Chương 1 - 16

Chương 1: Mang thai by tháng

Nhit độ nóng rc như th nham thch nóng chy trong lòng núi la dường như mun đốt cháy cô, th duy nht có th gii thoát cho cô ch có người đàn ông trước mt.......


Bám cht vào làn da lành lnh như đá cm thch, bn năng mun sng trong cô cui cùng cũng khiến cô buông tha cho s chng c....


Đau đớn pha ln khoái cm tng chút tng chút mt bc lên, như mt nhng đợt pháo hoa không ngng n tung trong đầu cô, khiến cho cô như mt con thuyn cô độc dn thân vào bin la đang cháy rng rc.....


Cm giác bp bênh khi chìm khi ni, nhưng li khó mà kim chế được bn thân mình chìm đắm vào đó.


"Này, cô tnh li đi.... đây lnh lm, đừng ng đây ri để cm lnh."


Vai b đè nng khiến cho Ninh Tch đột nhiên tnh li, đôi mt mơ màng bt gp ánh mt ân cn ca cô y tá, nht thi cm thy cht d đến mc mt mũi đỏ hng, xu h đến mc không biết chui vào đâu để trn.


Đáng chết, mt thi gian dài đã trôi qua k t sau cái đêm say rượu làm lon đó, cái đêm cô làm lon vi Tô Din thi thong vn xut hin trong gic mơ ca cô.


Cũng may là cô say đến mc bt tnh nhân s chng nh gì v đêm đó c, bng không cô tht không biết nên đối mt vi anh Din na.


Y tá thy cô tnh táo li lin đưa cho cô t giy trong tay mình: "Cô quên không cm kết qu khám thai này, bác sĩ Trương bo cô cui tun nh quay li đấy."


Ninh Tch cm ly kết qu khám thai, ngt ngào tươi cười, cô cn thn ct nó vào trong túi xách.


Tô Din ra nước ngoài kho sát thc tế, hôm nay s tr v, Ninh Tch nghĩ đến cuc hn bui ti mà trong lòng không khi cm thy hi hp.


Bi vì nơi Tô Din đến khá xa xôi ho lánh, cho nên khi đã mang thai được 7 tháng cô mi liên lc được vi anh ta.


Nh đến v mt khiếp s lúc Tô Din biết cô mang thai, Ninh Tch có chút căng thng.


Chng l là vì khi mang thai cô quá nhy cm, nên mi có cm giác Tô Din chng h vui v nhưđã nghĩ.


Bác sĩ an i cô, khi đàn ông có đứa con đầu lòng, tâm lý đều có chút không n định, chưa quen được, ai cũng như thế c.


Nhưng.... chuyn kết hôn đâu th để ph n như cô ch động nói ra được ch...


Ra khi bnh vin, mt tri đã lên cao, ánh nng chói chang ta khp mi nơi.

nhiên mt chiếc xe đỏ rc xông thng v phía cô. Cô thót tim, hong ht vi lui v sau my bước lin.


Tiếng phanh xe vang lên "két" mt tiếng, chiếc xe sát lướt sàn sn st qua người cô, sau đó mi dng li.


Ninh Tch s thót tim, khó khăn lm mi đứng vng, ngng lên lin nhìn thy Ninh Tuyết Lc mc b váy đỏ ôm sát người đầy quyến rũ, mái tóc xoăn gn sóng bước xung t trên xe.


“Ninh Tuyết Lc, mày điên ri à?”


Ninh Tuyết Lc nhìn cô, cười đến n ý, cô ta khoanh tay, si nhng bước chân catwalk đầy uyn chuyn, cô ta đứng trước mt Ninh Tch, vào mình đang đi giày cao gót, kiêu ngo nhìn xung vùng bng to ra vì mang thai ca cô: “Sao? S tao đâm chết đứa con hoang trong bng mày à?”


Ninh Tch vô thc ôm ly bng mình, lùi v phía sau mt bước, nhìn cô ta vi ánh mt đầy cnh giác: “Ninh Tuyết Lc, mày đừng có mà quá đáng!”


Tuy biết rng t trước đến nay Ninh Tuyết Lc vn luôn bt hòa vi cô, nhưng Ninh Tch không ng cô ta li có th độc mm độc ming đến như vy.


“Tao quá đáng? Mày mi là k quá đáng thì có! Ung say bt tnh nhân s ri bò lên giường vi thng nào, cha hoang ri còn mun Tô Din chu trách nhim hay sao, ha ha… Ninh Tch, mày đúng là không biết xu h!”


Ninh Tch sng s: “Mày đang nói v nói vn cái gì thế?”


“Ô, thế mày tin rng người đã lên giường vi mình ti hôm đó là Tô Din tht đấy à?” Ninh Tuyết Lc cười ng nghiêng: “Luôn mm nói mình ln lên cùng Tô Din, là thanh mai trúc mã, ngay c đến vóc dáng thân th ca anh y như thế nào mà cũng không biết à?”


V mt ca Ninh Tch càng lúc càng trng, cô sp đứng không ni na, c người như đang rơi vào hm băng.


Không sai, người đàn ông ti hôm đó…..


Khi đó cô ch nghĩ là…. sau khi Tô Din trưởng thành, có l cao to hơn so vi tưởng tượng ca mình.

Chương 2:  Dã chng ca người đàn ông l mt

"Nói cho mày hay! Ti đó mày ung rượu do tao chế, đừng nói dc cu bt mãn, tao đã có lòng tt tìm cho mày hai tên cao to ri, ai ng mày li không biết tt xu, t dưng đi chui vào phòng ca thng nào đó, đã thế còn không chút khách khí cùng người ta..." Ninh Tuyết Lc chán ghét m ming: "Anh Din có lòng tt, s mày tnh dy không chu ni nên mi nói người cùng mày ti hôm đó là anh y thôi!"


"Mày..." Ninh Tch tc run lên, nghe ti đây, cô không nhn ni na, lin bóp cht ly c tay Ninh Tuyết Lc: "Sao mày li làm thế vi tao? Ti sao! Mày hi tao như thế còn chưa đủ sao?”


Ninh Tuyết Lc mi đầu còn câng câng lên, định đẩy Ninh Tch ra, đúng lúc đó li thy Tô Din phía sau Ninh Tch, ging điu lp tc nhũn xung, t ra đim đạm đáng yêu: "Ch, em biết em sai ri, ch mun đánh mun mng em thế nào cũng được, nhưng đừng trách anh Din..."


Ninh Tch ngn ra, ngay sau đó, li thy Ninh Tuyết Lc t nhiên ngã lăn ra đất, trông như bđẩy vy.


"Ninh Tch! Em làm gì vy......" Tiếng qu trách vang lên.


Ninh Tch ngc nhiên quay li liên thy v mt lnh lùng ca Tô Din.


Tô Din lách qua người cô, đỡ Ninh Tuyết Lc dy: "Tuyết Lc, em không sao ch?"


C người Ninh Tuyết Lc như treo trên người Tô Din: "Anh Din, em không c ý, em tht s biết sai ri... Chuyn thành ra thế này đều ti em có li vi ch..."


"Được ri, có chuyn gì cũng có anh đây ri!" Tô Din v vai Ninh Tuyết Lc, đưa cô lên xe: "Để anh nói rõ vi Ninh Tch."


Đầu Ninh Tch trng rng, cô thy Tô Din đi v phía mình, ri li thy ming Tô Din c m ra ri khép li.


Anh ta nói gì đó rt lâu.


Nói v vic nhng năm tháng h là thanh mai trúc mã, nói v vic anh đã đấu tranh thế nào khi yêu Ninh Tuyết Lc, nói anh cũng tc gin khi biết Ninh Tuyết Lc hi cô, nói v vic anh cm thy rt khiếp s và áy náy khi biết Ninh Tch mang thai, nói anh đã chp nhn li xin li ca Ninh Tuyết Lc...


Cui cùng, anh nói: "Ninh Tch, xin li, anh không th ly em. Không phi anh ghét b em vì chuyn ngày hôm đó hay đứa tr tr này, mà vì anh không th ph lòng Tuyết Lc, anh cũng không th li la di tình cm ca chính mình thêm na.”


My tháng nay, gã đều đưa Ninh Tuyết Lc ra nước ngoài, sm chiu đều dính ly nhau không ri, mc dù b ngoài gã vì mun bù đắp li tn thương cho Ninh Tch nên mi nhn ti hôm đó chính gã đã quan h vi cô, nhưng t tn sâu trong đáy lòng, gã đã sm chn Ninh Tuyết Lc ri.


Thế nên sau khi biết tin Ninh Tch mang thai, gã không đành lòng ti Ninh gia nói rõ chuyn này vi hai bác mà mun nói rõ s tht vi Ninh Tch trước.

nghĩa là... Tô Din... Ngay t đầu anh đã biết vic Ninh Tuyết Lc b thuc để hy hoi trinh tiết ca tôi? Vì mun bao che cho nó, nên anh mi nói vi tôi người đàn ông ti hôm đó là anh?" Ninh Tch cui cùng cũng tìm v được ging nói ca mình, hn bay phách lc nhìn v mt bình tĩnh ca Tô Din.


"Ninh Tch, Tuyết Lc cô y không c tình, cô y còn nh, tính tình manh động...."


"Vy còn tôi thì sao?" Ninh Tch ngng lên nhìn Tô Din, tràn đầy tuyt vng: "Các người có tng nghĩ ti tôi mt chút nào không?"


Tô Din câm bt, mt lúc sau, hn mi vươn tay kéo Ninh Tch: " đây nng quá, chúng ta v nhà trước đã..."


"Đừng có chm vào tôi..." Ninh Tch ht tay Tô Din ra, cô bng cười phá lên.


Sng ti tn gi, Ninh Tch bng cm thy cuc sng ca mình như mt trò h.


Để ti được thành ph ca Tô Din, cô đã c gng thi vào được đại hc B.


Để ly lòng Tô Din, cô t b c ước làm din viên ca mình.


Để môn đăng h đối vi anh ta, cô t b c cha m nuôi để v Ninh gia, c ngày ch biết vng v nnh nt cái nhân vt được gi là ni tiếng này.


Cui cùng, ch để đổi li mt câu: "Anh không th ph lòng Tuyết Lc."


Ninh Tuyết Lc, không ch chiếm ly danh phn ca cô, cướp mt cha m đẻ ca cô, gi... còn cướp mt người trong lòng cô!


Ninh Tuyết Lc còn nh, làm sai có th được tha th?


Vy... Ai s tr giá cho cuc đời ca cô đây?


Cô thm chí... ngay đến c người đàn ông ti hôm đó là ai cũng không biết!


Ninh Tch bưng mt, cô run lên bn bt, tuyt vng ti cc đim.


Tô Din thy Ninh Tch thn tình hong lon lo đảo đi ra gia lòng đường, gã lin vt b điếu thuc đang kp trên tay, mun đui theo, li b Ninh Tuyết Lc sau kéo tay áo: "Anh Din, anh mun đi đâu?"


