CHƯƠNG 1661 - 1670
· Chương
1661: Thật đáng yêu
Trong phòng riêng tại một quán bar nào đó của ĐếĐô.
Người phụ nữ lấy một bản hợp đồng
từ trong túi ra đặt lên bàn rồi tự châm cho minh một điếu
thuốc, rit một hơi.
Ánh mắt Đường Dạ dừng trên bản hợp đồng
kia chừng một giây rồi vươn tay cầm lấy.
Anh ta hơi lật xem một chút thì lại ngoài ý muốn
phát hiện chữ kí trong bản hợp đồng chuyển nhượng hợp cổ phần là
tên người phụ nữ kia: Tống Lâm.
Vân Thâm cầm ly rượu vang trong tay ngả người
dựa vào ghế salon đằng sau, khóe mắt liếc về cái chữ kỹ kia
rồi chẹp miệng một cái: "Sao? Cô Tống thay đổi chủ ý?"
Tống Lâm từ từ nhả ra một hơi
khói mờ: "Vân tổng đã ra giá thì tôi làm gì có lý do mà cự tuyệt đúng
không?"
Vân Thâm như cười như không nhìn người
phụ nữđang ngồi đối diện, tất nhiên anh ta không tin chỉ vì lí
do này mà Tống Lâm đồng ý bán cổ phần cho mình, nếu cô ta thật sựđộng
tâm với cái giá này thì đã không kéo dài như vậy.
"Không ngờ... cô Tống đây cũng thấy
hứng thú với cái ghế bà Lục?" Lời của Vân Thâm coi như là khá lộ liễu.
Ý bóng gió là, Tống Lâm muốn dùng 5% cổ phần
này đểđổi lấy vị trí cạnh Lục Đình Kiêu nhưng đáng tiếc là
lại thất bại.
Tống Lâm hơi nhướn mày, sâu xa nói: "Quả thật
là có thứ khiến tôi hứng thú, cơ mà đó không phải là Lục Đình
Kiêu."
"Hửm?"
Không biết Tống Lâm nghĩ tới cái gì mà
hai mắt đột nhiên cháy lên một ngọn lửa nóng bỏng: "Không biêt Vân tổng
có biết cô nhóc bên cạnh Lục Đình Kiêu hay không?"
Vân Thâm hơi ngừng động tác đung đưa
ly rượu trong tay: "Ninh Tịch? Có nghe, làm sao?"
Tống Lâm chống tay nghiêng đầu khẽ cười
một tiếng: "Thật đáng yêu."
Khóe miệng Vân Thâm giật một cái:
"..."
Ngay cảĐường Dạ cũng hơi đen mặt:
"..."
Hiển nhiên là hai người này cũng không ngờ câu
trả lời sẽ là cái dạng này...
Tống Lâm thấy vậy nhướng mày nói: "Chắc
Vân tổng cũng không phải là loại người cổ hủđâu nhỉ?"
Sắc mặt Vân Thâm hơi đen, đương
nhiên anh chẳng có chút hứng thú gì với xu hướng giới tính của Tống Lâm, cũng
chẳng thấy chuyện này có gì kì lạ cơ mà đối tượng Tống Lâm coi
trọng...
Quả thật, Vân Thâm không nghĩ tới lí
do khiến Tống Lâm đứng cùng chiến tuyến với anh lại bất ngờ như vậy.
Xem ra, lúc trước Tống Lâm muốn dùng 5% cổ phần
này đổi lấy Ninh Tịch, nhưng cuối cùng lại bị Lục Đình Kiêu cự tuyệt
cho nên mới tìm tới anh.
Một mặt là vì Lục Đình Kiêu từ chối,
còn mặt khác chỉ sợ là Tống Lâm vẫn chưa từ bỏ ý định...
Lục gia đã lục tục muốn làm đám hỏi
cứu vãn tình thế, áp lực từ phía Lục thị càng lớn thì chuyện này càng
bị giục gấp. Đến lúc đó thì Lục Đình Kiêu sẽ phải cưới
người đàn bà khác rồi tự nhiên Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch sẽ chia
tay...
Nghĩ nghĩ một lúc, Vân Thâm chìa tay
ra: "Vậy thì cô Tống, hợp tác vui vẻ!"
Địch của địch đương nhiên là bạn.
Còn có một câu rất hay... bọ ngựa bắt ve,
chim sẻ phía sau.
"Hợp tác vui vẻ!"
Vân Thâm đang định nói thêm về vài
chi tiết liên quan đến hợp đồng thì di động đột nhiên reo
lên.
"Alo?"
"Lão Đại, cứu được Hắc Long rồi!"
"Cứu được?" Vân Thâm nghe thế thì
lộ rõ vẻ ngoài ý muốn: "Được, tôi về ngay lập tức."
Nhận điện thoại xong, Vân Thâm xin lỗi người đang
ngồi đối diện: "Xin lỗi, tôi có chút chuyện gấp phải về xử lí
trước, hôm khác sẽ nói chuyện với cô Tống."
"Vân tổng cứ tự nhiên!"
...
Biệt thư ngoại ô.
Vân Thâm cùng Đường Dạ vội vã chạy về tới
nơi.
"Chuyện này là sao? Ai làm?" Vân
Thâm trầm giọng hỏi.
Ngay cả Phong Tiêu Tiêu cũng không cứu được
Hắc Long ra thì ai có thể cứu gã?
Vân Thâm đã chuẩn bị cho trường hợp
xấu nhất, bởi lấy sự hiểu biết của anh về Lục Đình Kiêu thì bọn
họ tuyệt đối không có bất cứ cơ hội nào có thể cứu người
ra. Tên thủ hạ vội vã trả lời: "Lúc tối, tôi đang đi
tuần thì đột nhiên phát hiện trước cửa có người, cẩn thận quan sát một
chút thì phát hiện là Hắc Long..."
Vân Thâm híp hai tròng mắt lại: "Ý mày
là... tự dưng Hắc Long xuất hiện trước cửa?"
"Vâng ạ!"
"Có người nào của chúng ta ra tay
không?"
Gã thủ hạ cau mày trầm ngâm nói:
"Lúc đầu tôi cũng cho là người của chúng ta, nhưng điều tra lại
thì sau khi ngài hạ lệnh bọn họ cũng đều buông tha chuyện này!
Chắc không có ai dám tự tiện hành động mới đúng! Lão Đại,
ngài nói xem có phải Hắc Long tự mình trốn được không?"
Vân Thâm liếc tên đàn em một cái: "Hừ,
tự trốn được? Mày trốn thử cho tao nhìn coi?"
"..." Tên đàn em sợ run, lập
tức ngậm miệng.
Đến ngay cả Phong Tiêu Tiêu còn không tiếp
cận được chỗ giam Hắc Long để cứu người, thậm chí còn suýt
nữa nộp cả mạng mình luôn. Mà giờ Hắc Long đã bị chỉnh đến
mức gần hấp hối thì sao có thể tự mình trốn ra được.
"Người đâu?" Vân Thâm hỏi.
"Ở trên lầu ạ, vẫn còn đang
hôn mê."
"Tỉnh thì lập tức báo tao."
"Vâng!"
Vân Thâm nghiêng đầu nhìn về phía Đường
Dạ vẫn đang im lặng suốt nãy giờ, liền bước tới gần quàng tay lên bả vai Đường
Dạ: "A Dạ, nghĩ gì thế?"
