CHƯƠNG 2151 - 2165 FULL TRỌN BỘ
Chương
2151: Tùng xẻo???
Phản ứng
của
nhà họ Lục còn khoa trương
hơn
cả Lục Đình
Kiêu, ngay đến cả Tiểu Bảo cũng không thể tránh khỏi...
"Mẹ!"
Tiểu
Bảo
từ
xa đã trông thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa,
cậu
nhóc lập tức vui vẻ chạy
tới.
Từ
trước đến
giờ
nhóc con luôn thích nhào thẳng vào lòng Ninh Tịch,
nhưng
lúc này chắc là sợ em bé trong bụng
mẹ bịđau
nên Tiểu Bảo cẩn thận dừng lại cách cô khoảng
ba bước, hai mắt sáng long lanh nhìn vào bụng
Ninh Tịch: "Mẹ, ởđây...
có em gái thật rồi ạ?"
Ninh Tịch
bật
cười:
"Mẹ vẫn chưa biết là em gái hay em trai nữa."
"Chỉ cần
là mẹ sinh ra, Tiểu Bảo đều
thích hết!"
Lúc này, Nhan Như
Ý, Lục Sùng Sơn, mẹ của
Giang Mục Dã và các trưởng
bối
nhà họ Lục cũng đều đã ra ngoài.
"Tiểu
Tịch
về rồi
hả
con, mau vào nhà đi, cẩn thận một chút..."
Ninh Tịch
vừa
vào phòng chưa được bao lâu, một chiếc
xe Jeep của quân đội đã
nhanh chóng đỗ xuống trước cửa nhà họ Lục.
"Tôi nói chứ Lục
gia này đúng là không đáng
tin, chuyện Tiểu Tịch mang thai lớn
như
thế cũng
không thèm chuẩn bị trước, tình huống hôm nay có nguy hiểm
không cơ chứ? Lỡ Tiểu Tịch va này va nọ
vào đâu..." Mạnh
Lâm Lang đang oán trách thì liền
thấy
thảm
mềm
trước
cổng
và tất cả các góc có vật
cứng
của
nhà họ Lục đều đã được bao lại, thậm
chí bàn ghế gỗ trong sân cũng được
bọc
da mềm hết.
Trang Liêu Nguyên đứng
cạnh
khẽ
ho một tiếng: "Hôm nay mới
có kết quả khám thai của Tiểu
Tịch,
chắc
chưa
kịp
báo với người trong nhà đã bị
người
ta để lộ ra ngoài rồi."
"Thôi đừng
dài dòng nữa, mau vào xem xem Tiểu
Tịch
thế
nào rồi đi!" Trang Tông Nhân vội
thúc giục.
Thế
là người của hai gia đình đều
tề tụ lại
hết
trong phòng khách.
"Con khó chịu
lắm đúng
không?" Mạnh Lâm Lang nhìn sắc
mặt
tái mét của Tiểu Tịch, đau lòng không thôi.
"Dạ
không sao, không sao đâu ạ, đã tốt hơn nhiều rồi, thỉnh thoảng nó mới nhộn
nhạo
lên thôi!" Ninh Tịch nhìn cả một
phòng toàn người là người, quả
thật
rất đau
đầu,
chẳng
qua cô chỉ mang thai thôi mà, có cần
làm quá lên vậy không?
Ninh Tịch
đánh
ánh mắt cầu cứu về phía Lục Đình
Kiêu.
Buồn
thay, lúc này anh yêu của cô rõ ràng là đang
trên cùng chiến tuyến với họ rồi.
"Giờ
Tiểu
Tịch
có thai đứa thứ hai rồi, Lục gia các người tínhtới
bao giờ mới định tổ chức hôn lễđây?"Trang Tông Nhân bất
mãn nói.
Nhan Như Ý
vội
nói: "Lão gia tử cứ yên tâm ạ, bên chúng con đã
chuẩn bị hôn lễ từ cả năm trước rồi. Mọi thứ nhỏ nhặt nhất cũng đã sắp xếp đâu vào đấy cả,
lúc nào tổ chức cũng được hết, Tiểu Tịch càng không phải
lo gì, chỉ cần bên phía công việc
của
con bé không có vấn đề gì, con bé muốn
khi nào là tổ chức khi ấy."
Thấy
Nhan Như Ý nói vậy sắc
mặt
Trang Tông Nhân mới dịu xuống: "Tiểu Tịch,
ý con thế nào? Hôn lễ của
con không thểđẩy lùi được nữa đâu! Nếu đám người kia dám nói gì linh tinh, ông sẽ tự
mình ra mặt!"
Ninh Tịch
vội
nói: "Không cần đâu ông ngoại, bên phía công ty con cũng
sắp
xếp
xong rồi. Thật ra thì con cũng
đã định
công khai trong đoạn thời gian này, nhưng
không ngờ hôm nay lại xảy
ra chút chuyện thế này, có điều
cũng
may là không có ảnh hưởng gì lớn cả.
Theo con thấy, hay cứ quyết định
vào tháng sau luôn đi, ý mọi người thế nào ạ?"
Mạnh
Lâm Lang nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Tháng sau cũng
được,
may mà hôn lễ của các con đã chuẩn
bị từ cả năm
trước,
chứ nếu
kéo dài hơn nữa bụng con to ra cũng
không tiện."
Nhan Như Ý
mừng
rỡ
nói: "Mẹđã xem lịch vạn
niên rồi, mùng tám tháng sau là ngày tốt đấy!
Hai đứa xem xem thế nào?"
Lục Đình
Kiêu: "Xem ý Tiểu Tịch ạ."
Ninh Tịch
vội
nói: "Được ạ, con không có vấn đề
gì."
"Được,
thế cứ
quyết định vậy đi!"
Cùng lúc đó,
ởđằng
sau vườn, một con Cá chép nhỏđang
lẳng
lặng
ngồi
trên thềm đá, khoác tay lên vai chú Lông Vàng nào đó
cũng
đang
ngồi
như vậy
cùng anh: "Haiz, đây không phải ngược
cẩu
nữa
rồi,
là tùng xẻo luôn đó! Tiểu
gia đây phải bỏ nhà ra đi thôi, có muốn đi
cùng không?"
Giang Mục
Dã: "Không cần đâu cậu Hai."
Lục
Cảnh
Lễ
kinh ngạc: "Cháu chắc
chứ?"
Giang Mục
Dã: "Cháu đã đặt xong vé máy bay rồi."
Lục
Cảnh
Lễ:
"..."
Chương
2152: Để cho cả thế giới biết
Trong thời
gian ngắn, hôn lễ của
Ninh Tịch và Lục Đình
Kiêu đã được ấn định ngày.
Hôm sau, mối
quan hệ của hai người trở
thành tiêu đề của các tạp chí cùng các trang mạng
lớn
nhỏ,
không chỉ tin tức của giới giải trí mà tình cảm
của
hai người còn tàn sát hết
các tạp chí kinh tế nữa.
Dưới
sự
kiên trì của Trang gia, lần
này thân thế của Ninh Tịch cũng
được
lộ
ra ánh sáng, các báo đều đưa tin về mối
quan hệ hợp tác hùng mạnh giữa
tập đoàn
Lục
thị
và Trang gia.
Chẳng
quá khi nói, nhân dân cả nước đều đang bàn tán với
nhau về chuyện này.
[Trời ạ!
Cả
nhà tôi đều đang ngớ cả ra đây! Không ngờ Ninh Tịch
lại
là vợ của Lục Đình Kiêu! Con của
hai người cũng đã lớn vậy rồi!]
[Đúng
là khiếp sợ thật! Nhưng cũng chẳng phải không có lộ chút thính gì đâu
nhé! Mọi người còn nhớ lần
Ninh Tịch giành được giải Ảnh
hậu
trong liên hoan phim Kim Tông không, lần đó
chẳng
phải
chính Lục Đình Kiêu đã bước
thảm đỏ
cùng với Ninh Tịch sao. Sau đó
chúng ta còn tưởng vì một nữ
diễn
viên không muốn đi thảm đỏ cùng với cô ấy
nên cô ấy mới may mắn được đi
chung với Lục Đình Kiêu, giờ xem ra, căn
bản
không phải là trùng hợp rồi?]
Một
lời
của
fan này khiến mọi người đều dậy sóng, nhất thời
tất
cảđều
bắt đầu
trở
thành Sherlock Holmes mà tìm kiếm dấu
vết.
[Còn hôm Ninh Tịch
phát biểu cảm nghĩ sau khi đoạt
giải ấy,
câu cuối cô ấy có nói cô ấy sẽ
không quên ước nguyện ban đầu của mình, sẽ luôn tiếp
tục
cố gắng
để bước
tiếp,
vì ước mơ cuối cùng của bản
thân, cũng vì người mà cô ấy
yêu nhất nữa! Đờ mờ, chẳng phải lúc đó có rất nhiều người đều đoán không biết Ninh Tịch
nói vậy có phải là đang
muốn
bày tỏ với một người đặc biệt nào đó không còn gì! Giờ
xem ra rõ ràng là muốn bày tỏ với
Lục Đình
Kiêu, anh ấy cũng có mặt ở hội
trường
ngày hôm đó còn gì!]
[Thật ấy
chứ
nhỉ!
Nếu
không thì ai giải thích cho tôi cái coi xem tại
sao Lục Đình Kiêu từ trước đến
giờđều
không bao giờ
ộ mặt,
hôm đó thế mà lại nổi hứng chạy tới tham gia lễ trao giải
chứ?
Vì người giành giải là bà xã của ảnh
đó!]
[Còn nữa,
còn nữa, hôm lễ kỉ
niệm
Thịnh
Thế,
Lục Đình
Kiêu là người mở màn khiêu vũ, vừa
hay lại bốc trúng Ninh Tịch
…]
[Hôm đó
Lục Đình
Kiêu còn "vả mặt" Tô Dĩ Mạt
ngay tại đấy còn gì, anh ấy
nói căn bản không có quen cô ta! Rõ ràng là muốn
bày tỏ tình yêu chân thành của
mình với bạn gái đấy thôi!]
[Đệch!
Đừng
nói nữa, tôi sắp nghẹn
chết
rồi
này!]
Nhất
thời,
tất
cả mọi
người đều
bị
ép ăn thức ăn cho chó tới nước
mắt
chảy
ròng ròng.
Mẹ
nó kiểu show ân ái này hung tàn quá rồi đấy!
Uổng
công bọn họ còn tưởng Lục Đình Kiêu luôn là người
khiêm tốn, nhã nhặn nữa
chứ!
Hóa ra, hai người
từđầu đã
show cho cả thế giới này biết rồi,
chỉ
có họ cứ ngốc nghếch mãi chẳng phát hiện
ra mà thôi.
...
Tại
công ty Thịnh Thế.
Lúc này, tất
cả
nghệ sĩ của Thịnh Thế ai ai cũng đều đang
trong trạng thái phấn khích.
"Đậu
mạ!
Cái đám người ngu ngốc Tinh Huy kia đúng
là làm tôi cười chết mất, trước đây còn tính lôi kéo anh Tịch
của
tụi
mình! Lôi ai không lôi muốn lôi cả bà chủ
nhà này cơ!"
"Anh Tịch
cũng
khiêm tốn thật! Cái con mẹ Ninh Tuyết
Lạc
kia chỉ là con gà rừng thôi mà ngày nào cũng
khoe khoang cuộc đời giàu có. Còn Tô Dĩ Mạt
nữa,
sếp
nhà mình còn chẳng biết cô ta là ai thế
mà ngày nào cũng không biết xấu
hổ
kêu mình là bà chủ. Hàn Tử Huyên thì càng méo phải
nói, hoàn toàn chỉ là đồ nhái của anh Tịch!
Nhưng
anh Tịch của chúng ta thì sao, rõ ràng là con cái nhà danh giá, mẹ
ruột
của
Tiểu
thái tử, là bà chủ quang minh chính đại
của
tụi
mình đấy! Thế mà tới giờ mới chịu công khai thân phận!"
