhìn có
vẻ như thể là một kẻ không am hiểu chuyện đời, nhưng
anh lại có cảm giác rằng người này không hềđơn giản như những gì anh ta
thể hiện. Mỗi một việc mà anh ta làm, nhìn trông có vẻ kì quái
hoang đường nhưng thực ra đều có ẩn ý riêng của anh ta. Tuy
rằng đoán không ra ý đồ của đối phương, nhưng mà có
thể xác định được đối phương không phải là địch.
Một bên khác, Ninh Tịch và Tiểu Bảo đang
vui sướng chơi với hổ trắng, hai người đút từng miếng một cho
nó ăn.
Sau khi đã ăn uống no say,
hổ trắng nằm ườn ra mặt đất, ưỡn cái bụng
ra để Tiểu Bảo mặc sức cọ tới cọ lui trên đó.
Ninh Tịch thấy vậy thì thấy moe
chết đi được ý.
"Lại đây ăn cơm nào."
Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏđang nằm bò trên
mặt đất chơi đến vui sướng.
Có thể cân nhắc đến việc cho hai
người này nuôi thú cưng được rồi nhỉ?
"Dạ! Đến đây ạ!"
Ninh Tịch thế mới lưu luyến không rời,
thôi không nhìn con hổ trắng đó nữa mà đi ăn cơm.
Nhưng đúng lúc này, chú hổ trắng lại bật người dậy ngay lập
tức, đôi mắt của nó sáng quắc nhìn chằm chằm về phía cửa, hơn nữa
trong họng cũng phát ra những tiếng gầm gừ như thểđang cảnh cáo.
"Pằng!!!"
Một âm thanh đanh gọn vang lên, cửa nhà
lập tức bị phá tan.
Hai người đàn ông che mặt mặc một bộđồđen
bó sát người chớp mắt đã lao vào trong.
"Đi theo chúng tôi…"
Trong đó, có một người còn chưa nói hết
câu thì đột nhiên liếc thấy con hổ trắng Bangladesh to
vĩđại đứng chình ình bên cạnh Ninh Tịch.
Với sự chuyên nghiệp và kiến thức của gã
ta cũng đủđể biết sinh vật trước mặt này có nghĩa là gì. Đây
không phải là con hổ trắng bình thường trong sở thú đâu!
Người đàn ông đó ngây ra mất khoảng
tầm ba giây.
"Xin lỗi, chúng tôi đi nhầm
nhà!" Gã ta phản ứng khá nhanh, kéo nốt tên còn lại định chạy.
Nhưng mà, hổ trắng đã gầm lên một
tiếng vang trời rồi như mũi tên lao ra khỏi cung, phi đến chắn ngay
trước cửa.
Tiếng gầm này ngay cảđến Ninh Tịch cũng phải
khẽ run rẩy, hoảng hốt cả người, phải biết rằng ngoài thiên nhiên
hoang dã, một tiếng gầm của của hổ là có thể khiến trời đất rung
chuyển, chứđừng nói đếnchuyện cảm nhận tiếng gầm của hổở khoảng cách
gần thế này.
Còn về phần gã áo đen kia sau khi
phải hứng chịu tiếng hổ gầm, cả người lảo đảo, tí nữa thì mềm
nhũn ngã lăn ra đất. Mắt thấy con hổ không nhào lên ngay lập tức thì
hai gã lập tức vội vã chạy chối chết.
Rất nhanh chóng sau đó, hai thuộc
hạ của Lục Đình Kiêu thở hồng hộc chạy vào: "Boss! Ngài
không sao chứ!"
Một người nhìn thấy con hổ trắng ở cửa
thì sợđến mức giật bắn: "Đây… đây là…"
"Chuyện này là sao?" Lục Đình
Kiêu trầm giọng hỏi.
"Có kẻđột nhập... nhưng đối phương
rõ ràng là lính đánh thuê chuyên nghiệp, lúc chúng tôi phát hiện ra thì
bọn họđã lẻn được vào đến đây rồi ạ!" Vẻ mặt của
anh thuộc hạđầy tự trách.
Lục Đình Kiêu hơi cau mày, thị trấn
Lộc dù sao cũng là khu dân cư, anh không thể phòng thủđến mức quá nghiêm
ngặt được. Mà kể cả có phòng thủ nghiêm ngặt hơn đi
chăng nữa thì chỉ cần người của đối phương phái đến có đẳng
cấp cao hơn thì nhất định sẽ có khả năng vòng phòng
thủ bịđột phá.
Vòng phòng thủ xung quanh đây
anh đã làm đến hết mức rồi nhưng có thể thấy rằng đẳng cấp
của hai người vừa rồi ít nhất cũng hạng A.
Thế lực có thể mời được
lính đánh thuê hạng A... này đã không cần phải đoán nhiều nữa.
Nhìn thấy hổ trắng đang đảo
vòng quanh hai bạn thuộc hạ của Lục Đình Kiêu thì Ninh Tịch vội vàng
ra dắt nó về: "Bé yêu, quay lại đây nào! Bọn họ không phải là
kẻđịch!"
"Đại Bạch, đến đây nào!"
Tiểu Bảo vẫy tay với con hổ trắng.
Dường như nghe hiểu lời Ninh Tịch và Tiểu
Bảo nói, hổ trắng vung vẩy cái đuôi, đi về phía Tiểu
Bảo đang cầm tảng thịt bò trong tay.
Ninh Tịch nhìn ra ngoài cửa, chân mày cô
khẽ nhíu lại.
Khoảng thời gian này dường
như không được yên ổn...
Lần trước cô cũng gặp phải một lần
bị bám đuôi theo dõi cuối cùng bị Hàn Kiêu giải quyết.
· Chương
1982: Lừa đại thần làm vệ sĩ
Chuyện bị theo đuôi trước đó, Ninh Tịch
sợ Lục Đình Kiêu lo lắng cho nên không nói với anh. Tối ngày hôm nay,
lại còn có người xâm nhập vào thị trấn Lộc, xông thẳng vào nhà hoa. Lần
này, may mà có chú hổ của Hàn Kiêu ởđây, bằng không cho dù cô và
Lục Đình Kiêu có đối phó được với hai người đó đi nữa,
nhưng mà... Hôm nay Tiểu Bảo lại cũng ởđây, nhỡđâu xảy ra sai sót gì, cho
dù là nhỏđi chăng nữa cô cũng không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Trước mắt có hổ trắng ởđây, chắc tạm
thời không có vấn đề gì.
"Đừng lo lắng, anh đã bảo Đường
Lãng đến đây rồi, mấy ngày này em tốt nhất đừng ra khỏi
nhà." Lục Đình Kiêu lên tiếng.
Ninh Tịch gật đầu: "Vâng, chúng
ta đưa Tiểu Bảo về nhà chính trước đã! Còn cả anh nữa...
cũng phải thật cẩn thận đấy!"
Mục đích của đối phương rõ ràng là
cô, đương nhiên có khả năng lần này ngay cả Lục Đình Kiêu
cũng là mục tiêu của chúng.
"Ừ."
…
Hai ngày yên ổn trôi qua, dường nhưđối
phương không có dựđịnh đánh lén lần nữa, có lẽđang chuẩn
bị cho đợt tấn công tiếp theo. Nhưng Hàn Kiêu lại không mời mà tựđến.
Hổ trắng sau khi nhìn thấy Hàn Kiêu thì
cực kỳ kích động, trực tiếp bổ nhào về phía Hàn Kiêu.
"Ồ, ăn uống khá đó nha ~"
Thấy Bạch Hổ khỏe khoắn hiếu động, Hàn Kiêu cười nói.