Đường Dạ phục hồi tinh thần lại như có điều
suy nghĩ nói: "Chỉ là tôi cảm thấy chuyện này hết sức kì quặc! Hắc
Long không thể nào tự mình trốn ra nhưng cũng không phải là do người
của chúng ta ra tay cứu, này là thế nào..."
"Có người ngầm giúp chúng ta?" Tất
nhiên Vân Thâm cũng nghĩ tới điểm này.
Đường Dạ nhìn về phía tên thủ hạ phát
hiện ra Hắc Long: "Lập tức phái người đi điều tra xem, phía Lục Đình
Kiêu hiện giờ có phản ứng gì."
"Vâng!"
Rất nhanh người bên kia đã truyền đến
tin tức.
"Lão Đại, anh Dạ! Bọn em đã dò
ra rồi, tối nay bên phía Lục Đình Kiêu bị một kẻ không rõ thân
phận đột ngột xông vào cướp đi Hắc Long! Hơn nữa còn không để lại
bất cứ dấu vết gì, ngay cả bên Lục Đình Kiêu cũng không biết
chuyện
· Chương
1662: Người âm thầm giúp đỡ trong bóng tối
Tên thủ hạ vội vã trả lời: "Lúc tối,
tôi đang đi tuần thì đột nhiên phát hiện trước cửa có người, cẩn
thận quan sát một chút thì phát hiện là Hắc Long..."
Vân Thâm híp hai tròng mắt lại: "Ý mày
là... tự dưng Hắc Long xuất hiện trước cửa?"
"Vâng ạ!"
"Có người nào của chúng ta ra tay
không?"
Gã thủ hạ cau mày trầm ngâm nói:
"Lúc đầu tôi cũng cho là người của chúng ta, nhưng điều tra lại
thì sau khi ngài hạ lệnh bọn họ cũng đều buông tha chuyện này!
Chắc không có ai dám tự tiện hành động mới đúng! Lão Đại,
ngài nói xem có phải Hắc Long tự mình trốn được không?"
Vân Thâm liếc tên đàn em một cái: "Hừ,
tự trốn được? Mày trốn thử cho tao nhìn coi?"
"..." Tên đàn em sợ run, lập
tức ngậm miệng.
Đến ngay cả Phong Tiêu Tiêu còn không tiếp
cận được chỗ giam Hắc Long để cứu người, thậm chí còn suýt
nữa nộp cả mạng mình luôn. Mà giờ Hắc Long đã bị chỉnh đến
mức gần hấp hối thì sao có thể tự mình trốn ra được.
"Người đâu?" Vân Thâm hỏi.
"Ở trên lầu ạ, vẫn còn đang
hôn mê."
"Tỉnh thì lập tức báo tao."
"Vâng!"
Vân Thâm nghiêng đầu nhìn về phía Đường
Dạ vẫn đang im lặng suốt nãy giờ, liền bước tới gần quàng tay lên bả vai Đường
Dạ: "A Dạ, nghĩ gì thế?"
Đường Dạ phục hồi tinh thần lại như có điều
suy nghĩ nói: "Chỉ là tôi cảm thấy chuyện này hết sức kì quặc! Hắc
Long không thể nào tự mình trốn ra nhưng cũng không phải là do người
của chúng ta ra tay cứu, này là thế nào..."
"Có người ngầm giúp chúng ta?" Tất
nhiên Vân Thâm cũng nghĩ tới điểm này.
Đường Dạ nhìn về phía tên thủ hạ phát
hiện ra Hắc Long: "Lập tức phái người đi điều tra xem, phía Lục Đình
Kiêu hiện giờ có phản ứng gì."
"Vâng!"
Rất nhanh người bên kia đã truyền đến
tin tức.
"Lão Đại, anh Dạ! Bọn em đã dò
ra rồi, tối nay bên phía Lục Đình Kiêu bị một kẻ không rõ thân
phận đột ngột xông vào cướp đi Hắc Long! Hơn nữa còn không để lại
bất cứ dấu vết gì, ngay cả bên Lục Đình Kiêu cũng không biết
chuyện này do ai làm! Chắc là bọn họ cho rằng là người của chúng ta ra
tay!" Tên thủ hạ vội vã báo cáo.
"Đột ngột xông vào?" Vân Thâm nghe
thế thì hơi dài giọng.
Đường Dạ cũng biến sắc, chỗ giam Hắc
Long là một nơi bẫy rập trùng trùng điệp điệp, nơi đó chẳng những
cần thân thủ tốt mà cũng cần phải có kinh nghiệm cùng kiến thức về các
loại bẫy rập cực kì phong phú...
Người có thểđạt được cả hai điều
kiện này...
Đường Dạ trầm giọng nói: "Có thể khẳng định được
rằng có người đang âm thầm giúp chúng ta! Mà thân phận của người này có
hai khả năng, một là, thực lực của người này còn trên cả Phong Tiêu
Tiêu! Hai là, bên Lục Đình Kiêu có nội gián nên mới có thể thuận lợi
xông vào cứu người."
Vân Thâm sờ cằm một cái: "Ồ, thật là
càng ngày càng thú vị..."
"Đại ca, Hắc Long tỉnh rồi!" Lúc này
có người vội vàng chạy tới báo cáo.
Trong một gian phòng trên lầu.
Gã đàn ông nằm trên giường thấy Đường
Dạ cùng Vân Thâm thì giãy dụa muốn đứng dậy: "Lão Đại, anh
Dạ..."
Đường Dạđưa tay đè đầu vai gã lại:
"Đừng động, nằm im đi! Chỉ có chút chuyện muốn hỏi cậu
thôi, người cứu cậu tối nay là ai?"
Hắc Long nghe vậy thì sửng sốt: "Chẳng lẽ không
phải mọi người phái người tới cứu tôi sao?"
"Cậu không thấy người cứu
mình?" Đường Dạ cau mày.
Hắc Long cố nhớ lại: "Tôi nhớ lúc đấy
tôi đang ngủ, sau đó hình như có người tới gần nhưng tôi còn chưa
kịp nhìn xem kẻđó là ai thì đột ngột mất ý thức! Lúc tỉnh lại thì đã ởđây
rồi..."
· Chương
1663: Thằng nào dám đập tên tuổi của bà
Đường Dạ với Vân Thâm nghe vậy thì liếc nhìn nhau một
cái, không lên tiếng.
Kiều Dịch sau khi nghe tin cũng chạy tới rất
nhanh.
"Chuyện này là sao?"
Đường Dạđem mọi chuyện kểđơn giản lại cho Kiều
Dịch một chút.
Ánh mắt Kiều Dịch trở nên sắc lạnh như dao
băng nhìn Hắc Long đang nằm trên giường.
Hắc Long cố chống đau đớn mà mội
vàng nói: "Lão Đại, chú Kiều! Mọi người yên tâm đi, tôi không hé
răng nói một chữ nào cả! Bọn họ muốn moi ra đường dây buôn bán
ngầm từ miệng tôi... may mà tối nay tôi được cứu ra... nếu không...
tôi sợ... tôi sợ là tôi không chịu được mất..."
Cũng chẳng thể trách tại sao bọn họ lại
lo lắng khẩn trương khi Hắc Long rơi vào tay Lục Đình Kiêu như vậy. Gần đây
thế cục đã rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, chỉ cần bất cẩn
một chút thôi là mọi chuyện đều đổ sông đổ bể. Nếu đường
dây ngầm bị lộ ra ánh sáng thì tất cả các giao dịch ngầm khác cũng
bịđình trệ, tổn thất phải nói là cực lớn. Nếu cứ mạo hiểm tiếp tục thì hậu
quả chính là bịđám Mèo Đen* kia bắt tại chỗ...