Chính vào lúc Tô Din đang chn ch, ch nghe thy mt tiếng động ln vang lên, Ninh Tch đang đi trên li qua đường b ht tung lên, ri rơi xung đất.


"Cu người... Cu người vi... Đâm phi thai ph ri..."


Ánh sáng chói mt ri ti, Ninh Tch thy bóng người chp nhoáng và hai gương mt khiến cô phát tm, bng truyn đến cơn đau co rút khiến cô ý thc được mt chút gì đó đang mt đi, cô ch chp mt mt cái, máu tươi trên trán chy đầm đìa, chy dc vào mt cô... c thế gii rơi vào mt mnh ti đen...

Chương 3:  Thng bé quán bar

Năm năm sau. Ti hành lang tng cao nht quán bar Eton.


Nch Tch hu h ch đầu tư ung rượu c mt đêm, đầu đau mun nt ra, vn định tìm mt ch yên tĩnh để tnh rượu chút không ng li đụng mt Thường L, vì vy ch có th xc li tinh thn chào hi cô ta: "Ch Thường có vic gì à?"


"Ninh Tch, ch hi, có phi là em đăng kí tham gia th vai n chính ca Thiên H đúng không?"


"D đúng, sao thế?"


"Ngày mai em không được đi!"


Thường L cũng coi như người qun lí ca cô, thế mà li sut ngày ngăn cô đi th vai ti các công ty gii trí hàng đầu. Ln này Ninh Tch cũng không bt ng, ch hơi nhướng mày hi: "Lý do?"


"Em giu ch ri t ch trương còn dám hi lí do? Công ty đã sp xếp để Tuyết Lc đi th vai ri em còn không biết sao?"


"Chuyn ca em vi chuyn công ty sp xếp hình như chng có gì mâu thun vi nhau." Ninh Tch cười mà như không nhìn cô ta: "Ninh Tuyết Lc bo ch đến tìm tôi sao? Chng l cô ta s mt din viên hng bét như tôi cướp được vai ca cô ta sao?"


"Cô có bn lĩnh cướp vai ca Tuyết Lc? Nói v vn! Tôi nói cho cô biết, đừng phí công vô ích, b phim ln này Ninh gia đã đầu tư ba nghìn vn, ngm ch định cho Tuyết Lc ri!"


"Nếu thế ch còn lo lng cái gì?"


"Cô là là ngh sĩ dưới trướng ca tôi, phi nghe tôi sp xếp!" Thường L ra v đương nhiên nói.


"À, hóa ra ch Thường cũng biết tôi là ngh sĩ dưới trướng ca ch cơ đấy."


"Ninh Tch, tôi không rnh để mà cãi nhau vi cô, nếu cô rượu mi không ung, thích ung rượu pht thì cũng đừng có trách tôi!"


Va dt li, Ninh Tch đã cm thy mt lc mnh m xông ti, bt ng không kp đề phòng khiến cô b đẩy ti kho hàng trên tng cao nht ca quán bar, đồng thi di động cũng b cướp đi.


"m" mt tiếng, ca b đóng li.


...


Tiếng bước chân ngoài ca càng lúc càng xa.


Biết là có gào thét cũng vô ích nên Ninh Tch im lng không nói mt li, sc mt h hng theo cánh ca trượt ngi xung đất.

tt hơn bt k cách nào

Thường L sp xếp cho cô mt vài vai phn din độc ác không quan trng, gn đây cô ta li càng ngày càng quá đáng, ngay c th đon cp thp như vy cũng dùng ti...


Nếu không ly được vai din này thì cô phi nghĩ cách ri khi công ty gii trí Tinh Huy.


Đang nghĩ lung ta lung tung đột nhiên bên tai truyn đết mt lot tiếng vang nh xíu.


Chng l có chut?


Ninh Tch ln theo hướng âm thanh nhìn, sau đó lin sng st.


Phía sau mt đống thùng g, cô nhìn thy mt đứa bé trai...


Đứa bé kia nhìn b dáng khong chng bn, năm tui, mũm mĩm đáng yêu vô cùng, va trng va mm y như bánh bao nh, đứa nh trn trong góc đang run ry, đôi mt đen nhánh tràn đầy cnh giác cùng đề phòng.


Chc, sao trong kho hàng li có tr con được?


Chc không phi có v khách nào mang con đến đây ch?


"Này, bánh bao nh, con là ai? Vào đây bng cách nào?"


"Lén chy vào sao?"


"Cũng b nht sao?"


"Ăn ko không?"


...


Hi mt lúc đứa bé kia vn không nói tiếng nào, ch càng run ry hơn trông ging như mt con cún nh b da s.


Vì vy Ninh Tch cũng không hi tiếp na, dù sao cũng chng liên quan đến cô.


Mt ln mt nh, mi người chiếm mt góc phòng im lng ngi ngây ngô vi nhau.


Đột nhiên bóng đèn trên đỉnh đầu lóe lên mt cái, ri tt ngúm.


Trong bóng ti, Ninh Tch ta như nghe được thanh âm ko kt, nghe kĩ mt chút mi phát hin nghe ging như tiếng hai hàm răng đánh vào nhau.


Ninh Tch bt cười, m ming nói vi bánh bao nh: "S ti à?"


Tiếng ko kt dng li mt chút ri kêu to hơn.


Ài, sao lá gan li bé thế ch?

Chương 4:  Cu được bánh bao nh

Bánh bao nh b cô da s đến mc mt mũi trng bch.


Sau đó Ninh Tch đặt mông xung ngi bên cnh bánh bao nh, không làm gì c, nhm mt li ng mt gic.


Ti nay b Thường L ép đến đây ung rượu vi khách, đầu cô bây gi đau như búa b.


Đến lúc Ninh Tch ng được mt lúc ri tnh li, cô cm thy mt bên chân mình nong nóng, va cúi đầu lin nhìn thy bánh bao nh đã gc xung bên chân cô t lúc nào không biết, bàn tay nh bé còn đang túm cht ly vt áo cô.


Ninh Tch bt cười.


Trước đây khi vn còn quê, cô đã tng nuôi mt con mèo, nó cc kì nhát, rt s người li, gp người l mt cái là chy. Nhưng ch cn bn không chú ý đến nó, khiến nó cm thy bn không có gì nguy him, nó s len lén chy đến bên cnh bn, thm chí còn leo lên đầu gi bn ng ngon lành.


Bánh bao nh cm nhn được tm mt ca cô, gương nh nhn đỏ bng, nhưng ln này trong mt thng bé không còn s kinh hong na mà thay vào đó là tràn đầy s hiếu kì.


Tht ging mt con mèo nh, ngay c ánh mt cũng ging.


Khóe môi Ninh Tch kh cong lên, tay chân nga ngáy, cui cùng cô nhn không được giơ tay ra vut vut cái đầu xù xù ca thng bé.


Cái xoa đầu này khiến cô git ny. Sao trán thng bé li nóng thế này!


“Cháu b st?”


Thường L s nht cô trong này cho đến hết bui th vai ngày mai, thm chí còn lâu hơn na không chng.


Trong thi gian đó nếu c để thng bé st cao như thế này thì rt nguy him.


Lúc đang lo lng, cô phát hin ra có gì đó không đúng, đèn trong phòng này rõ ràng là hng ri ti sao nơi này vn có ánh sáng?


Ngng đầu lên cô mi phát hin ra trên đầu mình có mt cái ca s nho nh trên mái nhà, chút ánh sao hiếm hoi ht qua ô ca nh tiến vào trong phòng.


Ninh Tch tìm mt cái thang bê ri nó ra ch cái ca s.


“Bánh bao nh, đến đây nào, cô giúp cháu ra ngoài.”


Thng bé lc đầu, ánh mt rt cương quyết, đây là ln đầu tiên thng bé có phn ng li vi nhng gì cô nói.


Ninh Tch không hiu ý nó lm, cười cười bo má thng bé: “Cũng có nghĩa khí lm đó nha, mun đồng cam cng kh vi cô à? Đi lên đi nào, cô không ra được, cháu chui ra ngoài ri sau đó tìm người đến cu cô nha.”

do d, Ninh Tch lin bếđứng dy đặt nó lên cái thang: “Nhanh nào, đàn ông con trai thì đừng l m do d, còn có cô dưới này đỡ cháu mà!”


Khó khăn lm mi đưa được đứa bé lên trên, đầu óc Ninh Tch quay cung choáng váng, chân cô mm nhũn, ngã xung cùng vi cái thang…….


Bánh bao nh trên ca s thy cnh này thì trên gương mt đờ đẫn hin ca nó lên mt s hong s cc độ….


Ninh Tch gng gượng nói ra mt ch: “Đi….đi…”


Dưới ánh sao, khuôn mt ca cô gái trng bch tiu tu, nhưng li xinh đẹp đến mc khiến người ta kinh ngc. Đặc bit là đôi mt, trong tro linh động, như phn chiếu c mt bu tri sao lp lánh.


đã sm không còn là con vt xu xí quê mùa ca năm đó.


Nhưng mà, cũng có ích gì đâu?


Ninh Tch cười kh, thù ln còn chưa báo, thế mà cô li ngã chết đây thế này…..


Nhưng mà lúc gn chết còn cu được mt cái bánh bao nh, này cũng coi như làm mt được mt chuyn tt.


Năm đó nếu con ca cô vn chưa chết, chc cũng ln bng tng này ri y nh….


Năm năm trước sau v tai nn đó, nhà h Ninh ngi cô đã làm mt mt bn h nên đã đưa cô sang Mĩ hc trong mt cái trường toàn nhng k ăn chơi, mc k cô sng chết thế nào cũng không quan tâm.


Cô thôi hc đó ri đăng kí thi vào Vin Đại hc Nam California, cô gn như điên cung tiếp thu tt c các loi tri thc đó.


Bi vì cô mun đánh bi Ninh Tuyết Lc, dành li tt c thuc v mình!


Điu quan trng nht chính là - đóng phim, gic mơ ln nht ca đời cô.


Sau khi v nước, da vào gương mt xinh đẹp này cùng vi k năng din xut, cô b Thường L ngm trúng, thành công bước chân vào công ty qun lí ln nht trong gii gii trí - Tinh Huy.


Tin đồ ca cô vn rt rng rãi, nhưng Ninh Tuyết Lc cũng nhanh chân theo đuôi cô vào Tinh Huy, mua chuc Thường L to áp lc cho cô……

Chương 5: Tìm thy tiu thiếu gia ri

Trong phòng tiếp khách ca quán bar Eton, không khí đặc quánh li mt cách khác thường.


Ch quán bar, qun lý, nhân viên an ninh.... tt c mi người đều nơm np lo s xếp thành mt hàng, trên mt bn h đều có v như sp có tai ho giáng xung đến nơi.


