CHƯƠNG 1471 - 1480
· Chương
1471: Không bằng góp cho xong chuyện
Lục tục có khách áy náy tỏ vẻ xin
lỗi mà chào tạm biệt Ninh Diệu Hoa và Tô Hoằng Quang.
"Ninh
đổng, thật sự xin lỗi quá, bên công ty tôi có chút việc gấp nên phải đi trưỏc
đây, cho tôi gửi lời chúc mừng nhé! Xin lỗi xin lỗi!"
"Không
sao, không sao, uông tổng nói gì vậy chứ! Ngài có thể tới đây hôm nay đã
là sự ủng hộ lớn với chúng tôi rồi! uông tổng đi thong thả!"
Ninh
Diệu Hoa mới tiễn xong một người, thì lại có đổi tác tìm tới: "Ninh đổng
à, gần đây công ty tôi bận quá nên hôn lễ vẫn là cố lấy chút thời
gian họp hành để tới, giờ tôi phải đi trước đây, Ninh đổng đừng trách
nhé!"
Ninh
Diệu Hoa vội nói: "Đâu có đâu có, để tôi tiễn Khương tổng!"
"Không
cần đâu, Ninh đổng cứ bận rộn đi! Tôi tự đi là được..."
Lúc
đầu Ninh Diệu Hoa vẫn cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng cho đến người
khách thứ năm ra về trước thì ông ta mới cảm thấy có gì đó không
đúng.
Cùng
lúc đó phía bên Tô Hoằng Quang cũng gặp phải tình huống tương tự.
Chẳng
qua là hôn lễ sẽ bắt đầu ngay lập tức nên hai người cũng chẳng kịp
nghĩ nhiều mà bị kêu ra sau chuẩn bị.
Cùng
lúc đó tại phòng đa chức năng trên tầng.
Trước
cửa để tấm poster của quỹ từ thiện cùng hai người tiếp đón
khách. Nhìn qua mặc dù rất đơn giản nhưng poster được thiết kế tinh mỹ,
thái độ của người tiếp đón cũng lễ độ, chỉ dẫn khách mời đến ký
tên cùng quyên tiền, vừa nhìn đã biết là rất dụng tâm.
Trong
đại sảnh cũng được bố trí đơn giản cùng có chừng mực, hiện giờ phần lớn
người ở đây là nghệ sĩ của Thịnh Thê cùng vài đối tác làm
ăn, người tuy không nhiều nhưng bầu không khí rất tốt.
Ninh
Tịch đang trao đổi với trợ lý và quản lý thì di động trong tay kêu lên.
Người
gọi tới là Trang Khả Nhi, cô ấy nói sẽ tới, còn đi cùng với mẹ.
Ninh
Tịch nghe thể thì có chút kinh ngạc sau đó nở nụ cười cảm kích:
"Cám ơn cậu nhé, Khả Nhi!"
"Với
tớ cậu còn khách khí cái gì, tớ tới cửa rồi đây, cúp trước nha!"
Ngoài
cửa, Trang Khả Nhi kí tên mình lên rồi đặt túi quà trong tay lên bàn, rồi
lấy từ trong túi ra một cái hộp nhỏ màu đen rồinói với người phụ trách:
"Tôi quyên cái vòng này."
Cái vòng mà Trang Khả Nhi lấy ra chính là
cái vòng tay mà Ninh Tuyết Lạc cố ý "đánh rơi" trên xe của cô.
Dù sao cái này cũng chẳng thể trả lại,
mà Khả Nhi có giữ lại cũng chỉ càng thêm buồn nôn mà thôi. Đẵ như vậy
còn không bằng đem làm từ thiện cho xong.
Ghi tên xong, Trang Khả Nhi cùng vơi mẹ mình
đi vào trong tìm Ninh Tịch.
Ninh Tịch thấy hai người thì vội vàng chạy lên
nghênh đón: "Khả Nhi, Bác Trang! cảm ơn hai người đã tới ủng
hộ!"
Nêu là chỉ minh Trang Khả Nhi thì
cũng thôi đi, nhưng Mạnh Lâm Lang cũng đích thân đến đây thê này quả thực
là quá cho mặt mũi rồi, Ninh Tịch cũng không tránh khỏi có chút thụ sủng
nhược kinh.
Mạnh Lâm Lang nhìn thái độ cảm kích của
Ninh Tịch thì vẻ mặt cũng trd nên ôn hòa, bà hơi giận giọng nói: "Cái
đứa nhỏ này, đã bảo con bao nhiêu lần rồi hả? Cứ khách khí với chúng
ta như vậy làm gì, phải cảm ơn thì là chúng ta phải cảm ơn con mới
đúng! Trước kia con giúp nhà chúng ta nhiểu như vậy mà lại chỉ có
thể mời con ăn vài bữa cơm! Những chuyện khác chúng ta không thể nhúng
tay nhưng chuyện từ thiện này vẫn có thể đến giúp con một chút, con
không cần nói cám ơn!"
Mạnh Lâm Lang cân nhắc kĩ càng rồi mới quyết định
làm chuyện ngày hôm nay.
Từ thiện là một cơ hội không thể tốt
hơn, ở bất kì lí do nào vì giúp đở Ninh Tịch hay là vì Trang gia
cũng không có bất cứ điều bất lợi nào.
Ninh Tịch tất nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này,
cô cảm động trước suy nghĩ thấu đáo của Mạnh Lâm Lang rồi mỉm cười dần hai
người qua một bên nghỉ ngơi uống trà.
Chẳng qua là, Ninh Tịch kiểu gì cũng không ngờ Mạnh
Lâm Lang không chỉ tự mình đến... mà còn... thật sự là hơn những
gì cô tưởng tượng rất nhiều...
· Chương
1472: Những người này là do tôi mời
Mạnh Lâm Lang vừa đặt chân
tới không bao lâu thì đột nhiên ngoài cửa người tới đông tấp nập, hơn nữa những
người này cũng có chút kỳ quái...
Như vị lão
tổng đang ghi tên này, ông ta mặc cả bộ lễ phục giống như thể đến
dự một bữa tiệc trọng yếu nào vậy, ông ta hỏi thẳng: "Chỉ có
thể quyên tiền à? Quyên đồ có được không?"
"Tất
nhiên là được ạ!" Nhân viên ghi chép gật đầu.
Vì
thế vị lão tổng kia chẳng nói hai lời mà lập tức tháo chiếc đồng hồ đeo
tay vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ xuống: "Vậy tôi quyên góp
cái đồng hồ đeo tay này!"
"À.,
vâng..."
Có
một ắt có hai, liên tục có mấy người khách giống vị lão tổng kia nói
rằng do vội vàng tới nên không chuẩn bị tiền mặt mà lấy đồ trang sức
trên người quyên góp khiến các nhân viên trố mắt nhìn nhau...