Chương 2153:
Thức ăn
cho chó chế biến kiểu này thì tôi cũng phục rồi!
"Vì
thực
lực
của
anh Tịch lù lù ra đó, người
ta dựa vào bản thân là được
rồi,
căn
bản đâu
cần
mấy
thứ
kia đâu!"
"Đúng
đấy,
đúng
đấy!"
Cảđám
đang
lập
"hội bàn tròn" tám nhảm,
bỗng
nhìn ra cửa rồi đồng loạt mừng rỡ kêu lên...
"Anh Tịch!"
"Hú! Nữ
Thần!"
"Bà chủ!"
Không biết
ai gọi một tiếng "bà chủ"
kia mà khiến mọi người cũng đều rần rần gọi "bà chủ"
theo.
Ninh Tịch
bị sự
nhiệt tình của mọi
người
làm dở khóc dở cười,
cô vui vẻ chào hỏi mọi người,
sau đó định lên lầu tìm Từ
Thao.
Kết
quả
cô vừa mới bước được vài bước, phía sau bỗng
truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
"Đệch!
Là Đại Boss!"
"Boss đại
nhân thật kìa!"
Mọi
người
xung quanh mở to mắt nhìn chằm chằm
phía sau lưng cô, kinh ngạc kêu
gọi,
Ninh Tịch quay lại thì thấy
Lục Đình
Kiêu đang bước nhanh tới.
"Hửm,
sao thế?" Ninh Tịch
ngờ
ngợ
chớp
mắt.
"Khăng
quàng." Lục Đình Kiêu cầm chiếc
khăn
quàng cổ bằng len nhẹ nhàng choàng lên cổ
cô.
Ninh Tịch
sờ sờ
lên chiếc khăn quàng ấm áp: "Không sao đâu
mà, trong công ty có hệ thống sưởi."
Lục Đình
Kiêu lại lấy hộp cơm xinh xắn từ
tay Trình Phong đưa cho cô.
Ninh Tịch
vội
nhận
lấy:
"Ối, em quên mất! Gần đây
em cứ hay bị buồn ngủ, đầu óc cũng có chút mụ mị rồi!"
Lục Đình
Kiêu nhíu mày: "Chỗ thuốc với thực phẩm bổ sung dinh dưỡng này em còn nhớ
cách dùng không?"
Ninh Tịch
gãi đầu: "Chắc nhớ."
"Để
anh nhắc lại em một lượt..." Lục Đình
Kiêu đang nói, nói một
lúc rồi anh lại miết
mi tâm: "Thôi bỏđi."
Sau đó
anh nhìn Trình Phong dặn dò: "Đẩy lùi thời
gian họp hôm nay lại."
"Ớ?
Nhưng
Boss ơi, đã lùi lịch một
lần
rồi..."
Trình Phong còn chưa nói hết đã
bị
ánh mắt sắc lạnh của Boss nhà mình làm cho im bặt:
"Em biết rồi! Em thông báo luôn đây!"
Giờ
làm gì còn chuyện gì quan trọng hơn
bà chủ nữa, đừng nói là mở cuộc
họp,
kể cả
giờ
công ty có sụp xuống có khi sếp cũng
chẳng
thèm chớp mắt lấy một cái đâu.
Thấy
Lục Đình
Kiêu lùi lịch họp, Ninh Tịch vội
nói: "Anh cứđi họp đi, công việc quan trọng
hơn,
em không sao thật mà!"
Lục Đình
Kiêu: "Buổi thị sát chiều này cũng
đổi
lịch
đi."
Trình Phong: "Vâng, boss!"
Ninh Tịch:
"..." Coi như em chưa nói gì đi.
Sau đó,
Lục Đình
Kiêu cứ vậy mà đẩy lùi hết mọicông
việc
ngày hôm đó, tự mình đưa Ninh Tịch lên tầng.
Cùng lúc đó,
tất
cả
nhân viên của Thịnh Thế...
"Ợ!
Bội
thực
rồi!"
"Thức ăn
cho chó chế biến kiểu này tôi cũng phục
luôn rồi đấy!"
"Đại
Boss chiều bà xã đến phát điên
rồi!
Tôi phải lên weibo “đấu
tố*”
thôi! Hiệp hội bảo vệ cẩu FA đang ởđâu!"
*Đấu tố: từ thường dùng sau cách mạng của Trung Quốc, dùng để chỉ hành động lôi những người không đi theo chính sách của chính phủ ra trước mặt tập thểđể xử phạt, thói hư tật xấu, trai gái lang chạ cũng có thể dùng.
...
"Anh yêu à, anh đưa
em tới thế này, anh Thao mà thấy
sẽ sợ
chết
khiếp đấy!" Trước lúc vào văn
phòng của Từ Thao, Ninh Tịch
lẩm
bẩm
một
câu.
Sau khi vào, đúng
là không khác gì so với Ninh Tịch dự
liệu
là mấy, lúc Từ Thao vừa
thấy Đại
Boss phía sau Ninh Tịch thì anh chàng sợđến
suýt tè cả ra quần.
Chịu
thôi, vì anh chàng chột dạ mà!
Ai bảo
hôm đó anh ta nói Đại
Boss nhiều lời khó nghe như vậy!
Anh còn mắng
Đại
Boss là kẻ khốn nạn tồi tệ nữa cơ!
"B... Boss đại
nhân!!!"
Ninh Tịch
ấn
Lục Đình
Kiêu xuống sofa, còn cô thì ngồi
xuống
trước
bàn làm việc của Từ Thao: "Anh Thao, anh cứ mặc
kệ
anh ấy đi, chúng ta tiếp
tục
bàn nốt việc hôm trước."
Trước
hôn lễ, cô phải xử
lí hết đống việc này.
Lúc này, Từ
Thao đã sắp khóc đến nơi
rồi!
Cho xin đi,
Đại
Boss lù lù ra đó sao anh có thể
coi như không tồn tại được.
Thấy
Lục Đình
Kiêu hoàn toàn không hề chú ý tới mình, hơn
nữa
còn đang nói chuyện với
trợ
lí nên Từ Thao mới thả lỏng
được
một
chút, anh bắt đầu thu dọn đống
công việc cuối cùng của Ninh Tịch.
Chương
2154: Ai cũng không thoát khỏi cảnh
bịăn
thức ăn
cho chó
"Căn
bản
cũng
không có nhiều việc, chỉ có một buổi họp báo ra mắt sản
phẩm
mới
của
LG là phải tới Mỹ một chuyến thôi..."
Đại
Boss nào đó bỗng nói: "Bảo
bọn
họ tới
Trung Quốc mở họp báo."
Từ
Thao nuốt nước bọt: "Ơ, chuyện
này e là không được ạ?"
Lục Đình
Kiêu: "Trình Phong."
Trình Phong lập
tức
nói: "Không sao, tôi sẽ liên hệ với
bên đó, LG cũng là công ty có hợp
tác với Lục thị."
Lục Đình
Kiêu: "Còn vấn đề gì không?"
Từ
Thao lắc đầu lia lịa: "Không ạ,
không ạ!"
Đại
Boss của mình trâu bò quá đi!
Từ
Thao lại lật lịch trình: "Sau đó
là buổi lễ công chiếu Sát Thủ
ngày đầu tiên, phải tham gia, tới
lúc đó có thể sẽ hơi đông
người...
nhưng
chắc
chắn
sẽđược
sắp
xếp
an toàn!"
"Để lịch
hôm đó trống cho tôi." Lục Đình
Kiêu nói với Trình Phong.
"Vâng!" Trình Phong vội
lấy
bút ra ghi lại.
Từ
Thao: "..."
Đại
Boss à, nếu lúc đó anh cũng tới
tham gia thì hội trường sẽ còn điên cuồng hơn nữa đấy, có biết không hả?
Tiếp đó
Từ
Thao lại báo cáo cho Ninh Tịch
từng
chương
trình một, Lục Đình Kiêu thì đối
chiếu lịch của mình với lịch
trình của Ninh Tịch, sau đó để
trống
hết
khoảng thời gian đó ra.
Mới đầu
Ninh Tịch còn muốn nói vài câu nhưng
cuối
cùng cô cũng thôi chẳng thèm "vùng vẫy"
nữa.
Từ
Thao nói một thôi một hồi,
Ninh Tịch bắt đầu bị buồn ngủ, cô nheo mắt ngáp một
cái.
Lục Đình
Kiêu ngay lập tức hô Trình Phong dừng
lại:
"Buồn ngủ à? Đi ngủ một lát đi rồi có gì tính sau."
Ninh Tịch
day day mắt: "Nhưng lát nữa
em còn phải họp."
Từ
Thao gật đầu: "Boss, lát nữa
công ty còn có một cuộc họp quan trọng ạ."
Lục Đình
Kiêu đi thẳng tới chỗ Ninh Tịch: "Đi
ngủ,
anh họp giúp em."
Ninh Tịch
bật
cười:
"Phì... anh họp giúp em thế nào?"
Lục Đình
Kiêu: "Có quy định không cho người
nhà đi họp hộ à?"
Từ
Thao: "Dạ không có..."
Mà kể cả
là có thì... anh là Đại Boss cơ mà, anh muốn đổi
quy định ai còn dám nói gì anh?
Từ
Thao bị nghẹn cứng cả cổ họng, đang định lên group công ty trách móc vài câu, kết
quả
phát hiện mọi người đều giống như anh, tất cảđều
bịnghẹn đến
tắc
thở hết
rồi.
Cuộc
họp
sau đó, tất cả mọi người lại bị hành động đi họp thay vợ của Đại
Boss làm cho nghẹn thêm lần nữa...
Lục
Cảnh
Lễ
và Giang Mục Dã còn chưa kịp
thoát khỏi group công ty: "..."
Đang
yên lành sống sót lại bị tọng
nguyên một họng đầy thức ăn của chó!
Cuối
cùng, kế hoạch bỏ nhà ra đi của
Lục
Cảnh
Lễ cũng
bị
bóp chết, bởi vì anh bị Nhan Như Ý
tóm về giúp bố trí hôn lễ.
Còn về
chú Lông Vàng nào đó, tránh được mùng một
không tránh nổi ngày rằm. Hôn lễ
hôm đó vẫn phải ngoan ngoãn lăn
vềăn
thức ăn
cho chó no nặng cả bụng.
Để
tránh bị làm phiền, hôn lễ của Ninh
Tịch
và Lục Đình Kiêu được tổ
chức
trên một hòn đảo nhỏđứng tên Lục Đình
Kiêu.
Trên đảo
có một giáo đường ảo
mộng
như
trong truyện cổ tích, là nơi được
Lục Đình
Kiêu tự mình thiết kế,
hai năm trước đã bắt đầu thi công và hoàn thành.
Người
có mắt đều nhìn ra được, cả
hòn đảo này hoàn toàn được
kiến
tạo
chỉđể tổ
chức
hôn lễ.
"Chuẩn
bị
xong hết đồ chưa? Không đúng! Không phải
là bộ khuyên tai này, cái này để
lúc chúc rượu đeo, bộ ngọc trai kia đâu?"
"Ởđây,
em giữ giúp đây!"
Trong phòng, Trang Khả
Nhi và Ninh Thiên Tâm từ năm giờ sáng đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị giúp Ninh Tịch, tuy mọi
thứđều đã được
chuẩn bị từ trước, nhưng tới lúc bắt đầu
thì mọi việc vẫn quá nhiều, khó tránh khỏi
có chút lộn xộn.
Thêm việc
Ninh Tịch giờđã có thai, mọi việc
lại càng
phải
cẩn
thận
hơn.
Ngoài cửa,
Lục Đình
Kiêu sải bước tiến vào, anh mặc một
bộ
vest cưới, trước ngực cài hoa chú rể, đẹp đến
chói mắt.
