CHƯƠNG 181 - 190
Chương 181: Chưa bao giờ từng hối hận
Ninh Tuyết Lạc mở di động đọc
những tin tức mới nhất chỉ thấy toàn bộđều là:
#Ninh Tịch cuồng ngôn, chó cậy thế người
#Ninh Tịch bị bao dưỡng
#Ninh Tịch từ chối nhận tội, chết không
hối cải
...
Lúc này cô ta mới an tâm: "Được rồi, chị “ổn định”
dư luận đi, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì
nữa!"
Vừa dứt lời thì “cạch cạch cạch” - tiếng gõ cửa
vang lên.
Ninh Tuyết Lạc vội vàng nháy mắt với Thường Lị,
Thường Lị lập tức đem chiếc đèn bàn bịđập bể thu dọn lại, đắp
lên một tấm vải lên ti vi sau đó mới ra đi mở cửa.
Tô Diễn khá bất ngờ khi thấy lúc này mà
Thường Lị vẫn còn có mặt ở phòng bệnh: "Có chuyện
sao?"
"Lúc nãy có trao đổi một chút về công
việc với chị Thường, giờđã nói xong rồi. Diễn, sao muộn thế này anh lại
tới đây?" Ninh Tuyết Lạc đổi đề tài.
"Vậy hai người trò chuyện, tôi đi trước
nhé!" Thường Lị chào tạm biệt, trước khi đi còn cho Ninh Tuyết Lạc
một ánh mắt.
Tô Diễn không để ý đến động
tác giữa hai người, nhéo nhéo mi tâm, sắc mặt có chút âm trầm.
Ninh Tuyết Lạc thấy vậy, hỏi dò: "Là vì
chuyện của Ninh Tịch sao?"
Tô Diễn không lên tiếng.
Ninh Tuyết Lạc cắn cắn môi, thân thể hơi
run run: "Diễn, anh đang trách em sao? Trách em ép Ninh Tịch đến
nước này?"
Tô Diễn thở dài: "Em đó, chỉ toàn
thích suy nghĩ bậy bạ, chuyện này là lỗi của cô ấy, sao anh lại trách
em? Anh chỉ là... tự trách mình... là anh không xử lý tốt mới
khiến cô ấy biến thành như vậy..."
"Em cũng không ngờ chịấy thà tự nguyện
bán thân cũng không muốn nói xin lỗi em... Tại sao chịấy lại hận em như vậy?
Rốt cuộc em nên làm gì chịấy mới hết giận? Chẳng lẽ muốn em phải rời bỏ anh
sao?" Vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc đau khổ.
Tô Diễn lập tức đổi sắc mặt, nghiêm túc
nói: "Tuyết Lạc, anh không cho phép em nói như vậy, chúng ta vất vả lắm
mới có thểđến với nhau, chẳng lẽ vì chút chuyện này mà em bỏ cuộc
sao?"
Ninh Tuyết Lạc dựa sát vào lòng ngực anh
ta, sợ hãi nói: "Em xin lỗi, sau này em sẽ không thế nữa,
chỉ là em sợ anh sẽ hối hận, hối hận vì đã đến với
em..."
Tô Diễn ngây người sau đó dùng giọng điệu
kiên định nói: "Anh chưa bao giờ hối hận."
Hai người đang nói chuyện, tiếng gõ cửa lại
vang lên lần nữa.
Tô Diễn đi ra mở cửa không ngờ lại
thấy Ninh Diệu Hoa cùng Trang Linh Ngọc: "Bác trai, bác gái..."
"Ba, mẹ... sao hai người lại tới đây?"
Ninh Tuyết Lạc tỏ vẻ ngạc nhiên vội vàng xuống giường nghênh đón
bọn họ.
Trang Linh Ngọc vội đè lại bả vai cô
ta: "Đừng động, trên người con còn đang bị thương đấy,
nằm yên đi. Ba mẹ không có việc gì, chỉ muốn tới thăm con một
chút!"
Ninh Diệu Hoa sầm mặt: "Tuyết Lạc, con
yên tâm, đi ba tới là để nói cho con biết, chuyện này ba nhất định
lấy lại công bằng cho con, cho dù có trói lại ba cũng phải đem nó tới nói
xin lỗi con!"
Ninh Tuyết Lạc rưng rưng nước mắt:
"Cám ơn ba mẹ, thật ra thì con sao cũng được, con chỉ hy vọng
chị có thể quay đầu lại, chịấy cứ như bây giờ sẽ tự phá
hủy cuộc đời mình!"
Sắc mặt Trang Linh Ngọc cực kì khó coi:
"Không ngờ nó lại làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy, Ninh
gia chúng ta đã gây ra nghiệt gì? Sớm biết như vậy thì đã
không đón nó về, chúng ta có Tuyết Lạc là đủ rồi, tại Lão gia tử cứ không
nghe, bây giờ thì tốt rồi..."
Ninh Diệu Hoa phiền não: "Được rồi, đừng
nói nhảm nữa, chuyện này anh sẽ xử lý, còn nữa ngàn lần đừng để Lão
gia tử biết chuyện này!"
Bây giờ chính là thời kì mấu chốt để ông
ta tranh đoạt quyền thừa kế với em trai ông ta.
Chương 182: Bởi vì không quan tâm
Lục gia…
Ninh Tịch dỗ bánh bao nhỏđi ngủ rồi đắp
mặt nạ, sau khi xong, đang chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon
thì đột nhiên màn hình di động chợt lóe sáng, có một cuộc điện
thoại gọi tới - người gọi là Ninh Diệu Hoa.
Ninh Tịch híp hai mắt lại, sau đó đi
ra ban công nhận điện thoại.
"A lô..."
"A lô cái gì? Mày không biết gọi cha
sao? Đồ mất dạy!"
"Ông thật sự muốn tranh cãi với tôi
về vấn đề này sao?"
"Tao ước gì Ninh gia chưa từng có
mày, nhưng trong người mày lại chảy dòng máu của Ninh gia, chuyện này không
cách nào xóa bỏđược! Những chuyện bẩn thỉu mày làm ra đã làm mất mặt Ninh
gia chúng tao!"
"Ồ, tôi làm chuyện bẩn thỉu... lại là
Ninh Tuyết Lạc nói đúng không?"
"Cái này còn cần Tuyết Lạc nói sao? Bây
giờ trên mạng đều nói mày là loại lòng dạ rắn rết, chết không hối
cải, còn... còn nói mày bị bao dưỡng, thậm chí còn không tự biết nhục
cho đó là vinh quang đi khoe khắp mọi nơi! Đừng nói tao đổ oan
cho mày, tao cho người canh chỗ mày ở mấy ngày nay đều
không thấy mày vềđó, mấy ngày nay mày ở chỗ nào? Số tiền
kia mày lấy đâu ra? Tao cảnh cáo mày, Ninh Tịch, tao cho mày một cơ hội
cuối cùng, mày lập tức trở về xin lỗi Tuyết Lạc! Còn nữa, tao đã
sắp xếp cho mày một công việc đàng hoàng ở chi nhánh Singapo, vé
máy bay cũng đặt rồi, mày chuẩn bịđi ngày kia bay!"
