CHƯƠNG 141 - 150
· Chương
141: Lỡ tôi bộc phát thú tính thì sao?
· Đặt
thuốc lên bàn xong, Lục Đình Kiêu đang định gõ cửa hỏi xem Ninh
Tịch đã ổn chưa, “rầm” một tiếng, cửa nhà tắm lại bị người ở trong
giật ra.
Cả người Ninh Tịch bọc kín trong chiếc khăn tắm, cô như một
con sâu róm nhảy tưng tưng ra ngoài.
"Cẩn thận!" Lục Đình Kiêu sợ cô không nhìn thấy sẽ ngã,
vội vàng chạy tới đỡ lấy cô một tay.
Ninh Tịch thở dài, sâu xa nói: "Người phải cẩn thận không phải
là tôi mà là anh đấy Lục Đình Kiêu!"
"Tôi phải cẩn thận cái gì?" Lục Đình Kiêu nhìn cô khó hiểu.
Ninh Tịch thản nhiên nói: "Tất nhiên là cẩn thận tôi rồi! Tuy tôi ngâm nước
một lúc đã cảm thấy ổn ổn rồi, nhưng mồi lửa chôn trong người giống
như núi lửa đang ngủđông, bất cứ lúc nào cũng có thể phun
trào! Thế nên trong tình huống này, anh phải tránh xa tôi ra! Lỡ mà
tôi có bộc phát thú tính không kìm lòng được thì hậu quả sẽ nghiêm
trọng lắm! Tôi mà điên lên thì ngay đến bản tôi còn sợđấy chứđừng nói
a..."
Khóe miệng Lục Đình Kiêu nhếch lên, dở khóc dở cười với
cách diễn tả của cô.
Thật ra thì, với hậu quả như thế, anh rất mong chờ là đằng
khác.
"Thuốc mua về rồi đây, có cần tôi giúp không?" Lục Đình
Kiêu hỏi.
"Không cần đâu, vì trinh tiết của anh, cứđể tôi tự làm đi!"
Ninh Tịch tỏ ra chính trực.
"Trinh tiết của tôi..." Khóe miệng Lục Đình Kiêu giật giật.
Ninh Tịch chớp mắt: "Chẳng phải anh đã bảo chỉ chấp nhận
quan hệ lấy hôn nhân làm tiền đề sao?"
Một người đàn ông tốt lại chính trực khó tìm như mò kim đấy
bể thế này, nếu cô phá hoại nguyên tắc của người ta, vậy thì đúng
là quá tạo nghiệp chướng rồi. Lục Đình Kiêu miết miết mi tâm, giờ anh
muốn rút lại câu nói ấy có còn kịp không?
Ninh Tịch nói xong lại ngập ngừng nói: "Chuyện đó... tôi...
không... mặc đồở trong."
Lục Đình Kiêu gật đầu, đưa thuốc cho cô, sau đó chủđộng
tránh đi: "Tôi ra ngoài đợi cô."
"Được, à, phải rồi, tiện thì anh tìm giúp tôi xem quần áo của tôi với
túi xách gì gì đó có còn ở ngoài không nhé?"
"Được."
Lục Đình Kiêu ra đến phòng khách, tìm khắp nơi mới thấy một cái sọt đựng quần áo, đồ của Ninh
Tịch đều trong đấy hết.
Trong túi của cô đang có gì đó phát sáng, điện thoại cô để chếđộ rung,
có một cuộc gọi tới.
Lục Đình Kiêu lướt mắt qua, đồng tử ngay lập tức co rút lại.
Trên màn hình điện thoại là hai chữ cái – YS.
Không ngờ lại là người cho tới giờ anh vẫn chưa tra ra thân phận.
Điện thoại không ngừng gọi đến, màn hình vẫn cứ sáng mãi. Lục Đình
Kiêu nhìn mấy chục giây, cuối cùng ngón tay thon dài nhấc điện thoại
lên, ấn nút nghe.
Đầu dây bên kia truyền tới âm thanh rất nhỏ như tiếng rót rượu,
sao đó một giọng nam khàn khàn vang lên: "Alo, Sissy à, đã nhận được
quà chưa? Sinh nhật vui vẻ nhé!"
"..." Lục Đình Kiêu không đáp lại.
"Alo?"
Khoảng năm giây sau, khi Lục Đình Kiêu nghĩ rằng đối phương sẽ không
nói gì nữa, một giọng nói tà mị từđầu dây bên kia vang lên: "Ha,
không phải Ninh Tịch đúng không?"
Lục Đình Kiêu vẫn im lặng.
Sau đó, bên kia truyền tới tiếng gõ đều lên ly rượu hay mấy thứđồ thủy
tinh gì đó, người đàn ông kia bắt đầu có hứng thú tiếp tục mở lời:
"Ai bên đó thế? Để tôi đoán xem... Chắc chắn là đàn
ông... Đàn ông ở cạnh cô ấy vào giờ này... là bạn tình
hay vẫn đang giai đoạn tìm hiểu?"
Hắn dừng lại một lúc, khẽ cười một tiếng, ngữ khí mang theo vài phần
ác ý nguy hiểm, "Hơ, nếu vẫn là đang trong giai đoạn tìm hiểu, vậy
cô ấy có nói cho anh biết là cô ấy bắt cá hai tay không? Ừm,
không sai đâu, một con cá chính là tôi đấy."
Ý gì đây? Khi Lục Đình Kiêu muốn móc thêm nhiều tin tức hơn nữa
thì điện thoại bỗng đen ngòm, không ngờ lại máy lại hết pin sập
nguồn đúng vào lúc này.
· Chương
142: Lăn giường cái quần
· Anh
vẫn luôn cho rằng YS là một trong những người bạn trai cũ của Ninh Tịch,
nhưng theo ý của đối phương vừa nói thì hắn và Ninh Tịch hiện tại vẫn còn
có quan hệ?
Nếu không tại sao hắn phải hình dung bằng từ “bắt cá hai tay” chứ?
Ninh Tịch có bạn trai, chỉ là từ trước đến giờ cô chưa
từng nhắc tới thôi sao?
Nghĩ tới khả năng này, sắc mặt Lục Đình Kiêu lập tức như có
bão.
Có điều, anh rất nhanh chóng bình tĩnh lại, vì rất có khả năng đối
phương vì muốn đả kích tình địch mà cố tình nói vậy thì
sao?
"Lục Đình Kiêu, tôi bôi thuốc xong rồi! Đồ của tôi
có ngoài đấy không?"
"Có." Lục Đình Kiêu tỉnh táo lại, cầm đồ của cô
vào.
Đợi Ninh Tịch thay quần áo xong, Lục Đình Kiêu mới quay lại.
Sau khi mặc đồ của mình vào, Ninh Tịch thấy thoải mái hơn nhiều,
bầu không khí cũng không kì cục như trước nữa, thế nên cô liền tháo băng
quấn mắt ra.