"Đương nhiên, cũng không xem là ai chăm,
không bằng tặng luôn cho tôi đi, tôi nuôi cho, đỡ phải rơi vào
cảnh ăn gió uống sương với anh!" Ninh Tịch càng nhìn càng không nỡ.
"Thế thì không được." Hàn
Kiêu lắc đầu.
Ninh Tịch cũng chỉ nói đùa thôi, vì
biết chắc là Hàn Kiêu nhất định sẽ không đồng ý.
"Hì hì, Đại thần ~~" Đột
nhiên Ninh Tịch tóm chặt Hàn Kiêu lại.
"Làm gì thế? Muốn mời tôi ăn cơm
à?" Hàn Kiêu đưa mắt lườm cô một cái.
Ninh Tịch nhất thời câm nín, có thểđừng có
hở ra một cái là chỉ biết ăn thôi được hay không?
Rất ảnh hưởng đến hình tượng sáng chói của anh đấy!
"Là thế này, tôi bị lũ sát
thủ ngắm rồi, tối mấy hôm trước còn có người xâm nhập
vào đây đánh lén cơ… Đại thần, cầu được bảo vệ, xin cho
ôm đùi ~" Hai mắt Ninh Tịch sáng như sao.
"Không được, tôi còn có việc."
Hàn Kiêu dứt khoát từ chối.
"Là việc gấp sao?" Ninh Tịch
nghĩ nếu như anh ta khó xử thì đương nhiên cô cũng
sẽ không ép.
"KFC ra món mới, tôi phải đi xếp
hàng." Hàn Kiêu vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Cái đệt… Đại thần à,
anh đừng đùa tôi nữa đượckhông? Hơn nữa, anh làm sao có
thể nói mà không giữ lời chứ?" Gương mặt Ninh Tịch đầy
vẻ lên án.
"Nói mà không giữ lời?" Hàn
Kiêu không hiểu.
Ninh Tịch tìm tìm, lôi ra cái còi lúc đầu
Hàn Kiêu đưa cho cô: "Có phải lúc đó anh từng nói
rằng, đồng ý với tôi một chuyện, coi như anh trả nợ nhân
tình cho tôi, sau đó còn đưa cho tôi cái còi này, đúng
không?"
May là cái còi này vẫn còn ởđây, sau
lúc đó thì Lục Đình Kiêu đã nhặt nó lại cho cô.
"Nợ nhân tình không phải đã
trả rồi còn gì? Lần trước tôi đã cứu cô rồi mà!" Hàn Kiêu nói.
"Không đúng." Ninh Tịch
quả quyết lắc đầu: "Lần trước có phải tôi thổi cái còi
này đâu."
"Không phải cô thổi thì đã làm sao,
tôi thật sựđã cứu cô rồi mà." Biểu cảm của Hàn Kiêu rất đương nhiên.
"Có phải tôi bảo anh cứu không?"
Ninh Tịch hỏi ngược lại.
Hàn Kiêu nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc
sau đó trả lời: "Không phải."
"Nếu nhưđã không phải là tôi thổi cái
còi, cũng chẳng phải là tôi bảo anh cứu tôi... Vậy thì phần ân tình này làm sao
có thể coi như là đã trả rồi… Đại thần à, anh nói xem
có đúng thế không?" Ninh Tịch cười hì hì nói, biểu cảm trên
gương mặt lại càng tỏ ra vẻđương nhiên là như thế.
"Đúng…" Hàn Kiêu theo bản năng
trả lời.
"Đại thần, tôi biết anh là người phân rõ
phải trái nhất mà!" Ninh Tịch ngoắt cái đã khen Hàn Kiêu lên tận
trời.
Nếu như có thểđể Hàn
Kiêu ở bên này trấn giữ, cô còn sợ sát thủ cái gì nữa!
Thế cho nên cho dù nói cái gì cũng phải lừa được Đại thần
sang đây!
Hàn Kiêu vốn định cãi nhưng chẳng biết
cãi cái gì, Ninh Tịch nói không sai chút nào, không phải cô ấy thổi cái
còi đó cũng không phải cô ấy bảo anh đến đó cứu người…
"Sao cứ có cảm giác nó sai sai
thế nào ấy nhỉ…" Hàn Kiêu ngẩn ra nhìn cô nhóc đối diện.
Ninh Tịch: "Thế thì tôi bảo
người đi xếp hàng mua đồ hộ anh nhé, nửa tiếng nữa
sẽ mang đến đây cho anh!"
Hàn Kiêu: "Ok!"
· Chương
1983: Chơi cùng Đại thần
Cùng lúc này, Đường Lãng mặc một cái áo
sơ mi hoa lá cành, chân xỏ dép lê, lết đến căn nhà hoa.
"Boss, anh tìm tôi có chuyện gì
thế?" Đường Lãng vừa mới bước vào cửa liền mở miệng hỏi luôn.
Ninh Tịch ngó ra, nhìn về phía cửa một
cái: "Nhị sư huynh, huynh đến rồi à, vốn dĩ là có
chuyện... nhưng mà bây giờ thì hết rồi."
"SO ~ rốt cuộc là có chuyện
gì?" Đường Lãng cạn lời, xa xôi mịt mùng như thế mà gọi anh
ta chạy vội đến đây, đùa nhau à!
"Dạo này không được yên ổn, tối
mấy hôm trước có sát thủ xông đến, vốn dĩ gọi
huynh đến để trấn giữ." Ninh Tịch giải thích nói.
"Sát thủ…" Khóe mắt Đường Lãng
liếc một cái liền thấy Hàn Kiêu đang ở cách đó không xa.
Ngay lập tức trái tim nhỏ bé của anh ta
run bắn lên: "Móa móa móa móa! Sao con hàng này lại ởđây thế? Cái tên
sát thủ gì gì đó chắc không phải là cái con hàng này đấy
chứ!"
Ninh Tịch lườm anh ta một cái: "Đại thần
là do muội mời đến để trấn giữđấy có biết không?"
Nghe thế, Đường Lãng mới thở phào
nhẹ nhõm. Nếu cái gã này mà là sát thủ thật chỉ sợ chẳng
mấy ai có thể thoát được, sự tồn tại của tên này quả thật
như BUG trong game ấy.
"Nếu đã có người trấn giữ rồi
còn tìm huynh làm cái gì!" Đường Lãng thực sự câm nín, trời nóng
như thế này anh chỉ muốn về nhà ăn dưa hấu!
"Này thằng nhóc, qua đây chơi với
tôi." Đột nhiên Hàn Kiêu vươn người ra, ngoắc ngoắc tay
với Đường Lãng.
Nghe thế Ninh Tịch lập tức nịnh nọt cười
một tiếng: "Gọi huynh đến đây đương nhiên là có việc rồi,
Nhị sư huynh, huynh mau đi chơi với Đại thần đi
kìa!"
"Cái đệt!!! Ninh Tiểu Tịch! Con nhóc
nhà cô lại bán tôi nữa phải không! Tôi
không đánh đâu!" Đường Lãng kiên quyết lắc đầu.
Đừng đùa quá trớn thế chứ! Cái gã
này, cả anh và Đường Dạ liên thủđều không tiếp cận được hắn
ta, đánh nhau với hắn ta á, anh không thèm đòn đến vậy đâu!
"Ha… nhóc con, cậu không đến thì tôi
sẽđập chết cậu đấy." Hàn Kiêu nhàm chán nói.
Đường Lãng tỏ vẻ có đánh chết
anh ta thì anh ta cũng sẽ không đánh đâu.