Hừ, 5 năm trước đã lưu đày cô một lần,
5 năm sau lại muốn lưu đày cô lần nữa?
Ninh Tịch gằn từng chữ nói: "Chủ tịch
Ninh, quả thật trong người tôi chảy dòng máu của Ninh gia, nhưng trừ việc
cống hiến một con tinh trùng ra thì ông chưa từng nuôi dạy tôi một ngày nào, dẫu
cho thể diện của tôi vứt xuống Thái Bình Dương đi chăng nữa cũng
không đến phiên ông dạy dỗ tôi, càng không đến phiên ông nhúng
tay vào cuộc đời tôi!"
"Ninh Tịch! Mày đừng có quá quắt!
Mày nghĩ kĩ xem hậu quả của việc chọc giận tao là gì?
Mày..."
Ninh Tịch tắt luôn di động, ngăn cản tiếng
gầm gừởđầu dây bên kia vọng tới.
Lần này trong lòng cô vô cùng bình thản, không
tức giận, không thất vọng càng không có cái gọi là đau lòng.
"Ninh Tịch..." Bên cạnh đột
nhiên vang lên một tiếng gọi khẽ.
Ninh Tịch nghiêng đầu nhìn sang,
sau đó thấy trên ban công cách vách - Lục Đình Kiêu đang lo lắng
nhìn cô.
"Lục Đình Kiêu... anh chưa ngủ à?"
Lục Đình Kiêu đi về phía đầu
ban công sát cô: "Nghe thấy có tiếng ngoài ban công nên ra xem một chút,
cô có ổn không?"
Ninh Tịch thản nhiên nhún vai: "Không
sao, là Ninh Diệu Hoa gọi tới, lần nào cũng thích dùng cái giọng điệu như thế,
tôi quen rồi."
Lục Đình Kiêu không biết cách an ủi
người khác, chỉ có thể cách một lan can đưa tay ra xoa xoa đầu
cô: "Đừng buồn."
Ninh Tịch cười khẽ, đôi mắt dưới ánh sao
vô cùng bình thản: "Tôi không buồn. Ở trên thế giới này chỉ có
những người chúng ta yêu thương mới có thể làm chúng ta tổn thương,
càng để ý thì càng đau lòng. Nhưng bây giờ... tôi sẽ không
bao giờ bị tổn thương nữa."
Lần ở bệnh viện đã là lần cuối
cùng cô đau khổ vì những người đó, sau này sẽ không còn như thế nữa.
"Được rồi! Tôi đi ngủđây! Ngày mai
còn phải dậy sớm nữa! Ngủ ngon!" Ninh Tịch vẫy vẫy tay với Lục Đình
Kiêu.
"Dậy sớm? Ngày mai không có việc gì, cô
có thể ngủ thêm một chút."
"Mai tôi phải dậy sớm mua thức ăn nữa!"
"Mua thức ăn làm gì?"
Lục Đình Kiêu khó hiểu.
"Đương nhiên là để nấu cơm! Lần
trước đã bảo nấu cơm cho anh với Tiểu Bảo còn gì, cuối cùng hoãn tới tận
bây giờ còn chưa làm được!"
"Thân thể vừa mới khỏe lại, không cần
vội."
"Mua chút thức ăn làm một bữa cơm
thôi, không mệt chết được đâu, hơn nữa ngày mai cũng chẳng có việc
gì, cứ quyết định như vậy đi! Đúng rồi, sáng mai ăn
ít một chút để dành bụng cho tôi đó, tôi nhất định sẽ khiến
hai người hận không thể có thêm một cái dạ dày!"
Nhìn bộ dạng đắc ý của cô gái,
Lục Đình Kiêu cười khẽ: "Được."
Chương 183: Gái đã có chồng
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ninh Tịch mặc một chiếc váy liền thân dài màu
hồng nhạt, phối với một đôi xăng-đan đế bệt, trang điểm nhẹ dàng,
mái tóc xoăn tự nhiên xõa ra buông trên vai, trên phần tóc mai vẫn kẹp chiếc
kẹp hình trái tim màu hồng - nhìn chung rất ra dáng “hiền thê lương mẫu”.
Lục Đình Kiêu đang ngồi ở ghế sofa
xem báo thấy cô ăn mặc như vậy thì ngẩn ra: "Cô..."
Bình thường nếu không phải tham gia những trường
hợp đặc biệt thì đa phần Ninh Tịch đều thích mặc những bộ quần
áo cá tính nhưng đơn giản, đây là lần đầu tiên anh thấy cô ăn
mặc... “thục nữ” như thế.
Ninh Tịch phấn khích nhảy đến bên cạnh
Lục Đình Kiêu: "Thế nào, thế nào? Nhìn có trông giống
gái đã có chồng không?"
Lục Đình Kiêu dùng đôi mắt
tràn đầy ý nghĩ sâu xa nhìn cô: "Đúng là rất giống."
“Gái đã có chồng” Thật là bốn chữ vô
cùng tốt đẹp.
"Hì hì, vậy thì tốt! Như thế thì
lúc đi chợ sẽ không bị mấy người bán hàng làm thịt!"
Ninh Tịch hài lòng gật đầu: "Vậy tôi đi đây!"
Vừa cất bước thì chân cô bỗng không cửđộng được.
Hóa ra là bị bánh bao nhỏ ôm lấy.
Ninh Tịch dở khóc dở cười nhìn “đồ trang
sức” mới trên chân mình: "Bảo bối à, sao con dậy sớm thế?"
Tiểu Bảo dụi dụi con mắt đưa hai cánh tay
ra, tỏ ý muốn được bế.
Ninh Tịch không thể làm gì khác hơn là bế thằng
bé lên: "Cô chỉđi mua đồăn thôi, lát nữa sẽ về với con,
nhanh thôi mà!"
Bánh bao nhỏ vẫn không chịu buông ôm chặt
cổ cô như cũ.
"Có thểđi cùng không?" Lục Đình
Kiêu bỗng lên tiếng hỏi.
Ninh Tịch chớp chớp mắt: "Hửm, hai người
cũng đi à?"
"Vừa vặn có thể cho Tiểu Bảo ra
ngoài chơi một chút."
Bánh bao nhỏ nghe thế liền ra sức gật đầu.
Ninh Tịch gãi đầu: "Đương nhiên là
có thể! Chỉ có điều nơi đó có chút loạn! Tôi không vào siêu thị mà
là đi một chợđầu mối cách đây hơi xa, đồăn chỗđó rất tươi!"