Chương
2155: Hôn lễ (1)
Vừa
bước
vào cửa, anh nhíu mày nhìn dáng vẻ mệt
mỏi
của
Ninh Tịch: "Em ổn
không? Không thì lại đẩy lùi hôn lễ nhé?"
Giờ
là lúc nào rồi, khách khứa đã ở hết
trên đảo rồi anh còn nói kéo dài nữa?
Ninh Tịch
thở
dài: "Anh yêu à, tới bao giờ anh mới
chịu
bình tĩnh lại đây?"
Lục Đình
Kiêu cúi xuống, trong mắt anh phản
chiếu lại dáng vẻ vợ
mình đang đeo mạng che mặt, trông cô lúc này đẹp
hơn
bao giờ hết: "Không bình tĩnh
được,
cứ
nghĩ tới việc giờ em đang mang thai con của
anh, nghĩđến việc có thể cùng em sống
tới
bạc đầu..."
Ninh Tịch
khẽ cười:
"Anh hôn em một cái đi."
Lục Đình
Kiêu sao có thể cự tuyệt yêu cầu đáng
yêu này của cô chứ, anh cúi xuống
hôn một cái lên trán cô.
Ninh Tịch
cười
híp mắt: "Giờ thì tốt
rồi,
được
nạp
năng
lượng
nên hết mệt rồi!"
Lục
Cảnh
Lễ vừa đẩy
cửa
vào đã thấy thức ăn cho chó văng khắp
nơi
thế
này, nhất thời ầng ậc nước mắt: "Anh, mọi
người
xong chưa thế? Khách khứa đang
đợi ở
ngoài hết rồi kìa!"
"Đại
sư
huynh với Tam sư tỷ của
tôi đã đến chưa?" Ninh Tịch
vội
hỏi.
Lục
Cảnh
Lễ lắc đầu:
"Hình như chưa thấy đâu."
"Ồ."
Ninh Tịch thoáng có vẻ
thất
vọng.
Lúc trước
cô có liên hệ với Đường Dạ và Phong Tiêu Tiêu rồi,
hội Đường
Dạ
thì không biết đang phiêu dạt trên vùng biển
nào, còn Phong Tiêu Tiêu thì đang chấp
hành nhiệm vụ, chắc cũng không tới được.
"Đừng
lo, chắc chắn bọn họ sẽ tới." Lục Đình
Kiêu xoa đầu cô an ủi.
Đúng
lúc Lục Đình Kiêu vừa dứt
lời,
cửa
sổ bỗng
truyền tới tiếng cánh quạt ầm ầm,
chỉ
thấy
một
chiếc trực thăng đang từ từ hạ xuống, một người không chờ trực
thăng
hạ
xuống
hết đã
nhanh nhẹn nhảy xuống, phi từ cửa
sổ
vào.
Người
vừa
tới
có thân hình nóng bỏng, mái tóc dài gợn
sóng, dáng vẻ vô cùng oai hùng: "Tiểu
sư
muội
~"
"Tam sư tỷ!!!"
Ninh Tịch vui mừng hô lên.
Phong Tiêu Tiêu vừa
thấy
Ninh Tịch liền mắng: "Má nó chứ!
Tiểu
sư
muội,
gã đàn ông của muội
cũng
điên
thật đấy,
tự dưng
phái người đi giết mục tiêu của tỷ,
sau đó liền quăng tỷ lên trực thăng
chở tới đây
luôn. Mẹ nó, làm tỷ ngớ cả
ra, còn tưởng bịmafia thịt chứ!
Kết
quả
hóa ra đối phương kêu mời tỷ tới
giam gia hôn lễ của muội! Kích thích vỡi
nhá!"
Ninh Tịch
hắc
tuyến đầy đầu nhìn sang Lục Đình
Kiêu: "..."
Cô còn tưởng
ban nãy Lục Đình Kiêu nói họ sẽđến
chỉ
là để an ủi cô thôi cơ.
Phong Tiêu Tiêu bước
tới,
ôm chặt lấy Ninh Tịch: "Tiểu
sư
muội
tân hôn vui vẻ ~ hôm nay muội đẹp
lắm!"
"Cảm ơn
sư tỷ
~" Trong lòng Ninh Tịch ngập tràn ấm áp.
Cô có rất
ít bạn bè thân thiết
nhưng
mỗi
người đối
với
cô mà nói đều quan trọng vô cùng.
Nghỉ
ngơi
một
lúc, Ninh Tịch và Lục Đình
Kiêu cũng ra ngoài để tiếp đón
khách khứa.
"Chúc mừng
chúc mừng!"
"Chúc
mừng
hai người!"
Mọi
người
nhao nhao lên chúc mừng, bạn bè thân thích của
Ninh Tịch và Lục Đình
Kiêu là Từ Thao, Lương Phi Tinh, Tần
Mộc
Phong, Giang Mục Dã, Mạc Lăng
Thiên và những người khác cũng lục
tục
tới.
"Tiểu
Tịch,
hoa cài ngực của em đâu?" Ninh Thiên Tâm bỗng
nhìn lên ngực của Ninh Tịch giật mình
nói.
Ninh Tịch
cúi đầu nhìn: "Ơ...
vừa
xong vẫn còn đây mà!"
"Chắc đánh
rơi
trên đường rồi, không sao, trong phòng vẫn
còn đồ dự trữ, để chịđi tìm."
Ninh Thiên Tâm vội
chạy
ngược
lại
vào phòng lấy hoa cài ngực.
Vì đi
vội
qua nên lúc rẽ vào hành lang cô không cẩn
thận đâm
vào lồng ngực một người tràn ngập mùi thuốc
lá.
Ninh Thiên Tâm vội
cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi..."
Kết
quả,
người
bị
cô đâm phải lại chẳng nói một lời.
Ninh Thiên tâm ngẩng
lên, một giây sau, cô liền
ngẩn
ra.
Điếu
thuốc trên tay Mạc Lăng
Thiên rơi xuống đất, anh ta hoảng hốt
nhìn cô gái trước mắt: "Thiên Tâm..."
Chương
2156: Hôn lễ (2)
"Hoa
cài ngực của Ninh Tịch bị rơi,
em đi lấy đồ dự bị giúp con bé, sao anh... lại đứng
một
mình ởđây? Mọi người đang ở phía trước kìa." Ninh Thiên Tâm mở lời.
Mạc
Lăng
Thiên lúc này mới định thần lại: "Anh... Tối
qua bọn họ quậy phá tới sáng luôn, anh không ngủđược,
anh muốn tìm chỗ nghỉ một
lát."
"Trên tầng
có phòng nghỉ cho khách đấy."
"Ừm."
Sau đó,
hai người lại rơi vào im lặng.
"Vậy
em đi trước nhé. " Ninh Thiên Thâm hơi
cúi đầu, cô vượt qua Mạc
Lăng
Thiên rồi chạy đi.
Không biết
cô rời khỏi đó bao lâu, Mạc Lăng
Thiên vẫn ngẩn ngơđứng đó, nhớ lại giọng nói và vẻ mặt
của
cô gái vừa nói chuyện với
mình...
Cô ấy
thật
sự...
đã
buông tay rồi nhỉ...
Như vậy...
thật
tốt...
Thấy
hôn lễ sắp bắt đầu, Ninh Tịch chạy
vào phòng trang điểm định dặm lại phấn thì Đường Lãng đã hả
hê đẩy cửa vào.
"Tiểu
sư
muội,
muội
xem ai tới này ha ha ha ~ ~"
Ninh Tịch
nghi ngờ nhìn ra phía sau lưng
Đường
Lãng, một giây sau, mắt
cô sáng lên: "Đại thần!!!"
Ngoài ra, còn có một
cô gái đi cùng Hàn Kiêu nữa,
tuy phong cách và khí chất khác xưa rất
nhiều nhưng chỉ lướt mắt một cái cô cũng có thể
nhận
ra ngay...
"Annie..."
"Tân hôn vui vẻ."
Trông Annie có vẻ hơi xa lạ, nhưng giữa hai hàng lông mày rõ ràng vẫn
có thể thấy được chút vẻ quen thuộc.
"Cảm ơn."
Tiểu
Tịch
nhất
thời
không biết nên nói gì, tuy người
trước
mắt
vẫn
là Annie, nhưng rõ ràng lại không phải
là Annie của cô.
"Xin lỗi..."
Cô gái kia hơi rũ mắt xuống.
"Cách đây
không lâu tôi vừa mới nhớ lại tất cả, tuy tôi bị mất
trí nhớ... nhưng quả thật là tôi đã làm ra những
chuyện tổn thương tới mọi người."
Đường
Lãng vội giảng hòa: "Haiz, bà nội
à, hôm nay là ngày vui như vậy, đừng nhắc tới những chuyện không vui nữa
mà ~"
Ninh Tịch
cũng
nói đỡ: "Chuyện quá khứ
thì cứđể nó qua đi! Chỉ cần
giờ
em... cô với Đại thần ở bên nhau hạnh phúc là được
rồi!"
Biết
tin Annie đã hồi phục lại trí nhớ, Ninh Tịch
ít nhiều cũng thấy thở phào nhẹ nhõm.
"Haizz, U Ca, bao giờ
thì chúng mình kết hôn nhỉ?" Hàn Kiêu đứng
bên bỗng nói.
U Ca lạnh
lùng đáp: "Chẳng phải
anh nói chuyện kết hôn gì đó vừa
nhàm chán vừa phiền phức, cảđời này cũng không muốn
sao?"
Đường
Lãng, Ninh Tịch: "..."
EQ của Đại
thần đúng
là đáng lo thật! Sao có thể
nói với con gái nhà người
ta như vậy chứ?
Đại
thần
nào đó kia liền trưng
ra vẻ mặt vô tội: "Hửm? Anh có nói thế
sao? Chứ không phải anh nói, hôn lễ
nhàm chán lại phiền phức, ngoài kết hôn với
em ra thì cảđời này anh đều không muốn
làm vậy với bất cứ cô gái nào khác à?"
Đường
Lãng, Ninh Tịch: "..."
Đại
thần
thật
lợi
hại!
Chúng tôi sai rồi Đại
thần
à!
...
Trong tiếng
sóng đánh dập dìu vào bãi cát, tiếng
chuông giáo đường, tiếng nhạc hôn lễ trang nghiêm vang vọng
khắp
nơi.
Hôn lễ
chính thức bắt đầu.
Mọi
người đều
hướng
mắt
nhìn cặp đôi được người người ngưỡng mộ kia.
Lục
Cảnh
Lễ
ngồi
trên ghế nước mắt ròng ròng: "Hu hu hu, cảm động
quá! Cuối cùng anh trai mình cũng
đợi được
tới
ngày này rồi!"
Giang Mục
Dã chán ghét nhét cho anh một bịch
giấy ăn:
"Cậu nên lo cho bảnthân mình trước đi cậu Hai! Chuyện
của cậu Cả xong xuôi một cái là tới lượt hai chúng ta bị bức hôn đấy!"
Lục Cảnh Lễ: "..."
Đợi hôn lễ kết thúc, anh phải bỏ nhà ra đi ngay mới được!
Tại vị trí cuối cùng trong giáo đường, không ai chú ý có
một bóng người tóc trắng
lướt qua.
Anh không ăn mặc phóng túng như vẻ thường ngày mà mặc một bộ vest cực kì chỉnh tề, tóc tai cũng không tán loạn mà được chải ra sau, trước
ngực ôm một bó hoa tươi.
Lúc này, anh đang lẳng lặng nhìn người
đàn ông từng bước tiến tới chỗ cô gái đang đứng gần cha xứ...
Anh cầm hoa... mặc vest tới dự...
Nhưng lại... chỉ vì đã vuột mất...
Vân Thâm có chút mất kiên nhẫn, ném bó hoa cho người đàn ông bên cạnh: "Chậc, phiền quá, ai quy định đi ăn cưới nhất định phải tặng quà vậy
chứ? Tặng hết đống hàng vừa cướp được cho họđi!"
Đường Dạ: "... Vâng."