*Mèo Đen: Cảnh sát ngầm
Hắc Long đang nói thì Phong Tiêu Tiêu
xông vào như một cơn gió, cô xắn tay áo hét lên: "Mẹ nó!
Ai đây hả! Thằng nào dám đập tên tuổi của bà? Tiểu Hắc! Ai cứu cậu
ra?"
"Chị Tiêu, lúc ấy tôi hôn mê
nên cũng không biết..." Hắc Long cười khổ, nhưng không quên lập tức trấn
an người nào đó đang xù lông vì bị cướp tên tuổi: "Đối phương
có thể là nội gián được cài vào Lục thị..."
Kiều Dịch đen mặt nhìn Phong Tiêu Tiêu:
"Tiêu Tiêu, bắt đầu từ bây giờ con không được nhúng
tay vào chuyện này nữa! Trong vòng một tháng nhất định phải hoàn thành nhiệm
vụ cấp S của con!"
Sống lưng Phong Tiêu Tiêu cứng đờ, đưa đám
lĩnh mệnh: "Vâng, thưa sư phụ!"
Đù, bắt cô phải giải quyết con mèo kia trong
vòng một tháng thì thà bảo cô chết đi còn hơn!
...
Sáng sớm hôm sau tại Lục trạch.
"Cậu nói cái gì?" Lục Sùng Sơn nghe
cấp dưới báo cáo xong thì đứng phắt dậy, cực kì tức giận.
Nhan Như Ý ngồi một bên cũng lo lắng ra mặt:
"Cậu nói Tống Lâm đã bán tất cả số cổ phần của cô
ta... cho phía bên kia?"
"Đúng vậy, tôi đã kiểm tra qua rồi,
tin này là chính xác."
"Đình Kiêu có biết không?" Lục Sùng
Sơn trầm giọng nói.
"Lục tổng đã biết ạ."
"Được rồi, cậu đi xuống đi!"
Lục Sùng Sơn không nhịn được xua xua tay.
Sau khi cấp dưới rời đi, sự tức giận
của Lục Sùng Sơn không nén được nữa mà lập tức bùng phát: "Tống Lâm,
những năm nay Lục thị có bạc đãi cô ta chút nào không, thế mà
lúc này cô ta lại phản bội ngay được... đúng là đồ con hát
vô tình! Câu này nói chẳng sai chút nào!"
Nhan Như Ý nhăn chặt đôi mày:
"Tôi cứ nghĩ Tống Lâm này làm người không tệ... không ngờ..."
"Tiểu Bảo đâu? Thằng bé dậy chưa?
Không thể trì hoãn được nữa!" Lục Sùng Sơn vội vàng giục.
Lúc đầu khi biết được Tiểu Bảo đồng
ý xem xét mấy danh viện kia, đồng thời trong khoảng thời gian này cũng rất
ngoan ngoãn ở lại Lục trạch mà nghiêm túc chọn lựa thì Lục Sùng Sơn rất
vui vẻ.
Nhưng mà thời gian trôi qua, ông ta lại phát
hiện cậu cháu này rất nghiêm túc và nghiêm túc quá mức. Chỉ là sơ tuyển
thôi mà tốn thời gian lâu như vậy, thậm chí tới tận giờ còn chưa tổ chức được
buổi nói chuyện nào.
Tình hình bây giờ quá khẩn cấp, thật sự không
thể chờ tiếp được nữa!
"Ông nội, bà nội!" Lúc này một bánh
bao nhỏ mềm mịn đi từ trên lầu xuống.
· Chương
1664: Cháu trai mềm mềm đáng yêu
Hôm nay bánh bao nhỏăn mặc cực kì đáng yêu, khuôn mặt
nhỏ nhắn hồng hào, cái giọng trẻ con líu lo gọi "ông nội",
"bà nội" quả thực khiến người ta nhũn hết cả lòng, khiến bọn
họ cảm thấy cho dù có phải hái sao trời cho nhóc cũng không hề do dự.
"Ôi Tiểu Bảo, đến cạnh ông nội
nào!" Lục Sùng Sơn vừa rồi còn tức giận bừng bừng, nhưng vừa thấy cháu
trai bảo bối liền vui vẻ ra mặt.
"Ông nội bế ~" Bé con nhiệt
tình giơ hai cái tay ngắn ngủn chạy tới ông nội.
Lục Sùng Sơn vui vẻđến không biết làm gì
cho đúng, ông vội vàng ôm Tiểu Bảo vào lòng: "Được được được,
ông nội bế cháu!"
"Ông nội, lát nữa ba muốn đón Tiểu Bảo
về nhà! Lâu lắm rồi Tiểu Bảo không ở cùng ba rồi! Nhưng mà ông nội
yên tâm nhé, Tiểu Bảo sẽ về sớm với ông nội thôi, ông nội đừng
nhớ Tiểu Bảo quá nha!" Tiểu Bảo cứ như ông cụ non mà dỗ ngon
dỗ ngọt ông nội mình.
Lục Sùng Sơn bị dỗđến cực kì sung sướng:
"Được được được, Tiểu Bảo nhà chúng ta vừa ngoan lại vừa hiếu
thuận!"
Nhan Như Ý ho nhẹ một tiếng nhắc nhở,
vừa lúc nãy là ai cuống cuồng lên thế hả? Kết quả vừa thấy Tiểu Bảo đã đem
chuyện kia quẳng hết ra sau gáy...
Lúc này Lục Sùng Sơn mới phản ứng được,
ông ta có chút lúng túng ho nhẹ một tiếng rồi nhìn cháu nội bảo bối:
"Tiểu Bảo này, cái danh sách lúc trước cháu đã chọn xong chưa? Nhất định
trong tháng này phải xong đấy!"
Cặp mắt Tiểu Bảo chuyển chuyển, nhóc biết đã
thời gian kéo dài tới bây giờđã là cực hạn chỉ có thể tiến hành bước
kế tiếp. Vì thế nhóc dứt khoát gật đầu một cái: "Được ạ ông
nội, Tiểu Bảo nhất định sẽ chọn xong sớm, mấy ngày nữa nhất định
sẽ xong thôi!"
Lục Sùng Sơn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm:
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..."
Haizzz, quả nhiên vẫn là cháu nội bảo bối
là ngoan nhất, tri kỉ nhất mà!
Tiểu Bảo chạy lạch bạch đến cạnh bà nội rồi
kéo kéo tay bà nội, nhóc con nghiêm túc nói: "Bà nội, bà thích mẫu con dâu
thế nào? Tiểu Bảo giúp bà nội chọn một người con dâu khéo léo hiểu chuyện
y như Tiểu Bảo mới được! Người ấy phải cùng Tiểu Bảo chăm sóc,
hiếu thuận với bà nội!"
Nhan Như Ý nghe Tiểu Bảo nói vậy thì cảm động đến
rối tinh rối mù: "Tiểu Bảo ngoan quá, cám ơn cháu trai ngoan của
bà..."
Nhan Như Ý với Lục Sùng Sơn đang
sung sướng nói chuyện với cháu trai thì khóe mắt Lục Sùng Sơn liếc thấy bóng
dáng con trai mình đứng ở cửa, sắc mặt cũng trầm xuống ngay tức
khắc.