"Không sao, đi thôi."
Lục Đình Kiêu đặt tờ báo xuống, cầm chìa khóa xe lên.
Vì vậy, từ một mình Ninh Tịch bỗng chốc
biến thành ba người, hai hàng tặng kèm là bánh bao lớn và bánh bao nhỏ.
Gara để xe dưới hầm.
Vửa mở ra là một hàng xe sang trọng
chói lòa đập vào mắt, Ninh Tịch thèm đến rớt cả nước miếng nhất
là sau khi trông thấy nam thần - Tiểu Bạch.
Thấy Ninh Tịch nhìn chằm chằm không chớp mắt
chiếc siêu xe Bugatti màu trắng kia, Lục Đình Kiêu hỏi: "Đi cái
này?"
Ninh Tịch hồi thần vội vàng lắc đầu:
"Tất nhiên là không rồi! Chúng ta chỉđi chợ thôi, lái chiếc siêu xe
này tới thì ăn chơi quá! Có cái nào khiêm tốn hơn chút không?"
Cô đưa mắt nhìn một lượt quả thật
không có...
Làm sao có thể có đây...
Ấy thế mà Lục Đình Kiêu lại gật đầu:
"Có."
Không biết anh ấn cái công tắc nào một
chiếc xe màu đen từ một gian khác được chuyển ra.
Đây là một chiếc xe gia đình giá chừng 50
vạn, nhìn có vẻ vẫn còn mới.
Ninh Tịch thấy thế liền gật gật đầu:
"Chiếc này ổn!"
Nhưng mà, tại sao Lục Đình Kiêu lại có
loại xe trái ngược với phong cách thường ngày như này?
Lục Đình Kiêu tựa như hiểu được
nghi vấn của cô, lên tiếng giải thích: "Chiếc xe này chuẩn bị cho cô
lúc cô mới tới, chẳng qua là cô chưa từng sử dụng nó."
"Ah..." Hóa ra đây chính là chiếc
xe mà Lục Đình Kiêu chuẩn bị cho cô từ lúc cô mới đến Lục
gia.
Nhìn vẻ mặt cô đơn của Lục Đình
Kiêu, Ninh Tịch có cảm giác như cô phạm phải đại tội rồi, vội vàng
giải thích: "Đó là bởi vì bình thường tôi hay đi tàu điện ngầm,
vừa nhanh vừa tiện, còn không bị tắc đường nữa!"
Nói xong Ninh Tịch vội đánh trống lảng
qua chuyện khác: "Chúng ta mau đi thôi, đi muộn thì đồ ngon
sẽ bị người ta chọn hết đó! Như thế sẽảnh hưởng tới
tay nghề của tôi!"
Chương 184: Cuộc hẹn đặc biệt
Trên đường đi, Ninh Tịch mở cửa
xe xuống để gió mát của buổi sáng sớm thổi vào, không khí mát mẻ dường
nhưđã thổi tan luôn cả những tâm tình tích tụ trong lòng mấy ngày
qua.
Lục Đình Kiêu mở radio, trong xe
liền vang lên tiếng nhạc:
"Khinh khí cầu chuyển lời yêu của anh bị gió
thổi đến con phốđối diện, bay lên trời cao
Em nói em không đuổi được, muốn anh
biết khó mà lui.
Món quà không cần đắt tiền, chỉ cần,
chỉ cần một chiếc lá vàng rơi...
Ừ, đúng rồi, một lần hẹn hò thật lãng mạng,
không sợ hãi bất cứđiều gì...
Có được em sẽ có cả thế giới,
em yêu, từ ngày yêu em, anh thấy thế giới này thật ngọt ngào.
Em yêu, đừng do dự như vậy ánh
mắt của em nói em đồng ý."
...
Bài hát này có giai điệu rất vui tươi
mang cảm giác năng động nhưng tại sao Ninh Tịch nghe lại luôn cảm thấy có
chỗ nào đó kì lạ?
Rõ ràng chỉ cùng nhau đi chợ mà
thôi tại sao lại thành hẹn hò thế hả?
Hơn nữa lời của bài hát này... chẳng biết tại
sao lại khiến cô có cảm giác chột dạ! 30 phút sau, cuối cùng cũng đến được
chợ trong bầu không khí vi diệu đó.
"Cần mua khẩu trang không?"
Lục Đình Kiêu có chút không yên tâm hỏi. Vì không muốn bị quấy rầy
nên lần này anh không mang theo vệ sĩ.
"Không cần đâu, chỗ này toàn người
dân lao động, họ cũng chẳng có nhiều thời gian mà quan tâm mấy chuyện đồn
nhảm. Chưa kể hôm nay tôi thục nữ như vậy nên chắc chắn không ai
nhận ra đâu, so với tôi thì anh với Tiểu Bảo mới cần khẩu trang hơn đấy!"
Ninh Tịch chế nhạo.
Mặc dù lúc này vẫn còn hơi sớm, nhưng trong chợđã
có không ít người đang nhộn nhịp qua lại.
Ninh Tịch lo Tiểu Bảo không quen vì vậy khom
người bế thằng bé lên.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Bảo tới chỗ như này,
thằng bé hết nhìn đông lại nhìn tây, cái đầu nhỏ hết đặt ở vai
phải của cô lại quay sang vai trái, vô cùng hiếu kì.
Chỉ có điều, gần đây bánh bao
nhỏ hơi lên cân, có chút nặng, Ninh Tịch bế một lúc đã thấy mệt.
Lục Đình Kiêu ở một bên rất kịp
thời nhấc Tiểu Bảo trong tay cô ra: "Để tôi bế."
Cả người bánh bao nhỏđã ở trên
tay Lục Đình Kiêu nhưng cánh tay nhỏ bé vẫn sống chết ôm lấy cổ Ninh
Tịch không buông.
Sắc mặt Lục Đình Kiêu nghiêm nghị:
"Con có biết con rất nặng không?"
Bánh bao nhỏ nghe vậy thì lập tức lộ ra
vẻ mặt như bị “trọng thương”, chẳng khác gì vẻ mặt thiếu nữ khi
bị người khác chê béo vậy.
Ninh Tịch dù cảm thấy rất buồn cười nhưng vẫn
vội vàng an ủi: "Đừng nghe ba con nói bậy, con chẳng hề nặng
chút nào, mập thêm nữa mới tốt. Chẳng qua là ba con ôm con chắc hơn, mà ba con
lại cao nữa có bế con thì con mới nhìn được rõ hơn!" Tiểu Bảo miễn
cưỡng chấp nhận lời dỗ dành của Ninh Tịch, nhưng giờ nhóc hết muốn ngắm
cảnh rồi, cảđoạn đường chỉ nhìn chằm chằm vào Ninh Tịch hình như sợ cô
bị người khác đẩy ra mất, vừa nhìn thấy cô cách hơi xa một chút
là đưa tay ra với.