Vừa tháo xuống, cô thấy Lục Đình Kiêu nhìn mình với ánh mắt phức tạp,
cô theo phản xạ sờ lên mặt, khó hiểu nói: "Bị sao à?"
Lục Đình Kiêu ngồi xuống cạnh giường: "Ninh Tịch, có thể kể cho
tôi nghe chuyện của cô được không?"
"Chuyện của tôi? Chuyện gì của tôi?"
"Chuyện gì cũng được."
Ninh Tịch cảm thấy Lục Đình Kiêu muốn cô nói chuyện chắc là để chuyển
dời sự chú ý của cô, thế nên cô nghĩ một hồi rồi mở lời:
"Vậy, để tôi kể cho anh nghe về quê của tôi nhé!"
Tuy không phải là đáp án trong dựđoán của anh, nhưng trăm
sông đổ về một biển, thế nào rồi cũng sẽ dẫn đến
vấn đề kia.
Huống chi đây là lần duy nhất, cũng là lần đầu tiên cô nhắc tới
những chuyện liên quan đến mình trước mặt anh.
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Được."
"Lục Đình Kiêu, ở ngoại ô thành phố C có một thị trấn
nhỏ là Xuân Phong, anh có biết không? À, cái nơi nhỏ bé đó chắc
anh cũng không biết đâu!"
"Biết, phong cảnh rất đẹp, phim Loạn Thế Anh Hùng đã
từng đến đó lấy cảnh."
Ninh Tịch vừa nghe thấy vậy liền kích động, "Đúng đó, đúng đó!
Hóa ra anh cũng biết à? Trong Loạn Thế Anh Hùng có một cảnh nam nữ chính
lăn lộn trên đồng lúa, cảnh đó được quay ở chỗ chúng
tôi đấy!" Ờ, lăn cái quỷ quái gì chứ? Lúc này mà cô lại
nhắc đến chuyện lăn giường làm gì không biết? Cô lằng nhằng nãy giờ cũng
chỉđể quên vụ lăn giường này thôi đấy!
Ninh Tịch vội tránh khỏi đề tài nguy
hiểm này: "Khụ, chủ yếu là vì chỗ chúng tôi chưa được khai
phá thế nên môi trường rất tốt, bầu không khí cũng vô cùng trong
lành!"
"Mấy năm trước Lục Cảnh Lễ hình như cũng
có lần đòi tới đó câu cá, có điều lúc đấy tôi bận quá nên
không đi được." Trong giọng nói của anh có chút tiếc nuối. Nếu
khi ấy anh đi, liệu có thể gặp được cô sớm hơn không?
Xét về mặt nào đó, Lục Cảnh Lễ cũng được
xem như là ông tơ bà nguyệt giữa anh và Ninh Tịch đấy nhỉ?
Tuy lần đó anh không đi, nhưng sau
này vẫn gặp được cô.
Cũng là vì Lục Cảnh Lễđã đưa Tiểu Bảo tới
quán bar, vậy nên mới có những chuyện sau này.
Ừm, về phải thưởng cho thằng nhãi đó
mới được!
"Vậy khi nào có cơ hội anh nhất định
phải tới đó thử một lần, tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng đâu!
Tới lúc đó tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho anh!"
Nhắc đến quê hương mình, vẻ mặt Ninh
Tịch trở nên hưng phấn, nhưng sau đó cô lại dần buồn bã: "Hai mươi
mấy năm trước không khí còn tốt hơn nữa cơ, khi ấy có rất nhiều người có
tiền đến đó nghỉ dưỡng, thậm chí có không ít người còn vềđấy dưỡng
thai, bao gồm cả Ninh phu nhân - Trang Linh Ngọc. 24 năm trước..."
Nói đến đây, Ninh Tịch bỗng im lặng.
Lục Đình Kiêu không giục cô, lẳng lặng đợi
cô tiếp tục.
Ninh Tịch hít sâu một hơi, tiếp tục kể câu
chuyện của mình: "Ban đầu, Ninh phu nhân định sẽ chỉ dưỡng
thai ở trấn Xuân Phong sau đó sẽ quay vềđể sinh con,
nhưng không ngờ lại không cẩn thận bịđộng thai, nên đưa trẻđã
ra đời sớm hơn dựđịnh..."
· Chương
143: Có còn tử tế trò truyện được tiếp không đây?
· "Vì
không kịp quay về thành phố nên bà ta được đưa đến bệnh
viện duy nhất ở thị trấn. Đêm hôm đó, còn có một sản
phụ khác cũng đang vội vã nhập viện…”
“Sau đó thì sao?” Lục Đình Kiêu hỏi, dù cho anh đã đại
khái đoán được sự việc tiếp đó là như thế nào rồi.
Ninh Tịch nhún vai: “Sau đó thì máu chó lắm! Cái bệnh viện nhỏđó
thiếu thốn nhân lực, quản lý lỏng lẻo, hai bé gái bị bế nhầm, hơn nữa
lại còn nhầm suốt mười tám năm cơ! Anh biết không? Ngay cả nhóm máu của
Ninh Tuyết Lạc cũng giống tôi, thế nên chuyện này vẫn mãi không bị phát
hiện ra!”
“Vậy sau đó tại sao lại phát hiện ra được?”
Ninh Tịch nghiêng đầu cười với Lục Đình Kiêu: “Cái này thì phải
cảm ơn ông chú phong lưu không biết tiết chế của tôi rồi!”
“Ninh Diệu Bang?” Lục Đình Kiêu cũng có chút ấn tượng, nhưng cũng
không biết nhiều lắm, chỉ biết ông ta là một tay ăn chơi có tiếng của ĐếĐô
năm đó.
“Đúng thế, chú Hai tôi là một gã play boy chính hiệu, kết hôn rồi mà vẫn
cặp kè chơi bời với đám con gái bên ngoài, còn cho ra không ít thành quảđâu,
ông ta có tổng cộng ba cô con gái và một cậu con trai."
"Nhà họ Ninh cũng không biết là vì phong thuỷ hay là vấn đề gì, đến đời
này, Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang chẳng đẻ nổi một cậu con trai,
cho nên đứa con trai ngoài giá thú đó mới trở thành đứa
cháu trai duy nhất trong thế hệ này của nhà họ Ninh.”
"Chú Hai tôi trong khoảng thời gian đó đắc ý vô cùng, cho
rằng mình có thể thừa kế gia sản, ai biết được đứa cháu
trai duy nhất đó lại bị phát hiện ra không phải là con ruột. Hoá ra
ông ta bịđàn bà bên ngoài cắm sừng haha! Kế tiếp, anh có đoán
ra được không?”
Lục Đình Kiêu cực kì yêu thích nét lanh lợi ánh lên trong đôi
mắt cô, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Sau đó, ông nội cô trong cơn
tức giận đã kiểm tra toàn bộ ADN của con cháu trong nhà một lượt, kết
quả phát hiện ra Ninh Tuyết Lạc không phải người nhà họ Ninh?”