Bi vì tiu thái t ca tp đoàn Lc Th, cu con trai yêu quý ca Lc Đình Kiêu đã mt tích quán bar ca h.


Lc Đình Kiêu ngi trên sô pha v mt lnh lùng trước sau như mt, chng có chút biu cm dư tha nào ging y tượng đá, nhưng s uy hiếp đến t k b trên này li khiến cho bt kì ai trong căn phòng này đều s đến mm nhũn c chân, m hôi túa ra như mưa, ngay c th mnh cũng không dám.


Có mt người thanh niên đang qu cnh chân anh ta, nước mt nước mũi giàn da: "Em xin li anh Hai, tt c đều là li ca em! Em không nên đưa Tiu Bo đến quán bar này! Nếu Tiu Bo có mnh h gì, em cũng không thiết sng na."


Anh ta va dt li, đã b đạp cho mt cái vào ngc.


Âm thanh ta ta như tiếng xương ct v vn vang lên khiến cho tt c mi người có mt ti hin trường đều phi run ry.


Lc Cnh L ôm ngc mình ho sù s mt mt trn ri lp tc bò dy, thng lưng qu tiếp.


Bây gi ba m vn còn đang nước ngoài du lch vn chưa biết Tiu Bo b mt tích, nếu như bn h mà biết, s chng đơn gin nhưđá va ri ca anh Hai đâu, anh s b xé xác ra mt.


Đúng lúc tâm trng ca Lc Cnh L sp đổ hoàn toàn, thì đột nhiên ngoài phòng khách vang lên tiếng đập ca.


Ch ca quán bar đứng gn ca nht tin tay lin m ra, nhìn thy bên ngoài không có ai, còn đang cm thy kì l ông ta va mi cúi đầu xung lin ngây ra: “Tiu… tiu thiếu gia!!!”


“Tiu Bo…..? Ôi tri ơi! Tiu Bo! Tâm can ca chú đây ri! Rt cuc là con đã chy đi đâu thế?"


Lc Cnh L bò lê bò càng trên mt đất túm cht ly thng bé, kích động đến mc khóc hu hu.


Tt c mi người trong phòng đều hin lên v sng sót sau thm ho.


Lc Đình Kiêu bước my bước ra đến ca, xách c áo ca Lc Cnh L qung sang mt bên, sau đó lin qu mt chân ngi xung đối din vi con trai: “Sao vy?”


Cui cùng cũng thoát ra khi móng vut ca ông chú nhà mình, Tiu Bo nm ly tay ca Lc Đình Kiêu vi vàng kéo tay anh ta đi ra ngoài.


Lc Đình Kiêu mi da gn vào con trai, đã ngi thy mùi rượu trên người thng bé, ngoài ra còn phng pht đâu đó mùi hương l lùng, không sc nc

gay mũi như nước hoa, như là hương thơm ca mt đoá hoa nh mi n trên sông băng, khiến anh cm thy quen thuc đến khó hiu, thm chí trong mt khonh khc anh còn thy tim mình đập nhanh thêm vài nhp.


Thy Lc Đình Kiêu vn đứng im, Tiu Bo giơ tay ch v mt phía, st rut đến ni trong c hng còn phát ra nhng tiếng ư ư.


Lc Đình Kiêu bế con trai lên, bước v phía mà thng bé ch.


Lc Cnh L cùng vi mt đám người đằng sau quay sang nhìn nhau ri cũng bước theo sau.


Năm phút sau, đoàn người dng li trước cánh ca ca mt kho hàng tng trên cùng.


Tiu Bo tut xung, dùng sc đập đập vào cánh ca nhà kho, thn sc có v rt lo lng st rut.


“Tiu Bo con làm sao thế? Trong này có gì hay sao?” Lc Cnh L chng hiu gì c.


Lc Đình Kiêu mt mũi lnh tanh ra lnh: “M ca.”


“Vâng, vâng, vâng!” Ch quán bar gt đầu như giã ti, sau đó quay sang quát ln vi n qun lý đứng bên cnh: “Qun lí Dip, cô còn ngây ra đấy làm gì, mau m ca ra đi! Chìa khoá đâu ri?’


“A…. m….ca….m ca ?” Người qun lý đó sng ra.


Thôi chết ri! Cái con Ninh Tch đó vn còn đang b nht trong này mà! Cô đã đồng ý vi Thường L ít nht phi giam cô ta li đến hết bui th vai ngày mai mà.


Nhưng mà, hai v tôn thn nhà h Lc cùng vi ông ch đang đây, cô ta sao dám nói không, ch đành run ry ly chìa khoá ra m khoá, đẩy ca ra.


Ca va mi m ra lin nhìn thy mt người ph n nm sõng xoài hôn mê trên mt đất.


“Chuyn gì xy ra thế này? Sao trong này li có mt người ph n?” Ông ch quán bar tc ti gào lên.


“Tôi… tôi cũng không biết mà! Lúc trước tôi kim tra làm gì có ai đâu?” N qun lí đó c gng trn định, giu giếm s cht d ca bn thân.


“Mau, cu người trước ri nói sau!”


Nhưng, va có người bước lên định đến gn Ninh Tch, Tiu Bo lp tc nhào lên che trước người Ninh Tch, khuôn mt nh nhn hung hãn, không cho phép bt kì ai li gn.

Chương 6: Tiu thái t gia kim quang lp lánh

"Lc tng, cái này......" Ông ch quán bar không biết làm thế nào đau kh nói.


Ánh mt Lc Đình Kiêu liếc qua n qun lí kia mt cái, li liếc cái thang nm trên mt đất và cái khung ca s ch đủ mt đứa nh chui qua mái nhà, lin đoán đại khái được mi chuyn.


Anh ta ra hiu cho mi người gii tán, ri tiến lên t mình bế người ph n kia lên.


Mùi hương man mát nhè nh kia càng thêm rõ ràng.


Thy Lc Đình Kiêu t mình bế, Tiu Bo mi không ngăn cn như lúc nãy na, nhưng khuôn mt nh nhn li đầy v không tình nguyn, mt b nếu không phi là do nó quá nh thì người ôm người ph n kia s là nó.


.......


Bệnh vin nhân dân số một thành phố B.


Lúc Ninh Tch tnh li đã là bui sáng hôm sau.


Va m mt lin nhìn thy mt người đàn ông đang ngi chiếc ghế cnh ca s đối din.


Đôi chân thon dài vt chéo n du sau lp âu phc được ct may t m, tng chiếc cúc áo trên sơ mi được cài mt cách cn thn... ánh sáng ca mt tri bui sm dường như không th hòa tan được hàn băng ta ra t người anh ta, lnh lùng cao ngo như mt v Quc vương ca thi Trung c...


Người đàn ông đó dường như cm giác được ánh mt ca cô, đột nhiên nâng ánh mt sâu thm như lòng đại dương ca anh ta lên, lnh lùng nhìn thng vào mt cô.


Ánh mt đó có tính xâm lược cc kì mnh, sc bén ging như mt con dao gii phu, tng chút tng chút mt ct người cô ra thành tng mnh nh.


Ninh Tch rùng mình mt cái, cũng bt chp s không thoi mái do người đàn ông xa l trước mt đem ti, thn sc lo lng hi han: "V tiên sinh này, xin hi mt chút, tôi đến đây như thế nào vy? Ngài có nhìn thy mt đứa bé trai không? Tm bn năm tui, không thích nói chuyn, cũng trng tro mũm mĩm, nhìn có v ngu ngu!"


Ngu ngu....


Người đàn ông kia nhướng mày, đưa mt nhìn sang phía bên phi ca cô, ging anh ta cũng lnh y như con người ca anh ta vy: "Ý cô là Tiu Bo?"


Ninh Tch nhìn theo ánh mt ca anh ta lin nhanh chóng nhìn thy

mt cái bánh bao nh đang nm say ng chiếc giường nh bên cnh, trên mu bàn tay có chút nước...


"Đúng ri, là nó! Nó tên là Tiu Bo à?"


Ninh Tch cui cùng cũng th phào nh nhõm, đưa tay s cái trán ca đứa bé, đã h st.


Lúc cô đưa đứa bé ra ngoài li có chút hi hn, dù sao đứa bé này vn còn nh, li đang phát st, cái nơi hn lon như quán bar sao có th để nó chy lung tung mt mình được, l xy ra chuyn gì thì sao?


Ninh Tch quay li nhìn người đàn ông siêu cp đáng s phía đối din: "Đứa bé này con ca ngài...?"


Va mi nói ra, Ninh Tch lin phát hin ra có hi cũng bng tha.


Mt ln mt nh ging nhau như đúc, tuyt đối ch có th là cha con.


Qu nhiên, Tng Băng kia tr li: "Cha rut."


"Ây, m nhân, cô tnh ri à, tôi là chú Hai ca Tiu Bo!"


Người va tiến vào sáp li gn, Ninh Tch theo bn năng lùi li phía sau mt chút, đến khi nhìn rõ mt người này lin ngây người: "Lc.... Lc Cnh L?"


Nh công t ca tp đoàn Lc th - ông ch ca công ty gii trí Thnh Thế, bi vì có b ngoài xut sc và tính tình phong lưu nên còn được gii truyn thông chào đón hơn c ngh sĩ.


Khuôn mt này cô tuyt đối không nhn lm.


Tng Băng là cha ca Tiu Bo, Lc Cnh L là chú Hai ca Tiu Bo....


Thế chng phi Tng Băng là anh trai ca Lc Cnh L - Lc Đình Kiêu?


Lc Đình Kiêu - Ông thn tài ca Kinh Thành - Hoàng đế không ngai ca c Đế Đô.


Ngàn ln không nghĩ ti, người cô cu là con trai tư sinh trong truyn thuyết ca Lc Đình Kiêu - Tiu thái t gia kim quang lp lánh.....

Chương 7: Bánh bao ln mun ly thân báo đáp

Lc Đình Kiêu không ngng đánh giá người ph n trên giường bnh, ta h mun xem biu tình trên mt cô là tht hay gi.


Mt lúc lâu sau, đại khái là cui cùng cũng tin cô không phi biết thân phn ca Tiu Bo t trước, nên lnh lùng m ming: "Yêu cu ca cô?"


"H, yêu cu gì?" Ninh Tch không hiu my t không đầu không đuôi này có ý gì.


"Ý ca anh tôi là cm ơn cô đã cu Tiu Bo, cho nên mun đền ơn!" Lc Đình Kiêu làm mt b như va gp phi đại vn.


Ninh Tch nghe xong lin nhanh chóng tiêu hóa thông tin, ri lp tc m ming nói: "Kì thc thì my người không cn phi cm t tôi, đúng là tôi đã cu Tiu Bo nhưng nó cũng đã cu tôi, nếu nó không đi ra ngoài gi người ti, e là lúc này tôi vn còn b nht đấy, cho nên coi như thanh toán xong, không ai n ai."