"Oa! Cá bên kìa nhìn rất tươi nha!"
Ninh Tịch y như một con lươn chui vào một sạp hàng.
Lục Đình Kiêu nhìn theo cô sau đó đưa
một tay ra bắt lấy tay cô.
"..." Ninh Tịch sửng sốt, theo bản
năng nhìn về cái tay đang bị nắm, lòng bàn tay đang nóng
lên.
"Tiểu Bảo sợ cô đi lạc." Sắc
mặt Lục Đình Kiêu có vẻ rất bất đắc dĩ.
Ninh Tịch nhìn Tiểu Bảo, bấy giờ mới
phát hiện vẻ mặt lo lắng của thằng bé.
"Ây, nàng dâu trẻ, con cá này cô có mua
không?" Lúc này bác gái bán cá đột nhiên hỏi.
Ninh Tịch vội vàng nói: "Mua mua mua,
nhìn thôi cũng đủ biết con cá này của bác là cực ngon!"
"Ánh mắt của cô không sai đâu, cô cứđi
hỏi cả cái chợ này xem, ai cũng biết cá nhà tôi là ngon nhất đấy!"
Bác gái vô cùng tự hào.
Ninh Tịch lúc này mới phát hiện chỗ không đúng,
bác gái này gọi cô là "nàng dâu trẻ"?
Hiển nhiên lại nhầm bọn họ thành một
gia đình ba người rồi...
Chương 185: Cả nhà cùng đẹp
Thôi bỏđi, có giải thích cũng chỉ thêm
phiền phức Ninh Tịch cũng chẳng rỗi hơi: "Bác à, lấy cho tôi một
con đi!"
"Đượccc!" Bác gái này làm ăn rất
thành thật, cân cho cô rất chính xác.
Bán xong cá, bác gái kia dùng vẻ mặt tán
dương nhìn người đàn ông đang ôm đứa bé đứng cạnh cô:
"Nàng dâu trẻ, cô thật có phúc, chồng với con trai đều rất đẹp
trai!"
Cho dù là trong cái nơi chợ búa này,
trong ngực còn bế thêm một đứa nhóc nữa thì khí chất của Lục Đình
Kiêu vẫn rất vượt trội, cái này xem ra là do trời sinh rồi.
"Ha ha có thật không? Tôi cũng rất đẹp
mà!" Ninh Tịch cười đùa.
"Đúng đúng đúng, cả nhà đều đẹp!
Nhất là Tiểu bảo bối nhà cô, đúng là đáng yêu chết đi được,
di truyền toàn ưu điểm của cô với chồng cô thôi! Đến đây,
bác cho ít quà!"
Ninh Tịch sờ mặt mình một cái, di truyền ưu điểm
của cô với Lục Đình Kiêu?
Hình như không phải lần đầu đầu
tiên bị nói như vậy...
Tiếp theo, Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu
bế Tiểu Bảo đi dạo một vòng quanh chợđầu mối. Bất kể mua cái gì
thì chủ hàng cũng tặng thêm ít đồ, hành tỏi, trứng gà, cá tôm, cái gì
cũng có… cái giỏ Ninh Tịch xách cũng sắp chứa không hết rồi.
Ninh Tịch tựa như phát hiện cách làm
giàu mới, hưng phấn than thở: "Thật không ngờ cho Tiểu Bảo đi
cùng lại được lợi thế này! Lần sau phải cho đi cùng tiếp!"
Tiểu Bảo gật gật đầu. Lục Đình
Kiêu: "Được."
Cuối cùng, ba người chởđầy xe đồăn ra về.
Ninh Tịch cảđường vẫn luôn rất vui vẻ, đi được
nửa đường đột nhiên nghĩ tới cái gì, kêu một tiếng:
"Lục Đình Kiêu, chỗở trước đây của tôi anh có biết
không? Đến ngã tư phía trước thì rẽ trái!"
"Biết, phải về sao?" Lục Đình
Kiêu nhẹ nhàng chỉnh tay lái đi tới dưới lầu chỗở cũ của
cô, mặc dù anh mới tới chỉ một lần.
"Ừừ, tôi phải lấy nguyên liệu siêu cấp bí
mật! Hai người chờ tôi một lát!"
"Được."
Ninh Tịch chạy vào nhà trọ một chuyến, rất
nhanh thì cầm nguyên liệu chạy xuống, lúc đi ngang qua sảnh tầng một thì
có tiếp tân vội vàng gọi cô lại: "A, từ từ, cô là Ninh Tịch đúng
không? Cô có hai gói hàng chuyển phát nhanh này, đã đểởđây mấy ngày rồi,
có lấy không?"
Nói xong lập tức dùng ánh mắt dò xét đánh
giá cô, trong đầu nghĩ Ninh Tịch này lâu lắm rồi mới vềđây, chắc chắn
là được bao nuôi rồi...
Ninh Tịch coi như không phát hiện ánh mắt
của cô ta, ôm hai cái hộp một lớn một nhỏđi.
Vừa bước ra cửa, từ xa đã thấy ánh mắt
của Tiểu Bảo như muốn chọc thủng cả kính xe ô tô.
Trong mắt Ninh Tịch tràn đầy ấm áp,
nhưng đột nhiên trong tầm mắt của cô xuất hiện ba người đàn ông mặc
áo đen dáng vẻ bất thiện đang chạy tới chỗ cô...
Theo phản xạ có điều kiện của mình,
Ninh Tịch lập tức buông đồ vật đang cầm trong tay xuống
sau đó dùng sức xé váy, chờ một trong những người đó xông lên
thì lập tức đạp tới trong nháy mắt.
Người kia không có đề phòng lập tức
bịđạp bay ra ngoài, hai người khác thấy vậy cũng sửng sốt ngay sau đó thì
lập tức trở nên hung ác đánh về phía cô... Hôm nay Ninh Tịch mặc đồ theo
kiểu thục nữ nên khiến động tác ra đòn rất vướng víu, nhất thời
không thể lập tức giải quyết cả hai người này.
Đang đánh nhau, sau lưng cô lại đột
nhiên có một người xông tới, túm hai cánh tay cô lại, hơn nữa còn định
dùng dây buộc lại.
Ninh Tịch đang muốn phản đòn thì
cánh tay của người kia đột nhiên buông ra, đồng thời còn phát ra một
tiếng gào thảm thiết. Cô tựa như nghe được tiếng xương cánh tay bị bẻ gãy...
Ninh Tịch qauy lại nhìn thì thấy Lục Đình
Kiêu đã chạy xuống xe từ bao giờ, khuôn mặt như phủ một tầng
sương lạnh, cả người phát ra sát khí, bàn tay cũng đang túm chặt cổ tay
của tên vừa định trói cô...