Ninh Tịch vạch đen đầy đầu: "Có còn tử tế trò
truyện được nữa không đây... để anh đoán, thật đúng
là chẳng thú vị gì cả."
Lục Đình Kiêu cười khẽ: "Xin lỗi, lần sau tôi sẽ rút
kinh nghiệm."
Ninh Tịch hừ một tiếng, tiếp tục nói:
"Tra xét xong mới phát hiện chuyện tôi và Ninh Tuyết Lạc bị nhầm,
sau đó thì tôi được đưa về nhà họ Ninh!" Thấy cô
dùng ngữđiệu nhẹ tênh để nói về chuyện này, Lục Đình
Kiêu nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Bọn họđối xử với cô không tốt
sao?"
Ninh Tịch vốn dĩ không cảm thấy gì, không
biết tại sao được Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng xoa đầu như vậy,
trong thoáng chốc cô lại cảm thấy thật tủi thân.
Con người ấy à, quả nhiên phải được
người khác quan tâm thì mới cảm thấy tủi thân, không có ai để ý thì tủi
thân cho ai xem?
Nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu tủi thân của
cô, Lục Đình Kiêu dang rộng hai tay: "Vòng tay của tôi sẵn sàng cho
cô mượn này."
Vẻ mặt của Ninh Tịch có chút kinh ngạc,
sau đó nghiêng đầu đi: "Không cần! Anh lại đang dụ tôi
phạm tội đấy, biết không?"
Lục Đình Kiêu không nói gì tiếp tục chăm
chú nhìn vào cô: "Còn cha mẹ nuôi của cô thì sao, bọn họ có đối
xử tốt với cô không?"
Nhắc đến cha mẹ nuôi Ninh Tịch mới
có chút vui vẻ: "Bà nội tôi là người trọng nam khinh nữ, bà ấy không
thích tôi, lúc tôi sinh ra suýt chút nữa thì bị bà ấy trực tiếp ném
xuống sông cho chết đuối, sau đó, còn từng bỏ rơi tôi một lần,
nhưng may là ba tôi lại tìm tôi về. Mẹ tôi, bà ấy... cũng đối xử rất
tốt với tôi, tôi còn một cậu em trai rất biết nghe lời nữa!"
Nghe đến đoạn suýt chút nữa thì bị vứt
xuống sông chết đuối, tim của Lục Đình Kiêu đau nhói. Khi nhắc đến
mẹ, thần sắc của cô cũng có chút kì lạ, nhưng anh cũng không truy hỏi.
"Tôi rất yêu thích gia đình trước đây
của tôi, năm đó khi bọn họ nói cho tôi biết tôi không phải con ruột,
tôi quả thật cảm thấy nhưng trời sụp đất nứt đến nơi. Nhưng với
thế lực của nhà họ Ninh, tôi căn bản không có sự lựa chọn. Nếu
như năm đó tôi kiên quyết không đi thì biết đâu sẽ khác,
nhưng mà..."
· Chương
144: Không có ai tốt hơn cô cả
· Ninh
Tịch thở dài: "Nhưng lúc đó tôi lại yêu một người, tôi cần có một
thân phận để xứng với anh ấy."
Ánh mắt Lục Đình Kiêu lóe lên: "Tô Diễn?"
Ninh Tịch gật đầu sau đó cười nói: "Có phải anh đang
thấy kì lạ là với thân phận của tôi lúc đó làm sao lại có thể quen
biết một Đại thiếu gia như Tô Diễn, đúng không?"
Để tránh cho Lục Đình Kiêu đoán trúng lần nữa, Ninh Tịch
chẳng thèm thừa nước đục thả câu thêm lần nữa mà tự trả lời
luôn: "Bởi vì hồi nhỏ phổi của Tô Diễn yếu, anh ta đến nơi chúng
tôi sống để dưỡng bệnh, anh ta là hàng xóm cạnh nhà tôi bảy năm liền."
"Lần đầu tiên tôi gặp anh ta đúng vào lúc anh ta đang
phát bệnh, cho nên tôi giúp anh ta, đưa anh ta về nhà.
Sau đó chúng tôi dần dần quen biết nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau,
thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, từ ngữ miêu tảđẹp biết
bao! Ha, nhưng, cuối cùng thì hiện thực lại nói cho tôi biết, đây không phải
là câu chuyện cổ tích của cô bé lọ lem, mà là chuyện về “Đông
Quách tiên sinh và con sói*”!"
(*Đông Quách tiên sinh và con sói: câu chuyện về sự vong ơn
bội nghĩa của con sói. Thỉnh tìm Goole đại thúc để biết thêm chi
tiết.)
"Đừng buồn, anh ta không xứng với cô." Lục Đình Kiêu
an ủi.
Không ngờ bất tri bất giác mình lại nói về bạn trai cũ với
Lục Đình Kiêu, Ninh Tịch gãi gãi đầu ngại ngần nói: "Lạc đề mất
rồi, nói tiếp về nhà họ Ninh nhé… Bởi vì Ninh Diệu Hoa và Trang Linh
Ngọc đều không nỡ xa đứa con gái đã nuôi dưỡng mười tám năm,
cho nên sau khi tôi trở lại đã không đưa Ninh Tuyết Lạc về nhà
họĐường nữa, Ninh Tuyết Lạc vẫn là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Ninh."
"Những chuyện sau đó chắc anh cũng tưởng tượng ra được rồi
nhỉ, khoảng cách mười tám năm đâu thể thu lại chỉ trong một sớm
một chiều được, so với Ninh Tuyết Lạc được hưởng sự dạy dỗ tinh
anh của nhà giàu thì tôi chỉ là một đứa con gái quê mùa."
"Năm đó, tôi thật quá ngu xuẩn. Lúc mới đầu còn coi cô ta
như bạn bè, còn cô ta lại lợi dụng lòng tin của tôi, lừa tôi rằng nước
chanh dùng để rửa tay là đồ uống, tặng tôi cái váy rẻ tiền để mặc đi
dự tiệc, dùng những thủđoạn nhỏ nhặt để cách ly tôi khỏi
nhà họ Ninh, đẩy tôi ra khỏi gia đình đó… Những kẻ trong
vòng xã giao của nhà họ Ninh đều đã quen thuộc với Ninh Tuyết Lạc,
là một đám cùng một giuộc với cô ta, bề ngoài thì coi tôi là bạn, nhưng
trong lòng âm thầm chế giễu tôi là con nhà quê. Thậm chí ngay cả cha
mẹ ruột cũng chán ghét sự tồn tại của tôi, cảm thấy tôi là vết nhơ của
họ… sau đó là đến lượt Tô Diễn…."
Sau Tô Diễn, còn là thứ quan trọng nhất của
một cô gái, danh dự và sự trong sạch, tất cảđều bị giẫm đạp
huỷ hoại. Ninh Tuyết Lạc dần dần ôm lấy đầu gối: "Hôm nay trong
lúc quay phim, đạo cụ xảy ra vấn đề, kiếm của tôi không cẩn thận
khiến Ninh Tuyết Lạc bị thương. Trong bệnh viện, mẹ ruột của tôi, một
câu cũng không để tôi nói đã cho tôi ăn một cái tát, cha ruột
của tôi, khi đối mặt với tôi cũng chỉ có sự chỉ trích và uy
hiếp..."