Cái gì mà hàng vừa cướp được chứ, rõ ràng toàn là vật quý anh cất giữ mấy năm mà.
Vân Thâm như một con rồng có thói quen cất giữ kho báu của mình, lúc này lại đem tặng tất cả những thứ tốt nhất của mình cho người ta.
Người đàn ông ấy không biết yêu là gì cho đến khi anh ta gặp được một cô gái
khiến anh ta hiểu được điều đó, nhưng cô gái ấy lại chẳng thuộc về anh nữa rồi.
Nhạc hôn lễđến hồi kết thúc, đôi vợ chồng mới đứng trước mặt cha xứ.
"Anh Lục Đình Kiêu, anh có nguyện ý lấy cô Ninh Tịch
làm vợ mình, nguyện cảđời này sẽ yêu thương cô ấy, trung thành với cô ấy, bất kể có sang hèn, có bệnh tật hay đau khổ cũng không rời
xa nhau, sống bên nhau đến tận cuối đời hay không?"
"Tôi nguyện ý."
"Cô Ninh Tịch, cô có nguyện ý lấy anh Lục Đình Kiêu làm chồng, nguyện cảđời này sẽ yêu thương anh ấy, trung thành với anh ấy, bất kể có sang hèn, dù bệnh tật hay đau khổ cũng không rời
xa nhau, sống bên nhau đến tận cuối đời hay không?"
Ninh Tịch lẳng lặng nhìn người
đàn ông trước mắt; nhìn người đang ông lần đầu gặp mặt đã muốn lấy thân ra đền
đáp cho cô; nhìn người đàn ông bất luận xảy ra chuyện gì cũng luôn ở bên cô; nhìn người đàn ông dù cô có rơi vào hôn mê cũng phải hoàn thành lời thề cưới cô làm vợ...
Thật may...
May mà lần này, em không để anh một mình nữa.
Cô rưng rưng nước mắt, giọng nói trịnh trọng chưa từng thấy, như thể giao phó cả
sinh mệnh của mình: "Tôi nguyện ý."
Chương
2157: Ngoại truyện 1. Nháo động phòng (1)
Sau
khi kết thúc hôn lễ, khách khứa
lại
lục
tục
kéo nhau ra về.
Nhưng
mọi
việc
không dừng lại ởđó, Phong Tiêu Tiêu uống
say, hào hứng lôi đám bạn
bè của cô dâu chú rể
chạy
tới
phòng tân hôn của đôi vợ chồng trẻ nháo động phòng.
Thế
là, đợi tới lúc chú rể Lục Đình
Kiêu tới trước cửa thì thấy Phong Tiêu Tiêu cầm đầu
bảy
tám cô gái đang cười hi hi ha ha chặn ởđó.
Phong Tiêu Tiêu khoanh tay trước
ngực,
cười
ha hả nói: "Thật
ngại
quá Lục tổng à, chúng tôi là nhà gái của
Tiểu
sư
muội.
Giờ
anh muốn vào động phòng, trước hết
phải
thông qua thử thách của chúng tôi đã!"
Lục
Hân Nghiên lập tức phụ họa: "Đúng đấy,
đúng
đấy!
Muốn
cướp
nam thần của bọn này đi đâu có dễ như vậy!"
"Đồng
ý." Người vừa nói là Annie.
"Đệch!
Annie, sao ngay đến cả cô cũng chạy đến làm loạn cùng lão Tam vậy
hả!"
Đường
Lãng cạn lời.
Lục
Cảnh
Lễ cũng
hết
cái để nói: "Cả
em nữa Hân Nghiên... Chẳng
phải
em nên ở phía bọn anh hay sao?"
Lục
Hân Nghiên lè lưỡi: "Ai nói chứ,
em về phía chị dâu cơ!"
Lúc này, bên phía Phong Tiêu Tiêu có Trang Khả
Nhi, Ninh Thiên Tâm, Annie, Lục Hân Nghiên... tổng
cộng
là tám cô gái, ai nấy cũng đều là “vệ sĩ”
và là fan não tàn của Ninh Tịch cả, đã
thế
còn coi Lục Đình Kiêu là tình địch.
Phía Lục Đình
Kiêu có Lục Cảnh Lễ, Giang Mục Dã, Đường
Lãng, Mạc Lăng Thiên, Tần Mộc
Phong và một vài người khác nữa.
"Thử
thách gì nào?" Ánh mắt ngà say của Lục Đình
Kiêu hiện lên ý cười, vì tâm trạng
tốt
nên hôm nay anh không để bụng chuyện mấy cô
gái này chạy tới đây gây rối, hoàn toàn mặc
kệ họ
muốn
quậy
thế
nào thì quậy.
Phong Tiêu Tiêu đảo
mắt,
sau đó nói: "Tổng
cộng
có ba cửa! Phải thông qua cả
ba cửa mới có thể bế mỹ
nhân đi được!"
"Cửa
thứ
nhất
là gì?" Lục Cảnh Lễ cảnh giác hỏi.
Phong Tiêu Tiêu hầm
hừ,
vẻ mặt
rất
chi là nguy hiểm: "Cửa thứ
nhất
gọi
là Đoán, chúng tôi sẽ hỏi
ba câu hỏi để các anh đoán, nếu đoán
đúng
thì qua. Câu hỏi đầu tiên để tôi trước,
các anh hãy đoán xem giờ tôi đang
nghĩ gì?"
Đường
Lãng vừa nghe xong liền
làm ầm lên: "Đệch
mạ!
Lão Tam, muội quá đáng nó vừa thôi nhé! Muội
có biết ngày này đối với
một
người đàn
ông mànói quan trọng đến thế nào không? Huynh không thể
nhìn nổi nữa rồi!"
Lục
Cảnh
Lễ
nhíu mày: "Đoán thế nào được, chúng tôi có đoán
gì đi nữa cô cũng đều có thể nói là không đúng
mà?"
Giang Mục
Dã và Tần Mộc Phong cùng những
người
khác gật đầu phụ họa: "Câu hỏi
này đúng là biến thái!"
Nói rồi,
mấy
gã đàn ông đồng tình nhìn về
phía Lục Đình Kiêu
Phong Tiêu Tiêu đắc
ý nói: "Thế nào? Chắc không phải
mới
cửa đầu
tiên đã từ bỏ rồi đấy chứ? Nếu thế thì tối nay Tiểu sư
muội
sẽ
thuộc về tụi này đấy nhé!"
Đường
Lãng lập tức nói: "Muội đang
nghĩ tới đàn ông!"
Phong Tiêu Tiêu lắc
lắc
ngón tay: "Đoán sai rồi!"
Lục
Cảnh
Lễ:
"Cô đang muốn lấy chồng?"
Phong Tiêu Tiêu: "Sai!"
"Đệch!
Tần
Mộc
Phong anh lên đi! Chẳng phải anh là bác sĩ
tâm lý à?"
"Bác sĩ
tâm lý thì sao? Tôi kể cả có biết đọc suy nghĩ, nói trúng rồi,
cô ấy không thừa nhận
bảo
sai thì tôi cũng bó tay chịu trói thôi!"
"Vậy
phải
làm thế nào! Mới câu đầu
tiên đã biến thái vậy rồi..."
Lúc này, Lục Đình
Kiêu từđầu tới giờ vẫn chưa hề nói gì bỗng rũ mắt
xuống,
chậm
rãi nói: "Giờ trong lòng cô đang
nghĩ, không cho tôi vào cửa."
Phong Tiêu Tiêu đang
đắc
ý cười, định buột miệng nói "sai" tiếp
thì bỗng sững cả người, lúc này cô mới
phản ứng
lại được
câu Lục Đình Kiêu là gì.
"Đệch!
Lục Đình
Kiêu! Anh nguy hiểm quá rồi đấy?"
Phong Tiêu Tiêu sụp đổ.
Nếu
như
cô nói anh đoán sai vậy chẳng
phải
có nghĩa là cô sẽđể anh vào cửa
sao. Vậy mấy cửa sau đâu cần dùng nữa, cô phải để
anh vào thẳng trong luôn rồi.
Nếu
nói đoán đúng, vậy đành phải để họ thông qua câu này vậy...
Lục
Cảnh
Lễ bật
cười
lớn:
"Ha ha ha, anh Hai em lợi hại
quá ~"
Phong Tiêu Tiêu tức
giận
cắn
răng,
chỉ
có thể nói: "Coi như
anh giỏi! Đoán đúng rồi!"
Chương
2158: Ngoại truyện 2. Nháo động phòng (2)
"Còn
ai nữa! Câu hai ai lên nào?" Đường
Lãng hưng phấn hỏi.
Phong Tiêu Tiêu đánh
mắt
nhìn cô gái bên cạnh, chọn trúng Trang Khả
Nhi: "Khả Nhi, em lên đi!"
"Hả...
em hả?" Trang Khả
Nhi chần chừ bước ra, có chút khó xử:
"Đợi em nghĩ xem đã!"
Đắn đo
một
hồi,
cuối
cùng Trang Khả Nhi nói: "Câu hỏi
của
tôi là, lần tham gia liên hoan phim Kim Tông, Ninh Tịch
mặc
bộ lễ
phục
nào?"
Lục Đình
Kiêu không thèm nghĩ liền trả lời: "Bộ ráng chiều đỏ
trong Niết Bàn."
Trang Khả
Nhi gật đầu: "Đáp đúng
rồi."
Phong Tiêu Tiêu trợn
trắng
mắt:
"Thế là qua rồi ấy
hả?
Khả
Nhi, em nhân từ quá rồi đấy! Câu gì mà dễ vậy!"
Đường
Lãng đen mặt mắng: "Sao muội
không nói là muội quá biến thái đi?
Muội
tưởng
em gái nào cũng biến thái như muội
chắc?"
Trang Khả
Nhi bất đắc dĩ nói: "Thật
ra câu hỏi này cũng không dễ,
kể cả
là fan cứng của Ninh Tịch thì cũng
đâu
thể
nhớ
rõ được tên những bộ lễ
phục
trong từng hoạt động của cô ấy đâu."
Phong Tiêu Tiêu hết
cách, đành phải cho qua.
Cửa đầu
tiên giờ chỉ còn một câu hỏi cuối
cùng, buộc phải cẩn thận.
Phong Tiêu Tiêu nhìn Ninh Thiên Tâm: "Câu
hỏi thử ba, mấy người đoán xem Thiên Tâm thích nhất
bức
tranh nào! Đoán một lần thôi!"
Đường
Lãng kháng nghị: "Muội quá đáng
quá rồi đấy! Câu này khác quái gì câu một!
Hơn
nữa
lại
còn đoán một lần!"
Phong Tiêu Tiêu nguýt cho anh một
phát: "Yên tâm đi, không bắt nạt
mấy
người
nữa!
Lần
này tôi sẽđể Thiên Tâm viết
sẵn đáp
án, chỉ cần các anh đáp đúng
thì chắc chắn sẽđược thông qua!"
Lục
Cảnh
Lễ lẩm
bẩm:
"Nói thì nói thế những đoán cũng đâu có dễđâu?"
Phong Tiêu Tiêu nhíu mày: "Cho xin đi!
Các người cũng không nhìn xem người
trong phòng giờ là ai? Đệ nhất
mỹ
nhân Trung Hoa, nữ thần quốc dân đó nha các cha nội!
Chút khó khăn này còn dễ dãi cho các người
quá rồi ấy chứ?"
Lục Đình
Kiêu gật đầu tỏ ý tán đồng: "Ừm."
Lục
Cảnh
Lễ:
"..." Anh à, rốt cuộc anh đang đứng bên nào thế hả!
Có một ông anh trai không có nguyên tắc
như
anh, em thật sự vỡ tim mất thôi!
Bất đắc
dĩ,
Lục
Cảnh
Lễđành chạy tới hỏi Tần Mộc Phong: "Này
này bác sĩ Tần, anh với chị gái xinh đẹp này thân nhau nhất, cô ấy thích bức
tranh nào nhất chắc anh phải biết chứ?"