Lâm
Chi Chi thấy người đến ngày càng nhiều liền đi tới nói nhỏ với Ninh Tịch:
"Ninh Tịch, những người này là do em mời tới sao?"
Ninh
Tịch nhìn lướt qua những người rõ ràng không có tên trong danh dách: "ơ,
chẳng nhẽ những người này không phải do chị mời tới sao?"
Hai
người sửng sốt một lúc, hiển nhiên là, ai cũng nghĩ những người khách này là do
đối phương mời tới...
Vì
bữa tiệc tối nay mang tính chất từ thiện cho nên Lâm Chi Chi đã làm công
tác tuyên truyền và gửi lời mời từ rất sớm, nhưng rõ ràng những người
này hoàn toàn không nằm trong phạm vi cô có thể mời được.
Chưa
kể Ninh Tuyết Lạc quyết định thời gian tổ chức hôn lễ lại trùng
với tiệc từ thiện cho nên phân nửa số người đã quyết định đi dự phía
Ninh Tuyết Lạc, cho nên người có thể tới đây hôm nay rất ít...
Ninh
Tịch dương như đột nhiên nhớ đến cái gì liền trầm ngâm một chút rồi
nói: "Hình như em biết nguyên do... từ từ để em đi hỏi
một chút..."
Ninh
Tịch nới một tiếng với Lâm Chi Chi sau đó liền đi tới cạnh Mạnh Lâm Lang:
"Bác Trang, hình như hôm nay có không ít lão tổng với danh nhân của
thành phố đến đây, những người này không có trong danh sách khách mời của
cháu, là bác giúp cháu mời họ sao?"
Mạnh
Lâm Lang liếc những người đó rồi cười khẩy, bà nói: "Những người này à?
Không phải."
Không
phải?
Khôngphải
Mạnh Lâm Lang mời... vậy thì là ai...
Lúc này, những lão tổng nghe tin mà chạy vội
vã đến đây đang túm năm tụm ba đứng chung một chỗ bàn tán.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tin tức
của mấy người có đúng không vậy? Tôi vừa mới hỏi qua thì đây chỉ là tiệc
thành lập quỹ của một nữ nghệ sĩ nhỏ thôi mà!"
"Chờ một chút đi, các ông không thấy
Trang phu nhân với Trang tiểu thư đang ngồi kia sao?"
"Cái gì mà trưởng khoa Triệu, bộ trưởng
Lưu chứ? Chẳng phải đã bảo là sẽ đến à? Một người cũng chẳng thấy bóng
dáng! Tôi đây đã phải liều mạng đắc tội hai nhà Tô - Ninh để đến bữa tiệc
này đấy, vậy chẳng phải là bẫy người sao?"
"Trang tiểu thư kia liệu có phải fan
của Ninh Tịch không, con gái tôi cũng là fan của Ninh Tịch, cả ngày nó cứ lải
nhải bên tai tôi..."
"Nói như vậy cũng có thể lắm..."
"ơ, thê cho nên cái gì mà trưông khoa hay
bộ trưởng.... chắc là hiểu nhầm rồi sao? Hay là... chúng ta lại quay về tiệc
cưới dưới lầu?"
Ngay tại lúc đám ngưòi kia đang than phiền mất
công chạy đến đây thì ngoài cửa xuất hiện một nhóm người.
Nhóm người này cười nói bước tới, đi đầu chính
là người mà bọn họ vẫn luôn ngậm trong miệng bàn tán - trưởng khoa Triệu
vói bộ trưởng Lưu...
Liếc ra những người phía sau thì càng đáng sợ hơn...
nhìn đi nhìn lại đều là mấy nhân vật lớn muốn gặp mặt một lần còn khó hơn
lên trời...
Kinh hoàng nhất là bọn họ trông thấy...
"Đó... đó chẳng phải là Trang tướng quân
- Trang Liêu Nguyên sao?!"
Cùng lúc đó Mạnh Lâm Lang cũng nhìn về phía
Ninh Tịch, bà nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nói: "Đó, mấy người kia mới
là bác mời tới."
Ninh Tịch: "Ây..."
· Chương
1473: Vườn không nhà trống
Ninh Tịch đúng là bị dọa không nhẹ.
Nói như vậy là những người này mới là do Mạnh Lâm Lang mời tới...
Còn những người khác... xem ra... là nhận được tin những người kia sẽ tới
cho nên mới chạy tới?
Trang Liêu Nguyên nói một tiếng với mấy người đi cùng rồi bước thẳng về phía
Ninh Tịch.
"Thủ trưởng Trang..." Ninh Tịch thấy Trang Liêu Nguyên cũng đích
thân tới thì không biết nên nói gì cho phải, mặt mũi này... cũng quá lớn rồi.
"Tiểu Tịch, ta tự ý đổi tiệc từ thiện của con thành hạng mục
liên kết với tổng hội từ thiện, hy vọng con không để ý chuyện
này." Trang Liêu Nguyên nói.
Ninh Tịch vội vàng trả lời: "Làm sao có chuyện đấy chứ ạ, chỉ là
con cảm thấy thê này thì làm phiền bác quá!"
Trang Liêu Nguyên không thèm để ý nói: "Chỉ cần không khiến con
thêm phiền là được."
"Tất nhiên là không ạ! Chẳng qua là chỗ này hơi nhỏ, bố trí
cũng đơn sơ nên con sợ không được chu đáo lắm..."
"Cái này con khỏi cần lo, phòng này của con là đủ rồi! Chúng ta làm từ thiện
chứ không phải làm cho người ta xem! Đơn giản một chút thì tốt hơn."
Nghe đến đây Ninh Tịch mới yên lòng, cô lại cảm ơn một phen nữa rồi nói:
"Vậy mọi người trò chuyện đi ạ, con đi chuẩn bị!"
Mạnh Lâm Lang dịu dàng nói: "Con mau đi đi, không cần để ý chúng
ta!"
Đầu tiên là Ninh Tịch giải thích tình huống cho Lâm Chi Chi.
"Ninh Tịch, em quen biết Trang tướng quân?" Lâm Chi Chi kinh ngạc hỏi.
"Lúc trước em tình cờ giúp Trang gia một chuyện, sau đó quan hệ của
em với Khả Nhi cũng không tệ lắm! Chắc là vì chuyện trước kia mà họ tới ủng
hộ." Ninh Tịch giải thích đơn giản một chút.
Bấy giờ Lâm chi Chi mới thoáng yên tâm lại, thật ra thì cho dù đột nhiên
có nhiều người đến thê này nhưng cô cũng chẳng cần phải bận tâm gì nhiều. Dù
sao tổng hội từ thiện cũng đã phái không ít nhân viên tới mà kinh nghiệm của
bọn họ phong phú vô cùng, cũng rất vui vẻ tiếp quản sự kiện
này.
Tiệc cưới dưới lầu.