Tuy cô gp may cu được Tiu thái t, nhưng cô nào dám tranh công. Càng là k có tin thì chng nghi bóng nghi gió thì càng li hi, hung h là thế gia siêu cp giàu có như Lc th, không nghi ng cô t biên t din ra nhm mưu đồ gì gì đó đã phi thp hương cm t ông tri ri. C nhìn ánh mt phòng b như gp cướp ca Lc Đình Kiêu khi nãy là biết.


Để tránh hu ha v sau, tt nht là phi sch mi quan h.


Ninh Tch t cho rng câu tr li này chc s không có vn đề gì, nhưng sc mt Lc Đình Kiêu li chng có gì gi là d nhìn, khiến cô b da cho s mt mt.


Cô không nói gì sai mà? Sc mt đáng s như thế là ý gì?


"Anh Hai, anh đừng có t ra đáng s như thế, người không biết còn tưởng là đang báo thù ch chng phi là báo ân đâu!"


Lc Cnh L không n nhìn thy m nhân b kinh s nên lên tiếng gii vây, sau đó li ân cn nói vi Ninh Tch: "Anh tôi không thích n nn vi ai bao gi, cô mun gì c nói! Đừng khách khí!"


Còn có v ép buc người ta phi đề yêu cu na sao?


Khóe ming Ninh Tch kh méo mt chút: "Không phi là tôi khách khí, tôi qu tht là không cn tht mà, tôi nói tht đó, không tin my người có th tra...."


"Không cn." Lc Đình Kiêu li ít mà ý nhiu, trên mt đã bt đầu l v thiếu kiên nhn.


Lc Cnh L m ming: "Trong kho hàng có carmera, là do Tiu Bo t mình chy vào,còn v phn cô, qun lý quán bar cũng tha nhn là do cô ta nht cô vào trong đó. Cho nên, cô không cn phi lo lng, chúng tôi không có ý nghi ng cô, cô đã cu Tiu Bo thế nên…. tt nht là đề yêu cu đi!"


Ok, lòng vòng mt hi vn quay li chuyn này.


Ninh Tch cui cùng không còn cách nào khác đành m ming dưới ánh mt đáng s ca Lc Đình Kiêu: "Nếu không.... my người đưa tin cho tôi đi?"


K có tin không phi đều thích phương thc báo đáp nhanh gn này sao?


Da theo tính cách ca Lc Đình Kiêu, hn là thích dùng tin để gii quyết vn đề đi!


Nếu cô không ly tin e là h li nghi cô còn có ý đồ khác, không ly tin chng l ly người?


Khi Ninh Tch cho đây là yêu cu thích hp nht thì sc mt Lc Đình Kiêu li càng thêm khó coi.


Ninh Tch khóc hết nước mt, sao li câm như hến thế kia, có cái gì thì nói ra không phi tt sao, chng l nói vài câu li tn sc đến thế sao (ToT).


Lc Cnh L s s mũi phiên dch: "Anh tôi thy tr tin thì có v vũ nhc cô quá."


Ninh Tch gào thét trong lòng: Không sao hết, hãy vũ nhc tôi đi!!!


Thân phn ca Lc gia rt đặc thù, cô tht không biết nêu yêu cu cái gì cho thích hp, ngay ti lúc cc din lâm vào bế tc, Lc Đình Kiêu lên tiếng:


"Ly tôi."


Ninh Tch ngây người, ri ngay sau đó ho sù sù như sp chết đến nơi, s tí thì sc nước miếng mà chết: "Kh kh kh.... Ngài nói cái gì?"


C gng kim chế li cơn ho, cô lp tc quay đầu nhìn Lc Cnh L: Nh thiếu, cu phiên dch!!!


Nhưng mà, không ch Ninh Tch mà Lc Cnh L cũng b s đến ngu người: "Anh, ý anh là gì? Em không dch được?"


Lúc này, Ninh Tch đột nhiên thông minh đột xut, run ry nói: "Không l là bi vì tôi cu con ngài, nên ngài quyết định ly thân báo đáo?"


Lc Đình Kiêu vut vut cm, suy tư mt hi ri gt đầu: "Có th cho là vy."

Chương 8: Ngài không phải là gay sao?

Ninh Tch lấy một loại tâm tình vô cùng không biết nói thế nào nhìn gương mặt lạnh băng không biểu cm của người đàn ông trước mặt, vô lực đỡ trán: "Bác sĩ... Bác sĩ đâu rồi? Tôi thấy hình như tôi b ngã hng đầu rồi, xut hin c ảo giác rồi..."


Lục Cảnh Lễ v mt vô tội nói: "Chẳng lẽ tôi không ngã cũng hỏng đầu ư?"


Vào giờ phút này, Ninh Tch có lấy tâm lý mnh m sau khi bị hành hạ đến trăm ngàn lần ra cũng không cách nào tiếp nhận nổi sự thật trước mắt.


Cô chỉ cứu một bánh bao nh, bánh bao ln lin muốn lấy thân báo đáp?


Nếu đây là người khác thì cũng được, chỉ cần hơi đẹp trai một chút thôi cũng coi như là diễm ngộ đi.


Nhưng người này là Lc Đình Kiêu, Lục Đình Kiêu đấy!


Bàn về ngoại hình thì dáng dấp của cô cũng không tệ, nhưng Lục Đình Kiêu là người như thế nào, có loại mĩ nữ nào anh ta chưa thấy qua sao.


Nếu là vừa ý cô thì cô cũng không thy đáng s như vậy, Lục Đình Kiêu vừa ý vi nhan sc của cô, muốn cùng cô vui đùa một chút cũng còn có th chp nhn được, nhưng mà anh ta li nói là "Ly anh ta", đúng là sm sét gia tri quang. Mu cht là...


"Không phải ngài thích đàn ông sao?" Ninh Tịch thốt lên.


"Phốc ha ha ha..." Lục Cảnh Lễ cười nghiêng ngả.


Mặt Lục Đình Kiêu lp tc đen như đít nồi, trong nháy mắt cả phòng bệnh đã giăng đầy mây đen.


Qua một lúc lâu thì Lục Cảnh lễ rốt cuộc cũng nín cười: "Nếu anh tôi thích đàn ông vậy thì Tiu Bo chui ra đâu?"


"Ơ, đẻ thuê? Hoặc thụ tinh nhân tạo?"


"Nếu anh ấy thích đàn ông thì tại sao lại phải lấy thân báo đáp!"


"Che giấu tính hướng thật?"


"Ha ha ha ha ha....., anh, em không giúp anh được..."


"Tôi còn nghe đồn... hai người là một đôi mà..." Ánh mắt tế nh của Ninh Tịch quét tới quét lui giữa hai người.


"Khụ khụ kh......" Lục Cảnh Lễ bị dọa đến sặc nước bọt: "Con mợ nó, khẩu vị nặng quá rồi! Mặc dù Tiểu gia đây xinh đẹp như hoa, trai gái đều ăn..."


Lúc này, người ở trung tâm cơn bão chậm rãi đứng lên, hai chân thon dài bước từng bước tới gần Ninh Tịch: "Cảnh Lễ, mang tiu Bo ra ngoài."


"H? Anh, anh muốn làm gì?"


Lục Đình Kiêu nhàn nhã xắn ống tay áo lên: "Chứng minh một chút cho Ninh tiểu thư về tính hướng của anh."


Ánh mt anh ta lúc này ging như là muốn đem Ninh Tch ct ra từng khúc rồi nuốt vào bụng vậy. Ninh Tịch bị dọa ngã lăn xuống giường, thiếu chút nữa chui luôn vàogầm giường.


"Ngài Lục, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả, mi người đều đồn như thế mà! Oan có đầu nợ có chủ! Còn nữa ngài không cần báo đáp tôi cái gì cả, nếu ngài nhất định, nhất định phải mun tôi để ra yêu cu, tôi... tôi muốn ngài đừng lại đây, đấy chính là yêu cầu của tôi... A, xin lỗi, chút nữa tôi có việc vô cùng quan trọng, phải đi trước! Có duyên sẽ gặp lại ~~!"


Ninh Tịch nói thật nhanh rồi co giò chạy thẳng ra ngoài.


Kết quả, vừa mới chạy không được mấy bước đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lục Đình Kiêu vang lên từ đằng sau, "Tôi cho cô đi?"


Ninh Tịch bị dọa đến nỗi chân run lên lập cập.


Tới số rồi!


Sau mấy giây, Ninh Tịch cảm tưởng như sẽ bị ánh mắt ca Lục Đình Kiêu giết chết thì anh ta đưa cho cô một tờ giấy với một cái bút: "Phiền cô Ninh lưu lại cho Tiu Bo vài dòng, để tránh nó tỉnh lại không thấy cô sẽ lo lắng."


Chỉ... chỉ như thế?


Đây chính là sống sót sau tai nạn!


"Được được, không thành vấn đề! Bo tôi viết một vạn chữ cũng không vấn đề gì!" Ninh Tịch thở phào nhẹ nhõm, cầm bút lên xoẹt xoẹt viết.


Viết xong còn sợ sẽ phát sinh cái gì bèn vội vàng chạy như điên.


Nhìn bóng lưng vi vi vàng rời đi ca cô gái kia, ánh mắt người đàn ông trở nên thâm trầm hơn, giống như thợ săn đã ngm được con mồi ưng ý.


Sau khi Ninh Tịch rời đi, Lục Cảnh Lễ lp tức bay đến bên cạnh: "Anh, em đang nằm mơ sao? Anh vừa ý Ninh Tịch sao? Ba mươi hai năm, anh không thích một cô gái nào, ngay cả em trai của anh cũng nghi ngờ anh là cong..."


Chữ "cong" vừa mới ra đã lập tức bị ông anh ruột chặn hng: "Im miệng."


"c." Lục Cảnh Lễ nghẹn.


Mt bụng đầy bát quái mà không cho hỏi thật sự là mun ông đây nghẹn chết đấy à!

Chương 9: Không phi đến th vai n chính

đang là gi cao đim nên các con đường đều kẹt xe nghiêm trọng, lúc Ninh Tịch chạy đến buổi thử vai thì đã muộn.


Thường L với Ninh Tuyết Lạc mặt mũi hớn hở đi ra từ trong tòa nhà tổ chức buổi thử vai, bên cnh là một đám người xúm vào chúc mừng.


Nhìn thấy Ninh Tịch đầu đầy mồ hôi chạy tới, ánh mắt Ninh Tuyết Lạc vẫn tràn đầy khinh b giống như năm xưa.


Thy Ninh Tuyết Lạc làm v cao cao ti thượng không ai bì ni ngồi lên xe ri đi thì Ninh Tịch không trở về mà đi thật nhanh vào trong tòa nhà.


Bây giờ cũng không tính là muộn.