Chương 186: Biệt danh ngọt ngào
Không biết tay của Lục Đình Kiêu làm
như nào mà sau đó chỉ thấy người kia quay một vòng rồi bị ném
ra ngoài y như ném một bao tải rách, rơi xuống đất thì nằm im
không động đậy...
Đại khái là bởi Lục Đình Kiêu ra tay
quá mức tàn nhẫn, cho nên ba người kia đều trố mắt nhìn nhau rồi lui
dần về sau theo bản năng.
"Không sao chứ?" Lúc nhìn về phía
Ninh Tịch, trong mắt Lục Đình Kiêu vẫn lưu lại chút lệ khí.
Ninh Tịch sững sờ gật đầu một cái:
"Tôi không sao..."
Cô chưa bao giờ thấy Lục Đình Kiêu
ra tay, phần lớn thời gian vẫn là thấy dáng vẻ dịu dàng nho nhã của anh
cho nên không ngờđược thân thủ của anh lại... tuyệt vời như vậy...
Lúc này, một chiếc Ferrari màu đen chậm
rãi đi tới sau đó một người đàn ông mặc cả bộ GiorgioArman
cao cấp xuống xe - ông ta là Ninh Diệu Hoa.
Ông ta dùng ánh mắt nhưđang nhìn rác rưởi nhìn
người đàn ông đứng bên cạnh Ninh Tịch, sau đó lại dùng ánh mắt
khinh bỉ nhìn chiếc xe đang đậu dưới lầu: "Ninh
Tịch, đây chính là thằng đàn ông mà mày lăn lộn cùng sao? Lái một
chiếc xe rách nát đáng giá mấy chục vạn?"
Ninh Tịch nghe ông ta nói thế giận đến
suýt chút thì cười ra tiếng: "Đối với ông mà nói thì tiêu chuẩn đánh
giá một người đàn ông chính là xem anh ta đi cái xe bao nhiêu tiền
sao?"
Hóa ra ý ông ta là ông ta không quan tâm chuyện
cô bị bao nuôi mà chỉ quan tâm xem người bao nuôi cô có đủ quyền đủ thế hay
không?
Nếu người bao dưỡng cô lái một cái xe Bentley,
chẳng lẽ như thế sẽ cao quý hơn?
"Không nhìn xe chẳng lẽ nhìn mặt?
Tao còn tưởng mày tìm được thần thánh phương nào, hóa ra lại tìm được
một tiểu bạch kiểm, đúng là càng sống càng thấy ngu đi!" Ninh Diệu
Hoa mở miệng mắng to.
Gã đàn ông này mặc dù vẻ ngoài không
tệ nhưng đi cái loại xe này thì cùng lắm chỉ là ông chủ một
công ty nhỏ mà thôi.
Ninh Tịch: "..."
Thế mà dám nói Lục Đình Kiêu là tiểu
bạch kiểm?
Ninh Diệu Hoa mắng Ninh Tịch xong lại vênh
váo hất mặt nhìn về phía Lục Đình Kiêu: "Mày là thằng nào? Có
biết nó là ai không? Ngay cả con gái của Ninh Diệu Hoa mà cũng dám chơi
sao? Có tin tao khiến mày không thể lăn lộn ởĐếĐô này nữa
không?"
Ninh Tịch: "..."
Trước mặt người ngoài, Lục Đình Kiêu
luôn tích chữ như vàng, hôm nay lại gặp phải kẻ không biết trời
cao đất dày là gì - Ninh Diệu Hoa, thế nên ngay cả ánh mắt bố thí
Lục Đình Kiêu cũng lười cho.
Ninh Diệu Hoa vốn còn định tiếp tục làm
nhục đối phương nhưng chẳng biết tại sao trong lòng lại nổi lên từng đợt
rét
lạnh, nói không ra lời.
Tại sao một ông chủ nhỏ lại có khí
thế như vậy...
Hừ, đứa con gái không nên thân này nhất định
là bị dáng vẻ này của thằng nhãi kia lừa!
"Ninh Tịch, lời tao nói tối hôm qua vẫn
còn hiệu lực, bây giờ mày chọn trở về vẫn còn kịp!" Giọng điệu
Ninh Diệu Hoa như thểđang bố thí cho người khác.
Ninh Tịch nâng khóe miệng thân thiết ôm lấy
cánh tay của Lục Đình Kiêu: "Xin lỗi, tôi lựa chọn tiểu bạch kiểm
nhà tôi! Ông đến từđâu thì vềđấy đi!"
"Ninh Tịch! Mày sẽ hối hận!"
Nhìn hai người khoác tay nhau rời đi, Ninh Diệu Hoa gào rú như sấm,
sau đó âm trầm dặn dò vệ sĩ bên cạnh: "Bám theo chúng nó
cho tao!"
Hôm nay có quá nhiều chuyện bất ngờ, một là
thân thủ của Ninh Tịch, trong ấn tượng của ông ta nó là một đứa
con gái nhu nhược trói gà không chặt.
Còn có thân phận của người đàn ông kia…
Ông ta luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ...
Lên xe, Ninh Tịch lập tức gãi đầu một
cái nói xin lỗi với Lục Đình Kiêu, "Xin lỗi nha! Là tôi liên lụy đến
anh, làm anh bịăn chửi..."
"Không sao." Mặc dù bị người ta
chửi nhưng lúc này Lục Đình Kiêu không hề tức giận một chút nào.
Nguyên nhân sao, chính là bởi vì cái câu nói
cuối cùng mà Ninh Tịch, cô không chỉ khoác tay anh mà ngay cả ba chữ tiểu
bạch kiểm cũng được tăng thêm hai chữ “nhà tôi”, biến thành một biệt
danh ngọt ngào.
Chương 187: Món hàng chuyển phát nhanh thần
bí
"Bảo bối có bị dọa không?"
Ninh Tịch có chút lo lắng nhìn Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo lắc đầu, ngồi sát vào ôm tay cô,
vẻ mặt không phải là đang sợ hãi mà là có chút buồn buồn không
vui.
Tại sao nhóc mới chỉ có năm tuổi? Thật muốn
lớn nhanh lên một chút.
Như thế mới có thể bảo vệđược
cô mà không phải chỉ có thểđứng nhìn từ xa xa.
Lục Đình Kiêu hiển nhiên là hiểu rõ con
trai mình - đây chính là mục đích sống của ông già con, không được
chiếm quyền.
"Địa chỉ chỗ này của tôi rất ít
người biết, ai gửi đồ cho tôi chứ?" Ninh Tịch lầu bầu cầm lên một
trong hai món đồ chuyển phát nhanh cố nhìn tên người gửi nhưng
những chữ cái phía trên đã mờ tịt rồi không nhìn rõ được.