"Đến đây nào, nếu
như không được thật... thì tôi dùng một ngón tay đánh với cậu
thôi vậy." Hàn Kiêu cười cười nheo mắt nói.
"Anh nói cái gì?" Đột nhiên hai
mắt của Đường Lãng lóe lên.
Fuck! Hơi bị quá đáng rồi đấy!
Một ngón tay? Khinh con nhà người ta vừa vừa thôi chứ!
"Tôi nói là, tôi dùng một ngón
tay đểđánh với cậu." Hàn Kiêu giơ một ngóntay ra.
"Nhị sư huynh, không lẽ ngay cả một ngón tay
của Đại thần, huynh cũng không đánh nổi đấy chứ?" Ninh Tịch
ngồi bên cạnh than thở một tiếng.
"Đùa cái gì thế!" Đường Lãng tức muốn nổ phổi: "Được,
là anh nói đấy nhé, một ngón tay! Nếu như ngay cả một ngón tay
mà tôi cũng không đánh lại anh, tôi gọi anh là ông nội!"
Nói xong, Đường Lãng tung người lên, trong nháy mắt đã lao về phía
Hàn Kiêu.
Lúc này, Hàn Kiêu vẫn đứng tại chỗ cũ không
thèm động đậy, tay trái lật ra đằng sau,
chỉ giơ ra đúng một ngón tay.
Khi Đường Lãng chỉ còn cách Hàn Kiêu chưa đầy nửa mét, trong mắt
Hàn Kiêu lóe lên một tia sáng, ngay lập tức ngón tay điểm vào không trung.
Soạt!!!
Trong căn nhà hoa liền vang lên những tiếng rít xé gió.
Ngón tay đó của Hàn Kiêu lướt trong không khí, mang theo kình phong
quét đến.
Ngón tay còn chưa đến nơi, luồng kình kinh người kia đã đến
trước.
Tốc độ của ngón tay Hàn Kiêu nhanh vô cùng, không chỉ là Ninh
Tịch không nhìn rõ mà đến cảĐường Lãng cũng không nhìn ra.
Chỉ trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi, ngón tay đó với
thế dễ như bỡn điểm đúng vào bụng Đường Lãng.
"Bụp" một tiếng.
Đường Lãng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một ngón tay của
Hàn Kiêu ấn trên mặt đất.
Vẻ mặt Đường Lãng đầy hốt hoảng, nhìn chằm chằm dáng
vẻ nhàn nhã của Hàn Kiêu, trên mặt tràn ngập biểu cảm không
thể tin được.
Người đàn ông lười biếng trước mặt này, căn bản chỉ tùy ý điểm
một cái thế mà đã khiến anh ta không cách nào phản kháng
lại được… Thật khó mà tưởng tượng nếu như người đàn ông này mà
dùng hết sức, có khi nào anh ta sẽ bị một ngón tay này dí cho một
phát là chết tươi luôn?
Đường Lãng trên phương diện võ học cũng được coi như là vô cùng có
thiên phú nên cực kỳ tự phụ, nhưng núi cao thì còn có núi khác cao
hơn, thật đúng là không phục không được.
Trong bụng Đường Lãng đang tự an ủi mình, anh ta là con
người bình thường làm sao mà có thể so được với quái vật đây!
· Chương
1984: Giết chết chỉ trong một giây
"Tôi thua rồi…" Đường Lãng thở dài một
tiếng, con người thì làm sao có thểđánh lại quái vật được!
"Haizz, đúng là chán chết, làm trận
nữa nào." Hàn Kiêu lại một lần nữa ngoắc ngoắc ngón tay với Đường
Lãng.
Đường Lãng lập tức lộn người đứng dậy
chắp tay trước Hàn Kiêu: "Ông nội, con không chơi
nữa đâu ạ."
Dường như Hàn Kiêu cũng cảm thấy chán,
ánh mắt anh ta chuyển sang Ninh Tịch: "Cô muốn làm một trận không?"
Ninh Tịch lập tức lắc đầu như trống
bỏi: "Đại thần, như anh đã nói đấy thôi, tôi chính là một
con gà bệnh tật, xin hãy bỏ qua cho tôi đi!"
"Thôi được rồi." Hàn Kiêu ngồi
về ghế sofa, mở tivi lên xem hoạt hình.
Đúng thế, là phim hoạt hình…
Lục Đình Kiêu tan làm về nhà nhìn
thấy Hàn Kiêu cũng có mặt ởđây liền cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ninh Tịch đắc ý lén lút kéo Lục Đình
Kiêu sang một bên, kể cho anh nghe mình đã lừa Hàn Kiêu tới đây
như thế nào.
Lục Đình Kiêu nghe xong thật sự là
dở khóc dở cười nhìn người đàn ông trông có vẻ vô lo vô
nghĩ trên ghế kia.
Và anh cũng càng thêm chắc chắn
về phán đoán của mình, e là Hàn Kiêu đã sớm biết có
thể sẽ xảy ra chuyện, chuyện con hổ hôm đó cũng là do anh
ta cố ý đưa tới.
…
Đêm khuya, bên ngoài căn nhà hoa có
những động tĩnh khác thường.
Trong phòng khách rất tối, Đường Lãng
ngồi xem hoạt hình với Hàn Kiêu cả một ngày trời, cả hai đều xem
vô cùng say sưa.
"Ông nội, có người đến
kìa." Đột nhiên đôi mắt Đường Lãng lóe lên sự lạnh
lẽo, nhìn ra phía cửa.
Bây giờ người này đã gọi "ông
nội" đến mức trơn tru ngọt xớt mà chẳng có tí trở ngại tâm lý
nào.
"Thế mà cậu còn không ra mở cửa
à?" Hàn Kiêu nói.
"Vâng ạ!" Đường
Lãng đứng dậy, chạy bước nhỏ ra ngoài mở cửa.
"Ồ, hoan nghênh đến
chơi." Đường Lãng cười nói với mấy gã mặc vest tay cầm
súng đứng ở ngoài cửa.
Thấy vậy, mấy tên sát thủ lập
tức đều ngẩn ra, kẻ dẫn đầu nhíu mày, giơ súng lên
về phía Đường Lãng.
Phản ứng của Đường Lãng cũng vô cùng
nhanh, cùng lúc gã đàn ông đó giơ tay lên đã sải bước
chạy đi, né ra.
"Ông nội, có người không nể mặt ông
này!" Đường Lãng gào lên thật to với Hàn Kiêu đang ngồi trên
sofa.
Cơ mà vừa mới dứt lời nhìn lại thì phát
hiện Hàn Kiêu đã chạy đâu mất từ lúc nào rồi.
"Đệt, cái tốc độ quỷ quái
gì thế này…" Đường Lãng nhìn chằm chằm vào Hàn
Kiêu đang đứng trước cửa, không nhịnđược mà rùng mình một cái.
"Cái thứđồ chơi này giết
chết được người à?" Hàn Kiêu đứng trước mặt mấy tên đó nhìn
chằm chằm vào cái họng súng đen ngòm.
"Muốn chết hả thằng kia!" Trong
mắt kẻ cầm súng lóe lên sự lạnh lẽo, giương họng súng về phía
Hàn Kiêu kéo cò súng.
"Pằng!"
Một tiếng vang lớn quanh quẩn trong căn nhà
hoa.
"Cái gì…"
Mấy gã sát thủ quay ra nhìn nhau, bọn
chúng chỉ nhìn thấy người đàn ông mang dáng vẻ biếng
nhác đó, giơ một ngón tay ra điểm một cái thế là đã
khiến họng súng quay ngang sang một bên khác.