Tần Mộc Phong có chút khó xử: "Tôi chỉ biết Thiên Tâm thích
Monet, nhưng tranh của Monet nhiều như vậy, cô ấy viết tên bức nào thì tôi cũng không chắc chắn được!"
Lục Cảnh Lễ sụ mặt: "Thôi thảm rồi, câu hỏi này kể cả có là anh trai tôi
chắc cũng bó tay chịu
chết thôi?"
"Hết giờ! Các anh đã bàn bạc xong chưa?"
Phong Tiêu Tiêu cầm mảnh giấy viết sẵn đáp án của Ninh Thiên Tâm bước tới.
"Mau mau mau, nghĩ ra chưa?" Lục Cảnh Lễ và mấy người khác giục.
Tần Mộc Phong bị
mọi người công kích sứt
đầu mẻ trán, nhưng chuyện này liên quan hệ trọng tới hạnh phúc của Đại ma vương, nếu anh làm hỏng chuyện chẳng phải sẽ chết chắc sao?
"Ấn tượng? Mặt trời mọc? Bữa trưa trên thảm
cỏ? Hay hoa súng? Hoa súng khả năng có vẻ lớn đấy... nhưng tôi không dám chắc chắn 100%..." Tần Mộc Phong khó xử tới gần Ninh Thiên Tâm:
"Thiên Tâm à, có thể cho chút manh mối được không?"
Ninh Thiên Tâm tỏ ra khó xử: "Chuyện này..."
Phong Tiêu Tiêu liền tách hai người ra: "Làm cái
gì đấy, làm cái gì đấy hả! Cấm dùng mỹ
nhân kếđấy nhé! Đứng đắn tí cho tôi! Đêm ngược mười giây này, nếu không ra được đáp án thì xem như các anh thua đấy nhé! 10, 9, 8, 7,
6, 5, 4, 3,..."
"Đợi đợi đợi đợi đã! Để chúng tôi nghĩ cái đã nào!!!"
"Đờ mờ thật sự không thể cho chút gợi ý nào sao?"
Đúng lúc này, giữa tiếng người ồn ào náo nhiệt bỗng vang lên giọng nói hơi
khàn của một người đàn ông.
"Cũi của Zero."
Người vừa nói là Mạc Lăng Thiên.
Chương
2159: Ngoại truyện 3. Nháo động phòng (3)
Khoảnh
khắc
Mạc Lăng Thiên vừa mới
dứt
lời,
ngoài cửa phòng cô dâu đột
nhiên im lặng, tất cả đều
nhìn về phía anh ta.
Bởi
vì giọng điệu của anh ta vô cùng chắc
chắn.
Lục Cảnh Lễ sốt hết cả ruột: "Ôi
má! Anh Thiên! Anh có chắc
không đấy! Không biết thì đừng
trả lời linh tinh! Zero là ai? Lồng giam lại là cái khỉ
gì? Hoàn toàn chưa từng nghe đến bao giờ!"
Vẻ mặt
của Tần Mộc Phong đầy phức tạp nhìn về phía Mạc Lăng
Thiên: "Tôi cũng chưa từng nghe thấy Thiên Tâm nhắc
đến
bao giờ."
"Tên nhóc thối tha! Coi như
cậu may mắn! Thế mà trả lời
đúng
kìa!" Phong Tiêu Tiêu nhìn chằm
chằm
vào tờ giấy ghi đáp án, tức
đến
mức
ngứa
hết cả răng.
"Uầy! Đờ
mờ!
Thế mà đúng á? Thế mà cũng được
à? Người anh em, làm sao anh biết được
thế? Lẽ nào anh chính là người có thuật đọc
tâm?" Đường Lãng nhìn Mạc Lăng
Thiên vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Mạc
Lăng
Thiên im lặng, ánh mắt anh dính chặt
vào người con gái phía đối
diện.
Những
người
biết chuyện của Mạc Lăng Thiên và Ninh Thiên Tâm như
Lục Cảnh Lễ hay Giang Mục Dã khi nhìn thấy vẻ mặt
của Mạc Lăng Thiên đều cảm thấy là lạ, Tần Mộc Phong
thì thoáng nhăn mày lại.
Lục Đình
Kiêu liếc nhìn Mạc Lăng Thiên với vẻ mặt
khó đoán, trong mắt
dường
như
chẳng
hề có chút ngạc nhiên nào, tiếp tục nhìn Phong Tiêu Tiêu hỏi: "Cửa
thứ
hai là gì?"
Nhắc
đến
cửa
thứ
hai, Phong Tiêu Tiêu lại bắt đầu
trở
nên hưng phấn, xoa cằm,
ánh mắt lướt qua mấy tên đàn
ông, cười cợt trông rõ đen tối.
"A hi hi ~~ Cửa
thứ
hai à, mấy cậu cứ tùy ý chọn một người
ra hóa trang thành nữ, hơn nữa còn phải thuyết phục được
chị em chúng tôi đều vui vẻ khâm phục mà nói “đẹp
đẹp
đẹp”!
Thế coi như là qua cửa rồi!"
Phong Tiêu Tiêu vừa
mới
dứt
lời,
ánh mắt của tất cả các bạn nam đều
tập trung sang... Giang Mục Dã.
Giang Mục Dã bị Lục Cảnh Lễ cưỡng
ép lôi sang đây, vốn dĩ chỉ định
núp trong xó tường làm người qua đường
xem náo nhiệt mà thôi, ai biết được
tự
nhiên cái xui lại từ trên trời rơi
xuống, chẳng làm gì cũng dính chưởng.
"Méo! Các người
đều
nhìn tôi làm cái gì? Tôi nói cho các người
biết, đừng có mơ!" Giang Mục Dã bị nhìn đến
mức
lông tơ dựng ngược hết cả lên.
Lục Cảnh Lễ: "Cháu cũnglà một
thành viên của nhà trai còn gì? Làm sao có thể không góp ít sức
lực
nào thếđược cơ chứ?"
Đường
Lãng phụ họa: "Chỉ là hóa trang thành nữ
một tí thôi mà! Chuyện dễ thế còn gì! Dù sao cũng đâu
phải là lần đầu tiên!"
Giang Mục Dã sắc
mặt
đen
sì: "MÁ!!! Dễ thì các ông làm đi!"
"Nhưng
vấn đề là phải để
các chị em bọn họ cảm thấy “đẹp
đẹp
đẹp”,
thế mới khó, chỉ có Ảnh Đế
Giang Mục Dã là có thể làm được
thôi!"
"Có nịnh mấy cũng vô dụng
thôi!"
Đúng
lúc này, Lục Đình Kiêu đứng bên cạnh lên tiếng: "Nợ
cháu một chuyện đấy."
Giang Mục Dã nghe thế hai mắt
lập tức sáng lên: "Thật không? Chuyện gì cũng có thể
ạ?"
Lục Đình
Kiêu: "Có thể"
Giang mục Dã do dự
ba giây sau đó quả quyết nói: "Được!"
Được
Lục Đình Kiêu nợ mình một chuyện điều
đó
có nghĩa là anh ta cầm được “kim bài - miễn giục kết hôn” của
mẹ thân yêu.
Tất cả mọi người
đợi
mòn con mắt cả nửa ngày, cuối cùng Giang Mục Dã
cũng hóa trang xong đi ra ngoài.
Khoảnh khắc
đó,
không kể là nam hay nữ hai mắt đều
sáng rực.
"Aaaa....Đẹp
đẹp
đẹp!"
"Nam thần nhà tôi đẹp
chết mất thôi!"
"Đời
này không còn hối tiếc gì nữa!”
Tuy rằng
phải hy sinh rất lớn nhưng may mà hiệu quả rất tốt, tất cả các cô gái đều
cực
kỳ hài lòng.
Ngay đến
Phong Tiêu Tiêu hay xoi mói lần này cũng không dám nói gì: "Hừm
hừm!
Còn có công bằng nữa hay không! Thế mà còn xinh hơn
cả bà nữa!"
"Ngắm
đủ
chưa?
Qua cửa được chưa?" Mặt mũi Giang Mục Dã đen
nhưđít
nồi
Phong Tiêu Tiêu hiếm khi hào phóng xua tay:
"Qua rồi, qua rồi!"
Thế nên chỉ còn một cửa
cuối cùng.
Mấy anh chàng nhìn nhau, cảm thấy cửa
thứ
ba này tuyệt đối sẽ cực kỳ khó.
Chương
2160: Ngoại truyện 4. Nháo động phòng (4)
"Cửa
thứ
nhất và cửa thứ hai đều coi như là “thi văn”
đi,
cho nên cửa thứ ba này đương nhiên là phải đổi
thành “thi võ” rồi!" Phong Tiêu Tiêu ho khụ một cái, thong thả lên
tiếng: "Nội dung của cửa thứ
ba này là..."
Annie đứng
bên cạnh cũng theo sau mà lên tiếng:
"Đánh bại tôi."
Nghe Annie nói xong, vẻ mặt
của đám người Lục Cảnh Lễ và Đường
Lãng: "..."
Đù!
Thế này đâu chỉ khó!
Mà là biến thái luôn rồi ấy!
"Ơ,
thế cô gái này mạnh lắm à?" Đám người
không hiểu chuyện rõ như Tần Mộc Phong ngu ngơ hỏi.
"Đâu
chỉ là mạnh không! Mà là Sát Thần
luôn rồi ấy!" Đường Lãng nuốt nước
bọt đánh ực, tự dưng cảm thấy xương
sườn
mình nó cứ đau đau.
"Tất cả mọi người
đều
không đánh lại được?" Tần Mộc Phong hỏi ngu tập
hai.
Đường
Lãng gật đầu lia lịa: "Cộng tất cả mọi người
vào cũng không đánh lại được!"
Lúc này không biết Lục Cảnh Lễ nghĩ ra
cái gì mà hai mắt sáng rực lên: "A! đúng
rồi, chúng ta có thể tìm cứu viện mà! Đại
thần Hàn Kiêu đâu rồi?"
Đường
Lãng gãi đầu: "Chắc
là đang đi mua đồ ăn?"
"Hửm,
tìm tôi à?" Đằng sau lưng, một người
đàn
ông để tóc dài tay cầm một túi thức
ăn đi đến.
Đường
Lãng vội vàng nịnh nọt đi lên đón:
"Đúng đúng đúng, ông nội đến
kịp thời quá! Mấy cô gái này đang
chặn
cửa
không cho Lục Đình Kiêu động phòng này! Phải
vượt
qua ba cửa mới cho vào! Bây giờ đã
vượt
qua hai cửa rồi, chỉ còn một cửa
nữa
thôi! Chính là phải đánh bại Annie đó,
này chỉ có thể dựa vào ông nội mà thôi!"
Hàn Kiêu sải bước
về phía đối diện, nhìn Đường
Lãng với ánh mắt như
thể nhìn một thằng đần: "Tại sao tôi lại phải đánh
vợ
tôi?"
"À thì, không phải! Theo quy tắc
thì... thực ra ông nội nên đứng
về phía chúng con đấy!" Đường Lãng vội nói.
Hàn Kiêu “à” một cái, sau đó
nói: "Vậy thì cứ coi như tôi đầu
quân cho địch vậy!"
Tất cả mọi người:
"..."
Hy vọng duy nhất... cứ
thế mà quay mông vào mặt họ?
"Ha ha ha ha... Annie, làm tốt lắm!
Bây giờ Đại thần là người
của chúng tôi rồi! Mấy người các cậu ngoan ngoãn chịu chết đi!"
Phong Tiêu Tiêu hưng phấn đứng chống nạnh, tỏ ra ta đây
cuối cùng cũng lội ngược dòng được một cú.
"Chờ
một chút." Lục Đình Kiêu cầm điện
thoại đi sang một bên.
Tất cả mọi người
thấy thế đều tò mò nhìn theoLục Đình
Kiêu.