Hôn lễ mọi người chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng được bắt đầu, MC đứng
trên sân khấu nhiệt tình đọcdiễn văn sau đó khúc nhạc thần thánh dành cho hôn lễ vang
lên. Phía cửa một tấm thảm đỏ được trải ra, cô dâu mặc váy cưới màu trắng
khoác tay ba mình bước từng bước tiến về phía chú rể đứng ồ đầu
kia của thảm đỏ.
Giờ khắc cuối cùng khiến người ta kích động
nhất đã đến, tất cả ống kính của giới truyền thông được mời đến đều hướng
thẳng vào cô dâu Ninh Tuyết Lạc - người đang là tâm điểm của sự chú ý. Những
cô gái có mặt ở đây đều tràn ngập sự ước ao hâm mộ và ghen
tị trong mắt. Sự lúng túng do Trang gia mang tới đã hoàn toàn bị sự khuấy
động của hôn lễ khiến khách mời quên đi...
Bởi vì hội trường rất lớn cho nên thảm đỏ cũng
rất dài. Ngay lúc Ninh Tuyết Lạc đang bước vào thì các khách khứa xung quanh lại
lặng yên mà biên mất một nhóm lớn.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao tôi cứ có
cảm giác đột nhiên vắng không ít người?" Nữ nghệ sĩ váy vàng nào
đó của Thịnh Thế nhìn ngó xung quanh.
Nữ nghệ sĩ váy đỏ cũng có chút
nghi ngờ, ngay tại lúc hai người họ đang nói chuyện thì một vị lão tổng
bên cạnh cô ta cũng vội vã quay đầu chạy ra cửa.
Nữ nghệ sĩ váy đỏ vội vàng kéo
vị lão tổng kia lại: "Lý tổng, ngài đi đâu đó?"
"À à, tôi phải đi dự một sự kiện
vô cùng quan trọng, lần sau có rảnh chúng ta lại gặp nhé cô Phùng..." Lý tổng
nói xong liền vội vã rời đi.
Nữ nghệ sĩ mặc váy đỏ kia càng
nghĩ càng thấy kỳ quái, cuối cùng cô ta không nhịn được mà đuổi theo ra phía
ngoài cửa. Nữ nghệ sĩ váy vàng thấy thê cũng vội vàng đuổi theo, sau
đó hai người họ liền thấy những vị khách quý rời khỏi hội trường đều
đang vội vã chạy lên lầu...
· Chương
1474: Thêu hoa trên gấm
"Kỳ quá... trên lầu
có sự kiện gì quan trọng sao?"
"Chẳng
phải trên tầng chỉ có tiệc thành lập quỹ từ thiện của Ninh Tịch
sao? Trên đó chỉ có một hội trường nhỏ thôi, không thể có sự kiện
gì khác đâu..."
Ngay
tại lúc hai nghệ sĩ nhỏ nhoi kia càng ngày càng thấy kỳ quái thì chỗ thang
máy đi ra một đoàn người.
Ánh
sáng của người dẫn đầu thiếu chút nữa chói mù mắt các cô, kia chẳng phải là ông
chủ Lục cảnh Lễ của các cô sao, mà người đi bên cạnh Lục cảnh Lễ chính
là ông chủ lớn Lục Đình Kiêu. Những người đi theo phía sau cũng đều là
những cao tầng bình thường khó thấy mặt của Thịnh Thế...
Nhưng
mà như vậy vẫn còn chưa xong, ngay sát bên phải cửa thang máy vang lên một
loạt tiếng bước chân. Một người đàn ông tóc trắng đeo kính đen phiêu phiêu bước
tới, theo sau đó là mấy tên vệ sĩ mặt lạnh và bên cạnh còn có một người
đàn ông đeo kính gọng vàng...
cái...
cái ký hiệu tóc trắng này! Chúa ơi... chẳng lẽ đây chính là Vần tổng
trong lời đồn?
Trong
ánh mắt khiếp sợ đến run lẩy bẩy của hai nữ nghệ sĩ bé nhỏ, hai
đoàn nguời vừa vặn xếp thành một hàng đối mặt hai bên trái phải.
"Ôi
chao, Lục tổng, thật là trùng hợp... ngài cũng tới... thêu hoa trên gấm?"
Người đàn ông tóc trắng tháo kính xuống, cười nói với người đàn ông lạnh như băng
đối diện.
Lục
Đình Kiêu híp hai mắt lại, bước chân chỉ hơi ngừng rồi lại nhanh chóng tiếp
tục bưỏc lên lầu.
Lục
Cảnh Lễ quay lại nhìn người đàn ông phía sau bĩu môi một cái rồi nhanh
chóng đuổi theo anh trai.
Đệch,
sao cả tên này cũng tới...
Đúng
là hôm nay chẳng có chuyện gì thuận lợi cả!
Cứ đinh
ninh cho rằng hôm nay có thể tới chống lưng cho Tiểu Tịch Tịch ngược chết
đôi cẩu nam nữ kia, cuối cùng không ngờ lại bị Trang gia cưốp mất
một bước. Chẳng thê giúp người gặp nạn mà lại thành dệt gấm thêm hoa thì cũng
thôi đi, cơ mà ngay cả tình địch cũng chạy tới góp vui là thế nào...
Dưới
lầu.
Hiện
giờ những vị khách khác cũng phát hiện được chỗ không bình thường,
bọn họ rối rít châu đầu chụm tai hỏi thăm tình huống rồi dần dần cũng đoán
được tất cả những người kia rời đi đều hướng thẳng lên lầu.
Ngay
cả tân khách cũng phát hiện được chỗ khôngbình thường huống chi
là truyền thông.
Vì thê ngay lập tức có phóng viên thông minh nhận ra ở đây cũng chẳng
kiêm được tin tức lớn cho nên không tiếc buông tha chụp ảnh Ninh Tuyết Lạc
mà lén lút chạy lên lầu.
Mà đã không chạy lên thì không sao, chạy lên rồi thì bị tình huống nơi đây
dọa cho suýt tiểu ra quần!
Cứ tưởng bên dưới đã là sự kiện trăm năm khó gặp, hóa ra trên này mới
biết cái gì gọi là phô trương.
Quan lớn tụ tập, nhà giàu đàn dúm...
Nói ví dụ không được hay lắm thì là, nêu hiện giờ ném một quả lựu
đạn vào cái hội trường nhỏ này thì cả đất nước cũng sập theo luôn.
Vì thế tất cả các phóng viên rời đi đều một đi không trở lại...
Ninh Tuyết Lạc khoác tay Ninh Diệu Hoa, đôi mắt cô ta sáng lấp lánh, chân cô
ta đang bước từng bước về phía hạnh phúc của cô ta, vể tất cả mọi
thứ cô ta cướp được...
Cuối cùng khi cô ta bước tới bên cạnh Tô Diễn rồi xoay người lại thì lại phát
hiện đại sảnh vổn đầy ắp người đã ít đi hơn phân nửa, thậm chí còn có thể lấy
mắt thường để trông thấy tốc độ giảm xuống của số lượng khách mời.