Lục Sùng Sơn: "Đến rồi đấy à."
Lục Đình Kiêu liếc nhìn con trai nhà
mình đang dỗ hai ông bà già đến sung sướng: "Vâng, con tới đón
Tiểu Bảo."
Sắc mặt Lục Sùng Sơn càng đen thùi, sao
ông ta có thể không biết Lục Đình Kiêu đến đón Tiểu Bảo
là đểđi gặp người đàn bà kia, chẳng qua là ông ta không muốn chọc điểm
này ra khiến Tiểu Bảo mất hứng mà thôi.
"Chuyện của Tống Lâm đã biết chưa?"
Lục Sùng Sơn trầm giọng hỏi.
"Đã biết." Khuôn mặt tê liệt không cảm
xúc của Lục Đình Kiêu càng khiến Lục Sùng Sơn có cảm giác đấm vào gối
bông. Ông ta không muốn nói những lời không hay để rồi cãi vã trước mặt
Tiểu Bảo nên cũng chỉđành thôi: "Đi đi, đi đường cẩn thận một
chút!"
"Tạm biệt ông nội, tạm biệt bà nội!"
"Ừ, tạm biệt Tiểu Bảo!"
"Đi đường cẩn thận!"
...
Sau khi bước lên xe, Tiểu Bảo lập tức đổi
từ trạng thái cháu trai ngoan hiền về bộ dạng cao quý lạnh lùng.
"Mẹđâu?"
"Ở chỗ dì Thiên Tâm của con,
lát nữa chúng ta cùng qua sân bay tiễn dì ấy." Lục Đình Kiêu trả lời.
"Ừm." Bánh bao nhỏ gật đầu
một cái rồi không nói gì nữa, nhóc chỉ vùi đầu bấm máy điện thoại
không biết đang làm cái gì.
· Chương
1665: Cũng không phải là tình yêu
Mạc gia.
Mạc Lăng Thiên đang ngủ thì đột
nhiên bị một tràng tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh ta tức
giận bắt máy: "Thằng nào? Mới sáng sớm... đã muốn chết rồi hả?"
"Mẹ nó! Mạc Lăng Thiên, hôm nay là
ngày ông đây kết hôn đấy, chú đã nói sẽđi đón dâu với anh
em cơ mà? Nhìn xem giờ là mấy giờ rồi hả?" Bên kia di động
vang lên tiếng đàn ông đang nổi giận đùng đùng.
Sắc mặc Mạc Lăng Thiên hơi đổi, mơ màng
lẩm bẩm: "Đón dâu?"
"Đệch mợ! Đừng nói với tôi là quên
thật đó chứ? Tôi nói chú này, Mạc Lăng Thiên, chú gần đây bị làm
sao thế? Cả ngày tâm trí không yên, tụ họp không đến, hoạt động
tập thể cũng không tham gia! Bây giờ ngay cả chuyện lớn như chuyện
ông đây kết hôn cũng quên là thế nào!"
"Ồn chết đi được, nói nhảm ít
thôi, tôi tới ngay đây! Tắt máy nhá!" Mạc Lăng Thiên cúp máy, phiền
muộn mà vò vò mái tóc rối tung rối bù rồi nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt mũi,
sau đó phóng như bay xuống lầu.
Trong phòng khách, Mạc Kiến Chương cùng Khang
Thục Huệđang ăn sáng.
Mạc Lăng Thiên tiện tay cầm một lát bánh mì:
"Ba mẹ, con không ăn sáng, có việc gấp cần đi trước!"
Khang Thục Huệ cau mày gọi lại: "Dù
gì cũng ăn mấy miếng rồi đi, mới sáng sớm thếđã vội vã đi đâu?"
"Hạo Tử cưới!" Mạc Lăng Thiên
thuận miệng nói.
"À... đúng rồi... hôm nay là ngày cưới
của thằng nhóc nhà họ Trác..." Khang Thục Huệ giật mình nghĩ tới,
sắc mặt có hơi hoảng hốt mà lầm bầm, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: "Vậy
con mau đi đi, đừng tới trễ!"
"Dạ." Mặc Lăng Thiên buồn bực bước vội
ra cửa, vừa tới cửa thì sắc mặt của anh ta trầm hẳn xuống.
Nếu là trước đây thì đừng nói bạn bè
của anh kết hôn, mà chỉ cần chúng nó có bạn gái thôi thì anh đã bị ba
mẹ nói ba ngày ba đêm giục tìm bạn gái kết hôn rồi.
Nhưng mà, từ sau khi chuyện kia xảy ra,
hai người họ chưa một lần yêu cầu anh phải tìm bạn gái hay giục giã kết
hôn...
Từ sau 20 tuổi, chưa bao giờ lỗ tai
của anh lại nhẹ nhõm, yên tĩnh như vậy...
Yên tĩnh như thế... thật là chẳng quen
chút nào...
Trong đầu anh vẫn thi thoảng vang lên giọng
người con gái ấy đang nỉ non... Lăng Thiên, đây là... chuyện
cuối cùng em làm vì anh...
Anh biết mình nợ cô gái ấy quá nhiều
nhưng đó là sự tự trách cùng áy náy chứ không phải tình
yêu.
Mặc Lăng Thiên vuốt mặt, dùng sức xua đi
những suy nghĩ bừa bộn trong đầu, rồi nổ máy lái xe.
...
Sân bay ĐếĐô.
Ninh Tịch dùng sức ôm chặt lấy cô gái trước mặt:
"Chị Thiên Tâm! Em không muốn xa chịđâu!"
"Chị sẽ thường xuyên liên lạc với
em mà."
"Chị nhớ chăm sóc bản thân cho
tốt, nếu có chuyện gì cần nhất định phải nói cho em!"
"Được mà!"
"Còn có thuốc mà Annie đưa chị cũng
phải nhớ uống tiếp đó, trị an của nước ngoài không bằng trong nước,
chị nhất định phải cẩn thận, buổi tối không được ra ngoài một
mình, còn có, còn có..."
Thấy Ninh Tịch nói mãi không xong thì bên cạnh
vang lên một giọng nói vô cùng bất đắc dĩ: "Làm ơn đi, có
tôi ở cạnh rồi mà cô còn phải lo lắng như vậy sao? Tôi đảm
bảo có thể thu xếp mọi chuyện ổn thỏa cho Thiên Tâm, xin cô cứ yên
tâm đi ha!"
Ninh Tịch ôm Thiên Tâm, có chút cảnh giác trợn
mắt nhìn Tần Mộc Phong một cái: "Tôi không yên tâm nhất là anh thì
có!"
Tầm Mộc Phong tỏ vẻ mình vô tội rồi
quay sang phía Lục Đình Kiêu xin giúp đỡ.
Lục Đình Kiêu túm lấy vai Ninh Tịch vỗ vỗ mấy
cái trấn an: "Được rồi, ngoan, sắp trễ giờ rồi! Mộc Phong cũng
khá quen bên kia, đến lúc đó anh sẽđể trợ lý chi nhánh
bên ấy đi đón họ, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Được rồi..." Ninh Tịch lúc này mới
có chút yên lòng buông Ninh Thiên Tâm ra: "Chị Thiên Tâm, hẹn gặp lại!
Tiểu Bảo tới đây nào, nói tạm biệt với dì con đi!"
· Chương
1666: Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn
Tiểu Bảo ngoan ngoãn đi tới ngước đầu lên nói:
"Dì, đây là quà Tiểu Bảo chuẩn bị cho dì!"