Phát súng của gã đó không đánh chết
Hàn Kiêu mà ngược lại giết chết mất một tên đồng bọn đứng đằng
trước.
"Trẻ con thì đừng có nghịch
súng, nhìn đi này, xảy ra chuyện rồi đấy." Hàn Kiêu
lắc đầu.
Anh vừa mới mở miệng thì mấy kẻ khác
cũng đồng loạt rút súng ra.
"Đưa tôi mượn xem nào." Hàn Kiêu
cướp lấy súng của một trong số những tên sát thủđó.
"Pằng!"
Hàn Kiêu chớp mắt một cái đã bóp cò, bắn
vài phát liên tiếp.
Mà mỗi một phát súng đều bắn vào đùi
của mấy tên sát thủ...
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên trong đêm
khuya.
"Thật ngại quá… bắn trật rồi, rồi bắn lại
nhé!"
Hàn Kiêu giơ súng lên, nhắm vào mấy
cái đầu mà bóp cò.
"Pằng!"
"Pằng!"
"Pằng!"
…
Sau mấy tiếng súng, đầu của mấy gã sát
thủđã bị bắn thủng sọ, chết thảm ngay tại chỗ.
"Lần này bắn mới chuẩn này." Hàn
Kiêu liếc nhìn mấy cái xác trên mặt đất, rồi tiện tay quẳng luôn cái súng
ra ngoài cửa.
"Chướng mắt quá, dọn dẹp đi."
Hàn Kiêu lại quay về với cái sofa, xé gói khoai tây chiên ra tiếp tục xem
hoạt hình tiếp.
"Vâng ạ, ông nội nói gì, con nghe
ông tất ~" Đường Lãng nhanh tay nhanh chân kéo mấy cái xác ra ngoài.
· Chương
1985: Chân không thiếu đồ Trang sức
Mấy tay sát thủ mà Kiều Dịch phái ra, mấy ngày hôm nay
cũng đã đi được mấy nhóm. Nhưng mà... hễ cứđến
thị trấn Lộc rồi liền không có bất kỳ tin tức gì,
như thể bốc hơi giữa nhân gian luôn rồi.
"Chú Kiều, xem ra bên Lục gia
có đề phòng, mấy đợt sát thủ phái đi trước đó
cũng chỉ có hai người trốn được về, nói
rằng ở thị trấn Lộc có một con hổ trắng." Phong Tấn
trầm ngâm nói.
"Hổ trắng?" Vẻ mặt Kiều
Dịch đầy nghi hoặc, có lẽ nào mấy đợt sát
thủ trước đều bị con hổ trắng này xử lý hết?
"Chú Kiều, tôi cho rằng, có
thểđể thế lực của bên ông trùm châu Âu hành động rồi."
Phong Tấn nói.
Nghe thế, Kiều Dịch liền lắc đầu, nếu
như ngay cả chút chuyện nhỏ nhặt thế này đều không làm
tốt, thậm chí còn cần đến thế lực bên phía ông trùm châu
Âu điều động tới, chỉ sợ thế này có chút không quá
thỏa đáng.
"Lại điều thêm mấy tay sát
thủ nữa đến thị trấn Lộc." Trong mắt Kiều Dịch lóe lên
vẻ lạnh lẽo.
Nếu như lần này vẫn không được, vậy
thì đích thân ông ta phải ra mặt rồi, cho dù là thế nào, cũng phải
xử lý sạch đám người Lục Đình Kiêu!
…
Mấy ngày hôm nay, Hàn Kiêu ở lại
thị trấn Lộc để trấn giữ thế nên tất cả các sát
thủđều bị anh ta nhẹ nhàng giải quyết hết.
Mỗi ngày, Đường Lãng đều
chỉ ngồi trên sofa ăn dưa hấu, nhìn đám sát thủ không biết
sống chết kia lao đầu đến nạp mạng, sau đó đứng dậy làm
công tác dọn dẹp, cũng thoải mái muốn chết.
"Này nhóc, ra đây chơi!"
Hàn Kiêu ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng
nhìn chằm chằm vào Đường Lãng đang ăn dưa hấu nói.
"Ông nội, đừng đùa nữa,
ông ăn dưa hấu không?" Đường Lãng đầy nịnh nọt đưa cho
Hàn Kiêu một miếng dưa.
"Ăn." Hàn Kiêu gật đầu, nhận
lấy miếng dưa Đường Lãng đưa đến gặm sạch.
Từ lần trước trởđi, Đường Lãng không
chịu "luyện tập" với Hàn Kiêu nữa.
Anh ta chỉ là một con người thôi làm sao
có thể chịu được nửa chiêu dưới tay quái vật này chứ, tự chuốc
khổ vào thân ấy à, làm một lần là đủ rồi, đứa nào muốn
thử lần thứ hai thì đó chính là thằng ngu.
"Có người đột phá vòng phòng
thủ của thị trấn Lộc…" Nửa đêm nửa hôm, Ninh Tịch xuất hiện
dưới phòng khách lên tiếng nhắc nhở.
"Ông nội, lại có người không nể mặt
ông kìa, rõ ràng biết có ông ởđây trấn giữ thế mà cứ hai ba
hôm lại chạy đến đây gây sự, con không hiểu bọn
họ nghĩ thế nào nữa, nếu như có người không nể mặt con
như thế, con nhất định sẽ xé xác hắn thành tám
mảnh." Đường lãng nhìn Hàn Kiêu, cười cười nói.
Hàn Kiêu vắt chân chữ ngũ ngồi
rung đùi, dường như không nghe thấy lời của Đường Lãng.
Nửa phút sau, Hàn Kiêu lại cầm lên một miếng
dưa hấu nữa, vừa gặm vừa nói: "Hai người ra ngoài cho mát đi!"
"Trong phòng có điều hòa, còn mát
hơn bên ngoài." Đường Lãng vô thức nói.
Cơ mà, vừa mới dứt lời, vẻ mặt của
anh thoáng cái đã thay đổi.
Lần này chỉ sợ có không ít sát
thủđến, đợi lát nữa nếu như xảy ra đấu súng vậy thì đúng là
nghiêm trọng.
Anh ta và Ninh Tịch lại không phải quái
vật đó, nhớđâu ăn đạn thì đúng là xong phim.
"Ông nội nói đúng lắm, bên ngoài vẫn
mát hơn…" Đường Lãng lập tức kéo Ninh Tịch chạy khỏi căn nhà hoa.
…
Một tiếng đồng hồ sau,
quả nhiên trong căn nhà hoa vang lên tiếng súng ầm ầm.
Lại thêm 15 phút nữa trôi qua, đợi sau
khi tiếng súng hoàn toàn biến mất, Ninh Tịch và Đường Lãng mới quay về.
Hàn Kiêu vẫn nằm trên sofa gặm dưa hấu
như cũ, còn phòng khách từ trong ra ngoài lại toàn là thi thể…
Đường Lãng xuất hiện, Hàn Kiêu đưa mắt
nhìn anh ta một cái.
"Dạ, con biết
rồi ạ…" Đường Lãng nịnh nọt cười, giống như một con ong
chăm chỉ kéo hết mấy cái xác ra khỏi căn nhà hoa, thuận tiện lau chùi sạch
sẽ.
"Đại thần, xin được ôm đùi
~" Ninh Tịch hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hàn Kiêu.
"Trên chân tôi không có
thiếu đồ trang sức." Hàn Kiêu phũ phàng nói.
"Tôi bảo này, lúc nào thì tôi mới có
thểđi được đây?" Không đợi Ninh Tịch trả lời, Hàn
Kiêu đã quăng miếng vỏ dưa hấu vào trong thùng rác, nhìn Ninh Tịch
hỏi.