"Cậu ấy đi
mời
cao thủ về à?" Giang Mục Dã thay quần áo xong đi
ra, hỏi Lục Cảnh Lễ.
Lục Cảnh Lễ gãi gãi đầu,
cũng không dám chắc: "Có lẽ thế!"
Đường
Lãng xoa xoa cằm: "Tại sao tôi không biết... bên phía Boss vẫn
còn cao thủ biến thái hơn cả Annie nhỉ?"
Bị Đường
Lãng nói như thế mọi người
càng thêm tò mò, tất cả đều nhìn về phía cửa đầy
mong chờ...
Ước
chừng
vài phút sau, ngoài cửa nhanh chóng vang lên tiếng bước
chân.
Đường
Lãng lập tức dỏng tai lên nghe: "Nghe tiếng bước
chân này, vững vàng mạnh mẽ, xem ra cũng là một người
luyện võ! Ô... dưng mà... tại sao cứ
cảm thấy “hạ bàn”... có vẻ thấp nhỉ..."
Lục Cảnh Lễ: "Hạ bàn thấp có
nghĩa là gì?"
Đường
Lãng: "Thì chính là lùn đấy!"
Hai người
nghiêm túc bàn bạc, Phong Tiêu Tiêu phía đối
diện để lộ ra vẻ cảnh giác, chẳng
lẽ bên Lục Đình Kiêu thật sự
vẫn còn cao thủ nào đấy mà cô không biết sao?
Trong ánh mắt
của tất cả mọi người, cánh cửa mở
ra, một người từ bên ngoài bước
vào...
Ngay lập tức,
một cái Bánh bao nhỏ mềm mại đáng
yêu xuất hiện trước mặt mọi người...
Nhìn thấy người
đi
vào thế nhưng lại là Tiểu Bảo, tròng mắt
của Lục Cảnh Lễ sắp rớt ra ngoài đến
nơi.
"Ối dồi ôi! Tiểu Bảo!!!"
Đường
Lãng đần ra: "Đồ
nhi! Hóa ra là con à?"
Đờ
mờ!
Chẳng
trách lại cảm giác được “hạ bàn” lại
thấp thế!
Annie: “...”
[FULL
CHÍNH VĂN]
Chương
2161: Ngoại truyện 5. Nháo động phòng (5)
Lục
Cảnh Lễ nuốt nước bọt đánh ực
một cái: "Anh, anh đừng có nói với
em... cao
thủ mà anh mời
đến
chính là Tiểu Bảo đấy nhé?"
Đường
Lãng nhìn đồ đệ cưng nhà mình với
vẻ mặt tràn đầy đồng
tình: "Đúng là cha ruột mà..."
Tiểu Bảo không thèm để
ý đến hai người mà đi
thẳng
đến
trước
mặt
Annie, rồi dùng đôi mắt
to tròn sáng ngời và ngập tràn sự
thân thiết cùng yêu thích nhìn Annie: "Chị Annie~"
Vừa
nhìn thấy Tiểu Bảo, vẻ mặt lạnh tanh của Annie lập tức
trở
nên dịu dàng: "Tiểu Bảo!"
Đối
với
Tiểu Bảo, cảm giác của cô vẫn khá là phức
tạp.
Năm đó,
khi cô ẩn núp bên cạnh Lục Đình Kiêu không biết
bao lâu rồi mà vẫn không tìm thấy cơ hội
để
ra tay, mãi cho đến khi gần như
là sắp từ bỏ rồi, cô lại phát hiện ra sự
tồn tại của đứa bé này... Thế nên cô mới
bắt
tay vào sắp đặt một cuộc trả thù kéo dài đến
bảy năm.
Đứa
trẻ này là tự tay cô cứu sống, năm đó,
khi vừa bế nó trên tay chỉ là một thứ
xanh xanh tím tím lạnh như băng.
Thế
mà, lúc gặp lại... Đôi mắt trong sáng sạch sẽ vừa
ngây ngô lại vừa đáng yêu của nó khiến cô không cách nào nhìn thẳng
vào ánh mắt của nó được.
Cho đến
tận bây giờ cô cũng vẫn không biết, lúc đó
bản
thân đưa cho Tiểu Bảo cái túi thơm
có chứa thuốc giảm bớt
độc
tính kia là vì lý do gì. Là do lúc đó
thời
cơ
vẫn chưa chín muồi, hay là... do cảm giác không đành
lòng hiện lên trong thoáng chốc.
Đứa
trẻ này vẫn chẳng biết gì hết, vẫn coi cô như
là một người chị dễ mến của
nó.
Tiểu Bảo đứng
trước
mặt
Annie nghiêm túc ôm quyền nói: "Chị Annie, cửa
thứ
ba sẽ là em sẽ tiếp chiêu với chị, xin được
chỉ giáo."
Annie chầm chậm ngồi xuống vuốt đầu
Tiểu
Bảo,
trong mắt cô tràn đầy sự
yêu chiều: "Chị nhận thua."
Nếu như
không có Tiểu Bảo thì sẽ không có tất cả mọi thứ
tiếp sau đó, cô cũng sẽ không gặp
lại
Hàn Kiêu, cũng sẽ không khôi phục lại được
trí nhớ và cũng sẽ không tìm lại được
chính mình... Cả đời chỉ biết chìm đắm
trong một cuộc trả thù giả tạo.
Đừng
nói là nhận thua, đời này cô bằng lòng làm bất cứ
chuyện gì để bù đắp cho đứa
trẻ này.
Tiểu Bảo nghe thế trên gương
mặt
nhỏ của thằng bé bỗng hiện lên vẻ rối rắm:
"Thế thì em thắng mà... mà chẳng
có chút tự hào nào cả."
Annie cười
nói: "Làm sao lại không cơ chứ,
em dựa vào sức hút của mình để
đánh
thắng
chị còn gì nữa! Chị thua một cách cam tâm tình nguyện đấy!"
Annie vừa
mới
dứt
lời,
Hàn Kiêu đứng bên cạnh trong mắt
liền
hiện lên nét lạnh lẽo, anh ta nhìn chằm
chằm
vào Tiểu Bảo u ám nói: "Nhóccon, hai chúng ta đánh
một trận."
Annie lập tức
quăng
cho cái gã ấu trĩ nào đó đằng
sau lưng một cái lườm
sắc
lẹm.
Tiểu Bảo cảm thấy hơi
xấu hổ, cậu nhóc mím mím môi nói: "Cám ơn
chị, chị Annie ~"
Phong Tiêu Tiêu vốn tưởng
mình nắm chắc phần thắng rồi thế mà lại
phải
trợn
mắt
há mồm nhìn cảnh này, tí nữa cằm
rơi
luôn xuống đất: "Đờ phắc!
Má, thế này mà cũng được à? Lục Đình Kiêu, anh gian xảo nó vừa
vừa
thôi! Các người chơi ăn gian, phạm quy rồi! Không tính!"
Lục Cảnh Lễ ôm bụng
cười
mãi không thôi: "Ha ha ha!!! Có hiểu gì là binhbất yếm trá không?
Hơn
nữa
Tiểu bảo nhà tôi đã dùng chiêu đáng yêu vô địch đấy
nhé! Thắng một cách quang minh chính đại
nhá!"
Đường
Lãng cũng phụ họa theo: "Người
nên nói câu này là bọn tôi mới đúng
chứ,
bây giờ qua hết cả ba cửa
rồi nhá, cấm mấy người giở trò chơi xấu đấy!"
Phong Tiêu Tiêu suy sụp túm lấy cái khung cửa:
"Hừm! Không được, Tiểu sư
muội của bản cô nương! Chúng ta đã
thề
nguyện rằng muội là gió tỷ là cát, quấn quấn quýt quýt đến
tận chân trời góc bể cơ
mà..."
Đường
Lãng lôi xềnh xệch Phong Tiêu Tiêu đang
say khướt đi: "Được rồi, được
rồi, còn cản trở chuyện tốt của Tiểu sư
muội, cẩn thận Tiểu sư muội mà biết lại cào chết muội luôn đó!
Nhị sư huynh dẫn muội đi
uống rượu nhaaa! Ngoan!!!"
"Cút đi,
ai thèm đi uống rượu với
một lão già khọm như huynh! Muội không đi!"
Đường
Lãng vuốt vuốt gương mặt
điển
trai của mình, làm như mình vừa trúng một đòn
mất hơn một vạn máu: "Cha tìm cho con một Tiểu Thịt Tươi
tươi
ngon nhá, được không?"
"Không đi!"
"Hai vậy!"
"Được,
đi
luôn!"
Sau khi kẻ đầu
têu ra trò này bị lôi đi, tất cả mọi người
đều
rất biết điều mà đi hết.
Dám quậy nữa
thì dù tâm trạng Đại Ma Vương nào đó ngày hôm nay có tốt đến
mấy, kiên nhẫn đến mấy... e rằng cũng sắp
hết
chịu
nổi
rồi ^^!
Lục
Ma Vương: Ha ha, cuối
cùng cũng được “động phòng”.
Ninh Tịch:
Bảo
bối
trong bụng, muốn đi ngủ T.T!!!
Chương
2162: Ngoại truyện 6. Không được phép quyến rũ anh
Tiếng
cánh cửa phòng bật mở
vang lên.
"Ưm...
anh yêu..." Ninh Tịch đang ngồi gà gật lắc
lư
trên giường vội vàng dụi mắt
đứng
dậy đón Lục Đình Kiêu.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của cô gái
nhỏ, Lục Đình Kiêu lập tức
nhíu mày rồi tiến lên đỡ cô ngồi xuống giường:
"Anh chẳng phải đã bảo em đi ngủ trước
rồi còn gì? Sao vẫn chưa ngủ?"
Ninh Tịch khẽ cười
một tiếng rồi đưa tay vòng lấy ôm cổ anh, đặt
trán mình lên trán anh rồi cọ cọ nói: "Anh ở
ngoài chiến đấu hăng hái như thế làm sao em có thể ngủ được!
Đương
nhiên là phải đợi anh chiến thắng
trở
về rồi ~"
Nghe được
câu đó, trái tim của Lục Đình
Kiêu lập tức trở nên ấm áp, tiếng cười
trầm trầm bật ra từ lồng ngực: "Vất vả cho vợ
rồi!"
"Ừm,
em đợi anh vất vả lắm
đó
nha!" Ninh Tịch chẳng hề khách khí mà nhận lấy câu khích lệ này, sau
đó
không biết cô nàng nghĩ đến cái gì mà tò mò hỏi: "Với
hiểu biết của em về Tam sư tỷ, ải cuối cùng chị ấy chắc
chắc
sẽ tung ra sát chiêu là Annie đúng
không? Mà Đại thần Hàn Kiêu chắc
chắn
sẽ giúp Annie mà không giúp bọn anh rồi! Thế nên cửa
cuối cùng anh làm thế nào để qua được
vậy? Em còn tưởng phải đợi anh đến
nửa
đêm
nữa
cơđấy!"
"Chúng ta có Tiểu Bảo mà." Lục Đình
Kiêu trả lời.
"Tiểu Bảo?" Ninh Tịch nghe thế
liền ngẩn ra, sau đó lập tức
bật cười: "Bảo bối của chúng ta thật lợi
hại! Thứ Annie không cầm
lòng được nhất chính là những
thứ
nho nhỏ đáng yêu đó! Chiêu này tuyệt thật đấy!"
Vẻ mặt
của Lục Đình Kiêu tràn đầy
sự
dịu dàng, anh xoa xoa đầu cô rồi cởi
áo khoác ngoài ra: "Ngủ sớm
thôi!"
Ninh Tịch lập tức
ôm lấy cánh tay của anh lắc lắc
làm nũng: "Anh yêu~~~"
Lục Đình
Kiêu quay lại: "Ừ?"