Nhóc con vô cùng hiểu chuyện đưa tới một
phần quà chia tay, đây là một bức vẽ Ninh Thiên Tâm dựa trên tấm ảnh
mà mẹ gửi cho nhóc, bức tranh còn được đóng khung đầy đủ.
Ngoại trừ mẹ thì rất ít khi Tiểu Bảo
vẽ một người nào khác, có thể thấy ấn tượng của nhóc về người
dì này là rất thích.
Ninh Thiên Tâm yêu thích nhận lấy, vẻ mặt
dịu dàng nhìn bé con trước mặt rồi ngồi xổm xuống ôm lấy nhóc: "Cám ơn,
cám ơn Tiểu Bảo! Dì rất thích!"
Thân thể bé con mềm mềm thơm thơm còn
mang theo mùi sữa thơm phức khiến hốc mắt cô hơi chua chua, Ninh Thiên Tâm vội
vàng buông nhóc ra: "Tiểu Tịch, chịđi đây, tụi em mau vềđi
thôi!"
"Vâng, chị bảo trọng!"
...
Sau khi tiễn Ninh Thiên Tâm đi, tâm tình
Ninh Tịch có chút mất mát.
Bánh bao nhỏ thấy mẹ không vui thì lập
tức nghiêm túc an ủi: "Mẹđừng buồn, trên đời không có bữa tiệc
nào mà không tàn cả! Hơn nữa Tiểu Bảo tin rằng dì sẽ có khởi đầu tốt đẹp
hơn!"
Ninh Tịch nhìn nhìn con trai bảo bối rồi nở nụ cười:
"Ừ, Tiểu Bảo nhà ta nói đúng!"
Tần Mộc Phong nói là qua Mỹ công tác nên
thuận đường có thểđi cùng Ninh Thiên Tâm, trên đường cũng có thể chăm
sóc một hai.
Anh ta đã sớm thẳng thắn với Ninh Tịch là
mình có cảm tình đối với Ninh Thiên Tâm, cho nên Ninh Tịch biết rõ ý đồ của
Tần Mộc Phong, chẳng qua là không biết hai người này có thể thành được
hay không?
Nếu như có thể thì Tần Mộc Phong quả là
một đối tượng rất tốt.
Đằng xa, tiếng động cơ máy bay gầm
lên rồi phóng vút lên bầu trời, càng ngày càng xa tới tận lúc không còn thấy
bóng dáng...
Ninh Tịch thu hồi tầm mắt rồi gửi một dòng tâm
trạng lên wechat: "Thiên hạ chẳng có bữa tiệc nào không tàn! Điềm
tâm yêu quý của em, em tin rằng chị sẽ có một khởi đầu mới tốt đẹp
hơn!"
...
Khu biệt thựđắt tiền nào đó tại Đếđô.
Một hôn lễ hoành tráng náo nhiệt đang được
diễn ra, một đám người cười cười nói nói khiến bầu không khí cực kỳ vui
vẻ.
"Không cho vào, không cho vào! Phong
bì đâu hả?"
"Phòng bì tới đây!"
"Không được, không được!
Không đủ! Phải làm 100 cái hít đất trước!"
"Hớ, mấy người chơi xấu thế! Tại sao lại
chia ra thành 10 người mỗi người 10 cái chứ hả!"
...
Mạc Lăng Thiên làm phù rểđi theo đám người
thực hiện mấy hành động cùi bắp do nhà gái đưa ra, giằng co hơn nửa
ngày cuối cùng cũng giúp người anh em thuận lợi vào cửa.
Trác Hạo Nhiên cũng là một thành viên
trong đám ăn chơi của bọn họ, thường ngày hăng tiết gà lên là quậy
quên trời đất với bọn họ luôn, nhưng lúc này nhìn thấy vợ mình
thì cười rất ngu, vụng về giúp cô dâu đi giày...
Mặc Lăng Thiên nghiêng người dựa vào vách tường
lẳng lặng nhìn hình ảnh trước mắt, rõ ràng cảnh tượng náo nhiệt đến vậy
mà trong lòng anh lại vắng lặng một cách khó hiểu.
Điện thoại di động thỉnh thoảng vang lên
tiếng "đinh đinh đinh", anh tiện tay mở wechat lướt lướt
thấy mấy thông báo bạn bè gửi lời chúc đến Trác Hạo Nhiên thì liền thuận
tay bấm vài cái like.
Đang kéo kéo thì sắc mặt của anh đột
nhiên cứng đờ...
Nữ ma đầu: Thiên hạ chẳng có bữa
tiệc nào không tàn! Điềm tâm yêu quý của em, em tin rằng chị sẽ có
một khởi đầu mới tốt đẹp hơn!
Nữ ma đầu là tên mà gã đặt cho
Ninh Tịch trong wechat.
Điềm tâm...?
Thấy hai chữ này cùng với những lời kia
thì không hiểu sao Mạc Lăng Thiên cảm thấy căng thẳng, anh ta vội vàng mở bức ảnh đính
kèm ra.
Tấm hình đính kèm là một bức tranh tinh xảo,
một bức tranh với những gam màu ấn tượng khắc họa một người, căn cứ vào
những đặc điểm thì có thể nhận ra ngay người trong tranh chính
là Ninh Thiên Tâm...
· Chương
1667: Giúp đỡ vô điều kiện
Mạc Lăng Thiên lặp đi lặp lại câu nói trên màn hình
kia và nhìn đi nhìn lại bức tranh.
Bức tranh này vừa nhìn cũng biết là bút tích của
Tiểu Bảo, người trong tranh cũng đúng là Thiên Tâm.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không
tàn... là có ý gì?
Lúc này anh ta mới chú ý tới địa điểm
Ninh Tịch đăng bức hình này là ở sân bay ĐếĐô.
Nhìn thấy địa chỉ này ngón tay Mạc Lăng
Thiên khẽ run lên, trước khi đầu óc phản ứng được thì cả người
anh ta đã nhanh chóng xông ra ngoài.
"Này? Mạc Lăng Thiên! Cậu đi đâu
thế?"
"Tên này đi đâu vậy chứ?"
"Không biết!"
Tất cả mọi âm thanh đều biến mất sau
lưng, Mạc Lăng Thiên cố gắng chạy nhanh nhất hết sức có thể lao xuống
lầu lấy xe.
Lúc ngồi vào ghế lái chuẩn bị khởi động
xe thì khóe mắt gã lại liếc cái tin kia một cái, sắc mặt lập tức ngưng lại đồng
thời mọi động tác cũng dừng lại.
Cái tin này Ninh Tịch đăng lên từ một
tiếng trước...
Như vậy... chỉ sợ là cô ấy đã
rời đi từ sớm rồi...
Mà kể cả giờ cô còn chưa đi
thì hiện tại cũng đang là giờ cao điểm, từđây đến sân bay
phải mất ít nhất là hai tiếng nữa, bất kể thế nào cũng không đuổi
kịp.
Trong nháy mắt, Mạc Lăng Thiên có cảm giác
mình ngã xuống từđỉnh núi cao chót vót, sự chới với choáng voáng bao phủ lấy
anh ta.
Không biết đã qua biết bao lâu, anh ta vẫn
nắm chặt cái điện thoại gục đầu xuống tay lái không nhúc nhích.
Chỗ trái tim anh ta như bị khoét
rỗng khiến gió lạnh gào thét thổi qua.