Ninh Tịch ngơ ngác nhìn ra màn đêm đen
như mực bên ngoài cửa sổ, giọng nói trở nên nhỏ dần:
"Lúc đó không biết tại sao dây thần kinh căng thẳng suốt 5 năm nay của
tôi đột nhiên đứt phựt. Tôi chợt cảm thấy tất cảđều chẳng có nghĩa lý
gì cả, cảm thấy tôi sống thật thất bại, có phải là tôi quá tệ cho nên tất
cả mọi người đều ghét tôi? Sự cố gắng mấy năm nay của tôi rốt
cuộc có ý nghĩ gì không…"
Cô vừa mới dứt lời, Lục Đình Kiêu đột
ngột túm chặt lấy vai cô xoay người cô lại: "Ninh Tịch, nhìn tôi này.
Không phải là tất cả mọi người đều ghét cô! Người tồi tệ là bọn
họ, không phải cô! Cô hiểu không?"
Đôi mắt của Ninh Tịch đỏ lên.
Dù bình thường cô luôn tỏ ra mình
không để ý nhưng nói cho cùng cô cũng chỉ mà một cô gái trẻ mới
hai mấy tuổi mà thôi.
Lục Đình Kiêu ôm cô vào lòng, khe khẽđặt
một nụ hôn lên đỉnh đầu cô…
Ninh Tịch chỉ cảm thấy đỉnh đầu
mình hơi nằng nặng nhưng lại không biết đó là cái gì.
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Đình Kiêu nhìn
cô cực kì nghiêm túc: "Ninh Tịch, nếu như cô hoài nghi bản thân mình,
vậy cô hãy thử tin tôi xem, cô rất tốt." Trên đời này không có
ai tốt hơn cô cả.”
Ninh Tịch nín khóc mỉm cười: "Lời của Lục đại
boss đương nhiên là tôi tin rồi!"
Lục Đình Kiêu nhẹ nhõm thở phảo,
vừa nãy, sự thất vọng cùng cực thoáng hiện lên trong đáy mắt cô khiến
anh hoảng hốt.
Sau một khoảng trầm lặng, Lục Đình Kiêu
chủđộng lên tiếng: "Ninh Tịch, tôi có thể hỏi cô một chuyện được
không?"
· Chương
145: Làm fan não tàn của em
· "Chuyện
gì?" Ninh Tịch nghiêng đầu hỏi.
Có phải là vì thích một người nên cho dù cô ấy có làm cái gì thì vẫn
thấy đáng yêu? Lục Đình Kiêu không kìm được đưa tay lên
xoa đầu cô: "Cô có thích kim cương không?"
"Hả?" Ninh Tịch không ngờ anh đột nhiên lại hỏi một
vấn đề kì quái như vậy: "Tại sao lại hỏi cái này?"
"Hôm nay là sinh nhật cô, Tiểu Bảo muốn chuẩn bị quà sinh nhật
cho cô, hình như là kim cương, thằng bé lo cô sẽ không thích nên tôi
hỏi hộ nó." Lục Đình Kiêu nói mà mặt không đổi sắc.
"Hoá ra là vậy à…" Ninh Tịch nghe thế liền gãi đầu,
sau đó nói: "Cái này thì… chắc chẳng có cô gái nào không thích kim cương
nhỉ? Nhưng mà chỉ là sinh nhật mà thôi, một đứa trẻ như nó
tặng tôi thứ quý giá như vậy, tóm lại thì cũng không được hay
cho lắm, không cần phải làm thếđâu. Tự làm thứ gì đó thì tốt hơn
nhiều!"
Lục Đình Kiêu làm ra vẻ như vô ý nói: "Cũng chẳng phải
là thứ gì đắt tiền, viên kim cương mà cô nhận được ởđoàn
làm phim mới là trân phẩm, chỉ sợ cô nhìn thấy nó rồi, những cái khác
cô không để vào mắt."
Ninh Tịch nghe thế lập tức đỡ trán: "Anh cũng biết
chuyện này à? Quả nhiên là tiếng xấu đồn xa… Anh đừng có so với
cái tên “cực phẩm” đấy, anh ta bị thần kinh đấy!"
"Người đó là bạn trai cô à?" Lục Đình Kiêu hỏi.
Ninh Tịch tý nữa thì sặc nước bọt: "Khụ… tôi còn yêu đời lắm!
Sao anh lại có cái ý nghĩđáng sợ như vậy?"
"Bởi vì thái độ của cô rất thân thiết." Giọng điệu
Lục Đình Kiêu có chút âm u.
Ninh Tịch đau đầu: "Ôi trời ơi! Thân thiết ởđâu
ra chứ, chửi anh ta là đồ thần kinh cũng là biểu hiện thân thiết
à?"
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Đối với tôi mà nói, lúc nào cô cũng
rất khách khí với tôi, từ trước đến giờ chưa bao giờ nặng lời
với tôi cả."
Ninh Tịch quả thực không biết nói thế nào nữa, chẳng lẽ Lục đại
ma vương là “M” trá hình à? Chỉ có “M” mới thích ngươi khác thô lỗ với
mình thôi?"
(*M: chỉ những người thích bị hành hạ và tìm được
khoái cảm trong đó.)
"Tóm lại là bây giờ tôi và cái tên chết tiệt đó
không có bất cứ quan hệ gì cả! Anh ta… là một tên thần kinh, suốt
ngày chỉ thích cầm kim cương ném người khác! Hôm nào gặp lại tôi nhất định
phải ném trả vào mặt anh ta!" Ninh Tịch nói với ngữ khí ung dung
nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa sự kiêng kị.
"Bây giờ không có, vậy thì quá khứđã
từng có?" Lục Đình Kiêu chính xác bắt lấy trọng điểm. Ninh Tịch
khẽ ho một cái: "Cái đó… nếu một chỉ ngày thôi cũng được
coi là có thì... chắc cũng có thểđược tính là từng có đi…"
Ninh Tịch tự nhiên cảm thấy có hơi để ý đến
cái nhìn của Lục Đình Kiêu đối với bản thân, cô túm tóc nói: "Lục Đình
Kiêu, anh có thấy chuyện tôi từng có nhiều bạn trai như thế... có phải là
rất hư hỏng không?"
Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu nghiêm túc
như thểđang phải trả lời vấn đề gì đó đặc biệt
quan trọng: "Không, mỗi người đều có một cách sống riêng, cũng có những
chuyện mà người khác không thể biết. Người không biết chân tướng đều
không có bất kì lí do nào đểđứng trên quan điểm đạo đức mà
phán xét và chỉ trích cô cả."