"Chuyện gi xảy ra..."
Nhưng lúc này dưới con mắt bao người cũng không tiện dò hỏi, vậy cho nên Ninh
Tuyết Lạc chĩ có thể đè xuống bất an mà tiếp tục cử hành hôn lễ.
Trao nhẫn, tuyên thệ...
Đây vốn là thời khắc cô ta mong đợi nhất, nhưng càng ngày hội trường càng
trở nên vắng lặng. Sau cùng số người còn lại không nổi một phần ba.
Dường như vừa làm lễ xong Ninh Tuyết lạc đã lập tức chạy xuống hỏi
thăm tình hình.
"Ba mẹ... chuyện gì xảy ra thế? Sao tự dưng lại thiếu nhiều khách như vậy?"
· Chương
1475: Ồ, lại một tên nữa này?
Trên trán Ninh Diệu Hoa rịn
ra một tầng mồ hồi: "Ba vừa mới nghe nói khách khứa đều chạy lên lầu!"
"Bọn
họ làm gì trên đó?" Khuôn mặt Ninh Tuyết Lạc trở nên âm trầm.
Hôn
lễ đang êm đang đẹp đột nhiên lại xảy ra vấn đề với Trang gia, xong đến
thời khắc mấu chốt khách khứa lại chạy mất nhiều người như vậy, thậm chí
những vị khách còn ngồi lại cũng không yên lòng bắt đầu bàn tán. Vừa nãy,
cô ta y hệt một con ngu đứng trên sân khấu loe ngoe, Ninh Tuyết Lạc không biết
mình đã trải qua mười phút làm lễ kia như thế nào, thậm chí còn
đọc sai cả lời tuyên thệ...
Nhưng
điều càng đáng buôn hơn là dẫu cô ta có đọc sai cũng chẳng ai thèm chú ý...
Trên
lầu...?
Trên
lầu chẳng phải là tiệc thành lập quỹ từ thiện nhảm nhí gì đó của
Ninh Tịch sao?
Việc
lựa chọn hôn lễ trùng thời gian và địa điểm thế này cũng có nguyên
nhân rất lớn là vì cô ta cố ý muốn xung đột với Ninh Tịch, cho nên hiện giờ mới
lập tức nhớ lại chuyện này.
Nhưng
mà những người kia chạy lên trên lầu làm gì?
Chẳng
lẽ Ninh Tịch muốn tránh cô ta nên đã đem thời gian đổi lại, hiện tại trên
lâu đang tổ chức hội nghị hay sự kiện trọng yếu gì sao?
"Chuyện
này không hỏi thăm được, trên đó bây giờ toàn người là người cả không
chen vào được, cũng không có cách nào biết được chuyện gì đã xảy ra..." Tô
Hoằng Quang âm trầm nói.
Sắc
mặt Trang Linh Ngọc cực kì khó coi, bà ta nhìn về phía Tô Hoằng Quang cùng
Trịnh Mẫn Quân nói: "Hôm này là ngày trọng đại như thế tại sao lại
để xảy ra chuyện không may như thế này? Chuyện lớn như thế cũng
không biết là do cái gì gây ra chẳng lẽ còn phải để nhà gái chúng tôi
đi điều tra sao?"
Trịnh
Mẫn Quân nhăn mày nói: "Chẳng phải chúng tôi cũng điều tra rồi sao! Không
biết chuyện này xảy ra là do vấn đề của bên nào đâu! Những vị khách
rời đi cũng chẳng phải chỉ có khách do Tô gia chúng tôi mời tới!"
"Bà
có ý gi?"
Giữa
hai hàng lông mày của Tô Diễn đã lộ ra vẻ mệt mỏi, gã ta vội vã lên
tiếng: "Mẹ, mọi người đừng cãi nhau nữa, để con đi lên coi có chuyện
gì xảy ra!"
"Anh
Diễn...."
"Ngoan,
chờ anh một chút, anh về nhanh thôi." Tô Diễn xoa xoa đầu Ninh
TuyếtLạc sau đó nhanh chóng bước chân ra phía ngoài.
Khi Tô Diễn đi lên thì những người vây xung
quanh đã hoàn toàn không thấy đâu.
Gã chỉ thấy một tấm áp phích quảng
cáo hoạt động từ thiện dựng thẳng phía trước, trên tấm áp phích là ảnh
chụp Ninh Tịch mặc một chiếc váy trắng tinh.
"Xin chào, mời ngài sang bên này ghi
tên!" Thấy Tô Diễn, một nhân viên đón khách nhanh chóng lịch sự nói.
Lúc này, có người nhận ra Tô Diễn liền nhanh
chóng nói nhỏ bên tai người ngồi cạnh mấy câu.
Người đó liếc nhìn chữ chú rể treo
trước ngực Tô Diễn thì có chút lúng túng, trong đầu thầm nghĩ chú rể này
chạy tới đây làm gì?
"Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút, hôm
nay ở đây có sự kiện gì sao?" Mặc dù đã thấy tấm áp
phích kia nhưng Tô Diễn vẫn muốn xác nhận lại một chút.
"Là anh Tịch của chúng tôi mở tiệc
thành lập quỹ từ thiện cùng hoạt động quyên góp ạ!" Người
nhân viên kia nói.
Tô Diễn hơi nhíu mày, thật sự là Ninh Tịch...
Cho dù có chút thất lễ nhưng Tô Diễn vẫn
không nhịn được mà liếc nhìn khách khứa trong hội trường một cái. Sau đó gã lập
tức phát hiện quá nửa những vị khách rời khỏi lễ cưới đang ngồi ở đây,
không những thế mà ngồi ở hàng đầu đều là những quan viên trọng yếu
của thành phố, gã còn thấy được cả người của Trang gia...
"Ồ... lại một tên nữa này?" Ngay lúc
Tô Diễn đang trắng bệch cả mặt ra thì sau lưng vang lên một âm thanh vui sướng
khi người gặp họa.
Gã vừa quay người lại liền thấy một người đàn
ông tóc trắng như cười như không nhìn mình.
Bên cạnh người đàn ông đó còn có... có... Lục
Đình Kiêu?
Bên kia Ninh Tịch nhận được tin Đại Boss cũng
muốn qua đây thì chạy ra cửa chuẩn bị đích thân nghênh đón anh yêu nhà
mình, cuối cùng... lại thấy được một cảnh tượng khó ở như vậy...
· Chương
1476: Darling à, mắt mù ghê ta!
Ôi chết mất thôi...
Tình
huống chết tiệt gì đây!
Vì
cái vẹo gì mà con hàng Vân Thâm này cũng tới đây???
Mà
Vân Thâm tới thì cũng thôi đi, thế quái nào mà Tô Diễn cũng tòi lên
đây vậy!