Dường như tới bây giờ anh ta mới nhận
ra một sự thật rằng, cô gái luôn đứng sau lưng anh ta mà chỉ cần
anh ta quay lại là có thể thấy đã hoàn toàn rời khỏi cuộc đời của
mình...
....
Sau khi trở về từ sân bay.
Ninh Tịch vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ về chuyện
của Ninh Thiên Tâm: "Anh yêu này, em hỏi anh nhá, Tần Mộc Phong là người
thế nào? Có đáng tin không?"
"Nhân phẩm không tệ, đời sống cá
nhân đơn giản, hoàn cảnh gia đình tốt và tư tưởng cha mẹ rất
bao dung hiện đại."
Lục Đình Kiêu nói mấy câu đơn giản đã
bao hàm tất cả những thông tin mà Ninh Tịch mong muốn.
Vẻ mặt Ninh Tịch có chút hòa hoãn lại:
"Haizz, hy vọng anh ta cố gắng chút! Không biết kỹ năng gái của
anh ta thế nào nhưng dù gì cũng là một nhà tâm lý học, chắc không đến
nỗi nào đâu! Nếu không được thì anh bảo anh ta cứđến hỏi em, em dạy
cho! Dù sao cũng không phải là tên cặn bã và thật lòng đối tốt với chị Thiên
Tâm thì em sẵn sàng giúp anh ta vô điều kiện!"
Lục Đình Kiêu dở khóc dở cười
nhìn Ninh Tịch: "Loại chuyện này không vội được, vẫn phải chờ chị của
em thông suốt đã."
"Em biết..." Ninh Tịch thở dài.
Cũng không thể trách tại sao Ninh Tịch lại
lo lắng đến vậy, lấy sự hiểu biết của cô đối với Ninh Thiên Tâm
thì chịấy chính là kiểu người không muốn làm phiền người khác. Người càng đối
xử tốt với chịấy thì chịấy lại càng không muốn làm phiền, Ninh Tịch chỉ sợ chịấy
sẽ thật sự lựa chọn sống một thân một mình cảđời...
Vất vả lắm mới có cơ hội gặp mặt
Bánh bao nhỏ một chút, Ninh Tịch cố gắng xốc lại tinh thần: "Con
yêu, hôm nay muốn đi chơi chỗ nào?"
"Mẹ, chúng ta có thểđến công viên trò chơi được
không?"
"Tất nhiên là được rồi!"
Ở phương diện này thì bánh bao nhỏ cũng
giống những đứa trẻ khác y nhưđúc, vừa rảnh rỗi sẽ muốn Ninh Tịch đưa
nhóc tới những chỗ mà trẻ con hay chơi, thậm chí còn đòi đến
KFC một lần. Lý do là vì nhóc thấy những đứa bé khác rất thích đi đến đó
nên muốn thử xem.
Bánh bao nhỏ dần dần hòa nhập vào cuộc sống,
trở nên giống những đứa bé bình thường khác nên Ninh Tịch dĩ nhiên
là vui vẻ rồi.
Một nhà ba người cả ngày rong chơi khắp nơi,
sau đó vô cùng thỏa mãn sung sướng mà đi về nhà.
"Mẹ, chúng ta lên sân thượng ngắm sao
có được không?" Sau khi vềđến nhà, bánh bao nhỏđột nhiên ngước
cái đầu bé xíu lên rồi giương đôi mắt lấp lánh ra xin xỏ. Ninh Tịch cười
khẽ xoa xoa đầu nhóc: "Được nha!"
Nói xong thì dắt Bánh bao nhỏ lên sân thượng,
Lục Đình Kiêu đi theo sau lưng, dường như có điều suy nghĩ mà
nhìn nhìn con trai một cái.
Đến sân thượng, Ninh Tịch ngửa cổ nhìn bầu
trời trống không thì không kìm được chút tiếc nuối: "Thật đáng
tiếc, ởĐếĐô không thấy được nhiều sao... Lần sau có cơ hội mẹđưa
con tới rừng đào xem nhé!"
Bánh bao nhỏ thỏa mãn nhìn mẹ mình:
"Không sao đâu mẹ, chúng ta có thể ngắm thứ khác!"
Ninh Tịch nghe vậy thì không hiểu ra sao chớp
chớp mắt: "Cái khác? Ngắm cái gì khác?"
Bánh bao nhỏ mím môi rồi chỉ chỉ chân
trời: "Cái này..."
Ninh Tịch nhìn theo hướng ngón tay của Bánh
bao nhỏ, sau đó trước mắt đột nhiên lóe lên một cái, một ánh lửa bốc
thẳng lên trời rồi nổ "ầm" một tiếng giữa không trung, pháo hoa
tung ra lấp la lấp lánh biến thành mấy chữ...
Cùng lúc đó.
Lục Cảnh Lễđang nằm trên sân thượng uống rượu
một mình và Giang Mục Dã đang chơi game trong phòng đều nghe thấy tiếng động
này.
Sau đó thì nhìn thấy pháo hoa lấp lánh
trên bầu trời hợp thành ba chữ: I love you.
Giang Mục Dã nhìn ba chữ to đùng vô
cùng bắt mắt kia thì sắc mặt đen nhưđáy nồi, tay run một cái khiến nhân vật
trong trò chơi chết thảm.
"Đệch!" Lục Cảnh Lễ lăn một cái
bò dậy rồi siết lấy thành lan can ngửa đầu lên trời rống: "Mẹ nó!
Còn là người hay không hả! Hai vợ chồng ân ái thì thôi đi! Nhưng có
thểđểđứa em trai này yên ổn được mấy ngày không hả, trái tim người
ta đang đau đớn lắm có biết không..."
Lục Cảnh Lễđang thao thao bất tuyệt phỉ nhổ thì
lại vang lên một tiếng "ầm" nữa, trên trời lại hiện lên hai chữ:
"Mama".
I love you, Mama?
"Ớ..." Lục Cảnh Lễ hóa đá đứng đó.
Anh ta cứ ngỡ anh Hai nhà mình chơi
trò lãng mạng, cuối cùng lại là Tiểu Bảo sao?
"Lợi... lợi hại, đúng là bánh bao
nhà ta..."
Thằng nhóc này tuyệt thật, mới bao tuổi chứ hả?
Lớn lên rồi còn thế nào nữa đây!
Giang
· Chương
1668: Gió xuân mười dặm cũng không bằng mẹ
Ninh Tịch cười khẽ xoa xoa đầu nhóc: "Được
nha!"
Nói xong thì dắt Bánh bao nhỏ lên sân thượng,
Lục Đình Kiêu đi theo sau lưng, dường như có điều suy nghĩ mà
nhìn nhìn con trai một cái.
Đến sân thượng, Ninh Tịch ngửa cổ nhìn bầu
trời trống không thì không kìm được chút tiếc nuối: "Thật đáng
tiếc, ởĐếĐô không thấy được nhiều sao... Lần sau có cơ hội mẹđưa
con tới rừng đào xem nhé!"
Bánh bao nhỏ thỏa mãn nhìn mẹ mình:
"Không sao đâu mẹ, chúng ta có thể ngắm thứ khác!"
Ninh Tịch nghe vậy thì không hiểu ra sao chớp
chớp mắt: "Cái khác? Ngắm cái gì khác?"
Bánh bao nhỏ mím môi rồi chỉ chỉ chân
trời: "Cái này..."