Ninh Tịch cảm thấy ấm áp, lập tức cười
lên: "Lục Đình Kiêu, sao tôi cứ cảm thấy anh như thể là
fan não tàn của tôi ấy nhỉ? Dù tôi có làm gì, nói gì đi nữa thì anh vẫn
thấy tôi làm đúng?"
"Fan não tàn?" Lục Đình Kiêu
không hiểu ý nghĩa của từ này cho lắm.
"Đúng thế, chính là kiểu fan bất kể dù đúng
hay sai, dù có thế nào cũng ủng hộ thần tượng của mình một cách
vô điều kiện!" Ninh Tịch giải thích.
Lục Đình Kiêu suy nghĩ một lát rồi
trầm ngâm: "Ừ, rất chẩn xác đấy."
Ninh Tịch: "…"
Ninh Tịch trầm mặc nhưđang cốđè nén cái
gì đó, một hồi lâu sau, cô thở dài một tiếng: "Lục Đình
Kiêu… Anh có biết là…”
"Sao thế?"
"Anh có biết là... anh còn đáng sợ hơn
cả thuốc kích thích không?" Vẻ mặt Ninh Tịch rối rắm sau đó đầy đau
khổ cầm cổ áo kéo kéo.
· Chương
146: Không thể chịu nổi sự trêu chọc của anh
· Má
nó chứ! Nói chuyện lâu như thếđể dời sự chú ý mà mãi chả thấy
chuyển gì hết trơn vậy?
Cái gã này sao hơi một tí là lại thả thính thế?
Mà đáng sợ nhất chính là vẻ mặt anh ta còn hết sức vô tội
không hề ý thức được điều này!
Cái gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, thả mà như không thả, đây
chính là cảnh giới tối cao của thả thính...
Đầu óc của cô đã hỗn loạn đến mức không còn biết mình đang
nghĩ cái gì nữa.
"Lại khó chịu nữa à?" Lục Đình Kiêu căng thẳng hỏi han.
Ninh Tịch vuốt thái dương đang giật giật liên hồi, không chỉđơn giản
là khó chịu thôi đâu, tác dụng của thuốc lần này còn đáng sợ hơn
lúc mới đầu, giờ khắc này trong mắt cô, Lục Đình Kiêu quả thật
chẳng khác gì nam chính trong mấy bộ anime sến súa của thiếu nữ, đi
kèm là background music và cả hiệu ứng cánh anh đào hồng phấn
bay bay…
Lý trí đang đấu tranh kịch liệt với “phản ứng màu hồng”
mà anh ta mang đến, cô cảm thấy mình sắp tẩu hoả nhập ma đến nơi.
Chỉ trong có mấy phút ngắn ngủi, nhìn thấy Ninh Tịch đầu đầy
mồ hôi, hơi thở dồn dập, vẻ mặt của Lục Đình Kiêu lập tức
thay đổi: "Rốt cuộc là khó chịu ởđâu, vừa nãy không phải
là đã ổn rồi sao? Là khó chịu kiểu như thế nào… kiểu đó…
hay là kiểu khác?"
Lục Đình Kiêu có chút ngại ngùng bởi vì nhớ câu nói vừa nãy của
cô, cô nói anh còn đáng sợ hơn cả thuốc kích thích.
Đây chính là lời khen tặng hay nhất mà anh từng nghe.
Đôi mắt của Ninh Tịch đỏ cạch, nhìn anh không chớp mắt.
Lục Đình Kiêu bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cảm thấy
dường như trong mình đang cũng đang nổi lên một ngọn lửa.
Ninh Tịch dùng sức lắc đầu thật mạnh, sau đó quăng mình xuống
mặt giường, bất đắc dĩ nhìn trần nhà trên đỉnh đầu:
"Ài, tôi cảm thấy tối nay tôi vẫn phải chịu đựng tiếp… Lục Đình
Kiêu, nếu lát nữa tôi mà không chịu được... anh nhất định phải đánh
ngất tôi đấy nhé!"
Lục Đình Kiêu trầm ngâm: "Thực ra, tôi có thể…"
Ninh Tịch lập tức ngắt lời anh: "Ngừng, ngừng, ngừng ngay lại, đừng
nói nữa! Tôi xin anh đấy Boss đại nhân, tha cho tôi đi, kẻ tiểu nhân này thực sự không chịu được
sự trêu chọc của ngài nữa đâu!"
Lục Đình Kiêu khẽ nhướng mày: "Cô đang nghĩ gì thế?
Tôi nói là tôi có thể ra ngoài mà."
"Ặc… Thế à?" Ninh Tịch lúng túng sờ mũi mình, ấp úng
nói: "Nhưng tôi sợở một mình… sẽ… sẽ thấy chán!" Cô ngại
không dám nói ra hai chữ sợ hãi.
Lục Đình Kiêu lại hiểu rõ sự bất an trong lòng cô, anh dịu dàng hỏi:
"Bằng không thì chúng ta về nhà?"
Về nhà…
Ninh Tịch ngẩn ra, khoảnh khắc nghe thấy hai chữ “về nhà” đó, thế mà
cô lại lập tức nghĩ ngay đến nhà họ Lục.
"Thôi, không cần đâu, dáng vẻ của tôi bây giờ như thế này…"
Cô không muốn mang những thứ dơ bẩn này về nơi đó.
Ninh Tịch liếc về phía tập tài liệu cùng với máy tính xách tay của
anh đặt ở bên giường: "Anh làm chuyện của anh đi! Tôi
ngồi điều tức một lúc là nội lực sẽ không chạy loạn nữa đâu!"
Lục Đình Kiêu cười khẽ: "Được."
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ vang lên tiếng gõ bàn phím lạch cạch theo quy
luật, giống như một khúc nhạc an thần dịu dàng nhất trong trên thế giới
này.
Vẻ mặt của cô gái dần bĩnh tĩnh, từ từ nhắm lại…
Cảm nhận được nhịp thở bình yên đều đặn của cô, Lục Đình
Kiêu tạm thời dừng việc trong tay, cẩn thận từng chút một đắp chăn cho cô.
Cô gái bĩu môi, vô thức túm chặt lấy ngón tay anh, miệng lầm bầm mấy chữ:
"Lục Đình Kiêu…"
Cả người Lục Đình Kiêu run lên.
Cô đang giọi tên anh.
"Ừ, đừng sợ, có tôi ởđây." Lục Đình Kiêu cúi xuống, dịu
dàng đặt một nụ hôn lên khoé môi cô gái nhỏ.
Chỉ là, sự dịu dàng trên gương mặt đó còn pha lẫn vẻ phức tạp…
· Chương
147: Tiểu Bảo phá nhà
· Ninh
Tịch, phải làm sao đây?
Tôi căn bản không tốt đẹp như trong tưởng tượng của em đâu.
Có những lúc tôi thật sự rất sợ hãi khi em dùng ánh mắt tin tưởng đó
nhìn tôi.
Nếu như có một ngày em phát hiện ra tôi không giống như những
gì em tưởng tượng… Em có rời khỏi tôi?