Vẻ mặt Ninh Tịch tràn đầy ý cười sâu
xa, nhìn chằm chằm Hàn Kiêu, đã đến đây rồi, còn muốn chạy sao,
không dễ thếđâu nha!
"Đợi đến khi nào không có tên sát
thủ nào dám đến đây nữa…" Ninh Tịch cười hì hì nói.
Hàn Kiêu lại thở dài một tiếng, trong
lòng đầy oán hận, anh ta cuối cùng lại trở thành bảo mẫu. Thôi vì
nể mặt đồăn ở bên này ngon đấy!
· Chương
1986: Đại sư huynh mọc sừng rồi!
Hàn Kiêu mấy lần định đi nhưng mà đều
bị Ninh Tịch dùng thức ăn ngon kịp thời giữ lại.
Đối với Ninh Tịch mà nói, vịĐại thần này thì
chỉ cần dùng mấy bữa ăn ngon là có thể xử lý được. Nếu
như ngại phiền phức, gọi mấy phần suất ăn gia đình của KFC là
tiết kiệm được luôn cả công xuống bếp nấu nướng.
...
"Bé ơi, bé cưng ơi ~"
Ngày hôm sau Ninh Tịch tay cầm miếng thịt bò
Mỹ, vẫy vẫy trước mặt hổ trắng trong phòng khách.
Hổ trắng thấy thế liền đứng dậy
luôn, hăng hái vẫy cái cái đuôi trắng to đùng đi về phía
Ninh Tịch.
"Bắt tay nào ~" Ninh Tịch
dụ dỗ nói.
Con hổ trắng nghiêng đầu, nghệt mặt
nhìn chằm chằm Ninh Tịch.
"Cái này không tệđâu!"
Ninh Tịch đang chuẩn bị cho hổăn
thì đột nhiên Hàn Kiêu xuất hiện ngay bên cạnh cô cướp lấy mấy túi thịt bò
Mỹ trên tay cô.
"Đại thần... đây là thức ăn của
hổ trắng mà... còn sống đấy!" Ninh Tịch dở khóc
dở cười nói.
"Nhóc con."
Hàn Kiêu phất tay quăng túi thịt bò
cho Đường Lãng đang ở cách đó không xa.
"Vâng ạ, ông nội
chờ tý!" Đường Lãng hớn hở chạy vào phòng bếp, nhanh tay
nhanh chân rán thịt bò.
"Hai người..." Ninh Tịch nhìn Hàn
Kiêu, rồi lại quay ra nhìn Đường Lãng
Hai cái tên này, đúng là cấu kết với nhau
làm chuyện xấu mà!
Đặc biệt là Đường Lãng, cmn chứ,
thế mà huynh ấy lại xuống bếp tự tay nấu nướng cho Hàn Kiêu
cơđấy... xuống bếp đấy!
Đột nhiên cô có cảm giác Đại
sư huynh nhà mình bị cắm sừng...
"Khó ăn chết được." Hàn
Kiêu ăn một miếng lập tức mất hết cả hứng thú.
Đúng lúc này hổ trắng đi đến
trước mặt Hàn Kiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò trong tay Hàn
Kiêu.
Thấy thế Hàn Kiêu liền quẳng luôn miếng
thịt bò xuống đất, hổ trắng liền vung vẩy cái đuôi, một miếng
nuốt chửng cả tảng thịt bò.
Nhưng mà... chỉ trong vòng có hai tích
tắc mà miếng thịt bò lại được hổ trắng nôn ra nguyên xi.
"Không đến nỗi nào
mà..." Đường Lãng cởi tạp dề ra, vẻ mặt có hơi xấu hổ.
Ninh Tịch: "..."
...
Cùng lúc đó, trong thị trấn Lộc.
Một ông lão người châu Âu chống gậy batoong
nhìn về phía người đàn ông trung niên da đen phía sau, bình tĩnh
hỏi: "Yorick, có thuận lợi không?"
Gã da đen vẻ mặt không biểu cảm nói:
"Một lũ vô dụng mà thôi, xem ra những người bảo vệở nơi này cực
kỳ bình thường."
"Đừng có sơ ý, bên trên
thế nhưng lại đểchúng ta hành động, chỉ sợ không
phải đơn giản." Ông già da trắng kia nói.
Hai người này đều là sát thủ trên
bảng Paroda, thứ hạng cũng nằm trong top đầu.
"Đám người mà Kiều Dịch
phái đi đều là một đám rác rưởi." Người đàn ông
da đen được gọi là Yorick ấy dùng khăn giấy lau lau vết máu trên
tay.
"Nếu như thế lực của ông trùm
không muốn chiếm lấy châu Á thì làm sao có thểđể mắt đến gã giật dây
- Kiều Dịch này, ngay cả chuyện nhỏ nhặt thế này cũng không làm
xong, còn phải để chúng ta ra tay, thật đúng là buồn cười."
Yorick ngồi xổm xuống, lại lau lau bụi bẩn bám trên giày.
"Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, nhiệm
vụđược phía trên giao xuống, không thể thất bại được." Ông già
da trắng cười khẽ, đi về phía căn nhà hoa.
...
Khoảng chừng nửa tiếng sau, trước cửa của căn
nhà hoa, Yorick lôi một khẩu súng tiểu liên ra.
"Yorick, đừng thô
lỗ như thế chứ, chúng ta đến hỏi thăm cơ mà." Ông
lão da trắng nói.
Yorick nhún vai, lại cất khẩu tiểu liên vào.
"Xin hỏi có ai ở nhà
không?" Ông lão da trắng gõ cửa cực kỳ lịch sự.
Rất nhanh chóng, Ninh Tịch đi ra
mở cửa, có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm vào ông lão vẻ mặt hiền
hòa trước mắt.
"Xin chào, xin được lượng
thứ vì mạo muội đến đây quấy rầy." Ông già da trắng đó
nhìn Ninh Tịch cười khẽ.
"Ông là?" Ninh Tịch hỏi.
"Làm gì đấy?" Đường Lãng
cầm nửa miếng dưa hấu trong tay đi đến.
"Xin chào các vị, cho tôi hỏi cô đây
là cô Ninh Tịch đúng không?" Ông già kia cười nói.
"Tôi là Ninh Tịch." Ninh Tịch nói.
"Chào cô, Ninh Tịch... cô còn di ngôn gì
muốn để lại không?"
Nói rồi, ông ta rút từ trong người ra một
con dao phẫu thuật, nét cười hiền hòa trên mặt lại càng sâu hơn.
· Chương 1987: Có thểđể cho người ta một chút mặt
mũi được không?
Thấy ông già trước mặt đột nhiên rút ra một con dao
phẫu thuật sắc bén sáng lóa thì Ninh Tịch theo bản năng vô thức lùi
về phía sau.
Dù có phản ứng chậm đến mấy đi
chăng nữa, giờ phút này cũng đã nhận ra, lão da trắng và gã
da đen trước mặt này đều là sát thủ.
"Ông là... gã Bác
Sĩ Tử Vong đứng thứ 10 trên bảng sát
thủ Paroda??" Đường Lãng đột nhiên nhíu mày.
"Cậu nhóc, cậu biết tôi sao." Bác
Sĩ Tử Vong cười hỏi.
Thấy ông ta thừa nhận thân phận
mình, Đường Lãng lại như hít phải một hơi lạnh.