Ninh
Tịch nhìn Lục Đình Kiêu, lại nhìn Vân Thâm rồi lại nhìn Tô Diễn... đầu óc liền
thấy choáng váng.
Bằng
cách thần kỳ nào mà cả ba người này cùng xuất hiện một lúc?
Vân
Thâm thấy Ninh Tịch bước ra thì cười nhẹ một tiếng rồi liếc mắt về phía
Tô Diễn nói: "Darling, đây chính là mối tình đầu mà em nói sao? Đúng là mắt
mù ghê ta?"
Trán
Ninh Tịch nổi gân xanh: "Anh mới mù, cả nhà anh mới mù!"
Nghe
Ninh Tịch nói như vậy thì Vân Thâm quay ra nhìn phía Lục Đình Kiêu với Lục
Cảnh Lễ một chút, sau đó hâm hấp cười lên: "Ha ha ha, cả nhà tôi
mù sao? Nói không sai...."
"Bố thằng
điên..." Ninh Tịch chán nản nhìn sang phía Đường Dạ: "Có thể cầm
chắc dây dắt lão Đại nhà huynh không?"
Đường
Dạ tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến mình.
Ninh
Tịch nói xong nhìn về phía Tô Diễn rồi hơi nhướng mày: "Anh Tô, có phải
anh đi nhầm hội trường rồi không?"
Lúc
này sắc mặt của Tô Diễn vô cùng phức tạp, gã nhìn Ninh Tịch như thể có
gì muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn xoay người rời đi mà chẳng nói gì.
Gã
vẫn cho rằng Ninh Tịch không đến dự lễ cưới của gã là bởi vì không
cách nào chấp nhận chuyện này, nhưng gã lại chẳng thể ngờ được rằng sự thực
lại khác xa với những gì gã tưởng tượng.
Như thể hôn
lễ của gã chẳng có bất cứ ảnh hưởng gì đến cô cả, ngay cả việc
gã xuất hiện ngay trước mặt cô thì cô cũng dửng dưng chẳng chút gợn sóng.
Nhưng
điều làm gã càng kinh hãi hơn là thái độ cùng ánh mắt của hai người đàn
ông kia nhìn Ninh Tịch.
Đều
là đàn ông đương nhiên gã hiểu rõ ánh mắt kia có nghĩa là gì!
Còn
có nguyên một hội trường toàn khách mời quan trọng...
Dường
như giám đốc trung tâm đã nối thông hội trường này với một hội trường
không thường được mở ra để tiếp đón các vị khách mới đến.
Gã
phát hiện cô gái mà gã quen thuộc đã thay đổi từ lúc nào không biết, khiến
gã hoàn toàn không rõ con người cônữa...
Thấy Tô Diễn rời đi, Ninh Tịch vội vàng quay
sang Lục Đình Kiêu với đôi mắt lấp lánh và thái độ quay ngoắt 180 độ:
"Ông chủ, mời ngài vào!"
Lục Đình Kiêu dường như rất hài lòng với
biểu tình mừng rỡ của cô khi thấy mình: "Ừ, đừng cố quá không lại
mệt."
"Dạ dạ, nghe lời ông chủ!" Ninh
Tịch liên tục gật đầu.
"Này này này, ở đây còn một ông
chủ nữa đây này! Tiểu Tịch Tịch, mắt cô phải đi khám rồi!" Lục Cảnh Lễ hoàn
toàn bị bỏ quên u oán tố cáo.
"Dạ dạ dạ, ông chủ cũng
mau vào đi, ông chủ cực khổ rồi!"
"Thế này còn tạm được!" Lục Cảnh
Lễ "hừ" một tiếng rồi mới chịu bước vào.
Vân Thâm không được ai đó khách khí mời vào
cũng chẳng nổi giận mà trực tiếp phiêu phiêu đi vào.
Khi Lục Đình Kiêu bước vào trong nháy mắt, hội
trường liên tục vang lên từng tiếng kinh hô, mà khi Vân Thâm bước vào thì tiếng
kinh hô còn lớn hơn nữa...
"Trời ơi! Tôi vừa mới nói nếu Lục
Đình Kiêu với Vân Thâm cũng đến nữa thì cái hội trường này sẽ hội tụ đầy
đủ ông chủ lớn của thương giới mà! Không ngờ... lại tới thật..."
"Cái này thật quá dọa người rồi! Nghệ sĩ
nhỏ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mặt mũi cũng cũng quá lớn rồi?"
"Nghe nói là ngôi sao nổi nhất của Thịnh
thế dạo gần đây..."
Lúc này hai nữ nghệ sĩ của Thịnh Thế chạy
đi tham dự hôn lễ của Ninh Tuyết Lạc cũng hối hận đến xanh ruột rồi.
Rõ ràng đã được mời ngay từ đầu mà không tới, bây giờ chạy tới thì đã
bỏ lỡ cơ hội tốt rồi, lúc chạy đến được thì buổi hoạt động
cũng đã tiến hành được phân nửa!
· Chương
1477: Cưới một con gà rừng
"Diễn, anh về rồi!
chuyện ra làm sao? Bên trên là có chuyện gì?" Ninh Tuyết Lạc vội vàng hỏi
thăm.
"Có một sự kiện quan trọng... những
vị khách kia đoán chừng là chạy lên tham dự cái đó rồi..." Tô Diễn
chỉ nói phía trên có một sự kiện quan trọng chứ không nhắc tới
Ninh Tịch.
Nhưng mà, Tô Diễn hàm hồ không nói rõ
không có nghĩa là người khác không biết nói.
Tô Tuân chẳng biết đi tới từ lúc nào,
giễu cợt nói: "Cái gì mà sự kiện quan trọng chứ, chỉ là một bữa
tiệc thành lập quỹ từ thiện tư nhân của một nữ nghệ sĩ
thôi mà! À đúng rồi... suýt chút nữa thì quên không nói... nữ nghệ sĩ
kia ý mà... chính là Ninh Tịch đấy!"
Sắc mặt Ninh Tuyết Lạc trắng nhợt: "Tô
Tuân, chú nói gì cơ?"
"Tô Tuân, cậu không biết gì thì đừng có
mà nói bậy bạ, Tô Diễn vừa nói là sự kiện quan trọng!" Nghe được cái
tên Ninh Tịch, Trang Linh Ngọc nhất thời đổi sắc mặt.
Tô Tuân nghe vậy thì càng đắc ý, tiếp tục nói:
"Ha, tôi nói bậy bạ? Không tin thì bà tự đi mà hỏi Tô Diễn xem có phải
tôi nói đúng hay không! Trang phu nhân với Trang tiểu thư vừa mới tuyên bố không
quen biết với mẩy người ý mà, hiện giờ đang ngồi ở chỗ Ninh
Tịch làm khách mời đấy! Không chì thê mà ngay cả Trang tướng quân cũng
đích thân tới đó!"