…
Mới hơn 5 giờ sáng, Lục Đình Kiêu đã bị tiếng chuông
cửa đánh thức.
Vừa mở cửa đã thấy Lục Cảnh Lễ sốt ruột đứng ở ngoài:
"Anh ơi, anh đừng vội mắng em, lần này là chuyện gấp thật, anh
mà không về Tiểu Bảo sẽ phá tan hoang cái nhà ra mất! Bọn họ không
liên lạc được với anh, cũng không gọi cho Ninh Tịch được, chỉ có
thể gọi cho em!"
Lúc này, từđằng sau vang lên giọng nói tỉnh táo của Ninh Tịch: "Tiểu
Bảo làm sao vậy? Tôi lập tức quay vềđây!"
Nói xong lập tức cầm túi lên còn thuận tay giúp Lục Đình Kiêu thu dọn đồđạc:
"Mau đi thôi, đi thôi!"
Ba người ngay lập tức quay về nhà họ Lục.
Vừa mới vào trong sân, Ninh Tịch chết sững.
"Cái tình huống gì thế này? Những thứ này là cái gì thế?"
Ninh Tịch dụi mắt, kinh ngạc nhìn một đám vật thể hình người sáng
bóng bằng kim loại đang chạy loạn khắp nơi, cô xuyên đến tương lai rồi
à?
Lục Cảnh Lễ chớp mắt: "Không nhìn ra à, người máy đấy!"
Ninh Tịch quả thật sắp điên đến nơi: "Đương nhiên là
biết rồi… nhưng mà làm sao mà lại lắm người máy thế này?"
Lục Cảnh Lễđau đầu nói: "Đây chính là một trong những thú vui
của Tiểu Bảo, nhưng nó đã lâu lắm không lôi ra chơi. Lần này thì hay rồi,
vừa bị kích thích một cái liền lôi hết ra, cứ như cảnh tang thi
công thành ấy..."
(*Tang thi: Zombie, xác sống trong tiếng Trung.)
Đám người máy đang đập phá, đào đất, chạy loạn, ngắt
cây bẻ cành, đạp hoa... một con còn nhấc cả một cô hầu gái lên nữa,
tiếp theo đó là tiếng kinh hô của đám người hầu, toàn cảnh hỗn loạn…
Liếc thấy cô hầu gái sắp ngã xuống đất, Ninh Tịch vội vàng lao
ra đỡ lấy cô gái ấy.
"Loan Loan, cô không sao chứ?"
Loan Loan còn hoảng sợ vỗ vỗ ngực mình, sau đó
nhìn Ninh Tịch với vẻđấy cảm kích: "Cảm ơn cô Tiểu Tịch! Cô đã về rồi,
cô mau đến xem Tiểu thiếu gia đi."
Ở trong nhà họ Lục, những người hầu,
nhất là mấy cô gái, luôn luôn có thái độ bài xích cảnh giác với Ninh
Tịch. Chỉ có Loan Loan là bởi vì thường xuyên đến đoàn làm
phim đưa
nước ép cho cô nên mới tiếp xúc nhiều. Loan
Loan cảm thấy Ninh Tịch không hềỷ vào chuyện được Đại thiếu gia
và Tiểu thiếu gia yêu thích mà tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, thái độ vừa
ôn hoà lại khiêm tốn, dễ nói chuyện, cho nên ấn tượng của cô về Ninh
Tịch rất tốt.
Thấy Ninh Tịch nhanh nhẹn lao ra làm anh hùng
cứu mỹ nhân, Lục Đình Kiêu ngồi trong xe nhìn ra với vẻ mặt bất đắc
dĩ.
Lục Cảnh Lễ thò đầu ra khỏi cửa sổ oán
thán: "Tiểu Tịch Tịch, sao cô lại như thế chứ? Cướp mất phần của
tôi rồi? Ôi! Cứu vớiiiiiiiiiiiiiii…"
Đang nói thì cánh tay anh ta đã bị một
con người máy tóm chặt lấy.
"Anh ơi, cứu em! Anh mau tắt cái thứ chết
tiệt này đi!" Vừa nãy Lục Cảnh Lễ còn đang gào lên muốn làm
anh hùng cứu mỹ nhân, giờ lại gào lên kêu cứu.
Lục Đình Kiêu làm vẻ mặt thấy cũng tội
nhưng thôi cũng kệ: "Lần trước Tiểu Bảo vừa mới sửa lại chương trình rồi,
anh có muốn phá giải cũng mất cả tiếng."
"Một tiếngggggg? Tay em hỏng mất!
AAAAAA đau, đau…"
"Vậy giờ Tiểu Bảo đang ởđâu?"
Ninh Tịch vội vàng hỏi.
"Chắc là đang ở phòng điều
khiển."
Lục Đình Kiêu vội vã xuống xe: "Để tôi đưa
cô đi."
"Được." Hai người vội vã chạy về hướng
phòng điểu khiển.
· Chương
148: Ôm tôi đi
· Một
lát sau, Lục Đình Kiêu kêu quản gia chuẩn bị một chiếc xe gần giống
với loại xe ngắm cảnh nhanh chóng đưa cô đến một căn nhà nhỏ phía
sau sân golf.
Căn nhà này có thiết kế vô cùng kì quái, chất liệu vừa giống như thủy
tinh lại vừa giống một loại kim loại không biết tên nào đó, vừa nhìn là biết
sản phẩm công nghệ cao, rất có cảm giác tương lai.
Lục gia quá lớn, Ninh Tịch ở lâu như vậy cũng chưa dạo hết được, đây
là lần đầu tiên cô tới chỗ này.
"Phần móng của căn nhà này một cỗ máy, có thể tự di
chuyển theo hướng mặt trời, bao bên ngoài căn nhà là phủ những tấm pin hấp
thụ năng lượng mặt trời. Nhiên liệu để cung cấp cho căn nhà này
hoàn toàn là năng lượng mặt trời, quản gia với người giúp việc ởđây đều
là người máy hết." Lục Đình Kiêu đảm nhiệm chức vụ “hướng
dẫn viên du lịch” giải thích cặn kẽ cho cô mọi thứ.
"Thật ngầu quá!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Tịch bừng
sáng, kích động y nhưđứa bé tìm thấy đồ chơi mới.
"Thích thì có thể thường xuyên tới đây chơi, lát nữa sẽ cài đặt
quyền hạn ra vào cho cô. Trước đây cứ nghĩ cô không thích mấy thứ này
nên không đưa cô tới đây."
"Đâu có, đâu có! Tôi cực thích mấy đồ kiểu này nha!
Khi còn bé từng tưởng tượng có một ngày sẽ bị UFO bắt cóc, khi lớn
lên sẽ yêu một anh người máy nha! Chỉ nghĩ thôi đã thấy cực
kì lãng mạn!"
Lục Đình Kiêu: "..." Chắc là không nên cài quyền ra vào
cô ấy.
Hai người đi tới cửa, đột nhiên một người máy từđâu rơi xuống,
hai mắt nó lóe lóe ánh sáng đỏ, bắt đầu quét Ninh Tịch cùng
Lục Đình Kiêu.