Bác Sĩ Tử Vong là biệt hiệu của lão
già này, tên tuổi của ông ta vô cùng có uy lực ở thế giới ngầm
Âu - Mỹ. Khi còn trẻ, ông ta là một vị bác sỹ ngoại khoa vô cùng có
danh tiếng. Sau này không biết đã xảy ra chuyện gì, ông ta đã dùng
chính dao mổ của mình cắt đứt đầu con gái và vợ mình, là
một gã biến thái vô cùng.
Từđó về sau ông ta trở thành một tay
sát thủ, danh hiệu mà người bên ngoài tặng cho ông ta chính là Bác
Sĩ Tử Vong.
Trái tim của Đường Lãng run lên, nếu
như lão già này là Bác Sĩ Tử Vong vậy thì người đàn ông
da đen bên cạnh ông ta là cộng sự của ông ta, kẻđứng thứ 7 trên
bảng sát thủ Paroda "Tên mổ bụng có tật thích sạch sẽ."
Nhân vật có thể sai hai kẻ trong top
mười bảng xếp hạng Paroda đến Trung Quốc để ám sát, e rằng
chỉ có thế lực của ông trùm châu Âu mà thôi...
"Hai vị, xin hỏi còn di ngôn gì không,
nếu như không có thì chúng ta có thể bắt đầu được
rồi." Bác Sĩ Tử Vong cười nói.
Đúng lúc này, Đường Lãng hét lên thật to
nói: "Ông nội ơi! Có người lại không nể mặt ông nữa rồi
này!"
Hàn Kiêu tay cầm một cái đùi gà, mồm toàn
dầu mỡ, chân đang xỏ dép lê của Ninh Tịch, vừa ăn vừa đi
ra.
"Lão già, có ngon thì đứng chạy, ông
nội tôi đến rồi đấy, lão cứ chờ mà xem."Thấy Hàn Kiêu
lê dép đi ra ngoài, vẻ nghiêm trọng trên gương mặt của Đường
Lãng cuối cùng cũng biến mất, bắt đầu gặm tiếp nửa miếng dưa còn lại.
"Ai đấy!" Hàn
Kiêu đi đến bên cạnh Ninh Tịch.
"Chính là cái lão đen sì này này,
còn cả lão già trắng trắng này nữa!" Đường Lãng vừa ăn dưa
hấu vừachỉ chỉ vào Bác Sĩ Tử Vong và cộng sự của ông
ta - Yorick.
"Các người là ai nào?" Hàn Kiêu cướp
miếng dưa từ trong tay Đường Lãng, vừa ăn vừa hỏi.
Nhìn thấy hai tên quần chúng vừa xem kịch vừa
gặm dưa này, Ninh Tịch quả thật không còn gì để nói.
Má nó chứ, đây là sát thủ top 10 của
bảng Paroda đấy, dù gì thì các anh cũng phải để cho người ta một
ít thể diện chứ!
Sau khi nhìn thấy Hàn Kiêu ra mặt, vẻđiên
cuồng ánh lên trong đôi mắt bệnh hoạn của lão già da trắng thoáng
cái đã biến mất.
Đặc biệt là Yorick, vội vàng cất khẩu tiểu
liên đi, trên gương mặt lạnh băng bỗng nhiên hiện lên nụ cười
như thểđang lấy lòng: "Ôi, là Kiêu gia đó à, thế nào mà lại
là ngài nha!"
Trán Yorick rịn ra một lớp mồ hôi lạnh,
mẹ... mẹ nó chứ, đám bên trên đang đùa quá trớn
rồi đấy? Không có ai nói với các người rằng, cái gã Hàn Kiêu biến thái này
cũng đang ởđây à???
"Các người là ai?" Hàn Kiêu
vừa ăn dưa vừa hỏi.
"Kiêu gia, ngài xem trí nhớ của ngài
kìa... Tôi là Yorick..." Yorick vội vàng cười cầu hòa nói.
"Ồ." Hàn Kiêu nghĩ nghĩ, nhưng
nghĩ mãi không ra.
"Trước đây tôi không có mắt đắc
tội với ngài, ngài đại nhân đại lượng, đánh gãy một cái chân của
tôi sau đó tôi được bạn tôi chữa khỏi rồi." Yorick nhìn lão già
da trắng bên cạnh nói.
Đại khái là hai năm trước, gã ta và Bác
Sĩ Tử Vong nhận một nhiệm vụ ám sát, giữa đường gặp phải
Hàn Kiêu.
Kết quả là suýt nữa thì bị Hàn
Kiêu đập cho nhừ tử...
Yorick bịđánh gãy một chân,
sau đó được Bác Sĩ Tử Vong nối xương lại cho.
"Ông cầm dao phẫu thuật chỉ vào tôi
là có ý gì đây?" Hàn Kiêu nhìn về phía Bác Sĩ Tử Vong.
"Ồ... tôi... tôi..." Lão già kia lập
tức run bắn lên, sau đó lập tức dùng con dao khua khua dưới cằm mình một
cái: " Kiêu gia đừng hiểu lầm, tôi chỉ cạo râu thôi..."
· Chương
1988: Cướp tiền
"Tôi cạo râu thôi, mấy ngày rồi tôi không cạo, thật
khó chịu quá..." Ông ta lắc lắc đầu, con dao phẫu thuật kia sắc bén
quẹt qua quẹt lại dưới cằm.
"Cằm ông chảy máu kìa." Đường
Lãng vừa gặm dưa vừa chớp chớp mắt nói.
"Ồ... không sao, không sao, chuyện nhỏấy
mà!" Ông ta đưa tay lên dùng tay áo quệt quệt vết máu đi.
"Có cần tôi giúp ông cạo không?" Hàn
Kiêu hỏi.
"Không không không..." Lão già
lắc đầu nguầy nguậy.
"Đừng khách sáo." Hàn Kiêu quăng cái
vỏ dưa đi, cái vỏ dưa đập thẳng vào mặt Yorick.
Thấy Yorick vẫn đang đần ra, Hàn
Kiêu nhíu mày hỏi: "Còn chuyện gì nữa à?"
"Hết... hết rồi ạ, hoàn toàn không
có vấn đề gì đâu ạ, không biết vỏ dưa từđâu
bay đến, chuyện nhỏấy mà..." Yorick nói.
Hàn Kiêu nhún vai, cầm lấy con dao phẫu thuật
từ tay của lão già da trắng.
"Đứng yên đừng động đậy
nhé, nếu không là cứa vào cổđó.." Hàn Kiêu nói xong, quả thật
bắt đầu cạo râu cho Bác Sỹ Tử Vong.
Cạo xong râu rồi nhưng Hàn Kiêu vẫn không dừng
lại mà tiện tay cạo hết tóc của lão ta, cạo thành trọc luôn.
"Ông nội, sao ông cạo luôn cả lông
mày của lão ta đi thế?" Đường Lãng hỏi.
"Để thế cho mát mà!" Hàn
Kiêu đáp.
"Mát mẻ hơn không?" Sau đó
Hàn Kiêu quay sang hỏi lão già.
"Mát! Mát lắm! Thật sự rất
mát!" Bác Sỹ Tử Vong gật đầu lia lịa, chỉ sợ nói
nhầm một chữ thôi là đắc tội với cái gã biến thái này rồi.
Nghe thế Hàn Kiêu mới hài lòng,
cầm đao phẫu thuật trong tay đi đến bên cạnh Yorick không nói
câu nào mà đem đám râu rậm, lông mày và tóc của Yorick cũng
bị cạo cho bằng sạch.
"Mát không?" Hàn Kiêu nhìn Yorick,
cười cười hỏi.
"Mát lắm ạ! Làm phiền Kiêu Gia
rồi ạ, tôi đã muốn cạo hết từ lâu rồi, thật thoải mái."