Ninh Tịch lườm
anh: "Ừ cái gì mà ừ,
tối nay là đêm “động phòng hoa chúc” của chúng ta mà~~ đêm
xuân đáng giá ngàn vàng đó
~~"
Nhìn vẻ mặt
của cô gái nhỏ nhà mình, lại nhìn bộ áo cưới
đỏ
rực
theo phong cách Trung Quốc làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp
của
cô, y như một bông hải đường
nở rộ, đôi
mắt
của người đàn ông bất chợt
trở
nên tối đi, anh hít một hơi
thật sâu rồi nhắm mắt nghiến răng nói: "Em quên là em đã
đồng
ý với anh ba thỏa thuận rồi à?"
Vẻ mặt
của Ninh Tịch lập tức đầy khổ não, cô giơ
tay đếm từng cái một: "Điều
thứ
nhất trong thỏa thuận, không thể làm bất kỳ chuyện gì nguy hiểm, điều
thứ
hai trong thỏa thuận, không được ăn
những
cái không nên ăn..."
Nói đến
câu cuối cùng, vẻ mặt của Ninh Tịch trở
nên ai oán vô cùng: "Điều thứ
ba trong thỏa thuận, không được quyến rũ anh! Hu hu hu! Ngay cả đêm
tân hôn cũng không được à?"
Vẻ mặt
của Lục Đình Kiêu chẳng dao động
chút nào: "Không được."
Ninh Tịch ôm ngực:
"Ôi trời ơi, một “đại mỹ nhân” như
thế này ở ngay bên cạnh mình, thế mà chỉ được
nhìn không được ăn, thật quá tàn nhẫn mà!"
Lục Đình
Kiêu bị hành động của cô làm cho bật
cười,
nụ cười
này càng làm anh thêm quyến rũ chết người.
Ninh Tịch tức
tối nói: "Anh còn cười được
nữa
à! Tại sao em không được quyến rũ anh, mà anh lại có thể trêu trọc
em?"
"Có sao?" Lục Đình
Kiêu cười khẽ.
"Rõ ràng anh có mà! Đó
đó,
lại tiếp nữa kìa, nữa kìa!"
Lục Đình
Kiêu nhìn dáng vẻ cố tình gây sự
của cô vợ nhỏ với ánh mắt
tràn đầy yêu chiều: "Ừ,
là lỗi của anh."
Ninh Tịch lật người
một cái rồi chui vào trong lòng Lục Đình
Kiêu: "Anh yêu, anh thích con trai hay là con gái?"
Lục Đình
Yêu hôn lên trán cô: "Em sinh thì con trai hay con gái anh đều
thích."
Ninh Tịch cười:
"Hì hì, em thích sinh con cho anh đấy
~~"
Lục Đình
Kiêu vô cùng đau đầu bóp trán: "Điều
thứ
ba!"
"Em có làm gì đâu!
Em không có “quyến rũ” anh mà!" Ninh Tịch ấm ức
nói.
Lục Đình
Kiêu làm sao mà không nhìn ra trò mèo của cô, anh ho khẽ một tiếng:
"Ngoan, qua hết mấy ngày nữa
là tốt rồi, hôm nay em mệt quá rồi, cần phải nghỉ ngơi,
hơn
nữa..."
Lục Đình
Kiêu ngập ngừng, ánh mắt nóng bỏng nhìn bộ áo cưới
của cô một lượt từ trên xuống dưới:
"Đêm nay, anh sợ
mình sẽ mất khống chế mất."
Ánh mắt
của anh và câu nói đó tuyệt đối là lời
khen ngợi tuyệt vời nhất đối
với
Ninh Tịch.
Cô lập tức
trở
nên vui vẻ hớn hở như thể vừa mới
được ăn
mật: "Được thôi, được thôi."
Haiz, ai đó
thực
sự
càng ngày càng biết dụ dỗ cô mà, miệng càng ngày càng ngọt, Ninh
Tịch trong thời kỳ mang thai càng khó dỗ dành cuối
cùng cũng bị ông chồng mình dỗ cho ngoan ngoãn, lập tức
không quậy nữa mà ngoan ngoãn nằm
xuống ngủ.
Chương
2163: Ngoại truyện 7. Nhật ký đặt tên của Tiểu công chúa
Trong
buổi tụ họp của một hôm đẹp trời nào đó, thấy Ninh Tịch cũng sắp
sinh đến nơi mà tên của bé cưng
vẫn chưa quyết định xong. Đám
người
Lục Cảnh Lễ, Giang Mục Dã, Đường Lãng, Trang Khả Nhi lại
tụ lại với nhau, tất cả đang
chuẩn bị cùng nhau suy nghĩ cho bằng
được
cái tên cho bé yêu.
Lục Cảnh Lễ sờ
sờ
cằm,
"Sắp mười tháng đến nơi
rồi, thế mà tên vẫn còn chưa có! Khó khăn đến
thế sao? Tên cúng cơm của Tiểu Bảo là Lục Kình Vũ, hoàng tráng khí
phách thế cơ mà, thế nên đứa
thứ
hai đương nhiên cũng cứ
theo thế mà đặt! Không bằng đặt
là Lục Kình Thương nhé? Thế nào? Tinh tế biết bao, lại
vần
biết mấy, hoáng tráng bao nhiêu! Không thì là Lục Ngạo Thiên cũng được!"
Mặt
Ninh Tịch đen sì luôn tức
khắc,
"Ngạo cái đầu cậu ấy! Bác sĩ bảo trong bụng chị là bé gái đấy!
Bé gái đấy, biết chưa
hả?"
Lục Cảnh Lễ không phục lầm bầm, "Ai
bảo con gái thì không được gọi là Ngạo Thiên chứ?"
Ninh Tịch cong môi, trên gương
mặt
cô hiện lên nụ cười hiền hòa: "Được
thôi, vậy cậu cứ giữ cái tên đó để
sau này đặt cho con gái cậu đi!
Để
rồi xem xem sau này con gái cậu sinh ra rồi có nhận mặt
ông bố ruột này nữa không!"
Lục Cảnh Lễ cẩn thận suy nghĩ một lúc,
cuối cùng cũng cảm thấy... thôi thì bỏ đi
vậy.
Trang Khả Nhi nghĩ nghĩ một lúc rồi đề
nghị: "Lục Tĩnh Hảo thì thế nào? Năm
tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên!"
*Tĩnh
Hảo = tĩnh
lặng.
Đường
Lãng đang ngồi ăn lạc, nghe thấy thế lập tức
bật cười sằng sặc, "Ồ ôi, con gái của Tiểu sư
muội lại có cái tên thục nữ thế á? Cô chắc
là không vấn đề gì đấy chứ?
Ninh Tịch lập tức
nheo mắt lại đầy nguy hiểm, "Đường
Lãng! Huynh nói thế là có ý gì đấy?
Con gái của muội thì có làm sao!"
Đường
Lãng quả quyết nói, "Con gái của muội đương
nhiên chỉ có cái tên Lục Viết Thiên này mới
xứng
với
nó thôi!"
"Cái..." Ninh Tịch kiêng dè liếc
sang Lục Đình Kiêu đang ngồi trên sofa ở
phía đối diện một cái rồi
miễn cưỡng nuốt câu chửi
thề "cái đệt" đã lên đến
tận miệng xuống.
"Này, mấy cái tên của các người
thật chẳng thực dụng tí nào! Nhìn tôi đây
này!" Giang Mục Dã nói rồi liền nằm
bò trên bàn cầm bút viết lách một hồi, vênh mặt
đắc
ý quăng tờ giấy cho Ninh Tịch xem.
Ninh Tịch nghi ngờ
cầm tờ giấy lên, đợi
đến
lúc nhìnrõ Giang Mục Dã viết những
gì trên giấy thì cô cảm thấy mắt
cô cũng sắp mù đến nơi
rồi.
Lục XXX, Lục YYY, Lục ZZZ, Lục ABC, Lục
XYZ...
"Cái quái quỷ gì thế này! Sao tôi
không biết một chữ nào thế hả!"
Giang Mục Dã cầm tờ
giấy lên búng búng ra vẻ rất đắc
ý nói, "Cái mà tui muốn chính là cái hiệu quả này mà, chỉ
cần đặt tên như thế này, đảm
bảo lúc đi học không một thầy cô giáo nào có thể gọi cục cưng
nhà chúng ta lên trả bài hết! Đã
chưa!"
Ninh Tịch: "..."
Ha ha ha, cô thật sự
lo lắng cho tương lai của con gái mấy cái gã đần
độn
này lắm lắm...
Sau cùng, cả đám
người
tụ lại thương lượng ầm ĩ cả ngày mà cũng không thể thảo luận ra được
một cái kết quả nào, sau cùng vẫn là Lục Cảnh Lễ lên tiếng:
"Thôi, hay là để anh tui đặt đi,
anh tui tốt nghiệp trường đại học của Ivy League nổi tiếng, thuộc
top ba của thế giới đấy,
còn lấy tận hai bằng tiến sĩ cơ
mà. Anh tui đặt tên chắc chắn
vừa
đẳng
cấp phóng khoáng, lại vừa có phong cách, có văn
hóa và cả nội hàm nữa!"
Lúc này mọi người
thấy trong tay Lục Đình Kiêu đang cầm một tờ
giấy và cực kỳ chăm chú ngồi đọc,
những
tiếng ồn ào bát nháo của bọn họ bên này chẳng
ảnh hướng chút nào đến
anh cả.
Tờ
giấy đó chắc là những cái tên được
anh nghĩ kỹ rồi chọn ra.
Ngay lập tức
tất cả mọi người liền xúm vào quanh anh, chuẩn bị xem xem cha ruột
của bé cưng định đặt tên gì.
Sau đó,
tất cả mọi người đều nhìn thấy tờ
giấy trong tay đại ma vương nào đó
viết một list những cái tên như
là: Lục Ái Tịch, Lục Luyến Tịch, Lục Mộ Tịch, Lục Bất Ly, Lục Bất
Du, Lục Duy Nhất...
"..."
"..."
"..."
Lục Cảnh Lễ nhìn cái list tên một hồi
lâu cuối cùng lặng lẽ lùi về sau: "Cái này ấy à... thui, coi
như
tui chưa nói gì... ha"
Chương
2164: Ngoại truyện 8. Lòng này yêu chàng chàng đâu
có hay
Ngày
Hạ Chí năm đó, công chúa nhỏ mà cả nhà họ Lục đều
mong đợi rốt cuộc đã
ra đời.
Tên của công chúa nhỏ
cuối cùng là do chính Ninh Tịch đặt,
bởi
vì cô đã thực sự tuyệt vọng với
cái đám dở hơi không đáng tin kia rồi.
Sơn
hữu mộc
hề mộc
hữu chi, tâm duyệt
quân hề quân bất
tri.*
*Trích câu thơ
trong Việt Nhân Ca, dịch nghĩa: Núi có cây cây có cành, lòng này yêu chàng chàng đâu
có hay.
Lúc Ninh Tịch nhìn về phía Lục Đình
Kiêu đọc câu thơ này, Lục Cảnh Lễ cảm thấy cái
ánh mắt đó của ông anh nhà mình, quả thật trong nháy mắt
đã
biến ra đủ khẩu phần thức
ăn
cho cái đám chó độc thân nhà mình trong cả một năm.
Con đường
tình yêu năm xưa của hai cái vị này cũng gập ghềnh lắm
cơ, ông
anh nhà mình sau trăm cay nghìn đắng
theo đuổi, cầu mà không được,
thế mà lại không biết Ninh Tịch thực
ra đã sớm yêu anh từ lâu rồi, chỉ vì trong lòng cô vẫn
còn khúc mắc chưa giải quyết thế nên mới
vẫn luôn giấu kín tâm tư của mình.
Lục Duyệt Hề, cái tên không chỉ
thể hiện cái đầu thông minh của Ninh Tịch, mà chữ
“Hề” còn có âm đọc đồng âm với chữ
“Tịch”, thế nên cũng tiện đường
thể hiện được tình ý của ông anh nhà mình với
vợ.