Chạy được nửa đường thì nhìn thấy một đoàn người đang trò chuyện vui vẻ, đây chính là nhóm giám khảo của buổi thử vai cho bộ phim Thiên Hạ.


"Thật xin lỗi, tôi đến trễ!" Ninh Tịch cúi người thật thấp.


Các giám khảo nhìn Ninh Tịch đột nhiên cản đường thì trố mắt nhìn nhau, có vẻ có chút không vui.


Không ai thích người tới muộn cả.


Phó đạo diễn x mặt: "Buổi thử vai đã kết thúc, lúc này cô mới chạy tới thì có ích gì? Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày ch ra sao!"


"Tôi không đến thử vai nữ chính!" Ninh Tịch nói.


"Hả? Không ti thử vai nữ chính vậy cô tới thử vai nào?" Biên kịch hứng thú nói.


"Tôi đến thử vai nữ thứ, Mạnh Trường Ca! Theo tôi biết thì lần thử vai trước các ngài chưa chọn được người thích hợp!" Vừa dứt lời, Ninh Tịch ngẩng đầu lên.


Trong nháy mắt, hiện trường im lặng ít nhất năm giây, phó đạo diễn mới vừa rồi còn không vui gi lập tức nhìn thẳng cô.


Phó đạo diễn chỉ thấy cô gái trước mặt mt mũi sc nét, tóc đen dài tới eo, trên người mặc một chiếc váy đỏ thẫm. Nhưng sắc màu chói mắt như thế lại không ln át được vẻ đẹp của cô, trái lại còn trở thành phông nn cho cô thêm nổi bật.


Cô chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng tựa như đang đứng giữa khu rừng mờ sương, giống như một con linh hồ đã tu hành c ngàn năm, đôi mắt câu hồn khiến người ta không chú ý sẽ vô tình rơi vào vô hạn xuân sắc, tuy đạo hạnh sâu nhưng dường như chưa bao giờ lây dính phàm trần, trong đôi mắt là một mảnh trong suốt...


"Cô tên là gì?" Chờ đến lúc đạo diễn Quách Khải Thắng lên tiếng thì mấy giám khảo khác mới tỉnh lại, tựa như vừa mới chìm vào một giấc mộng ngắn ngủi.


"Ninh Tịch."


Đạo diễn Quách với phó đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất bàn nhau một chút, sau đó nói: "Có chút ấn tượng, là ngh sĩ của Tinh Huy đúng không? Cô về chun bị một chút, vai nữ thứ thuc v cô! Khi nào quay sẽ báo cho cô."


"Cám

ơn đạo diễn, tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt!" Ninh Tích cùi người cảm ơn.


Đúng thế, ngay từ đầu, mục tiêu của Ninh Tịch đã là vai nữ phụ.


Vì nhân vật này mà cô đã nghiên cứu suốt ba tháng, cố gắng tìm hiểu cảm giác và khí chất của Mạnh Trường Ca, cố gắng đạt tới mức chỉ cần liếc mt một cái cũng khiến các giám khảo động tâm.


Mặc dù có chút trúc trc nhưng vẫn ổn, cô đã thành công...


Sau khi Ninh Tịch ri đi, đạo diễn Quách liên tục cảm thán: "Đây đúng là đi mòn gót giày thì không tìm được, đến lúc tìm ra thì li chng phí công! Cô bé này mặc dù kí hợp đồng với Tinh Huy nhưng lý lịch quá nát, như thế mà tới thử vai nữ chính thì tôi không để mắt tới đâu, không ngờ lại đẹp hơn trong hình nhiu!"


Biên kịch Diệp Linh Lung cũng không nén nổi kích động: "Quan trng nhất vẫn là khí chất, ánh mắt của cô bé ấy vừa nãy thật quá chuẩn, tuy Mạnh Trường Ca là yêu n hại nước nhưng trước đó thì vẫn là một nữ tướng quân hào khí ngút tri, nàng ta có thể quyến rũ nhưng không thể dung tục, thậm chí còn phải có phần ngây thơ với thoát tục. Mấy người trước đến thử vai đều diễn thành hoa khôi thanh lâu, thật tức chết tôi mà!"


"Ha ha ha, đừng giận đừng giận, chẳng phải là chọn được Trường Ca cho cô rồi sao!"


...


Cùng lúc đó tại bệnh vin nhân dân số một thành phố B.


Bánh bao nhỏ ở phòng bệnh VIP đang khiến một đám người lo sốt vó.


Đứa bé co rúc trên bệ cửa sổ, tâm tình kích động lạ thường, lạc giọng gào khóc, bất kể bác sĩ, y tá nói thế nào cũng không dỗ xung được.


Lục Cảnh Lễ dùng toàn tâm toàn ý dỗ cu cháu trai bo bi nhưng biết làm sao được, người ta căn bản không cần ông chú ruột này.


Không có cách nào khác, Lục Cảnh Lễ đành gọi điện thoại cho Lục Đình Kiêu mới bị công ty gọi đi, bảo anh quay lại.

Chương 10: Bánh bao nhỏ ni gin

́Bánh bao nhỏ ni gin


"Anh, anh tới rồi, đang yên đang lành tự dưng Tiu Bo lại khóc quấy."


"Sao li thế này? "Lục Đình Kiêu trầm giọng hỏi.


"Em cũng không biết, nó tỉnh lại rồi chạy khắp nơi tìm ai đó, em hỏi nó có phải muốn tìm Ninh Tịch không, rồi bảo nó không cần tìm, cô xinh đẹp đđi rồi. Vừa dt li thì nó liền khóc như cha chết m chết. Xem ra Tiu Bo hình như rt thích Ninh Tịch, vừa nghe cô ấy đđi rồi thì khóc thành như thế!"


Hơn nữa đã rt lâu rồi Tiu Bo chưa hề có cảm xúc mãnh liệt đến thế.


Nghe xong, Lục Đình Kiêu đi thẳng tới chỗ con trai.


Tiu Bo phát hiện Lc Đình Kiêu tới gần thì lập tức cảnh giác rụt về sau, ánh mắt đầy vẻ đề phòng cùng xa lánh, ngay cả cha ruột cũng không nhận.


Đến cách con trai ba bước chân thì Lục Đình Kiêu dừng lại, bình tĩnh nói: "Chú Hai nói cô đđi ri không phải là ý như con nghĩ, cô ấy không có bất cứ một vấn đề gì, đã xuất viện về nhà rồi, không phải đã qua đời như bà ngoại con, mãi mãi không trở lại, hiểu chưa?"


Đại khái cũng chỉ có lúc đối diện với con trai thì Lục Đình Kiêu mới có kiên nhẫn nói dài như vậy.


Lục Cảnh Lễ nghẹn họng trố mắt: "Có nhầm hay không! Em mới nói "đi" mà nó nghĩ nhiều đến thế?"


Thật ra là do Tiu Bo chính mắt nhìn thấy Ninh Tịch bị ngã xuống nên đã b da sn, dưới tình huống tâm trng không ổn định thì hiểu nhầm lời của Lc Cnh L cũng không phải không thể.


Nghe xong Lục Đình Kiêu giải thích, Tiu Bo tạm thời không khóc nữa nhưng vẫn vùi đầu rúc vào bên bệ cửa sổ, không chịu nhúc nhích.


Vì vậy Lục Đình Kiêu móc ra một tờ giấy: "Cô ấy để lại cho con, muốn xem không?"


Thân th Tiu Bo cứng lại, sau đó giống như được bt công tắc vậy, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, giơ hai tay cánh tay ngắn ngắn nhỏ nhỏ, tỏ ý muốn ba ba bế.


Lục Cảnh Lễ: "..."


Các bác sĩ và y tá: "..."


Nguyên một phòng toàn người bị hành hạ đến chết đi sng li, kết quả chỉ cần một tờ giấy đã giải quyết xong?


Lúc nãy Lục Cảnh Lễ còn nghĩ Lc Đình Kiêu đúng là rnh quá mi muốn Ninh Tịch để lại một tờ giấy, nhưng hiện thực đã chứng minh anh trai anh quá thn.


Lục Đình Kiêu ôm con trai ngồi trên ghế salon, sau đđưa tờ giấy cho cu nhóc.


Tiu Bo vội vàng nhận lấy, nhóc biết chữ từ lâu rồi, có thể tự đọc được.


[ Cục cưng, cám ơn con cứu cô, con rất giỏi đó nha, cht cht cht <3 ~~~ ]


Tiu Bo nhìn chữ trên tờ giấy, còn có hình trái tim ở phía cuối thì đôi mắt sáng rực, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút đửng, mặc dù đã cố gắng mím môi nhưng vẫn không nhịn được cong lên, thânhình nhỏ bé càng thêm đáng yêu.


Vẻ mặt Lục Cảnh Lễ y như gặp quỷ: "Wtf, em hoa mắt đúng không anh? Tiu Bo cười kìa! Em nhớ Tiu Bo lâu lm ri không cười! Rốt cuộc Ninh Tịch viết cái gì thế?"


Lục Cảnh Lễ định nhìn lén nhưng Tiu Bo lập tức giấu đi như giấu vàng.


Nhưng mà Lục Cảnh Lễ nhanh mắt đđọc được rồi, chỉ là một lời nhắn bình thường thôi mà, có thể Tiu Bo vui như vậy sao? Ninh Tịch này đúng là không đơn giản!


Lục Đình Kiêu im lặng nhìn con trai, ánh mắt rất dịu dàng.


Tiu Bo đã tình lại nên Lục Đình Kiêu ôm bé về nhà, hơn nữa còn gác hết mọi chuyện ở công ty lại ở nhà cùng với bé.


....


Buổi tối, tại căn hộ số 8 khu căn h cao cấp Platinum Palace Jindi (Bch Kim Đế Cung.)


Một lớn một nhỏ ngồi đối diện diện nhau trên bàn ăn, sắc mặt ai cũng lnh như tng băng, chng ai chu thua kém ai.


Lục Đình Kiêu: "Ăn cơm."


Tiu Bo bt tai làm ngơ.


Lục Đình Kiêu: "Ba nói lần cuối cùng."


Tiu Bo vn không thèm nhúc nhích một chút nào.


Lục Đình Kiêu: "Con nghĩ cái loại uy hiếp ngây thơ như tuyt thc này có tác dụng với ba?"


Tiu Bo giống như vị sư già đang ngồi thiền, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng, không có nửa điểm phản ứng với thế giới bên ngoài.


Hai cha con tiếp tục ging co.


Một giờ sau.


Lục Đình Kiêu gọi điện cho Lục Cảnh Lễ: "Gửi địa chỉ của Ninh Tịch cho anh."


Được rồi, thực tế chứng minh, tuyệt thực vẫn có hiệu quả.