"Chậc chậc chậc... cùng lắm chỉ là một
cái tiệc từ thiện nho nhỏ mà thôi, một nhà ba người tới ủng hộ không
nói, mà tất cả giới quyền chức tại Đê Đô này cũng tới tham dự.."
"Tô Diễn, những gì nó nói là thật
sao?" Không đợi Trang Linh Ngọc mở miệng, Trịnh Mần Quân đã kéo tay
Tô Diễn với vẻ mặt không cách nào tin nổi.
Trang Linh Ngọc với Ninh Tuyết Lạc cũng khiếp
sợ.
Ninh Tuyết Lạc hoàn toàn không cách nào tin lời
Tô Tuân vừa nói... đây quả thực là chuyện không thể nào.
Ninh Tịch cùng lắm chỉ có mấy phần giao
tình với Trang Khả Nhi thì làm sao có thể khiến Trang phu nhân với
Trang tướng quân làm tối mức độ này?
Đây tuyệt đối là không thể nào!
Nhưng, Tô Diễn chẳng nói một lời nào, cộng
thêm sắc mặt của gã thì chả khác nào đãâm thầm thừa nhận.
Cơ mà thế vẫn chưa hết, vợ của
Tô Tuân - Triệu San San cưồi nói: "Đây đã coi là cái gì, ngay cả tổng
tài Lục Đình Kiêu của Lục thị và vân tổng có bối cảnh thần bí trong tin đồn
cũng tới, phô trương như vậy chẳng thể trách được người ta vừa
nghe tiếng gió đã chạy đi..."
Ninh Diệu Hoa lúc này cả kinh: "Cái
gì... Lục Đình Kiêu cũng đến?"
Lục Đình Kiêu cũng coi như là ông chủ của
Thịnh Thế, anh đến cũng không quá khó hiểu...
"Vân tổng... vân tổng nào?" Ninh Diệu
Hoa lại hỏi.
"Chính là vị Vân tổng đã giúp Ninh Tịch
giải vậy trong tiệc rượu lần trước!"
Triệu San San như thể sợ Ninh
Tuyết Lạc không đủ hận mình nên lại cố ý nhắc đến chuyện tiệc rượu lần
trước, lại còn chậc chậc lưỡi nhìn về phía Trịnh Mẩn quân nói: "Mẹ,
con cũng chẳng hiểu mẹ nghĩ cái gì nữa, mất bao công sức và tiền của ra để làm
cái đám cưới này... cuối cùng cũng chỉ để cưới về một con gà rừng?"
"Mà con gà rừng này lúc bình thưòng nhìn
màu sắc cũng không tệ, nhưng mà chỉ cần đứng trước mặt phượng hoàng chân
chính thì lại chẳng đáng một đồng!"
"Triệu San San! Mày nói ai là gà rừng!"
Trang Linh Ngọc nổi giận, bà ta không nhịn được nữa mà nhào thẳng tới Triệu San
San.
"ơ, dám làm mà không dám để người ta
nói à? Bà dám nói Ninh Tuyết Lạc thật sự là con ruột của bà sao? Bây giờ bà
dám tới bệnh viện làm giám định thân nhân không? Bà muốn làm màu đi khắp nơi lừa
gạt kẻ bên ngoài thì cũng thôi đi, trước mặt chúng tôi còn giả bộ cái
gì?" Triệu San San nói một câu so với một câu càng khó nghe hơn, mỗi câu đều
đâm vào máu thịt, cũng là chỗ mà Ninh Tuyết Lạc để ý nhất.
· Chương
1478: Thua thiệt lớn!
âm thầm thừa nhận.
Cơ mà
thế vẫn chưa hết, vợ của Tô Tuân - Triệu San San cưồi nói: "Đây
đã coi là cái gì, ngay cả tổng tài Lục Đình Kiêu của Lục thị và
vân tổng có bối cảnh thần bí trong tin đồn cũng tới, phô trương như vậy chẳng
thể trách được người ta vừa nghe tiếng gió đã chạy đi..."
Ninh
Diệu Hoa lúc này cả kinh: "Cái gì... Lục Đình Kiêu cũng đến?"
Lục
Đình Kiêu cũng coi như là ông chủ của Thịnh Thế, anh đến cũng không
quá khó hiểu...
"Vân
tổng... vân tổng nào?" Ninh Diệu Hoa lại hỏi.
"Chính
là vị Vân tổng đã giúp Ninh Tịch giải vậy trong tiệc rượu lần trước!"
Triệu
San San như thể sợ Ninh Tuyết Lạc không đủ hận mình nên lại
cố ý nhắc đến chuyện tiệc rượu lần trước, lại còn chậc chậc lưỡi nhìn về phía
Trịnh Mẩn quân nói: "Mẹ, con cũng chẳng hiểu mẹ nghĩ cái gì nữa, mất
bao công sức và tiền của ra để làm cái đám cưới này... cuối cùng cũng chỉ để cưới
về một con gà rừng?"
"Mà
con gà rừng này lúc bình thưòng nhìn màu sắc cũng không tệ, nhưng mà chỉ cần
đứng trước mặt phượng hoàng chân chính thì lại chẳng đáng một đồng!"
"Triệu
San San! Mày nói ai là gà rừng!" Trang Linh Ngọc nổi giận, bà ta không nhịn
được nữa mà nhào thẳng tới Triệu San San.
"ơ,
dám làm mà không dám để người ta nói à? Bà dám nói Ninh Tuyết Lạc thật sự là
con ruột của bà sao? Bây giờ bà dám tới bệnh viện làm giám định thân nhân
không? Bà muốn làm màu đi khắp nơi lừa gạt kẻ bên ngoài thì cũng thôi
đi, trước mặt chúng tôi còn giả bộ cái gì?" Triệu San San nói một
câu so với một câu càng khó nghe hơn, mỗi câu đều đâm vào máu thịt, cũng là chỗ mà
Ninh Tuyết Lạc để ý nhất.Lục Đình Kiêu với Vân Thâm cùng những nhân vật có
sức nặng như vậy cũng đểu đến ủng hộ... Cuối cùng giống như quả cầu
tuyết lăn xuống từ đỉnh núi tuyết, càng lăn càng lớn...
Trang gia... thật sự muốn cho Ninh Tịch
chỗ dựa?
Trang gia không hề coi trọng viên minh
châu trên tay Trang Linh Ngoe là Ninh Tuyết Lạc, nhưng lại coi trọng một
nghệ sỹ nhỏ bé như Ninh Tịch, muốn bảo hộ cô.
Đây quả thực là quá khó tin, nhưng lại là
sự thật...
Tô Hoằng Quang với Trịnh Mần Quân nhìn nhau một
cái, từ mắt đối phương đều thấy được sự ngờ vực.
Nếu quả thật Trang gia coi trọng
Ninh Tịch, thậm chí có ý tiếp nhận cùng thừa nhận Ninh Tịch thì cuộc hôn
này với này đối bọn họ mà nói là... quá thiệt!