Ninh Tịch nhìn theo hướng ngón tay của Bánh
bao nhỏ, sau đó trước mắt đột nhiên lóe lên một cái, một ánh lửa bốc
thẳng lên trời rồi nổ "ầm" một tiếng giữa không trung, pháo hoa
tung ra lấp la lấp lánh biến thành mấy chữ...
Cùng lúc đó.
Lục Cảnh Lễđang nằm trên sân thượng uống rượu
một mình và Giang Mục Dã đang chơi game trong phòng đều nghe thấy tiếng động
này.
Sau đó thì nhìn thấy pháo hoa lấp lánh
trên bầu trời hợp thành ba chữ: I love you.
Giang Mục Dã nhìn ba chữ to đùng vô
cùng bắt mắt kia thì sắc mặt đen nhưđáy nồi, tay run một cái khiến nhân vật
trong trò chơi chết thảm.
"Đệch!" Lục Cảnh Lễ lăn một cái
bò dậy rồi siết lấy thành lan can ngửa đầu lên trời rống: "Mẹ nó!
Còn là người hay không hả! Hai vợ chồng ân ái thì thôi đi! Nhưng có
thểđểđứa em trai này yên ổn được mấy ngày không hả, trái tim người
ta đang đau đớn lắm có biết không..."
Lục Cảnh Lễđang thao thao bất tuyệt phỉ nhổ thì
lại vang lên một tiếng "ầm" nữa, trên trời lại hiện lên hai chữ:
"Mama".
I love you, Mama?
"Ớ..." Lục Cảnh Lễ hóa đá đứng đó.
Anh ta cứ ngỡ anh Hai nhà mình chơi
trò lãng mạng, cuối cùng lại là Tiểu Bảo sao?
"Lợi... lợi hại, đúng là bánh bao
nhà ta..."
Thằng nhóc này tuyệt thật, mới bao tuổi chứ hả?
Lớn lên rồi còn thế nào nữa đây!
Giang Mục Dã nhìn hai dòng chữ mờ mờ "I
love you, mama" và "Mười dặm gió xuân không bằng mẹ" trên không
trung ngoài cửa sổ thì mặt đần ra như chó, hóa ra anh ta thua
trong tay một đứa con nít?
Công thần lợi hại như thần thế này,
thật muốn quỳ lạy...
So sánh với Giang Mục Dã cùng Lục Cảnh Lễ, thì
người có tâm tình phức tạp nhất hẳn là... Đại ma vương nào đó.
Lúc sáng, Lục Đình Kiêu có phát hiện thằng
nhóc này đang âm thầm chuẩn bị cái gì đó, không ngờ lại là
thứ này...
Con trai, con có biết là mình đang cướp
việc của ba không?
Có điều, nhóc con cũng nhắc nhở anh
chút chuyện, thời gian qua lại ngày càng dài thì Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch
ngày càng ăn ý. Phương thức hai người ở chung cũng gần biến
thành một cặp "vợ chồng già", cộng thêm việc Lục Đình Kiêu
thật sự không giỏi về chuyện tạo chút cảm xúc lãng mạn.
Tuy nhóc con không được di truyền kỹ năng
tẻ nhạt này của anh nhưng lại được Ninh Tịch truyền cho khá nhiều tế bào
lãng mạn...
"Oa... đây là..." Ninh Tịch lúc
này vẫn còn chưa hoàn hồn lại, trên mặt vẫn toát ra vẻ sung sướng vui mừng.
Mặc dù kĩ năng tán gái đã thuộc mức
thượng thừa, cũng thuộc đủ loại bài nhưng lúc này Ninh Tịch vẫn
kích động y như một cô bé.
"Tiểu Bảo, con chuẩn bị những thứ này
cho mẹ sao?"
Tiểu Bảo xấu hổ gật đầu một cái,
trong mắt có không ít vẻ mong đợi: "Mẹ, trong sách có nói con
gái rất thích những gì lãng mạn! Mẹ có thích không?"
Ninh Tịch đáp lại bánh bao nhỏ bằng
một trận hôn mãnh liệt: "Thích! Quá thích!"
· Chương
1669: Em yêu anh
"Đinh", "Đinh", di động của Ninh Tịch
báo có hai tin nhắn đến.
[Ô yêu vương: Mẹ nó, ông đây dọn
nhà! Tạm biệt!!!]
[Hoàng từ cá chép: Gâu!]
"Phụt..." Ninh Tịch bật cười ra tiếng.
Sau khi ngắm pháo hoa xong, Ninh Tịch cùng Lục Đình
Kiêu đưa Tiểu Bảo về Lục trạch rồi mới quay trở lại Bạch
Kim Đế Cung...
Lục Đình Kiêu đột nhiên móc ra một
cái hộp nhung màu đen vuông vức rồi đưa cho Ninh Tịch.
Cô thấy thế liền chớp chớp mắt: "Cái
gì đây?"
"Quà." Lục Đình Kiêu trả lời.
Ninh Tịch đưa tay nhận lấy, nghi ngờ nói:
"Cũng chẳng phải ngày lễ gì sao lại tặng quà cho em?"
"Cần phải có lý do à?" Lục Đình
Kiêu nhướng mày tỏ vẻ mình là tổng tài bá đạo - "Tôi tặng
em quà còn cần lí do sao".
Ninh Tịch cười khẽ một tiếng rồi mở hộp
ra, suýt nữa thì mù luôn cả mắt chó: "Ối trời ơi!"
Món quà mà Lục Đình Kiêu tặng cô là một sợi
dây chuyền kim cương, dường như là mẫu mới nhất của TFN tên là "Bầu
trời đầy sao".
Quả nhiên vật đúng như tên,
chói đến đau cả mắt...
"Ôi..." Ninh Tịch nhìn sợi dây
chuyên kim cương lấp la lấp lánh kia, vẻ mặt có chút khó mà hình dung.
"Sao vậy?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Anh yêu, anh... thích kim cương?" Sở thích
giống y người nào đó thật sự khiến Ninh Tịch có chút khiếp sợ!
Lục Đình Kiêu nghe vậy thì không nhanh
không chậm nói: "Anh không thích kim cương, chỉ thích khi nó được đeo
trên người em thôi."
"!!!" Ninh Tịch lập tức bị một
mũi tên tình yêu bắn trúng trái tim kêu cái "phập".
Anh yêu nhà mình tuyệt quá đi mất! Chỉ một
câu thôi mà đem gỗ mục góa thành gỗ thần!
Ninh Tịch vui vẻ bước tới hôn lên má Lục Đình
Kiêu một cái: "Cám ơn anh, mau giúp em đeo lên đi!"
"Ừ." Lục Đình Kiêu nhấc sợi dây
lên rồi cẩn thận đeo lên cổ của cô.
"Có đẹp không?"
Đồ trang sức của Ninh Tịch phần lớn là
các loại ngọc rất ít khi đeo kim cương, bời vì cô chỉ cần nhìn thấy
kim cương là đã muốn ói. Nhưng lúc này, Ninh Tịch lại cảm thấy sợi dây
chuyền này cực kỳđẹp, khó trách tại sao phụ nữ lại đều thích kim
cương!
"Ừ."
Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng ôm lấy hông của cô, trong
giọng nói ẩn chứa một cơn sóng ngầm mãnh liệt: "Tiểu Tịch, cho anh
thêm chút thời gian! Tin tưởng anh, anh sẽ giải quyết hết thảy mọi chuyện!