Trên gương mặt Yorick tràn đầy vẻ tươi cười lấy lòng.
"Cám ơn, mỗi người 500 USD."
Hàn Kiêu giơ tay ra.
Yorick và Bác Sỹ Tử Vong sực tỉnh
lại vội vàng lục tung mọi thứ trên người lên.
"Kiêu gia, tôi không mang theo tiền,
chỉ có 300 thôi..."
"Tôi chỉ có 400..."
Yorick và Bác Sỹ Tử Vong lấy hết
toàn bộ số tiền trong người mang theo đưa cho Hàn Kiêu.
"Anh nợ tôi một trăm, ông
nợ tôi hai trăm.." Hàn Kiêu tính tính một hồi rồi nói.
"Thế này đi, chúng ta
cứ tính theo lãi suất của ngân hàng Trung Quốc thôi, đến
lúc đó đừng quên trả tiềncho tôi." Hàn Kiêu cầm 700 USD
nhét vào túi quần.
"Vâng vâng vâng... Kiêu gia, chúng tôi
còn có việc, đi trước nhé, đợi sau này sẽđến trả tiền cho
ngài.."
Yorick kéo Bác Sỹ Tử Vong vẫn còn
ngây ra tại chỗ biến lẹ, chỉ hận bố mẹ mình sinh ra không
có thêm mấy cái chân nữa, gần như là vừa chạy vừa lăn ra khỏi khu vực căn
nhà hoa.
...
"Này nhóc, đi mua thêm mấy
quả dưa, với thịt nữa vềđây." Hàn Kiêu quẳng 700 USD cho Đường
Lãng.
"Vâng ạ." Đường Lãng
gật đầu nói.
Ninh Tịch đứng bên cạnh đã hoàn toàn
bái phục rồi, muốn quỳ xuống bái phục luôn ấy.
Cạo sạch tóc tai, lông mày, râu của hai gã sát
thủ xếp hạng top 10 trên bảng sát thủ Paroda, lại còn bắt người ta
móc túi ra trả 700 đô nữa chứ.
Xong... lại bảo Đường Lãng đi mua
dưa hấu với cả thịt... 700 USD đấy, bà nó chứ, mua bao nhiêu dưa hấu
với thịt cho hết từng ấy tiền!!!
Ninh Tịch coi như mở rộng tầm mắt,
Hàn Kiêu này thật sự là cái tên ngốc chả biết gì về cơm áo gạo
tiền hết...
"Ông nội, tại sao ông
lại để bọn chúng chạy mất thế? Sao không giết luôn
cho đỡ phải đi hại người khác!" Đường Lãng cầm tiền
nhét vào túi, nhìn chằm chằm Hàn Kiêu cười nói.
"Giết?" Hàn Kiêu ngẩn ra,
tư dưng ù ù cạc cạc nhìn Đường Lãng đầy khó hiểu: "Bọn
họ là ai?"
Nghe thế, Đường Lãng và Ninh Tịch suýt
nữa thì hộc máu mồm.
Làm trò cả nửa ngày, cạo sạch bạc lông
tóc con nhà người ta, còn ép người ta trả 700 đô nữa... Kết quả, con
hàng thế nhưng lại chẳng biết bọn họ là ai, đến để làm
gì...
Đột nhiên Ninh Tịch cảm thấy đau lòng
thay cho hai gã sát thủ kia, thật đúng là chẳng dễ dàng gì!
· Chương
1989: Đây đơn giản chính là kì tích của thần
Kiều Dịch lúc này đang nghe giọng nói đang
phát điên ởđầu dây bên kia.
"Mẹ cái thằng khốn kiếp này!
Lẽ nào mày không biết ai đang ở thị trấn Lộc? Dám tùy
tiện bảo cấp trên ra nhiệm vụ cho chúng tao hả?" Yorick tức
phát điên.
"Ông đâu không muốn phí lời với mày
nữa, mau bảo người mang 300 USD đên đây, nếu như xảy ra chuyện
gì thì mày cứđợi chết đi!" Yorick nói xong liền cúp máy luôn.
Kiều Dịch nghe xong hoàn toàn ù ù cạc cạc
không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông ta cẳn bản là không biết
Yorick đang nói đến chuyện gì. Lại còn 300 USD là chuyện gì nữa?
Huồng hồ nhiệm vụ là từ bên ông trùm giao cho bọn họ, liên quan
gì đến ông ta?
Nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa,
Kiều Dịch cũng không phải thằng ngu, ngay đến cả Bác
Sĩ Tử Vong và Yorick cũng không xử lý nổi, sợ là bên
Lục Đình Kiêu thực sự mời được cao thủđến trấn giữ.
"Chẳng lẽ... phải dùng đến
kẻđó?" Phong Tấn nhíu mày.
Kiều Dịch cũng rơi vào trầm ngâm, người mà
Phong Tấn nói đến chẳng có danh tiếng gì, nhưng mà hắn ta lại là sát
thủ mạnh nhất của ông trùm châu Âu. Nói là số 1 cũng không thái quá.
Trong tình thế bất đắc dĩ, Kiều Dịch
chỉ có thể lại liên lạc với thế lực của ông trùm châu Âu lần
nữa, nhờ bọn họ phái ra sát thủ mạnh hơn nữa.
"Kiều Dịch, ông nói thế là muốn
chúng tôi điều động Tiêu Chiến?" Một giọng nói trầm trầm vang
lên từđầu dây bên kia.
"Nếu như Tiêu Chiến đồng ý xuất
thủ... thì tất cảđều không thành vấn đề." Kiều Dịch cười nói.
"Vậy thì ông phải biết, Tiêu Chiến lần
trước đi ám sát Hàn Kiêu, bị thương không hề nhẹ,
giờ vẫn đang còn dưỡng bệnh đấy."
"Hàn Kiêu!"
Nghe được cái tên Hàn Kiêu này, Kiều Dịch
thoáng cái liền ngẩn ra. Tuy rằng ông ta chưa bao giờ nhìn thấy Hàn Kiêu,
nhưng danh tiếng to lớn của Hàn Kiêu lại như sấm bên tai.
Năm đó, con gái út của ông trùm châu Âu
vốn dĩđịnh lấy Hàn Kiêu.
Nhưng, Hàn Kiêu người ta căn bản là không
thèm, cuối cùng trở mặt với ông trùm.
Thế lực của ông trùm châu Âu bao nhiêu
năm nay liên tục điều động một lượng lớn các sát
thủ hàng đầu để giết Hàn Kiêu, kết quả là chẳng có lấy
một kẻ có thể sống sót trở về.
Đối với tên tuổi Hàn Kiêu, Kiều Dịch cũng
biết đôi chút. Nghe nói đó là thiên tài của một gia tộc lánh đời
nào đấy, thực lực vôcùng mạnh, đã vượt qua giới hạn mà thế tục
có thể hiểu được.
"Tiêu Chiến... vẫn còn sống sao?"
Kiều Dịch vô thức hỏi một câu, trong đầu ông ta, Hàn Kiêu và hai
chữ "vô địch" dường như là ngang nhau.
E là chỉ có Tần Vấn Thiên trong truyền
thuyết mới có thểđánh ngang tay với Hàn Kiêu. Những nhân vật giống như bọn
họđã sớm trở thành cấp bậc truyền thuyết rồi, Tiêu Chiến có lợi
hại đến mấy cũng chỉ là đẳng cấp của nơi thế gian phàm tục
mà thôi.
"Hừm, suýt chút nữa thì mất
mạng! Đáng tiếc..." Đầu dây bên kia lại vang lên tiếng
thở dài.