Quét đến Lục Đình Kiêu, người máy đột nhiên dùng cái giọng điện
tử rè rè nói: "Master... Master..."
Người máy ngắt quãng phát ra âm thanh “Master”, bộ dạng như muốn
báo cáo nhưng lại không dám, nhìn vô cùng thảm, xem ra người máy này chính là
quản gia.
Lục Đình Kiêu thở dài, mở ra bảng điều khiển sau lưng
người máy, không biết anh làm cái gì mà đôi mắt của người máy kia đột
nhiên tối sầm, không còn phản ứng.
Ninh Tịch vội vàng chạy tới sờ nó một cái: "Sao nó lại
không động đậy nữa thế này? Chắc không phải là chết rồi chứ? A,
không đúng... không phải hỏng rồi chứ?"
"Không sao, để sửa lại là được rồi."
Ninh Tịch thở phào một cái, "Ha, vậy
thì tốt, nếu không thì tiếc quá, người máy này trông cũng đẹp trai!"
Lục Đình Kiêu: "..." Thôi,
không sửa nữa.
Lục Đình Kiêu đi thẳng vào nhà
chính, Ninh Tịch chạy theo phía sau nhìn xung quanh, vẻ mặt lo lắng:
"Rốt cuộc Tiểu Bảo ởđâu vậy?"
Trong phòng khách chỉ có người máy chạy
khắp nơi, phát hiện ra Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu thì đồng loạt
xông tới trước mặt hai người.
Sau đó chúng nó coi như không thấy
Lục Đình Kiêu, nhào thẳng vào Ninh Tịch.
"A a a, chúng nó muốn làm gì? Tại sao tất
cả lại nhằm vào tôi?" Ninh Tịch sợ hết hồn, thân thủ cô có
tốt hơn nữa cũng không đấu lại được người máy tường đồng vách
sát đâu!
Lục Đình Kiêu duỗi tay đặt dưới
nách cô, nhẹ nhàng nhấc cô sang một bên, tránh được móng vuốt của một
trong những người máy nhào tới, bất đắc dĩ nói: "Bởi vì cô chưa được
cấp quyền hạn, cho nên chúng nó nghĩ cô đang đột nhập vào đây."
"Vậy làm sao bây giờ?" Lúc nói chuyện,
Ninh Tịch bị Lục Đình Kiêu quăng đi quăng lại nhiều lần, quăng đến
chóng cả mặt.
"Ở gần tôi."
"A? Phải dựa vào gần bao nhiêu?"
Ninh Tịch mờ mịt.
"Tiểu Bảo ở phòng điều khiển
trên tầng cao nhất, bây giờ chúng ta có hai lựa chọn. Một là đánh bại
hết bọn chúng rồi xông vào..."
"Nhiều như này đánh sao được?
Thứ hai là gì?" Chất liệu của những người máy này cô chỉ nhìn
thôi cũng thấy đau tay, cô không muốn đánh nhau với bọn chúng đâu!
"Thứ hai..." Lục Đình
Kiêu liếc mắt nhìn cô một cái: "Tôi ôm cô đi lên, bởi vì chúng nó sẽ không
tấn công tôi."
Ninh Tịch chớp mắt, sau đó không do dựđưa
tay ra: "Ôm."
· Chương
149: don tiêu chuẩn
· Nhìn
cô gái này lần đầu tiên chủđộng giơ hai tay với mình, đôi mắt lạnh
như băng của Lục Đình Kiêu vậy mà dâng lên một chút rung động.
"Aaaa! Lại đến kìa! Lục Đình Kiêu, mau lên!" Ninh
Tịch ba chân bốn cẳng nhào mà nhảy lên người anh.
Quả nhiên, cô vừa bám vào Lục Đình Kiêu thì đám người
máy kia cũng không tấn công cô nữa.
Thật thần kỳ!
Thân thể mềm mại thơm ngát đột nhiên nhào tới, Lục Đình
Kiêu giật mình một cái mới phản ứng lại, ôm ngang người cô, sau đó bước
từng bước về phía cầu thang xoắn ốc.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ôm cô lúc cô còn tỉnh táo, lần đầu
tiên tiếp xúc thân mật với cô như vậy.
Thật hy vọng con đường này mãi không có điểm cuối...
Nếu Lục Cảnh Lễ biết suy nghĩ lúc này của anh trai
mình... ừm...
Lục Đình Kiêu với Ninh Tịch cùng lên lầu, đám người máy kia
chỉ dám đi đằng sau, duy trì một khoảng cách không xa không gần.
Ninh Tịch vì để giữ thăng bằng nên vòng tay qua cổ Lục Đình
Kiêu, hơi thở lạnh lùng cùng khí tức dễ chịu của ngươi đàn ông
này kết hợp với hình ảnh một đoàn người máy bám theo phía sau, không
hiểu sao cô lại thấy tình cảnh hiện tại lãng mạn chết đi được!
Chỉ có điều bong bóng màu hồng không kéo dài được lâu.
Ngay lúc hai người họđi lên tầng cuối cùng, chuẩn bị mở cánh cửa
màu bạc kia ra, những người máy sau lưng đồng loạt vang lên tiếng “cạch cạch,
lạch cạch”, sau đó chúng nó đồng loạt đưa ra những cánh tay kim
loại về phía hai người họ, cánh tay biến chuyển một hồi lại lộ ra thiết
bị nhìn tương tự như một họng súng.
Ninh Tịch hoảng sợ: "Mẹ kiếp! Đùa nhau à? Tôi còn tưởng
chúng nó chỉ là đồ chơi thôi?"
Cho một đứa trẻ mới có năm tuổi chơi mấy đồ có tính
sát thương cao như vậy cũng được sao?
Cô không biết có nên ói mửa phương thức giáo dục con của Lục Đình
Kiêu như thế này không nữa?
"Bây giờ phải làm sao nữa?" Ninh Tịch muốn khóc lắm rồi.
Bọn họ chỉ muốn đến tìm Tiểu Bảo thôi mà, tại sao còn phải
vượt ải nhưđáng quái thế này, cứ làm nhưđang đánh cấm địa
trong trò chơi ý.
Lục Đình Kiêu túm lấy hai vai của cô rồi đẩy cô lên
cánh cửa phía sau lưng, tiếp đó cả người chắn trước mặt cô, một tay
còn chống lên cánh cửa phía sau.
Ninh Tịch trầm mặc ba giây, nuốt nước miếng,
sâu xa nói: "Boss đại nhân, anh có biết tư thế Kabe-don của
anh cực kì đúng chuẩn không?"
"Kabe-don?" Đây hiển nhiên lại
là một từ mà Lục Đình Kiêu không biết.
Ninh Tịch đỡ trán, đẳng cấp
cao nhất của thả thính chính là đây!
Ngay lúc đó, khóe mắt Ninh Tịch liếc thấy
người máy phía sau lưng Lục Đình Kiêu bắn tới một viên đạn,
"Lục Đình Kiêu! Cẩn thận!"