Xem chừng mấy ngày nữa buổi tiệc trà kia sẽđược tổ chức, nhưng mà Tiểu Bảo
sẽ cố gắng kéo dài hết mức có thể chờđến khi anh giải quyết xong
mọi chuyện."
Lục Đình Kiêu dùng giọng điệu chắc
chắn để an ủi.
"Ừ, em tin anh mà!"
Ninh Tịch nói thế nhưng vẻ mặt lại
có chút phức tạp, cô không biết Lục Đình Kiêu tính làm gì tiếp theo, hay
là làm đến mức nào, hơn nữa bên kia cũng chẳng hề dễđối phó, nhỡđâu...
Chưa kể, người kia thật sự có ơn cứu
mạng với cô, nếu quả thực đến mức liên quan đến tính mạng thì
Ninh Tịch sợ rằng mình không có biện pháp không quan tâm nữa...
Dường như Lục Đình Kiêu nhìn thấu sự lo
lắng của cô nên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô nói: "Gia quy của Lục
gia có ghi, không cho phép anh em chém giết lẫn nhau."
Nghe thế trong lòng Ninh Tịch có chút
xúc động.
Cô hiểu ý của anh là gì khi nói thế, ý của anh
là nếu quả thật đến mức độ kia thì bất kểđối phương có làm
gì anh cũng không đuổi tận giết tuyệt.
Không chỉ bởi vì gia quy của Lục gia, sợ rằng...
cũng có phần là vì cô... vì sợ làm khó cô...
"Đình Kiêu, cám ơn anh..."
"Hửm?" Lục Đình Kiêu nghe vậy
thì hơi nhíu mày: "Em có chắc muốn nói câu này với anh không?"
Ninh Tịch cười khẽ rồi hôn lên môi Lục Đình
Kiêu một cái: "Được rồi, phải là... em yêu anh!"
· Chương
1670: Nhân loại ngu xuẩn
Ninh Tịch thừa dịp được nghỉ sau khi đóng
máy mà mỗi ngày đều chuyên tâm chuẩn bị bữa trưa dinh dưỡng cho anh
yêu cùng bảo bối mang đến trường. Khoảng thời gian này Bánh bao cực khổ quá
rồi, rõ ràng là chuyện của người lớn lại cứ bắt một đứa bé như nhóc
phải tốn sức giải quyết.
Hy vọng mọi chuyện có thể kết thúc sớm một
chút...
Đảo mắt một cái đã ba ngày trôi qua.
Dưới sự tổng động viên của toàn bộ Lục
thị, "Tiệc trà danh viện" cuối cùng cũng được cử hành.
Vì để nhanh tiếp đón các thiên
kim danh viện mà toàn bộ vườn riêng của Lục gi đều bị lật lên sửa
lại một lần. Căn nhà mang phong cách cổ xưa giờ lại càng lộ ra vẻ tinh
xảo, trước cửa xếp đầy các loại xe đắt tiền, những tiểu thư danh
viện kỳ công ăn diện, Yến sấu Hoàn phì* đủ loại hình khiến
người ta hoa cả mắt.
*Yến sầu Hoàn phì: Yến là Triệu Phi Yến, Hoàn
là Dương Ngọc Hoàn, Triệu Phi Yến gầy, Dương Ngọc Hoàn béo. Câu này nhằm ám chỉ người đẹp
các thể loại bất kể là gầy hay béo.
Sự kiện trọng đại thế này sao Lục
Cảnh Lễ có thể vắng mặt không tới bát quái, à không, là tới canh chừng...
Lúc này, nhìn cảnh tượng quá mức khoa trương
trước mặt thì da gà của Lục Cảnh Lễ cũng dựng đứng hết lên.
Ợ, may mà có anh Hai đứng mũi chịu sào, nếu
không e rằng mấy thứđáng sợ này phải đổ hết lên đầu mình mất
thôi.
"Cảnh Lễ, ngớ ra đó làm cái gì
thế? Còn không nhanh đến trường đón Tiểu Bảo đi!"
"Dạ!"
"Còn nữa, đừng có mà tưởng việc này
không liên quan đến con, hôm nay cũng phải mau nhìn xem có cô gái nào con
thích hay không!"
"Mẹ, mẹ nói cái quái gì thế? Gió lớn
quá, con không nghe thấy gì cả!!!" Lục Cảnh Lễ khoa trương kéo dài giọng
rồi co giò chạy biến như một làn khói.
Sau lưng, Nhan Như Ý bất đắc dĩ mà
trợn mắt nhìn con trai mình một cái.
Thôi kệ vậy, xong đứa này rồi sẽ tính đến đứa
kia, chuyện quan trọng bây giờ là phải giải quyết chuyện của Lục Đình
Kiêu đã.
"Bác Lục, sao không thấy Tiểu Bảo đâu?"
Có cô gái khôn ngoan chút đã tới làm quen.
"Tiểu Bảo còn đang ở trường
học, Cảnh Lễ vừa mới đi đón! Mọi người chờ chút nhé, cứđến
trong sân uống trà đã!"
"Vậy sao? Không có chuyện gì đâu
bác, việc học tập là quan trọng nhất mà!"
...
Rất nhanh, Tiểu Bảo được Lục Cảnh Lễđưa về.
Mặc dù hôm nay chẳng phải lần đầu tiên mấy
thiên kim danh viện này được thấy Tiểu Bảo, nhưng hiện tại nhìn bé con bất
kể là khuôn mặt hay thần thái cũng giống Lục Đình Kiêu y xì đúc
thì thấy đáng yêu chết đi được.
Mặc dù biết Lục Đình Kiêu có một đứa
con riêng, gả vào phải làm mẹ ghẻ nhưng nhìn bé con đáng
yêu thế này sao mà ghét bỏ cho được.
"Tiểu thái tửđáng yêu quá!"
"Nếu tôi có một đứa con trai đáng
yêu như thế, tôi nằm mơ cũng cười tỉnh mất!"
"Nghe nói thật ra Tiểu thái tử rất dễở chung đó..."
...
Lục Cảnh Lẽđứng một bên nhìn đám con gái
bị bề ngoài đáng yêu của Tiểu Bảo lừa gạt thì giật giật khóe miệng
nói: "Chậc chậc, nhân loại ngu xuẩn! Chờ lát nữa xem bọn cô có khóc
không..."
Hiệu suất của bánh bao nhỏ rất cao, vừa vềđã
ôm chồng tài liệu thật dầy rồi nói với ông bà: "Ông bà nội, bắt đầu được
rồi."
"Vừa về chẳng bao lâu mà, cháu không
cần nghỉ một lúc sao?" Lục Sùng Sơn có chút đau lòng nói.
"Không cần đâu ạ! Tiểu Bảo
không mệt, làm chính sự quan trọng hơn." Bánh bao nhỏ nghiêm túc
nói.
Lục Sùng Sơn thỏa mãn gật đầu một cái:
"Được, nghe Tiểu Bảo, vậy bắt đầu đi! Quy tắc thì cứ dựa
theo những gì chúng ta bàn trước đây sao?"
Tiểu Bảo gật đầu: "Vâng, là Tiểu Bảo
ra đề, mà đề lại tùy thuộc vào từng người! Tiểu Bảo sẽ căn
cứ vào tình huống mà đưa ra đề bài, trả lời được
thì vào vòng kế tiếp."
"Được!" Lục Sùng Sơn vội vàng kêu quản
gia đến, để ông ta đi thông báo cho mọi người chuẩn bịđể bắt đầu.