Dầu cho trăm cái Ninh gia cũng chẳng bằng một
góc tường của Trang gia!
Ninh Tuyết Lạc nhìn vẻ hối hận xẹt qua
trên mặt Tô Hoằng Quang cùng Trịnh Mần Quân thì trong lòng cô ta hận đến nỗi
móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cô ta cố gắng mô miệng: "Những năm
gần đây chính phủ vẫn luôn đề xướng giới nghệ sĩ chúng con phát
huy sức ảnh hưỏng của bản thân để làm từ thiện... xem ra lần này
là do Ninh Tịch đuổi kịp chính sách của chính phủ..."
Ninh Diệu Hoa nghe thê cũng vội vàng nói:
"Không sai, nhất định là như vậy! Ai mà biết hôn lễ của nhà
chúng ta lại trùng với sự kiện này chứ... mà bẩt kể thê nào thì cũng
phải làm xong chương trình đã! Khách khứa bên ngoài còn đang chờ cô dâu với
chú rể mời rượu đó!"
Sắc mặt Trịnh Mẩn Quân đen xì, lúc này bà ta
đã chẳng thể che dấu được tâm tình, lúc nhìn Ninh Tuyết Lạc lại chẳng thèm
kiểm chê sự bất mãn: "Rốt cuộc là đi mới rượu hay là đi mất mặt!"
Ninh Tuyết Lạc cắn môi, hốc mắt đỏ bừng:
"Ba... mẹ... thật xin lỗi... là con không tốt... đáng ra con nên cân nhắc
kĩ càng hơn. Con thật không nghĩ tới sẽ trùng vào sự kiện của chị Ninh
Tịch..."
· Chương
1479: Ly hôn rồi cưới
"Con thật không
nghĩ tới sẽ trùng vào sự kiện của chị... thật xin lỗi..."
Ninh Tuyết Lạc nghẹn ngào khóc lóc, khuôn mặt đầy ủy khuất.
Cho
nên ý là cô ta chẳng biết tại sao lại trùng hợp đụng nhau như vậy? Còn đụng
đến thảm như thế?
Gia
đình hai bên nghe thế không khỏi cân nhắc lại vấn đề này, nhất là
Trang Linh Ngọc, bà ta đã hận đến mức mắng ra tiếng: "Con khốn kia, rõ
ràng là nó cố ý..."
Bất
kể có chuyện gì xảy ra thì đây cũng không phải lúc suy nghĩ chuyện này, việc
cấp thiết bây giờ là phải nhanh chóng hoàn thành hôn lễ này cho tròn
vẹn.
Suy
nghĩ một hồi lâu Tô Hoằng Quang mới hít sâu một hơi rồi nói: "Những chuyện
khác để sau này rồi nói, Tô Diễn! Con mau đưa Tuyết Lạc ra ngoài mời rượu
đi!"
Tô
Diễn quàng tay lên bả vai Ninh Tuyết Lạc rồi đưa cô ta ra ngoài.
Trang
Linh Ngọc cũng bị Ninh Diệu Hoa khuyên ra ngoài chiêu đãi khách khứa.
Trịnh
Mẫn Quân không cam lòng, bà ta chờ mọi người ra ngoài hết rồi trừng mắt với
chồng nói: "Chẳng lẽ ông cứ để kệ như vậy!"
Tô
Hoằng Quang tức giận nói: "Vậy bà nghĩ tôi phải làm cái gì đây? Giấy
chứng nhận đã lấy, đã thông báo với tất cả người thân bạn bè rồi, hôn lễ cũng
tiến hành được một nửa thì tôi phải làm sao đây, có thể trả hàng lại
à?"
"Tôi
đang muốn trả hàng đây..." Trịnh Mẫn Quân lèm bèm.
"Bà
nghĩ là tôi không muốn chắc! Chuyện này đã đủ loạn rồi bà đừng có gây thêm
phiền nữa! Bây giờ nhìn thái độ của Trang gia còn chưa rõ! Mà dẫu cho
có rõ... thì cũng đã cưới rồi, bà có thể để Tô Diễn ly dị sao? Đến
lúc đó thì càng mất mặt hơn! Bà vẫn ngại hôm nay chưa đủ mất mặt đúng
không?" Tô Hoằng Quang phì phò nói.
Nghe
đến đây thì tâm tư của Trịnh Mẫn Quân lại bắt đầu lung lay: "Ai bảo sẽ để chúng
nó ly dị ngay đâu? Tất nhiên còn phải chờ một khoảng thời gian nữa chứ...
Nếu Trang gia thật sự muốn cho Ninh Tịch mặt mũi, thậm chí thừa nhận nó là
cháu ngoại thì để cho Tô Diễn tái hôn với nó thì sao chứ? Dù sao cũng là
do Ninh gia lừa dối chúng ta trước! Nếu không phải do bọn họ lừa gạt thì
sao chúng ta có thể cưới một món đồ giả? Tô gia chúng ta có làm kiểu
gì đi nữa cũng không quá đáng!"
Tô
Hoằng Quang nghe vậy cũng chẳng nói đồng ý nhưng cũng không nói là không đồng
ý, ông ta chỉ giục Trịnh Mẫn Quân nhanh nhanh đi ra ngoài tiếp khách.
Chuyện
đã đến mức này thìbất kể trên lầu có gì xảy ra thì ở đây đã
không cách nào vãn hồi lại nữa. Hiện giờ chỉ có thể tiếp tục
mời rượu khách khứa còn lại, nếu không thì chỉ sợ mấy vị khách
kia cũng đi sạch.
Những vị khách còn ở lại đa phần đều là thân thích của hai nhà,
nếu không phải sợ làm thế không hay thì e rằng đã sớm chạy lên lầu
xem chuyện gì xảy ra. Vậy nên bọn họ cũng chỉ mong chóng cho tiệc
cưới mau tàn.
Dựa theo lệ cũ thì đáng nhẽ phải có ít vị khách tính tình hoạt
bát đứng lên nháo cô dâu chú rể, nhưng mà hiện giờ cả hội trường yên
tĩnh ngoan ngoãn như gà, lúng túng vô cùng.
Ninh Tuyết Lạc cứ thế hứng lấy vô số ánh mắt khác thường mà đi
theo Tô Diễn chúc rượu khách khứa, rồi tiễn khách, rồi trơ mắt nhìn những
vị khách kia chân trước vừa mới bước ra thì chân sau đã lén lút chạy lên lầu...
Cô ta vì ngày hôn lễ hôm nay mà bận rộn lâu như thế, vất vả như vậy
mới mời được ngần ấy người nhưng rốt cuộc lại để cho Ninh Tịch hưởng?
Cho dù chết, cô ta cũng phải chết một cách rõ ràng!