Lục Đình Kiêu vừa định hỏi cô có cần
dao không thì Ninh Tịch đã thuần thục dùng tay không xé đồ.
Đây đại khái là kĩ năng cần thiết của
mỗi cô gái đi.
Mở ra lớp vỏ bên ngoài, bên trong là
một cái hộp vuông vô cùng tinh xảo đựng một chai nước hoa cực đẹp,
còn kèm theo một tấm thiệp: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lục Đình Kiêu nhìn từ kính chiếu hậu
thấy nét mặt vui cười của cô thì hỏi: "Bạn?"
Ninh Tịch cẩn thận đặt nước hoa lại,
sau đó mở miệng nói, "Là chị họ của tôi! Lúc trước chẳng
phải đã kể cho anh là chú Hai của tôi có một người con trai và ba người
con gái sao? Người con trai không phải con ruột, hai người con gái khác thì là
con ngoài giá thú, thím Hai của tôi chỉ sinh một người con, chính là chị họ của
tôi Ninh Thiên Tâm!"
Lục Đình Kiêu nhẹ nhõm, hóa ra là
chị họ. Ừ, chị họ rất tốt.
Ninh Tịch lộ ra vẻ mặt hoài niệm,
nói: "Lúc tôi ở Ninh gia, chỉ có chịấy là người duy nhất đối
xử tốt với tôi, mặc dù tính chịấy có vẻ rất lạnh lùng nhưng thực ra
là kiểu người trong nóng ngoài lạnh."
"Chỉ tiếc lúc đó tôi thấy chịấy
lạnh lùng quá nên không thân cận, chịấy còn tốt bụng nhắc tôi mấy lần phải đề phòng
Ninh Tuyết Lạc, vậy mà tôi cũng không để trong lòng... Nhắc đến
mới thấy, chịấy cũng khá giống anh đấy, đều là kiểu bên ngoài thì có
vẻ lạnh lùng nhưng thật ra lại là người rất tốt!"
Lục Đình Kiêu: "..."
Được khen nhưng không biết có nên vui hay
không, đây là áp phích người tốt trong truyền thuyết sao?
Ninh Tịch nói xong lại tiếp tục mở món
hàng thứ hai.
Gói hàng này không phải có chữ viết bị mờ mà
là hoàn toàn không ghi tên người gửi. "Hửm? Là chuyển phát nhanh nặc danh
à... gần đây tôi bị bôi đen thảm như vậy, thời điểm
này có phải là không nên tùy tiện mở mấy món đồ nặc danh như này
không?" Ninh Tịch vừa nói vừa lắc, bên trong không có bất kì tiếng vang
nào, nghe không ra bên trong có cái quái gì.
"Tôi giúp cô mở." Lục Đình
Kiêu đưa tay ra từ ghế lái.
"A?" Ninh Tịch vừa định nói
anh đang lái xe sao mở giúp cô được, kết quả thấy hai tay
Lục Đình Kiêu đã rời khỏi vô lăng nhưng chiếc xe vẫn chạy rất ổn định, đến
ngã rẽ còn tựđộng rẽ???
Ninh Tịch ngây người: "Cái...cái xe làm
sao vậy?"
Lục Đình Kiêu bình thản trả lời:
"Sửa qua hệ thống một chút."
Ninh Tịch: "..."
Mặc dù hiện nay chếđộ không người
lái đã không còn kì lạ, nhưng anh nói anh tự mình sửa???
Lúc này cô mới phát hiện, chiếc xe này nhìn bề ngoài
thì là một chiếc xe phổ thông có mức giá trung bình, nhưng nội thấy bên
trong thì không như vậy.
Chẳng lẽ Lục Đình Kiêu chỉ mượn
xác, còn mấy thứ bên trong đều sửa lại hết?
Ghế ngồi dưới mông sẽ không phải da
thật chứ? Tay vịn màu vàng kim bóng loáng này sẽ không phải chất liệu cao
cấp nào đấy chứ? Ba chiếc ngọc bội bình an có chất ngọc trong suốt treo trước
xe kia... sẽ không phải là... loại hàng cực phẩm đi?
Thật là không dám ngồi tiếp...
Ninh Tịch vất vả mới hoàn hồn lại
sau đó vội vàng nhắc nhở Lục Đình Kiêu: "Lục Đình
Kiêu, anh cẩn thận một chút! Nhỡđâu là chuyển..."
Chưa dứt lời thì vang lên một tiếng "Ầm"...
Chương 188: Cô thích kiểu này?
Một lượng bột phấn bắn tung tóe ra, dính khắp
người của Lục Đình Kiêu, trên đỉnh đầu cũng có.
Nhìn kĩ sẽ thấy, lẫn trong thứ bắn
ra có không ít thứ gì đó trong suốt, lấp lánh dưới ánh sáng nhìn giống
như là... kim cương....
Phương thức tặng quà quen thuộc này, không cần
nói cũng biết là người nào.
Chẳng qua là lần này phương thức “thú vị” hơn
nhiều.
Người khác cầm tiền đập người tên này lại
cầm kim cương đập người!
Mặc dù không phải loại có cara lớn nhưng số lượng
nhiều như sao trên trời thế này, đem làm thành nhẫn cũng đủ cho
mấy trăm chàng trai cầu hôn đi!
Không chỉ Lục Đình Kiêu mà Tiểu Bảo
và Ninh Tịch ngồi sau cũng không thoát khỏi thảm cảnh, trên người đều lấp
lánh lấp lánh.
Ninh Tịch: "..."
Lục Đình Kiêu: "..."
Tiểu Bảo: "..."
Ninh Tịch lau mặt rồi lại giúp Tiểu Bảo chỉnh
lí khuôn mặt, sau đó vội vàng vuơn người ra giúp Lục Đình Kiêu nhặt
bớt đồ dính trên người anh xuống: "Thật xin lỗi thật xin lỗi...
anh không sao chứ? Có bị bắn vào mắt không?"
Lục Đình Kiêu rũ rũ tóc một tầng
lấp lánh cùng với một mảnh giấy nhỏ rụng xuống
Trên đó có viết: "Honey, sinh nhật
vui vẻ, em hài lòng sao? Kí tên: YS
"Cô..." Sắc mặt Lục Đình Kiêu
có hơi chút phức tạp nhìn cô: "Cô thích kiểu này sao?"
Lục Đình Kiêu bắt đầu tự vấn
lại bản thân, so với phương pháp đơn giản lại trực tiếp mà người khác dùng
thì cách biểu đạt của anh có phải là quá uyển chuyển rồi không?
Ninh Tịch câm nín: "Anh thấy tôi có vẻ thích
à? Một viên thì còn nói là ngạc nhiên nhưng tung bay đầy trời thế này
chưa bị dọa cho vỡ mật là may? Lục Đình Kiêu, anh có tiền nhưng
ngàn lần đừng dùng cách này đi tán gái! Anh muốn theo đuổi ai
thì tôi có thể dạy anh! Đảm bảo có hiệu quả!"