Hiệu suất làm việc của Lục Cảnh Lễ rất nhanh, ngay lập tức đã gửi tin nhắn địa chỉ của Ninh Tịch tới cho anh, phía sau còn khuyến mại thêm một mớ tin bát quái, tất nhiên Lục Đình Kiêu không thèm nhìn.


Không cần Lục Đình Kiêu mở ming, Tiu Bo vừa thấy ba ba cầm áo khoác với chìa khóa xe lên đã lập tức lẽo đẽo chạy theo.


Lục Đình Kiêu liếc nhìn đứa con trai đang chạy theo bên chân, bất đắc dĩ cúi người bế lên: "Không có lần sau."

Chương 11: Bánh bao ln kèm bánh bao nh

Ninh Tịch trở về từ buổi thử vai, việc đầu tiên là ng bù một giấc sau đó chạy ra siêu thị mua đồ nấu lẩu, đồ ăn kèm và bia nữa.


Trận đầu toàn thng, tự nấu một nồi lẩu coi như là chúc mừng đi!


Ăn lẩu một mình...... cảnh giới tối cao ca sđơn............


Cũng may cô trước nay luôn li thi một mình, lâu dần cũng thành thói quen.


Mới vừa chuẩn bị xong nước lẩu với đồ ăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa.


Lúc này ai lại tới vậy?


Ninh Tịch hiếu kì mở cửa ra, sau đó lin ngây người.


Ngoài cửa, Lục Đình Kiêu một thân âu phục nghiêm chỉnh, bên ngoài khoác thêm một cái áo đen dài, trong ngực đang bế bánh bao nhỏ, trong ngực bánh bánh nhỏ thì đang ôm một giỏ sặc sỡ đủ các loại trái cây.


Đây... đây là cái tổ hợp kì dị gì thế này?


"Lục tiên sinh?" Ninh Tịch nuốt ngụm nước miếng: "Sao ngài lại tới đây... muộn thế này rồi, có chuyện gì vậy?"


"Thăm bệnh."


Thăm bệnh?????


Trời tối còn tự mình chạy đến, thậm chí còn vác theo bánh bao nhỏ đến thăm bệnh?


Cô chỉ bị ngã mt cú thôi mà, đùa cũng vui quá nha...


"Uh..., Ngài Lục khách khí quá, mời vào! Tht ngi quá, trong phòng hơi bừa bộn..." Ninh Tịch cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thụ sủng nhược kinh mà nhanh chóng thu dọn phòng một chút, ném mấy cái lặt vặt trên ghế bành đi, quần áo bẩn cũng nhét vội xuống gầm giường...


"Hai người ngồi đi, uống chút gì không? Trà vi sữa?" Ninh Tịch một bên bận rộn, một bên vt óc nghĩ xem Lục Đình Kiêu ti đây làm gì, nhưng đáng tiếc, đạo hnh ca Lục Đình Kiêu đạo hạnh quá cao thâm, người trn mt tht như cô không nhìn ra.


"Được." Lục Đình Kiêu gật đầu, biểu cảm không khác gì khi nghe đám lính quèn dưới trướng báo cáo.


Ninh Tịch ch có thể ngoan ngoãn rót trà cho Lục Đình Kiêu, rồi rót sữa cho bánh bao nhỏ.


Tay chân Lục Đình Kiêu vốn rất dài, ngồi ở trên ghế salon càng làm khiến phòng khách thêm nhỏ hẹp.


Bánh bao nhỏ ngồi bên cạnh anh, hai cha con tướng mạo rất giống nhau, ngay cả biểu tình cũng y như đúc - Đều là dân mặt đơ. Hai người cũng không lên tiếng nói chuyện, bu không khí nng n đến đáng s.


Ninh Tịch ngồi đối diện mà khóc không ra nước mắt. Hai người này tới đây để làm cái gì vậy?


Lúc này, trong nồi truyền tới tiếng nước sôi, trong không khí nhất thời tràn ngập mùi cay mê người.


Ninh Tịch vì phá vỡ sự im lặng này mà thuận miệng

nói: "Thế... hai người đã ăn tối chưa? Tôi đang định ăn lẩu, có muốn ăn cùng không?"


Lục Đình Kiêu: "Được."


Bánh bao nhỏ gật gật đầu.


Ninh Tịch: "..."


Cô chỉ khách sáo một tí thôi mà hai người kia đồng ý ngay tắp lự là thế nào?


Một người là Đại tổng tài, một người là Tiểu thiếu gia, sơn hào hải vị nào mà chưa từng ăn qua, chạy tới nhà k bình dân nhưăn ké một nồi lẩu r tin?


Ninh Tịch cảm thấy bó tay toàn tp.


Nhưng lời đã nói ra ngoài thì chỉ có thể nhắm mắt mời hai người bọn họ lên bàn ăn, sắp thêm 2 bộ bát đũa.


"Tôi mua gia v lu cay, hai người ăn được cay không?" Ninh Tịch không yên tâm hỏi li.


Lục Đình Kiêu: "Được."


Bánh bao nhỏ gật gật đầu.


Được rồi......


Ninh Tịch đem đồ ăn kèm đã chun bị xong bưng tới.


Lục Đình Kiêu không ăn được bao nhiêu, phần lớn thời gian là giúp hai người còn lại nhúng đồ ăn, trái lại bánh bao nhỏ với Ninh Tịch thật sự thích ăn cay, bị cay đến lè lưỡi cũng không chịu dừng.


Cuối cùng, ngay cả Ninh Tịch cũng có chút lo lắng: "Tr con mà ăn cay như thế hình như không tt lm?"


Nếu vị Tiểu thái tử này xảy ra chuyện gì ở ch cô thì sao cô có thể chịu trách nhiệm nổi đây.


"Không yếu ớt như thế." Lục Đình Kiêu li không cho là đúng. Vì thế, Ninh Tịch cũng không tiện nói gì nữa.


"Buổi thử vai thế nào?" Lục Đình Kiêu bỗng dưng chủ động mở miệng nói chuyện.


Ninh Tịch ngẩn người một chút mới phản ứng được, nói: "Cũng coi như thuận lợi, cho nên hôm nay mi làm ni lẩu coi như chúc mừng."


Lục Đình Kiêu nâng lon bia lên: "Chúc mừng."


Thật không ngờ lời chúc mừng đầu tiên nhận được lại là từ Lục Đình Kiêu....

Chương 12: . Ngủ lại qua đêm

. Ngủ lại qua đêm


Ninh Tịch cầm lon bia nhẹ nhàng cụng vi lon ca Lc Đình Kiêu, lộ ra một nụ cười xuất phát từ nội tâm: "Cám ơn!"


Trong nháy mắt đó, Lục Đình Kiêu không h phát hiện bản thân đang ngẩn người.


Ninh Tịch nói xong nhìn về phía Tiu Bo ngồi bên cạnh: "Lần này phải đặc biệt cảm ơn Tiu Bo nha, nếu không nhờ con thì cô đã không cách nào tới kịp buổi thử vai rồi, đến nào cục cưng, mời con một ly!"


Tiu Bo nhìn sữa trong tay mình, rồi lại nhìn bia của ba với Ninh Tịch, dường như có chút không muốn nhưng cuối cùng vẫn nâng cốc sữa của mình lên chạm một cái với Ninh Tịch, đem số sữa còn lại uống hết sạch.


Ninh Tịch bị bộ dáng nghiêm túc của bé chọc cho cười chy nước mt. Hóa ra thằng nhóc này còn biết cái gì gọi là "cm tình càng thâm thì càng phi ung cn"?


Giữa chừng, Lục Đình Kiêu có điện thoại nên đi ra ban công nghe máy.


Ninh Tịch lập tức tiến tới bên Tiu Bo, đem bia của cô đưa cho cu nhóc: "Hì hì, muốn thử chứ gì? Nhanh nhanh nhanh, thừa lúc ba con không có ở đây làm một hớp nhỏ! Nhưng chỉ được uống một hớp thôi nhá!"


Ánh mắt Tiu Bo nghe thế lin sáng như sao, cúi đầu cẩn thận nhấp một hớp nhỏ.


Mặc dù cái vị này uống không ngon lắm, cơ mà nhóc thấy rất vui nha.


Chờ Lục Đình Kiêu nghe điện thoại xong trở lại thì Ninh Tịch đã ngồi ngay ngắn li, làm như cái gì cũng chưa từng xảy ra.


Tiu Bo còn chuyện nghiệp hơn, bình tĩnh thong thả uống sữa bò, một chút khác thường đều không có.


Lục Đình Kiêu thoạt nhìn như không phát hiện ra cái gì, rất tự nhiên ngồi xuống, chẳng qua trong mắt có chút lạnh đi.


Sức chiến đấu của ba người không tệ, cô mua rất nhiều đồ nhưng đều sch bách c.


Ninh Tịch thấy trời cũng không còn sớm lắm, đang nghĩ xem có nên bảo hai cha con h đi về hay không, đột nhiên chân trời lóe lên một tia chớp, tiếng sấm nổ ùng ùng vang lên, gió bt đầu rít gào ngoài ca s...


"Nghe dự báo thời tiết, thấy bảo tối nay trời sẽ mưa to lm, còn có bão..."


Ninh Tịch nhìn bên ngoài cửa sổ đang mưa như trút nước, bánh bao nhỏ nhìn Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu cũng nhìn Ninh Tịch...


Bị một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm như thế, Ninh Tịch chỉ cóthể mở miệng nói: "Đã trễ rồi, thời tiết lại xấu, nếu ngài đưa Tiu Bo tr v ch s có phn nguy hiểm, nếu không... hai người ngủ tạm nhà tôi một đêm?"


Theo phép lch s ti thiu thì cô cũng nên làm b một chút, cô cảm thấy Lục Đình Kiêu chắc chắn sẽ không đồng ý.


Kết quả...


Lục Đình Kiêu: "Được."


Bánh bao nhỏ gật gật đầu.


Ôi đệch...


Lục Đình Kiêu này cũng quá dễ dãi đi!


Sao cô lại có ảo giác hai cha con bọn họ rất mong cô nói những lời này?


Chắc điên rồi!!!!


Cuối cùng, Lục Đình Kiêu với Tiu Bo cứ như vậy ngủ lại một đêm.


Căn hộ do công ty an bài này cũng không lớn, chỉ có một phòng ngủ với một phòng khách, thật sự là một vấn đề nan giải.


"Tôi ngủ phòng khách, ngài với Tiu Bo ngủ trong phòng tôi được chứ? Tôi đi đổi ga trải giường một chút..."


"Không cần, tôi ngủ phòng khách, cô với Tiu Bo ngủ trong phòng ngủ." Ng khí thể hiện rõ ý không cho cô từ chối.


Ninh Tịch cảm thấy thật tội lỗi, không những mời Lục đại tổng tài ăn lẩu giá rẻ thậm chí còn để anh ta ngủ phòng khách.