Cách thức ám sát của Tiêu Chiến có
thể tính là số một trên thế giới, cho dù là Hàn Kiêu thì cũng
suýt nữa đã trúng chiêu.
"Tiêu Chiến quả thật rất lợi
hại." Kiều Dịch không khỏi thở dài, chỉ một chút nữa thôi là có
thể ám sát được Hàn Kiêu, đây quả thật là kì tích của thần
rồi.
Cho dù là bại nhưng ít nhất cũng khiến cho Hàn
Kiêu bị thương.
"Ha... Kiều Dịch, tôi nói ông nghe,
Yorick có gọi điện về, ông có biết ai đang trấn giữở nhà
họ Lục không?" Đầu bên kia lên tiếng.
"Là ai?" Kiều Dịch vội vàng truy
hỏi.
"Hàn Kiêu."
"Cái gì???" Kiều Dịch sợ hãi
hít một hơi lạnh, người ở thị trấn Lộc thế nhưng lại là Hàn
Kiêu? Chuyện này sao có thể xảy ra!
Hàn Kiêu với Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch
có quan hệ gì? Làm sao có thểở thị trấn Lộc ra mặt cho Ninh
Tịch được? Từ trước đến giờ Kiều Dịch chưa bao
giờ biết chuyện Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch lại quen biết Hàn Kiêu.
"Được rồi, có là sát thủ lợi
hại đến mấy thì cũng vô dụng thôi, ông phải biết là ngay đến sát
thủ số 1 của bảng Paroda - Lý Tùy Phong cũng dễ dàng bị Hàn
kiêu xử gọn, khó trách bọn Yorick lại hận ông đến thế, lần
này đành để Tiêu Chiến đi vậy!"
Nói rồi cũng không cho Kiều Dịch có
cơ hội nói tiếp nữa, cúp điện thoại luôn.
· Chương
1990: Cái gã sát thủ này không đơn giản
Thị trấn Lộc.
Đêm đã khuya, trời có sao nhưng không
trăng.
Trên sofa, Ninh Tịch đắp chăn, dựa vào
lòng Lục Đình Kiêu, tay cầm máy chơi game, chơi với Đường Lãng.
Hàn Kiêu thì ngồi bên cạnh con hổ của
mình gặm dưa, còn hổ trắng nằm bên chân anh ta đang lim dim chợp mắt.
Mấy ngày hôm nay, bọn họ vốn dĩ phải
căng thẳng đón hết đợt sát thủ này đến đợt sát
thủ khác tập kích, kết quả... thế mà lại biến thành
kỳ nghỉ dưỡng của bọn họ.
Cô lãng phí bao nhiêu ngày để làm
tổ trong nhà sống một cuộc sống ngọt ngào, thật đúng là quá thoải
mái.
Hàn Kiêu ăn dưa xong quẳng vỏ dưa
vào thùng rác, nhìn ba người đang ngồi trên sofa, sau đó anh
ta đứng dậy, đi lên phía trước tắt luôn máy chơi game đi.
"Ông nội, làm gì thế, con sắp đánh
chết được Đường Tiểu Tịch rồi này!" Đường Lãng oán giận
nói.
Ninh Tịch cạn lời: "Huynh nằm mơđấy à! Rõ
ràng là Đại thần đang cứu huynh đấy!"
"Lên đi ngủđi, đóng chặt cửa
phòng vào." Hàn Kiêu nói.
Nghe thếĐường Lãng ngẩn ra, Ninh Tịch và
Lục Đình Kiêu thì quay ra nhìn nhau, vẻ mặt nhưđang suy nghĩ cái
gì đó.
Mấy ngày hôm nay, đây là lần đầu
tiên nghe Hàn Kiêu nói như thế, e là sát thủ tối hôm nay không hềđơn
giản?
"Lên gác đi ngủ thôi!"
Đường Lãng ngược lại chẳng hề lo lắng tí
nào, anh ta vô cùng tin tưởng vào cái sự biến thái của ai đó,
cứ thế xỏ dép lê đi chạy tung tăng lên phòng ngủ.
Ninh Tịch nhìn Lục Đình Kiêu,
Lục Đình Kiêu cũng cho cô một ánh mắt an ủi, dắt tay cô đi lên
gác.
Hàn Kiêu chưa bao giờ nói một câu vô nghĩa
nào, nếu như anh ta đã bảo bọn họđi ngủ, vậy bọn họ cứ phối
hợp là được.
Đợi khi mấy người họ lên gác hết rồi, sau
khi tắt hết đèn phòng khách, Hàn Kiêu nằm xuống sofa.
....
Đêm khuya tĩnh lặng, mãi cho đến
nửa đêm về sáng.
Một người đàn ông gầy gò, xuất hiện trong
căn nhà hoa như thể một con quỷ. Cửa nhà đóng chặt, không ai
biết người đàn ông này đến đây từ lúc nào,
cứ như là gã đàn ông gầy gò này đã sớm giấu mình trốn trong
căn nhà này từ lâu rồi.
"Hàn Kiêu, lần trước mày may
mắn, đêm nay mày phải chết." Gã đàn ông gầy gò lầm bầm những lời
giấusâu trong đáy lòng, trong đôi mắt chẳng có chút tình cảm
nào.
Anh ta rút một con dao ngắn từ trong người ra, đi đến trước sofa
nhìn chằm chằm vào Hàn Kiêu đang ngủ say.
Trước đây gã đã từng đến Trung Quốc để ám sát Hàn
Kiêu, suýt nữa thì giết được. Tối nay cho dù có thế nào Hàn Kiêu cũng
phải chết dưới tay gã.
Con dao ánh lên vẻ lạnh lẽo...
Soạt!!!
Gần như không hề có bất kỳ do dự nào, con
dao đó đâm thẳng vào tim của Hàn Kiêu.
Cùng lúc đó, đôi mắt của Hàn Kiêu đột ngột mở ra, tay phải
khẽ vung lên.
"Bốp!!!" Hàn Kiêu túm chặt lấy cổ tay của gã đàn ông gầy
gò.
"Cái gì?" Thấy thế gã đàn ông kia sửng sốt ngây ra tại chỗ,
gương mặt ngập tràn vẻ không thể tin được.
"Tiêu Chiến, muộn như thế này rồi còn tìm tôi có chuyện
gì?" Hàn Kiêu không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào gã ta.
"Không thể nào! Làm sao mày có thể phát hiện ra
tao được?" Vẻ mặt Tiêu Chiến không thể tin nổi.
"À ~ Cậu cho là tôi thảđám Yorick đi là vì sao nào?" Hàn Kiêu
nhếch mép.
Sau khi Yorick và Bác Sĩ Tử Vong rời khỏi đây, chắc chắn
sẽ báo tin anh đang ở thị trấn Lộc với ông trùm châu
Âu. Biết mình đang ở thị trấn Lộc, ông trùm chắc chắn
sẽ cử Tiêu Chiến đến để ám sát mình. Lần trước
bị cái thằng này cho một vố, anh ta muốn tóm nó lâu lắm rồi!
"Tiêu Chiến, bản lĩnh ám sát của cậu quả thật cũng coi như là
không tồi, nhưng mà cho dù có là sư phụ của cậu nhìn thấy tôi cũng
phải khách khí ngoan ngoãn nhưng mà cậu ấy à... bướng bỉnh
thật đấy!"
Tay phải của Hàn Kiêu dùng sức túm chặt lấy cánh tay của Tiêu Chiến, chớp
mắt đã quăng thẳng gã ta ra ngoài.
"Rầm!" Một tiếng động khủng khiếp vang lên trong căn nhà hoa.