Lục Đình Kiêu nghe vậy thì hơi nhếch
khóe miệng lên, tất nhiên là cầu còn không được: "Ừm."
Ánh mắt anh liếc về phía kính chiếu hậu
nhìn chiếc xe vẫn bám theo họ một đường.
Hình như là xe của Ninh Diệu Hoa.
Ninh Tịch thấy vẻ mặt Lục Đình
Kiêu không đúng, nhìn theo tầm mắt của anh cũng phát hiện chiếc xe kia,
"Con mẹ nó! Vẫn chưa chịu buông tha à?"
"Cần cắt đuôi không?"
Lục Đình Kiêu hỏi.
Ninh Tịch trầm ngâm suy nghĩ một chút,
sau đó lắc đầu: "Được rồi, không cần phải để ý, dù sao
bọn họ cũng không vào được, trên xe có Tiểu Bảo, nếu đi nhanh
thì quá nguy hiểm."
"Ừ."
Mười phút sau tại Bạch Kim Đế Cung.
Lục Đình Kiêu chậm rãi lái chiếc xe
không hề tương xứng với những chiếc xe sang trọng hay ra vào nơi này đi
qua cổng lớn.
Cách mấy thước đã thấy bảo vệ cung
kính cúi chào sau đó ân cần mở cửa, một mực đưa mắt nhìn theo
chiếc xe đến lúc không thấy bóng dáng nữa mới thu mắt về.
Sau đó, xe của Ninh Diệu Hoa lập tức bị cản
lại.
"Chào ngài, xin lấy ra giấy thông
hành." Khuôn mặt nhân viên bảo vệ vô cùng nghiêm túc.
Ninh Diệu Hoa sốt ruột nhìn chiếc xe kia đã
lái vào khúc quanh mất dạng, không nhịn được nói: "Giấy thông hành
gì?"
"Nếu không có giấy thông hành thì phiền
ngài liên lạc với người ở bên trong, để họ gọi điện
thông báo cho chúng tôi cũng được."
Ninh Diệu Hoa cau mày nói: "Vậy tại sao
chiếc xe vừa rồi có thể thoải mái đi vào như thế?"
"Đấy là người sinh sống tại đây."
"Cái gì?" Ninh Diệu Hoa đổi sắc
mặt trong nháy mắt.
Có phải có chỗ nào nhầm rồi không?
Đây chính là Bạch Kim Đế Cung, nơi tụ tập
những người giàu nhất của ĐếĐô! Là nơi có tiền cũng không mua được!
Tên tiểu bạch kiểm đó lại có nhà ởđây
sao?
Chẳng lẽ... chẳng lẽđấy là quản gia hay trợ lí
của nhà nào, hay là con riêng của gia tộc nào?
Chương 189: Tạp dề
Sau những biến cố bất ngờ, ba người cũng
thuận lợi vềđến nhà.
Xách tất cảđồăn mua được để vào
nhà bếp xong, chuyện thứ nhất phải làm không phải là nấu ăn, mà
là đi tắm.
Cả ba người đều bị dính một tầng
bột phấn lấp lánh còn cả những kim cương nhỏ nữa, lúc bước đi
không chừng cũng đã đánh rơi mấy chục ngàn, làm hại Ninh Tịch vừa đi đường
vừa phải chú ý dưới chân, thật đúng là tạo nghiệt.
Tắm xong đi ra, Ninh Tịch thay một bộđồ tương đối
dễ vận động, bộ dáng như muốn làm một trận thật lớn.
"Cần giúp không?" Lục Đình
Kiêu với Tiểu Bảo cũng bước xuống lầu.
Ninh Tịch ôm lấy Tiểu Bảo đã tắm xong thơm
ngát, xoa xoa: "Gọi Loan Loan tới giúp tôi đi, hai người ngồi xem ti
vi chờ tới giờ cơm là được, mới tắm sạch sẽđừng để bị bẩn
lại."
"Loan Loan không có ởđây, hôm nay tất
cả bọn họđều nghỉ phép."
"Nghỉ?" Ninh Tịch nghĩ nghĩ một
chút, để Tiểu Bảo cùng làm cũng tốt vì vậy cô nói: "Vậy hai người đến đây đi,
có tạp dề không? Lúc nãy ra ngoài hình như quên mua!"
"Chắc có." Lục Đình Kiêu lấy
từ trong đống đồ vừa mua về một cái túi nilon, mở ra
thì bên trong có vừa đúng ba cái tạp dề, cùng kiểu cùng màu, hơn nữa còn
là hai cái lớn một cái nhỏ."
"Ý? Anh mua lúc nào?" Ninh Tịch
kinh ngạc hỏi.
"Là cô gái bán cua tặng."
"Ợ, được rồi..." Thật đúng
là cái gì cũng tặng nha!
Ninh Tịch cầm cái tạp dề nhỏ lên rồi
gọi bánh bao nhỏ: "Tiểu Bảo qua đây, cô mặc giúp con!"
Tiểu Bảo cực kì phối hợp đưa hai cái tay
nhỏ ra.
Ninh Tịch giúp thằng bé mặc vào, buộc chắc
dây rồi chậc lưỡi cảm thán: "Bảo bối mặc tạp dề cũng đáng yêu
quá đi!"
Vừa dứt lời, nghiêng đầu thấy Lục Đình
Kiêu đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng bên ngoài một bộđồ thường... ấy
thế mà vẫn đẹp trai chói mắt người khác, hơn nữa lại còn có thêm cảm
giác... đáng yêu.
"Không được, không được... lại
không nhịn được muốn chụp ảnh rồi!" Ninh Tịch lạch bạch chạy đi
lấy điện thoại rồi điên cuồng chụp hình, thậm chí còn nhét vào tay
bánh bao nhỏ cà chua, sườn... làm đạo cụ.
Bánh bao nhỏ đáng yêu phối hợp bánh bao lớn
lạnh lùng, vốn là hình ảnh vô cùng trái ngược nhưng đặt chung một
khung hình lại có cảm giác đáng yêu vô cùng.
"Có muốn chụp cho cô không?"
Lục Đình Kiêu đột nhiên hỏi.
"Hả? Tôi thì không cần đâu..."
"Chụp cô với Tiểu Bảo." Lục Đình Kiêu vừa nói vừa giúp cô mặc
tạp dề.
Tiểu Bảo đợi không nổi lập tức nhào về phía
cô.
Thật ra thì trong thâm tâm Ninh Tịch không hy
vọng lưu lại quá nhiều dấu vết hay kí ức nào nhưng... cô không sao ngăn được
ánh mắt mong đợi của Tiểu Bảo.