Nếu như tối nay chỉ có Lục Đình Kiêu thì dù trời đổ mưa đá cô cũng nhất quyết không cho anh ta ở lại, nhất là dưới tình huống ban sáng, nhưng lúc này li có thêm một bánh bao nhỏ.


Thời tiết như thế này mà để anh ta ôm một đứa nhỏ đi về thì đúng là rt nguy hiểm, hơn nữa có thêm một đứa bé cũng không bị tính là cô nam quả nữ đúng không?


Ninh Tịch chỉ có thể cam chịu số phận: "Để tôi tìm xem có qun áo cho hai người thay không..."


Lục tung một trận thế mà thật sự tìm được nha!!!!!

Chương 13: Nuôi tr con tht không d

Hi trước đi làm thêm, xưởng có tng mt b đồ ng pikachu dành cho tr em, cô tin tay nhét ba vào t, may mà Tiu Bo mc va.


Lc Đình Kiêu thì d x lí hơn, em trai cô còn my b qun áo để li ch cô.


Sau khi nhn li cha m đẻ, Ninh Tch cm thy rt có li vi cha m nuôi ca mình, cô không còn mt mũi nào để gp li h na, thế nên rt ít khi liên lc vi bên đấy, ch thnh thong qua li vi em trai Đường Nc ca cô.


Tìm được qun áo xong, Ninh Tch li vào phòng ly cho Lc Đình Kiêu mt b chăn gi mi.


Ghế sofa phòng khách không ln, ch đủ để đôi chân dài ca Lc Đình Kiêu gác chân, cô đành phi chuyn mt cái ghế dài ti để ni thêm ra.


Tiu Bo li khiến người khác rt yên tâm, thng bé biết t tm, t mc qun áo đáng yêu vào, sau đó cũng t giác nm lên giường.


Ninh Tch tm xong mc mt b đồ ng trông khá là bo th, sau khi chc chn bn thân không có ch nào kì kì na mi đi ra ngoài.


"Vy... ngài Lc, tôi đi ng trước đây, nếu có chuyn gì cn thì c gi tôi nhé."


"m." Thy Ninh Tch tm ra xong, Lc Đình Kiêu có hơi tht thn nhưng ngay sau đó ánh mt anh lp tc ti li.


Tóc cô được búi gn gàng li, mc b đồ ng trông ph biến nht có th, mt không đánh phn, làn da nõn nà còn đỏ ng lên sau khi tm.


Có th nhìn ra Ninh Tch đang mun c tránh né, b dng ca cô tht s không có vn đề gì c.


Nhưng Lc Đình Kiêu khó có th hình dung được tâm trng ca mình lúc này, vì anh phát hin b phn nào đó phía dưới mình li đang dn ngóc đầu lên.


.......


Sau khi Ninh Tch vào phòng, bng thy trên giường mình li có thêm mt vt nh đáng yêu, cm thy rt kì diu.


T ti qua ti gi, có rt nhiu chuyn xy ra ngoài d đoán ca cô.


"Mau ng đi." Cô nm xung cnh bánh bao nh, tt đèn trn đi, ch để li chiếc đèn ng đầu giường.


Bánh bao nh chp chp mt, chng thy bun ng chút nào.


Ninh Tch li bt đầu đau đầu ri đây.


Hình như lũ tr con trước khi ng đều phi k chuyn để d chúng thì phi....


Ninh Tch bt lc nhún vai: "Cô không biết k chuyn, hay cô hát mt bài cho con nghe nhé?”


Bánh bao nh gt đầu, v mt mong ch cc kì.


Thế là Ninh Tch v v nh lên lưng bé, nh ct tiếng hát:


"Tiết thu na m na lnh


An tâm da trong lòng người


Lng lng mà nhìn lưu quang bay vn


Trong gió kia mt, li mt phiến hng dip


Khiến lòng ta mt mnh êm đềm


Li nhường mt cười ngàn vn


Để ta như mây gia tuyết phiêu diêu


Dùng băng thanh kh khàng hôn lên mt người


Mang theo mt lp, mt lp sóng trin miên


Lưu li nhân gian by nhiêu tình ái


Đối mt vi phù sinh ngàn biến c


......."


Ninh Tch hát ti đây thì nghn li, vì câu sau là "Cùng người hu tình làm chuyn khoái hot. Đừng hi là kiếp hay là duyên."


*Bài hát: Lưu quang phi vũ, nhc phim Thanh Xà Bch Xà (1993) do Vương T Hin đóng.


Cái quái gì vy, li bài hát này hình như không hp vi tr nh lm thì phi?


Hay đổi bài khác đi...


"Kh, đon sau cô quên mt hát thế nào ri, đểđổi bài khác nhé!"


Bánh bao nh ngoan ngoãn gt đầu đồng ý.


Ninh Tch vt óc suy nghĩ đổi mt bài khác có li l an toàn hơn:


"Trong đầm có mt chú ếch con,


Lúc nó nhy múa trông như có hoàng t nhp vào người (-.-)(-.-)(-.-)


Ánh mt cool ngu không có con ếch nào có th sánh bng,


Ri s có mt ngày nó s được công chúa đánh thc,


Tin rng kì tích luôn bên chúng ta,


T tin trưởng thành có bn k bên la la la la la la......"


Hát đủ ba ln bài chú ếch nh nhy múa, bên cnh rt cuc cũng truyn ti hít th đều đặn.


Nuôi tr tht đúng là không d dàng gì!


Bng cô thy tht n phc ông b đơn thân Lc Đình Kiêu!


Cũng không biết rt cuc m ca bánh bao nh là ai, ti sao đã sinh ra bánh bao nh ri mà vn không bên Lc Đình Kiêu?


Vì thân phn thp kém nên Lc gia không chp nhn sao?


Hay còn khúc mc gì đó vi Lc Đình Kiêu mà không th để người khác biết?


C miên man suy nghĩ như vy, Ninh Tch cũng dn dn chìm vào gic mng.


Ng ti na đêm, Ninh Tch b mt tiếng vang trm thp t phòng khách truyn ti làm tnh gic.

Chương 14: D bùng cháy lm đó!

Bánh bao nh ng rt say, cô rón rén xung giường ra ngoài xem có chuyn gì.


Đẩy ca phòng ng ra, ch thy Lc Đình Kiêu đang rót nước, mt tay ôm bng, sc mt tái nht.


Ninh Tch vi đi ti: "Ngài Lc, ngài không sao ch?"


"Không sao."


"...m, có phi ngài b đau d dày không?"


Lc Đình Kiêu không nói gì.


Ninh Tch biết mình đoán đúng ri.


M! Hóa ra Lc Đình Kiêu không ăn được cay, không ăn được còn c mà nut?


"Đợi đấy, tôi đi ly thuc đau d dày cho ngài."


May mà nhng thuc hay dùng cô đều có c.


Ninh Tch vi vã mang thuc ti: "Phi ung c hai viên."


"Cm ơn." Lc Đình Kiêu ly thuc khi tay cô, bàn tay mát lnh nh lướt qua, cm giác y, như chm vào tim, khiến người ta bng thy tht yếu đui.


Trong đêm ti mt mù mưa to gió ln, li có người đẹp thế kia đứng trước mt, súng d cướp cò lm đó nha!


Ninh Tch lm nhm my vòng s Pi mi bình tĩnh li được.


Thy Lc Đình Kiêu ung thuc xong, cô cũng không đi luôn, mà li cnh anh thêm mt lúc.


"Đỡ hơn chút nào chưa, có cn ti bnh vin không? Xin li, tôi không biết ngài không ăn được cay..."


Lúc đầu cô lo cho bánh bao nh cơ, cui cùng bánh bao nh thì chng sao c, mà Lc Đình Kiêu li xy ra chuyn, đúng là l đời....


"Không liên quan đến cô, ch là bnh cũ thôi."


Hai người im lng mt hi, Lc Đình Kiêu bng m ming: "Ti nay ti quy ry là vì Tiu Bo mun gp cô."


Ninh Tch nghe vy rt bt ng: "Tiu Bo mun gp tôi?"


"Lúc Tiu Bo b hong s trong kho hàng, là cô đã cu nó, gi nó rt li vào cô." Lc Đình Kiêu gii thích.


Ninh Tch phát hin, ch cn có Tiu Bo bên hay khi nhc ti chuyn gì liên quan ti Tiu Bo, s lnh lo khiếp người toát ra t Lc Đình Kiêu s nh nhàng gim bt, không đáng s như ban sáng na.


"Hóa ra là vy..." Ninh Tch gt đầu.


Có l vì ban đêm d khiến con người ta buông b phòng b cùng đắn đo, Ninh Tch lin hi mt câu mà cô vn luôn để tâm trong lòng: "Vy, mo mui hi mt câu, Tiu Bo không biết nói sao?"


Ti gi, cô vn chưa thy Tiu Bo ho he mt ch nào, bé con ch biết có gt vi lc đầu thôi.


"Không phi không biết nói, là không

mun nói." Lc Đình Kiêu đáp.


"Vy là vn đề v tâm lí ri?" Ninh Tch nhíu mày.


"Tiu Bo có chút du hiu ca t k." Lc Đình Kiêu cũng không che giu.


"Vy........" Cũng không khác vi cô đoán là my.


Còn v chuyn ti sao Tiu Bo li b t k, bí mt nhà người ta, tt nhiên cô không dám hi han kĩ càng làm gì.


"Cô Ninh." Lc Đình Kiêu bng nhìn cô chăm chú, ánh mt rõ ràng là rt lnh lo nhưng li khiến cô cm thy nó như đang thiêu đốt cô đến mt hết c cm giác.


"D?" Ninh Tch ngn ra.


"Có phi chúng ta tng gp nhau đâu đó ri không?


Nếu câu này là do người khác hi, Ninh Tch nht định s cho rng đối phương đang mun tiếp cn cô, li còn là kiu tán tnh li thi na ch, nhưng người nói câu này li là Lc Đình Kiêu, s nghi hoc trong mt anh ta là tht.


"Chc không có đâu, người như ngài Lc đây, nếu tôi tng gp, tuyt đối không th không có n tượng gì... Mà, có chuyn gì sao?" Ng khí ca Ninh Tch có v chc chn, vi thân phn ca cô, k c khi cô vn còn là Đại tiu thư ca Ninh gia đi chăng na, cũng không th gp người tng lp như Lc Đình Kiêu được.


"Không có gì." Lc Đình Kiêu ri ánh mt, nhìn ra bu tri đêm phn chiếu trên ca s, có chút tch mch.


Nếu c tiếp tc như vy, bu không khí nht định s rt kì!


"Ngài Lc, nếu ngài không sao na, vy tôi ng trước nhé?" Ninh Tch cn thn nói.


Lc Đình Kiêu nhìn rõ ý đồ ca cô, nhc tay lên: "Không vi, c ngi đi."


Không vi gì ch! Cô rt vi là đằng khác đây này!