Nhưng đã muộn mất rồi, Lục Đình
Kiêu che chở cho cô kín đến độ gió thổi không lọt, thân thể phát
ra một tiếng đau đớn.
"Lục Đình Kiêu!!!" Ninh Tịch
hoảng sợ.
"Tôi không sao." Lục Đình
Kiêu chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Làm sao có thể không sao? Anh sao rồi?
Tôi đưa anh đi... Ụa..." Ninh Tịch nói được một nửa
thì đột nhiên trong dạ dày đảo lộn một trận: "Lục Đình
Kiêu, anh thối quá... cái gì mà thối thế?"
Lục Đình Kiêu đen mặt cởi áo khoác
của mình ra, chỉ thấy sau lưng của chiếc áo vest đắt tiền là một bãi
gì đó sệt sệt nhìn vô cùng tởm.
Ninh Tịch bịt mũi, biết anh không sao thì thở phào
nhẹ nhõm, nói không nên lời: "Cái thứđồ chơi gì đây, không
phải là shit chứ?"
Lục Đình Kiêu ném áo khoác ra thật xa,
mặt không đổi sắc nói: "Cá trích thối đóng hộp, nghe nói là loại đồ hộp
thối nhất trên thế giới, là ý tưởng của Lục Cảnh Lễ."
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật: "Nhị thiếu
thật giỏi quá.... cái này đâu chỉ thối, đây chính là vũ khí
sinh hóa đó!"
Vừa dứt lời, cánh cửa sau lưng cô mở ra...
· Chương
150: Sinh nhật lãng mạng nhất
· "Vào
thôi." Lục Đình Kiêu dắt tay cô đi vào bên trong. Động
tác vô cùng tự nhiên.
Ninh Tịch nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, mặc dù biết
Lục Đình Kiêu làm vậy là do sợ có gì bất trắc nhưng trong lòng cô vẫn
có cảm giác khác thường.
Căn phòng điều khiển này tối vô cùng, chỉ có thể thấy ánh
sáng lạnh lẽo phát ra từ mấy chục cái máy tính đang hoạt động.
Ninh Tịch đi theo Lục Đình Kiêu vào, cuối cùng tìm thấy Tiểu
Bảo ở cạnh chiếc máy lớn nhất.
Đó là một cỗ máy khổng lồđược bao quanh bằng vô sốđường dây, Tiểu Bảo
ngồi trên chiếc ghếđược thiết kế riêng cho nhóc, lặng im nhìn chằm chằm
vào vô số những câu lệnh trên màn hình, bên cạnh nhóc có một người máy cỡ nhỏ,
súng trong tay nó đang chĩa thẳng về phía Lục Đình Kiêu và
Ninh Tịch.
Nhìn biểu cảm lạnh lùng đờđẫn trên khuôn mặt Tiểu Bảo, Ninh Tịch cảm
thấy trái tim mình như bị một bàn tay nào đó bóp chặt, đau đến
không thể thởđược.
"Tiểu Bảo..." Cô run rẩy gọi nhẹ một tiếng.
Tiểu Bảo vẫn nhìn chằm chằm màn hình, không có bất cứ phản ứng
nào.
Ninh Tịch thấy thế liền sợ hãi, lúc trước cô đã từng
nghe Lục Đình Kiêu nói qua nhưng chưa bao giờ tự mắt trông thấy
bộ dáng tự bế của Tiểu Bảo.
"Làm sao đây... đều là tôi sai...."
"Ninh Tịch, đừng tự trách mình, không sao đâu, tình
huống như này rất thường gặp, cô gọi nó thêm mấy lần là được rồi."
Lục Đình Kiêu an ủi.
Thực tế thì do đối phương là Ninh Tịch nên Lục Đình
Kiêu mới đề nghị như vậy, chứ nếu đổi thành người
khác thì làm gì có chuyện đơn giản như thế.
Ninh Tịch cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, cẩn thận bước
từng bước một đến bên cạnh Tiểu Bảo.
Đầu của con người máy nhỏ kia chuyển động theo từng bước chân
cô, Tiểu Bảo vẫn như cũ, không có chút phản ứng nào.
Ninh Tịch đi tới bên cạnh Tiểu Bảo, sau đó từ từ ngồi
xuống, cẩn thận túm lấy cái tay nhỏ của nhóc: "Tiểu Bảo... cô về rồi...
Thật xin lỗi... tối hôm qua cô gặp một số chuyện cho nên mới không về..."
Ninh Tịch không biết nên giải thích thế nào cho hợp lí, chỉ có
thể khó chịu cúi đầu thật thấp.
Không biết qua bao lâu, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một
cái nắm tay nho nhỏ.
Sau đó, cái nắm tay kia từ từ mở ra,
trong bàn tay bụ bẫm là một chiếc kẹp tóc màu hồng. Trên chiếc kẹp có chừng
trăm viên kim cương nhỏ màu hồng phấn xếp thành một hình trái tim, dưới
ánh sáng lạnh lẽo của máy móc, chiếc kẹp tỏa sáng lấp lánh.
"Đây là..." Ninh Tịch ngẩng đầu
lên, vừa mừng vừa sợ.
Lục Đình Kiêu đứng một bên nhìn
chiếc kẹp nhỏ trong lòng bàn tay của con trai, nói: "Đây là quà sinh
nhật của Tiểu Bảo tặng cô."
"Tặng tôi..." Đây là là kim cương
thật đó nha! Ninh Tịch có chút khó xử.
Lục Đình Kiêu nhìn ra tâm tư của
cô, lên tiếng giải thích: "Chỉ là loại thông thường thôi, không đáng
tiền, chỉ có điều, 99 viên đá đó đều là do Tiểu Bảo tự mình đính
vào."
Ninh Tịch nghe xong lập tức cảm động đến
mức trái tim cũng mềm nhũn, cô không cầm lấy chiếc kẹp kia mà nói với Tiểu Bảo:
"Giúp cô cài lên được không?"
Tiểu Bảo có chút chậm chạp đưa mắt dời đến
chiếc kẹp, sau đó dùng đôi tay nhỏ bé, vụng về mà cài lên
tóc cô.
Ninh Tịch sờ cái kẹp một cái, vui vẻ nói:
"Đẹp không?"
Tiểu Bảo gật gật đầu.
Rốt cuộc Tiểu Bảo cũng phản ứng lại, Ninh
Tịch không nhịn được nữa, kéo Tiểu Bảo vào trong ngực.
Cùng lúc đó, “Phụt” một tiếng, người máy
nhỏđứng bên cạnh bắn pháo hoa giấy ra, còn phát luôn bài Happy Birthday.
Đôi mắt Ninh Tịch hơi ướt, ngửa đầu
nhìn những mảnh giấy đầy màu sắc tung bay khắp nơi, "Cám ơn bảo
bối, đây là sinh nhật lãng mạng nhất mà cô từng có!"