Thôi kệđi, suy nghĩ nhiều như vậy để làm
gì! Hôm nay có rượu thì hôm nay say, buồn mai tới thì mai buồn!
Những bức hình của Ninh Tịch với bánh bao nhỏ nhanh
chóng được sản xuất, cô cùng bánh bao nhỏ làm rất nhiều tư thếđáng
yêu hoặc những động tác hài hước.
Ví dụ như cô để cho bánh
bao nhỏ cầm ngó sen làm động tác đang bắn súng, Ninh Tịch phối
hợp làm động tác bị bay ra xa... cuối cùng chơi vui đến quên cả việc
chính là phải nấu cơm!
"Ôi chết mất, Lục Đình Kiêu,
anh đúng là toàn năng! Sao mà đến chụp ảnh cũng đẹp như vậy
chứ? Bố cục ánh sáng thật hoàn hảo!" Ninh Tịch lật xem hình trong di
dộng, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Thật muốn đem làm hình nền di động...
nhưng mà lại không thể.
Dù sao thì thân phận của Tiểu Bảo cũng
quá đặc thù, bình thường cô cũng chú ý không tiết lộ bất cứ thông
tin nào của Tiểu Bảo ra ngoài.
Nếu cô có một đứa con trai đáng yêu
như vậy, nhất định sẽ không nhịn được mà phải ngày
ngày đem khoe đến khi khiến tất cả mọi người ghen tị muốn
chết mới chịu dừng!
Chương 190: Muốn làm một vợ một người
Dưới sự phối hợp của ba người, một bàn
tiệc lớn rất nhanh liền xuất hiện.
Chân giò muối, tôm chưng tương, cua xào
cay, đùi dê nướng, bò beefsteak...
Phần lớn đều là những món mặn, năng lượng
cao, đối với người phải giữ cân nặng như Ninh Tịch mà nói thì
không khác gì thuốc độc!
Nhưng mà bánh bao nhỏ hơi gầy, Lục Đình
Kiêu bình thường phải làm việc cũng rất vất vả cần bồi bổ.
Nhìn một bàn đồăn đủ vị thơm
nức mũi, vẻ mặt Lục Đình Kiêu có chút bất ngờ: "Bây giờ tôi
tin tưởng lời cô nói rồi."
"Nói cái gì?"
"Làm đầu bếp."
Ninh Tịch cười cười: "Anh nghĩ tôi
nói điêu sao? Mặc dù lâu không nấu nhưng dẫu sao cũng luyện rất nhiều năm đó!"
"Ước mơ ban đầu của cô là
làm đầu bếp?" Lục Đình Kiêu khó hiểu.
Nụ cười của Ninh Tịch có chút nhạt dần:
"Nói ra anh cũng đừng cười tôi, không phải tôi muốn làm đầu bếp
mà là muốn làm một vợ một người."
Lục Đình Kiêu híp hai tròng mắt lại một
tia lãnh ý khó phát hiện lướt qua.
"Muốn làm vợ một người" - một
câu động lòng người như vậy mà “người” được nhận lại không phải
là anh.
"Lúc đó tôi quá ngây thơ, quá ngu
cho nên mới nghĩ bắt được dạ dày của một người đàn ông là
có thể bắt được trái tim anh ta! Nào ngờ..."
Nói tới đây, Ninh Tịch đột nhiên ngừng
lại e ngại liếc mắt về phía Tiểu Bảo đang nhìn chằm chằm và nồi canh,
sau đó hơi dịch ghế về phía Lục Đình Kiêu, hạ thấp
giọng nói: "Nào ngờ vị trí tôi đặt cao quá, dưới rốn ba tấc
mới là chân lý. Tôi vì anh ta mà làm cơm nhiều năm như thế nhưng lại
không bằng Ninh Tuyết Lạc lên giường với anh ta một lần. Có phải rất đáng
thương hay không?"
"Đáng thương là tên kia, hắn ta sẽ hối
hận." Lục Đình Kiêu an ủi cô, giọng nói vô cùng chắc chắn.
Ninh Tịch thừa nhận cô được Lục Đình
Kiêu làm cho thoải mái hơn, khẽ cười nói: "Được rồi, hôm nay vui vẻ như vậy,
không nói mấy chuyện không vui kia nữa, hầm canh xong rồi, xào rau cải nữa là
xong!"
Lục Đình Kiêu nghe vậy liếc nhìn giỏ thức ăn:
"Chúng ta không mua rau cải xanh."
"Không mua sao?" Ninh Tịch sững
sờ: "Vậy có súp lơ không? Cà rốt thì sao?"
"Cũng không mua." "Ợ... hóa ra
chúng ta chỉ mua thức ăn mặn? Vậy sao mà ăn được! Ngấy chết
mất thôi! Có cà chua nhưng không đủ xào một đĩa..."
Trước mắt thì tám món đều là món mặn, hai
món ăn kèm, một là ngó sen ngào đường, một là salat cà chua...
"Không sao, bảo Lục Cảnh Lễđi hái."
"Hả? Nhị thiếu có sao?" Ninh
Tịch kinh ngạc.
"Ừ, nó có một nhà kính trồng rau ở sau
nhà."
"Vậy thì tốt quá! Nhưng mà để tôi đi
cho! Anh chắc chắn không biết chọn!"
"Được, vậy tôi canh nồi canh. Để Tiểu
Bảo đưa cô đi, nếu không bảo vệ không cho cô vào."
Lục Đình Kiêu dặn dò.
"Ok! Tôi đi một lát rồi về!"
...
Bởi vì có bánh bao nhỏ ra mặt, Ninh Tịch
thuận lợi đến được nhà kính trồng rau phía sau nhà của Lục Cảnh Lễ.
Rau cải trong nhà kính nhìn thật tươi ngon, từng
cây từng cây đều mọng nước, hơn nữa còn tươi hơn nhiều so với đồăn
ngoài chợ, dù sao cũng là trực tiếp hái xuống.
Lục Cảnh Lễ thật biết hưởng thụ mà...
Đang xách giỏ cùng hái rau với Tiểu Bảo, đỉnh đầu đột
nhiên vang lên tiếng còi báo động.
Ninh Tịch ngẩng đầu lên: "Tình huống
gì đây?"
Ngay sau đó, một tiếng hét lớn truyền tới...
"Mẹ, trộm ởđâu tới? Đồăn của
ông đây cũng dám trộm? Ớ... Tiểu Bảo.. Ninh Tịch..." Lục Cảnh Lễ mặc
áo ngủ, nguyên bộ dạng vừa mới chui từ trong chăn ra, thậm chí còn thấy
rõ rỉ mắt ở khóe mắt.
Khóe miệng Ninh Tịch khẽ méo: "Nhà
kính trồng rau mà cũng phải lắp còi báo động... Nhị thiếu, anh chôn
vàng dưới đất à?"