Chương 15: Mun ng vi tôi nhưng không mun g cho tôi?

Ninh Tch mt như đưa đám nhưng vn ngoan ngoãn ngi xung, dáng ngi như hc sinh tiu hc.


Lc Đình Kiêu chng đầu: "Cô s tôi lm à?"


S lnh nht ca Lc Đình Kiêu trong đêm so vi ban ngày trông càng tà ác hơn, nguy him hơn.


Ninh Tch lc đầu như trng bi, sau đó li gt đầu lia la: "C cái Đế Đô này chc chng có ai là không s ngài đâu?"


Ngón tay thon dài ca Lc Đình Kiêu lướt trên ly nước, anh kh nói: "Ch vì nhng người khác đều s tôi nên cô cũng s? Vy, nhng người ph n khác đều mun ly tôi, sao cô không mun?"


Câu hi này khiến Ninh Tch s đến ni suýt na thì ngã khi ghế.


Ban sáng cô còn tưởng mình đã tránh được mt kiếp, cô đúng là ngây thơ quá mà.


Vn đề này cô phi tr li thế nào đây?


Ninh Tch run ry giơ tay lên: "Trước khi tr li vn đề này, tôi có th hi mt câu không?"


Lc Đình Kiêu gt đầu, "Được."


"Ti sao li là tôi? Chng l là vì Tiu Bo rt li vào tôi à? Tôi nghĩ đây ch là tm thi, đợi tâm trng thng bé n định li ri s n c thôi, mà k c bé c luôn như vy, ngài cũng không cn... không cn phi t ut c chính mình vy đâu......" Ninh Tch khuyên nh tn tình, như đang khuyên mt thiếu n sa ngã.


Nhc Đình Kiêu buông cc nước trong tay xung, ngng lên nhìn thng vào cô: "Cô Ninh, tôi tưởng ngay t đầu tôi đã nói rt rõ ri, nếu cô vn không hiu, tôi không ngi nói li ln na đâu. Vì cô đã cu Tiu Bo, nên tôi quyết định ly thân đền đáp."


Chính là... vì... vì cái lí do này điên r quá nên tôi mi không th chp nhn được đấy? Ninh Tch gào thét trong lòng.


Ninh Tch cm thy không th nói rõ vn đề này vi đối phương được lin t ra ân hn nói: "Ngài Lc, tôi rt cm ơn ý tt ca ngài, kì tht tôi là mt người theo ch nghĩa không kết hôn, thế nên..."


Lc Đình Kiêu nhíu mày: "Thế nên, cô ch mun ng vi tôi? Ch không mun g cho tôi?"


"Chính là vy đấy.... Ah ln! Không phi, không phi, không phi... không phi là tôi có ý đó!" Ninh Tch mun qu xung chân Lc Đình Kiêu luôn ri, nói năng đừng có đáng s như thế được không h?


"Tiếc tht, tôi ch có th chp nhn quan h xác tht trên tin đề hôn nhân thôi."


"Ai mà tin được ch..." Ninh Tch nghe vy nhn không được li lm bm, chng phi anh cũngchưa kết hôn mà đã có con ri đấy sao?


Lc Đình Kiêu nhìn ra ngoài ca s, trông có v tht thn, "Tiu Bo là chuyn ngoài ý mun, tôi cũng không biết m thng bé là ai na."


"................" Sao nghe câu này c khn khn thế nào y nh?


"Cô bn tâm vì tôi có mt đứa con sao?" Lc Đình Kiêu đột nhiên hi.


"Sao có th như thế được!" Như Lc Đình Kiêu nói, tt c ph n trong thành ph này nghĩ mòn óc cũng mun làm m kế ca Tiu Bo y ch, làm gì đến lượt cô bn tâm cơ ch.


"Vy thì ti sao?"


Có v như ti nay mà Lc Đình Kiêu không làm rõ vn đề này thì s không tha cho cô.


Ninh Tch bt lc đỡ trán, cô hít sâu mt hơi, nói: "Ngài Lc, hôn nhân không phi là trò đùa, dù cho là để báo đáp hay nguyên nhân khác cũng vy, chúng ta ch va mi quen nhau, ngài có hiu gì v con người tôi không? Có biết quá kh ca tôi thế nào không?"


"Người tôi mun ly là cô ca hin ti, quá kh ca cô không liên quan ti tôi."


Không h là câu tr li ca Lc Đình Kiêu, bá đạo ghê.


Sc mt Ninh Tch dn trm xung: "Nhưng đối vi tôi mà nói, quá kh ca tôi cũng là mt phn ca tôi, tôi không th vt b quá kh ri ly ngài được. Ngài Lc, có câu "đạo bt đồng bt tương vi mưu*", tôi tht s khuyên anh nên dp cách nghĩ hoang đường đó đi."


*Không cùng chí hướng, quan nim thì không th hp tác, bàn lun được.


Sau đó c hai người đều rơi vào trm mc.


Khi Ninh Tch cm thy đối phương vì b t chi mà thn quá hóa gin sp ni trn lôi đình vi cô.


Lc Đình Kiêu li bình tĩnh nói, "Tôi biết ri."


Thn kinh căng như dây đàn ca Ninh Tch cui cùng cũng có th được th lng: " Vy tôi ng đây, chúc ng ngon."


"Ng ngon."


Người đàn ông nhìn theo bóng lưng đơn bc kia, ánh mt vn nóng bng như dòng nham thch dưới lòng bin.

Chương 16: Qu nhiên là con trai anh

Sáng hôm sau, Ninh Tch b ging nói trm thp ca người đàn ông trong phòng khách đánh thc.


Nghe thy tiếng bước chân phía sau, Lc Đình Kiêu b đin thoi xung, du dàng nói: "Làm cô tnh à?"


Ninh Tch nhìn người đàn ông trước mt, con ngươi trn ngược lên như cái chuông đồng.


Lc Đình Kiêu vn chưa mc áo vào, va đẩy ca vào đã thy toàn tht là tht, lc đả kích quá ln.


đưa tay s s mũi, còn may, không b nh git nào.


Lc Đình Kiêu như th không thy v mt bt thường ca cô, anh thn nhiên ly áo sơ mi trên ghế sofa lên mc vào, va cài cúc va nói: "Công ty có chuyn gp, tôi phi đi ri, phin cô gi Tiu Bo dy giúp tôi.”


"À, được!" Ninh Tch gt đầu, cô vi chy đi gi Tiu Bo.


Kết qu chng cn cô phi gi, va ngonh li cô đã thy mt chú pikachu đáng yêu không t ni đang đứng trước ca phòng ng, cu bé nhìn chm chm ba Lc ca mình không chp mt, trông có v không vui.


"Tiu Bo, thay qun áo đi." Lc Đình Kiêu mc áo khoác vào, sau đó ra lnh cho con trai.


"Rm" mt tiếng, ca phòng ng đóng li.


Lc Đình Kiêu: "..............."


Ninh Tch: "............."


Nnh nùng ghê ~~~


Lc Đình Kiêu đi ti vn ca, nhưng ca đã b khóa trong, anh lin nhìn Ninh Tch: "Có chìa khóa không?"


Ninh Tch lúng túng lc đầu: "Tht ra thì có, nhưng chìa khóa cũng trong phòng mt ri!"


Lc Đình Kiêu nhéo nhéo mi tâm, ging điu lnh lùng: "Lc Kình Vũ, ba cho con ba phút, nếu con còn không chu ra thì sau này đừng nghĩ ti chuyn ti đây na."


Ba phút trôi qua, bên trong vn yên tĩnh không mt tiếng động.


"Lc Kình Vũ, đi ra! Nếu để ba phi vào lôi con ra, ba s không nói chuyn t tế vi con na đâu."


Vn không có động tĩnh gì ~


Có chiếc bánh bao nh nào đó không h n mt bánh bao ln nhà mình na ri~


Ninh Tch đứng bên cnh mun cười li không dám cười: "Lát na tôi mi phi đi làm, nếu không c để Tiu Bo chơi đây thêm mt lúc na cũng không sao đâu.”


Sc mt Lc Đình Kiêu rt khó coi, anh ly đin thoi ra chun b gi đin.


Ninh Tch lén liếc qua, phát hin ra anh đang gi cho bác sĩ tâm lý, cô nht thi chết lng, chuyn nh thế này mà cũng phi gi đin thoi cho bác sĩ tâm lí sao, có phi làm hơi ln chuyn ri không?


Ninh Tch ho h mt tiếng, đề ngh: "Hay để tôi th xem?"


Lc Đình Kiêu chn ch mt hi ri gt đầu.


Ninh Tch đứng dán vào ca, cô c gng du dàng nói: “Tiu Bo, lát na cô cònphi đi làm, không th chăm sóc con được, hay con v nhà vi ba trước, được không?”


Bên trong vn không có phn ng gì.


"Thế này đi, chúng ta trao đổi s đin thoi vi nhau để lúc nào cũng có th liên lc được đi? Còn có th video call na!"


Bên trong truyn ra tiếng bước chân trù tr.


"Cô sp b mun mt ri, mun là sếp s mng cô mt, sếp cô d lm, cô tht đáng thương quá mà hu hu hu hu......”


"Cch" mt tiếng, ca m ra.


Đôi mt đã hin lên v sn sàng chiến đấu lâu dài ca Lc Đình Kiêu thoáng lướt qua mt tia kinh ngc, sau đó anh li nhìn cô gái bên cnh vi ánh mt phc tp..


Không ng cô nói có ba câu lin có th d Tiu Bo ngoan ngoãn ra ngoài.


Nếu biết có ln Tiu Bo cũng t nht mình trên sân thượng như vy, c nhà bn h và người giúp vic, bác sĩ tâm lí, thm chí cui cùng phi mi c chuyên gia đàm phán ti nói gãy lưỡi c bui trưa cũng không tác dng gì, cui cùng đành phi phá ca, sau đó c tháng tri bn nh kia không thèm để ý ti h na, thì cô s nghĩ gì nh.


Tt nhiên Ninh Tch không biết nhng chuyn này, cô ch cm thy đứa tr này tht s rt ngoan, bánh bao nh không n để cô b ăn mng, cô bế cu nhóc lên khen: "Tiu Bo ngoan tht đấy, cm ơn cc cưng nhé!"


Bánh bao nh được khen nên tâm tình cũng tt hơn mt chút, cu nhóc lng lng đưa cho cô mt mnh giy, trên giy có viết mt dãy s.


Ninh Tch cm mnh giy: "Í, đây là sng đin thoi ca con à? Được ri, để cô lưu li, khi nào cô hết bn nht định s gi cho con nhé!"


Lc Đình Kiêu thy kì l, Tiu Bo không có đin thoi thì ly đâu ra s?


Mượn ưu thế cao ln ca mình, anh liếc nhìn mt cái thì phát hin là s đin thoi ca anh.


Được lm, qu nhiên là con trai rut!