Sau khi đã
đặt
được
tên khai sinh rồi, biệt danh ở nhà của công chúa nhỏ
lại khiến người ta đau cả đầu, bánh bao, màn thầu, bánh xx gì đấy
nghĩ ra cả đống, nhưng cuối cùng vẫn chẳng
thế lấy được một cái tên.
Nhưng
mà, khi công chúa nhỏ lớn dần, càng lớn
càng trộm vía, trong đầu tất cả mọi người
đều
hiện ra một cái tên: Bánh Trôi nha~~~
Vừa
trắng
vừa
mũm mĩm tròn tròn, đây chẳng phải là một cái bánh trôi xinh xắn
đáng
yêu sống sờ sờ thì là gì! Thực
đáng
yêu quá xá!!
Nhưng
mà, điều khiến Lục Đình
Kiêu và Ninh Tịch cùng cả nhà họ Lục cực
kỳ lo lắng đó là... Bánh Trôi Nhỏ hình như
“ngoan ngoãn” quá rồi.
Đặc
biệt là hai ông bà nhà họ Lục, quả thật đúng
là lo đứng lo ngồi. Hai người
thực
sự
lo lắng Bánh Trôi Nhỏ sẽ giống như
Tiểu Bảo, thế nên ngày nào cũng nghĩ ra đủ
mọi
cách để trêu trọc Bánh Trôi Nhỏ khiến cô nhóc vui vẻ.
Cứ
như
thế trong sự lo ngay ngáy của hai ông bà, trong sự yêu
chiều của cả gia đình, công chúa nhỏ
dần dần lớn lên cho đến lúc tròn ba tuổi.
Lúc đó,
nhà họ Lục đã chẳng còn ai lo lắng
về việc Bánh Trôi Nhỏ sẽ bị tự
kỷ nữa.
Một ngày náo đó,
trời
trong xanh nắng vàng rải khắp muôn
nơi.
Trong căn
nhà nào đấy của Bạch Kim Đế
Cung vang lên tiếng gào rống bi phẫn đầy
tức
giận của người ai cũng biết đấy là ai, khiến đám
chim chóc giật mình đánh thót mà bay tứ
tung ra ngoài.
"Lục Duyệt Hề, con nhóc nhà mi mau lăn
ra đây cho ông!!!"
Lục Cảnh Lễ cầm trong tay một cây củ
cải bị nhổ bật cả gốc, tức
đến
mức
đầu
sắp
xì ra khói đến nơi, phóng vèo vèo nhưđạp
Phong Hỏa Luân của Na Tra phi thẳng
vào trong nhà ông anh ở phía đối diện, "Con nhóc Bánh Trôi kia
đâu
rồi? Cái đứa nữ ma đầuấy đâu rồi? Anh! Chị! Hai người
đừng
có giấu nó nữa, mau giao con nhóc Bánh Trôi ra đây
cho em?"
Trong phòng khách, Lục Đình
Kiêu nhìn Lục Cảnh Lễ, ngay cả mắt
cũng không chớp lấy một cái, bộ dáng nhưđể
đã
quen lắm rồi.
Ninh Tịch ngồi trên sofa đang
uống trà, kéo kéo lại cái áo khoác trên người
rồi
thở
dài một cái đầy bất đắc dĩ, "Cậu lại làm sao
thế?"
Lục Cảnh Lễ đau
khổ muốn chết vuốt ve lá cây củ cải trong tay, "Chị bảo còn thế
nào nữa? Hai người nhìn đi!
Nhìn củ cải của em này! Nhìn cải thảo của em nữa
này! Cả một cái vườn rau của em bị con nhóc ma nữ
nhà hai người phá sạch rồi! Hai người
đền
lại rau cho em đi!"
"Con nhóc thối này hôm trước
vừa
mới
lật tung mái ngói lưu ly ngũ sắc trên nóc nhà em, hôm qua cá chép
trong hồ nhà em cũng bị con nhóc này làm cho chết no mất một nửa.
Bây giờ ngay đến cả vườn
rau của em nó cũng không chịu bỏ qua! Rốt cuộc là có còn nhân tính
hay không hả? Mau ra đây! Bánh Trôi! Đừng
có im thin thít mà trốn ở trong đó!
Chú biết mày đang ở nhà!"
Ninh Tịch chống tay đỡ
trán, thật là, hôm nào cũng có một màn trình diễn
như
thế này, rốt cuộc có biết mệt không hả?
Lúc trước
ngày nào cô cũng lo Bánh Trôi bị tự
kỷ, bây giờ quả thật là chỉ hận không thể cầm cái xích sắt
xích nó lại thôi.
Suốt ngày quậy phá tung trời,
thật sự là không một giây phút nào được
yên ổn cả, tất cả mọi người trong nhà đều
bị con nhóc này quậy phá đến hết
hơi.
Ninh Tịch nhìn theo Lục Cảnh Lễ đang
chạy lên gác muốn bắt người, có hơi lo lắng
nhìn sang phía Lục Đình Kiêu một cái, "Lục Cảnh Lễ quý nhất cái vườn
rau nhà cậu ấy, lần này e là Bánh Trôi sắp
thảm đến nơi rồi. Ôi, lát nữa
anh cũng đừng cản Cảnh Lễ lại nhé, nhóc con nhà mình quả
thật nên phải dạy dỗ một chút rồi!"
Lục Đình
Kiêu ngước mắt lên nhìn về phía vợ
mình một cái, anh nói với giọng điệu
rất bình thản: "Ừm, không cản."
Ninh Tịch nghe thế liền cảm thấy hơi
ngạc nhiên, Lục Đình Kiêu bình thường
cưng
Bánh Trôi như gì ấy, thế mà lại đồng
ý à?
Ninh Tịch còn đang
nghi ngờ thì Lục Cảnh Lễ rầm rầm chạy quanh nhà tìm một
vòng rồi, cuối cùng cũng lôi được
cô nhóc ra từ trong phòng của Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo nhìn cô em gái cưng
nhà mình bị Lục Cảnh Lễ xách đi,
hoàn toàn không có ý định chạy đến cứu
người,
bình thản giống cha mình y nhưđúc.
Chương
2165: Ngoại truyện 9. Trái tim nhỏ bé của cháu
"Chú
Hai, chú Hai... mau thả cháu xuống..." Bánh Trôi Nhỏ bi ba bi bô
nói.
Vẻ mặt
Lục Cảnh Lễ bình tĩnh, kiên quyết: "Không có cửa
đâu!
Chú nói cho mày hay, hôm nay cho dù là bố của ông trời
xuống đây cũng không cứu
được
mày đâu!"
Bánh Trôi tỏ ra đáng
thương
vô hạn cầu xin: "Chú Hai, cháu biết lỗi rồi! Chú đừng
tức
giận nữa được không?"
Lục Cảnh Lễ vẫn vững
vàng không hề dao động: "Đừng có giở
cái trò này ra, câu này mày nói đến
cả tám trăm lần rồi!"
Bánh Trôi Nhỏ: "Chú Hai, chú không
thể tức giận nha!"
Lục Cảnh lễ: "Vì cái quỷ
gì mà chú mày không thể tức được?
Chú sắp bị mày làm cho tức
chết rồi ấy chứ!"
Gương
mặt
nhỏ nhắn trắng mịn của Bánh Trôi Nhỏ tràn đầy
vẻ nghiêm túc và cũng nói với giọng nghiêm túc, "Tuy rằng
dáng vẻ lúc chú Hai tức giận đẹp trai lắm
nhưng
mà á, lúc chú Hai không tức giận càng đẹp
trai hơn nhiều nà!"
Cơn
tức
của Lục Cảnh Lễ vơi đi mất mấy phần, hầm hừ
liếc cô cháu gái mình một cái: "Cháu nói thật hả... đẹp
trai nhiều hông?"
Bánh Trôi Nhỏ lập tức
đáp
lại chẳng chút do dự:
"Còn đệp trai hơn cả bả bí nhà cháu nữa
nạ."
Cơn
tức
của Lục Cảnh Lễ thoáng cái đã
vơi đi
một nửa nữa: "Coi như
là cháu có mắt đấy! Nhưng mà đừng
tưởng
cháu nói như thế là lần này chú sẽ bỏ qua cho cháu. Ba mẹ
cháu không nỡ đánh cháu, nhưng
lần này chú phải dạy cho cháu một bài học, cháu thực
sự...
quá ư là không nên thân rồi, cháu có biết không? Trận đòn
này chắc chắn con nhóc cháu không trốn được
đâu,
biết chưa?"
Bánh Trôi Nhỏ sợ đến
mức
co đầu rút cổ, "Thế... thế thì trước
khi chú Hai đánh cháu thì có thể giúp cháu tìm một thứ được
không?"
Vẻ mặt
Lục Cảnh Lễ đầy cảnh giác nhìn cô nhóc ma quỷ:
"Cháu muốn tìm cái gì???"
Bánh Trôi Nhỏ lí nhí trả lời:
"Cháu đánh rơi một thứ ở
chỗ chú Hai ạ!"
"Ai bảo cháu cứ
chạy linh tinh! Không rơi đồ mới là lạ đấy! Rốt cuộc cháu làm rơi đồ
ở đâu?
Có phải thứ rất quan trọng hay không?" Lục Cảnh Lễ bực
tức
nói.
"Quan trọng lắm
ạ!" Bánh Trôi Nhỏ chớp chớp
đôi
mắt
to long lanh ngập nước, gật đầu lia lịa, sau đó
hai bàn tay mũm mĩm chụm vào nhauthành hình trái tim xinh xinh, giọng
nói ngọt ngào vương mùi sữa của trẻ con vang lên: "Trái
tim nhỏ bé của cháu... đánh rơi ở
chỗ của chú Hai rồi nè!"
Nói rồi, nhẹ nhàng thơm
một cái lên gò má của Lục Cảnh Lễ: "Bánh Trôi Nhỏ thích nhất
chú Hai nha!"
Lục Cảnh Lễ: "..."
Nửa
tiếng sau.
Lục Cảnh Lễ mang hết toàn bộ số rau củ
bị Tiểu Ma Đầu tàn sát sang chỗ của Lục Đình
Kiêu “an táng”, sau đó vui vui vẻ vẻ mà đưa
Bánh Trôi Nhỏ đến một vườn rau khác của anh chơi.
Trong biệt thự,
nhìn hai chú cháu hớn hở cùng nhau ra ngoài, Tiểu Bảo
chỉ biết bất lực thở dài.
Ôi, tại sao chú Hai cứ
lặp
đi
lặp
lại một sai lầm thế nhỉ...
Rõ ràng biết là không có tác dụng gì cơ
mà...
Ninh Tịch đầu
đầy
vạch đen, chống tay đỡ
trán, "Cái tính này của Bánh Trôi rốt cuộc là giống ai vậy? Sao
nó giỏi cái trò nịnh nọt với thả thính tùm lum này thế?"
Lục Cảnh Lễ bị nhóc con nhà cô cho ăn
hành cả trăm lần mà vẫn cứ
cưng
chiều nó như là bảo bối, mà không chỉ có Lục Cảnh Lễ thôi đâu,
gần như là tất cả mọi người
xung quanh đều bị nó thu phục.
Lục Đình
Kiêu ở bên cạnh nghe thấy vợ
mình nói thế, quay sang nhìn cô bằng
ánh mắt đầy sâu xa.
Nhận được
cái ánh mắt đầy sâu xa ẩn ý của anh yêu nhà mình, Ninh Tịch ngượng
ngùng ho một cái: "Được rồi, được
rồi, lỗi của em, lỗi của em..."
Lục Đình
Kiêu thong thả bước đến trước mặt vợ mình, cúi người
xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, "Phu nhân sinh cho anh
một đôi trai gái đáng
yêu như vậy, có lỗi gì chứ?"
Ninh Tịch tự động
đớp
thính không kịp đề phòng: "..."
Ha ha ha, cái gen này của Bánh Trôi đảm
bảo không phải là lỗi của một mình cô đâu!!!
KẾT THÚC