Ninh Tuyết Lạc càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, cô ta chạy vào phòng
thay đồ của khách sạn thay lại một bộ đồ bình thường rồi đeo khẩu
trang cùng kính mắt lén lút chạy lên trên lầu. Sau đó quyên góp một đôi bông
tai rồi xâm nhập vào trong hội trường.
Lúc cô ta chạy đến thì trong hội trường dường như đã hết sạch chỗ ngồi,
thậm chí căn phòng hiếm khi tiếp khách cũng được mở ra.
Vất vả lắm cô ta mới chen lên phía trước được một chút, Ninh Tuyết Lạc thấy
những vị khách quý ngồi ở hàng ghế đầu đều thật khiến con
người ta trợn mắt kinh ngạc, bất cứ một người nào ngồi đó cũng là người chỉ cần
giậm chân một cái thì cả thương giới đều rung chuyển!
Những người này... đếu vì Trang gia mà tới sao?
Nhận thức được sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Trang gia, Ninh Tuyết Lạc
ghen tị cắn chặt môi, suýt thì bật máu.
Nếu như Trang gia tới dự tiệc cưới của cô ta ngày hôm nay, vậy thì hết
thảy mọi thứ này phải thuộc về cô ta mới đúng...
· Chương
1480: Cùng nhau chơi ~
Nếu như Trang gia tới
dự tiệc cưới của cô ta ngày hôm nay, vậy thì hết thảy mọi thứ này phải
thuộc về cô ta mới đúng...
Suy
nghĩ như vậy cứ xoay vòng vòng trong đầu hành hạ Ninh Tuyết Lạc
đến phát điên.
Nhưng
bây giờ thì sao, cô ta trơ mắt nhìn Ninh Tịch chỉn chu xinh đẹp đứng
trên bục diễn văn màu đỏ sậm được tất cả mọi người chú ý đến. Hôn lễ mà
cô ta tưởng bấy lâu nay đột nhiên biến thành một cơn ác mộng, bị hoàn toàn
phá hủy...
Ninh
Tịch đọc diễn văn xong thì dưới khán đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Sau đó là MC tuyên bố lễ quyên góp chính thức bắt đàu.
Bất
tri bất giác Ninh Tuyết Lạc thấy Trang Khả Nhi bước lên sân khấu, MC đứng
một bên giới thiệu món đồ mà Trang Khả Nhi quyên góp...
Một
cái vòng tay...
Rõ
ràng Trang Khả Nhi đã nói sẽ đến tham dự hôn lễ của cô ta
nhưng kết quả lại xuất hiện ở đây, thậm chí cái vòng tay cô ta cố ý
đánh rơi ở trên xe lại biến thành vật phẩm quyên tặng...
Khuôn
mặt sau lớp khẩu trang của Ninh Tuyết Lạc trắng bệch như quỷ, chẳng lẽ Trang
gia đã biết sự thực cô ta với Ninh Tịch bị nhận sai?
Chỉ vì
phát hiện ra cô ta không phải cháu ruột nên đối xử với cô ta như vậy?
Rõ
ràng cô ta mới là Đại tiểu thư của Ninh gia cơ mà! Rõ rành rành Trang
Linh Ngọc chính miệng thừa nhận cô ta là con gái duy nhất cơ mà! Rõ ràng
cô ta mới là đứa cháu gái mà Trang gia phải thừa nhận cơ mà!
Tại
sao... tại sao lại biến thành như vậy!
Con
khốn Ninh Tịch! Mày dựa vào cái gì!
Ninh
Tuyết Lạc lo lắng nếu ở nơi này quá lâu sẽ bị phát hiện nên
dùng một tia lý trí cuối cùng mà cắn răng vội vã rời đi.
Những
chuyện cô ta cần giải quyết quá nhiều, ngoài trừ đi lửa giận của Trịnh Mẫn
Quân thì cô ta còn phải tính toán đến chuyện truyền thông ngày mai sẽ đăng
cái gì....
...
Một
tiếng sau, tiệc từ thiện của Ninh Tịch kết thúc mỹ mãn.
Trừ những
vị khách kia thì bạn bè của Ninh Tịch cũng tới rất đông, đa phần là nghệ sĩ
của Thịnh Thế cùng vài người bạn quen biết lúc hợp tác đóng phim trước
đây.
Sau
khi sự kiện kết thúc thì Giang Mục Dã không chịu ngồi yên liền triệu tập một
đám lớn đi hát Karaoke, kết quả đươngnhiên là vừa nói ra thì mọi người
nhao nhao ủng hộ.
Vì thế một đám người rời khỏi trung tâm
triển lãm liền rầm rập kéo quân đi theo Giang Mục Dã đến quán Karaoke chơi
đùa.
Ninh Tịch làm người tổ chức nên phải ở lại
giải quyết nốt một số công việc, khiến cho Giang Mục Dã phải gọi điện thúc
giục nhiều lần.
"Ninh Tiểu Tịch, bà bận xong chưa hả? Mau
tới đây! Mọi người tới hết rồi chỉ chờ mình bà thôi đấy!" Giang
Mục Dã thúc giục như lửa cháy đến mông rồi.
Ninh Tịch vừa sửa sang lại một ít tài liệu vừa
cảm thấy bất đắc dĩ: "Lông Vàng, ông uống máu gà à mà hưng phấn thế hả?
Tôi mệt đứ đừ cả ngày đây này làm gì còn sức mà chơi với
ông hả!"
Bên kia di động lập tức vang lên tiếng Giang Mục
Dã tố cáo: "Đệch! Có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ sói,
không phải bà chơi với tôi, mà là ông đây cố ý hạ mình quẩy với cưng
được không hả?"
Ninh Tịch nhướng mày: "Hả? Ông cố ý
hạ mình quẩy với tôi?
Giang Mục Dã hừ hừ: "Tối nay là đêm
động phòng hoa chúc của Tô Diễn đó! Ông đây chẳng phải sợ cưng một mình buồn
bã sẽ nghĩ bậy bạ sao? Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc bà tới hay
không?"
Không ngờ tên này lại có thể nghĩ như vậy...
Chính cô cũng sắp quên luôn cả chuyện
đó...
Nghe giọng nói có dấu hiệu bùng nổ của
Giang Mục Dã, Ninh Tịch cảm thấy trong lòng rất ấm áp: "Được được, gửi
địa chỉ cho tôi đi, tới liền đây, ông cứ chơi trước! Còn nữa, tối nay
bà đây mời khách!"
"Hừ, thế này nghe còn tạm được!"
Giang Mục Dã bấy giờ mới hài lòng cúp máy.
Ninh Tịch bất đắc dĩ cười cười. Sau khi sắp xếp
công việc xong cô lập tức chạy tới địa chỉ mà Giang Mục Dã gửi tới.
Cơ mà... nếu Ninh Tịch có năng lực tiên
tri, sớm biết sẽ bị Giang Mục Dã bẫy thảm như thế... thì
đánh chết Ninh Tịch cũng nhất quyết không đi...